Học Viện Năng Lực Gia

Chương 25: Sự Đố kỵ




  Chỉ cái nháy mắt là cô từ đang rơi tự do giữa không trung đã quay về đặt chân lên mặt đất ở trên sân thượng khu A giơ cây baton's chỉa thẳng vào mặt Sarami nhưng nhìn cô bé không thề sợ hãi như lúc đầu mà giống đang hóa đá khi chứng kiến hình ảnh không thể tưởng tượng nổi và bỗng dưng một cơn gió thổi ngang qua tại đây tự nhiên Aikihara cảm thấy nữa phần thân dưới cơ thể lạnh lạnh nên cô cúi đầu xuống kiểm tra xem cái gì đã làm cho mình bị lạnh thì phát hiện chiếc váy ngắn đồng phục của mình đã bị Tsukasai dùng tay tuột xuống trong tình trạng nằm sắp mặt dưới đất khiến Aikihara buộc phải phơi bày ra qυầи ɭóŧ đang mặc ra ngoài.

Tsukasai chống tay trái đỡ người lên ngồi dậy vô tình nhìn thấy thứ không nên xem.

—Màu Trắng

Còn Aikihara đỏ mặt như quả cà chua hét ầm ĩ theo bản năng con gái bên trong mình đều hiển nhiên.


—Kyaaaaaaa!

Nghe thấy tiếng hét của Aikihara giúp Sarami thoát khỏi trạng thái hóa đá lập tức nhanh chân phóng tới chỗ người bạn học chung lớp mang trong lòng sự căm thù,ghen tị đối với mình nhưng vẫn lấy thân che cho cô và tát vào mặt anh trai một phát "bóp" thật mạnh đến nổi ni dấu bàn tay lên má Tsukasai vì tội sàm sỡ và nhìn chằm chằm nội y của người ta quá lâu còn nói ra màu của nó nữa chứ.

—Uiza!!

—Biếи ŧɦái, đợi đến lúc về nhà em sẽ xử lý anh vụ này

Ngơ ngác sau khi ăn trọn vẹn cái bạt tay từ đứa em gái ruột của mình thì chưng ra bộ mặt kiểu vô tội lắm cơ như thể không biết chuyện gì đã xảy ra tại sao mình bị đánh và nghe chửi. Mà chuyện đó là sự thật cậu đâu có cố tình làm vậy chỉ là vô tình nắm nhầm vật thôi với lại Tsukasai cũng không biết nó là váy sao bất công quá vậy.


—Tại sao tán anh. Anh không có cố ý mà

—Im đi, em không muốn nghe mấy lời biện hộ của anh

—Anh nói thật đó, tin anh đi mà

—Em bảo im đi, em không tin mấy lời đấy từ miệng kẻ biếи ŧɦái như anh đâu

Những lời thanh minh của cậu có vẻ đã vô dụng rồi đằng phải câm nín còn nói gì được nữa đâu nếu mà cố gắng mở miệng phủ nhận thì chắc hẳn sẽ ăn thêm một cái bạt tay vào mặt bên kia cho cân xứng với bên còn lại.

Dùng thân mình che chắn cho Aikihara để cô ấy kéo váy lên mặc vào xong Sarami liền tốt bụng dẫn cô rời khỏi sân thượng và không quên sự hiện diện của Tsukasai đang ngồi ngơ ngác trước khi đóng cửa Sarami lườm cậu với ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ như muốn nói lên là 'Còn làm thế nữa thì coi chừng em đó' rồi vô tâm bước xuống các bậc thang lôi theo Aikihara đi cùng.


Mới đi được một đoạn ngắn tự dưng Aikihara dừng chân khiến cho Sarami cũng phải dừng lại giữa chừng tại khúc cua thành lang.

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Aikihara là Sarami nhận ra ngay cô đang có điều khó chịu trong lòng.

Sarami dùng cả hai tay mình nắm chặt bàn tay của Aikihara đưa lên trước mặt nở nhẹ nụ cười.

—Cậu Đừng lo nữa, tớ sẽ nhất định xử tội anh trai tới khi về nhà

Aikihara buồn bã chỉ biết cúi gầm mặt xuống nhìn sàn nhà lát gạch trắng bóng.

—Tại sao chứ, sau mọi chuyện như thế mà cậu vẫn tốt với tớ sau?

—Tớ không để bụng chuyện cậu tấn công tới đâu với lại tớ cũng chẳng muốn trở thành idol trong trường. Vậy đi chúng ta kết bạn nhé

—Bạn sao, tớ chưa bao giờ có bạn vì cái tính nhút nhát của mình mà không dám bắt chuyện với ai ở lớp nên là tớ muốn được nổi tiếng để mọi người chú ý tới mình suy ra mới đố kỵ với cậu. Tớ đúng thật là một kẻ tồi tệ mà.
Từng giọt lệ từ trong mắt của Aikihara chảy ra và một hai hột nước từ đó rớt xuống sàn nhà rồi vỡ thành những hạt nhỏ vì quá hối hận, xấu hổ về hành động của mình nên chả dám ngẩng mặt lên nhìn Sarami vẫn đang nắm chặt lấy tay mình tươi cười với cô

—Bây giờ chúng ta là bạn rồi đấy

Aikihara cố gắng kìm nén nước mắt đang muốn tuôn trào để ngẩng đầu lên nhìn Sarami.

—Thật chứ, tớ có đang mơ không?

—Đồ ngốc không phải mơ đâu là sự thật đó

Trước những lời tốt bụng ngọt ngào như kẹo đường mật ong xuất phát từ tấm lòng nhân hậu của Sarami khiến cho cô không thể nào mà kiềm nổi nước mắt nữa phải khóc ào lên vì vui sướng và hạnh phúc khi lần đầu tiên có người chịu làm bạn với mình, ôm chầm lấy Sarami dụi đầu vào giữa bộ ngực mềm mại ấm áp của cô ấy
Sarami nhẹ nhàng xoa đầu Aikihara như là dỗ dành một đứa trẻ con.

—Ngoan nào không khóc nữa được chứ. Bây giờ chúng ta về lớp thôi

Aikihara buông tay ra khỏi người Sarami dùng tay gạt đi nước mắt của mình rồi cô mỉm cười gập đầu đồng ý.

—Ừ

[Kết Thúc Chương 2]

[Lời Tác Giả]

Chương 2 đã kết thúc với tổng cộng 5514 từ, mình vô cùng xin thành cảm ơn 144 lược đọc của mọi người đã ủng hộ bộ truyện 'Học Viện Năng Lực Gia' này tuy chỉ có 20 lược bình chọn nhưng mình vẫn rất vui bì điều này. 

Chắc hẳn có rất nhiều đã ngủ gật vì đọc truyện nhạt nhẽo thiếu muối của tôi đúng không tại chẳng thấy ai cmt cả suy ra những người đọc đã bị sức mạnh buồn chán của truyện ru ngủ hết rồi nhỉ tốt quá rồi bộ truyện được sinh ra để giúp các bạn giải trí mà
Nếu các bạn hỏi tôi tại khi viết truyện ít khi nào thấy dấu chấm hoặc dấu phẩy. Tôi xin bật mí luôn tại vì tôi thích vậy thôi  

Tôi đã cố gắng hết sức giúp chương 2 kết thúc có hậu tí nhưng thấy vẫn chưa đủ chắn do tôi chưa đủ tài năng thì phải