Author: Mai Tuyết Vân
Từ khi tỉnh dậy đến tận bây giờ, Kayuki và Isojin đều không rời khỏi cô
nửa bước, Nixi cảm thấy mình giống như một phạm nhân nguy hiểm luôn luôn bị giám sát vậy. Vì cơ thể chưa hoàn toàn tương thích với môi trường ở
thế giới thần linh, nên cô không thể bước ra khỏi phòng nếu không có
Kayuki hoặc Isojin đi theo. Bọn họ đã tạo ra một không gian chứa đầy sức mạnh thuần khiết bên trong phòng, họ muốn cô dần dần làm quen với nguồn Thần khí ở thế giới này.
May mắn thay, nơi cô đang ở còn có một
ban công mở ra ngoài, ở đó cô có thể hưởng thụ một chút cảm giác gọi là
tự do. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Nixi đang phơi mình dưới ánh nắng ấm áp ngày hè ngoài ban công. Cô không ngồi cũng không đứng, chỉ đơn giản
là lơ lửng giữa không trung trong tư thế đang ngồi. Phép thuật được kiểm soát rất chính xác với tỉ lệ hoàn hảo, không gây ra bất kỳ sự hao tổn
sức mạnh nào. Chiếc váy cổ điển trên người Nixi cứ phất phơ theo làn gió thổi vào từ mặt hồ, Thần khí bao quanh lấy cả cơ thể Nixi rất rõ ràng.
Các tiểu tinh linh và những tiểu thần có mặt trong khu vực gần đó đều cảm
nhận được nguồn phép thuật đẹp đẽ kia. Chính sức mạnh ấy đã dẫn đường
khiến họ lại gần chỗ Nixi đang ngồi, tuy vậy họ cũng không dám tiến lại
quá gần. “Cậu đừng quá sức như vậy, cứ làm quen dần là được.” Tiếng nói
vang lên phá tan sự yên tĩnh của Nixi, cô không quay đầu lại mà mỉm cười trả lời: “Arnold! Cậu không đi đón Kaharu với hai người kia sao? Chắc
bây giờ Sol cũng đã đưa cậu ấy đến phía bắc của vườn địa đàng Eden rồi.”
Arnold thong thả đến bên cạnh Nixi, cậu ấy cũng bắt chước điều cô đang làm,
thả cho cơ thể lơ lửng trong không trung. “Hai người ấy à? Có cho phép
tớ đi đâu cơ chứ! Với lại tớ cũng không yên tâm khi để cậu ở đây một
mình.” Arnold bình thản trả lời Nixi, nhưng cô vẫn có thể nghe ra được
sự bất mãn trong lời của cậu, cậu cũng muốn đi đón Haru về. “Haizz, đừng có ủ dột như vậy chứ! Nếu cậu như thế thì khác nào nói cậu bị bắt ở lại đây chỉ vì tớ, trách nhiệm lớn như vậy tớ gánh không nổi đâu.”
Nixi giả vờ thở dài trêu chọc Arnold, trong đôi mắt xanh biếc ánh lên sự
thích thú vô hạn. Mái tóc vàng xõa dài sau lưng, từng lọn tóc gợn sóng
như bắt được màu của nắng, phát sáng óng ánh như màu mật ong thượng
hạng. Arnold bật cười vì lời trêu chọc của Nixi, đã rất lâu rồi cậu mới
lại được nghe ai đó đùa giỡn với mình như vậy. Bất chợt, cơ thể của Nixi chuyển động về phía trước, cô vươn bàn tay ra xuyên qua cả kết giới
được giới hạn mà bọn họ đã xây dựng, chạm vào vùng Thần khí bên ngoài.
Cậu biết rằng cậu sẽ không bao giờ để Nixi bị thương, nhưng cậu cũng không
muốn cô tự làm đau chính mình: “Nixi, mau lùi lại đi, nếu quá miễn cưỡng người khó chịu sẽ là cậu đấy!” Arnold đưa một tay đặt lên bờ vai của
Nixi, ma pháp sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào nếu như Nixi có dấu hiệu không chịu được. Nhưng Nixi vẫn tiếp tục, chỉ có động tác là trở nên
chậm hơn một chút, đến khi cả cô và Arnold đều ra khỏi kết giới và lơ
lửng trên mặt hồ, lúc này cô mới mỉm cười rạng rỡ. “Thấy không? Tớ sẽ
không yếu ớt đến mức này đâu, Thần khí ở đây chấp chận tớ, và cơ thể của tớ cũng không bài xích nó.”
Arnold vẫn quan sát Nixi thêm một
lúc nữa, cho đến khi chắc chắn hoàn toàn rằng cô không có vấn đề gì mới
thở phào một hơi. “Được rồi, vậy là sự lo lắng của bọn tớ trước mắt đã
được giải quyết, bây giờ cậu có thể tự do đi lại ở đây được rồi. Mọi thứ đã hòa hợp rất tốt, nhưng cậu phải nhớ không được phát động ma pháp
vượt quá sức chịu đựng của bản thân.” Nixi gật đầu với Arnold rồi cả hai cùng trở lại ban công đầy nắng ấy, khi bàn chân của cô vừa chạm vào sàn nhà lát đá, Nixi đã quay sang hỏi: “Cậu có muốn đến vườn địa đàng Eden
không? Tớ sẽ đi với cậu.”
Cậu im lặng một chút cân nhắc tình
hình, sau vài giây ngắn ngủi Arnold cũng đã có quyết định, cậu đưa tay
ra nắm lấy bàn tay của Nixi rất chặt. “Được rồi, tớ sẽ đưa cậu đi!” Từ
lòng bàn tay của Arnold, ma pháp được kích hoạt, gió tốc lên dưới chân
hai người. Nhưng đã bị cậu dùng kết giới chặn lại, cậu không muốn có bất cứ điều gì làm Nixi bị thương. Phép thuật khởi động, chẳng mấy chốc mê
trận được hình thành đưa cậu và Nixi đến nơi cần phải đến.
Kayuki đứng bên Isojin, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cô bé, đáng lý
giờ này Sol phải đưa Haru về đến cánh cổng phía Bắc vườn địa đàng rồi
chứ? Hay là đã có chuyện gì xảy ra chăng? Isojin cau mày lại, thật sự
thì giờ này Haru đã phải có mặt ở đây rồi. Sự lo lắng của Kayuki không
hề dư thừa mà hoàn toàn có cơ sở. Nhưng rồi một điều khác lại thu hút sự chú ý của hai người bọn họ, lúc này Kayuki mới nở được một nụ cười tươi tắn: “Cậu ấy đã thích nghi được rồi!”
Câu nói còn chưa kịp dứt
thì có hai mê trận cùng lúc xuất hiện trước mặt họ, một cái mang màu
vàng nhạt của nắng, còn một cái lại đen tuyền huyền bí. Khi tất cả những ma pháp được dừng lại, có bốn người đứng ở nơi đó, Sol và Kaharu, Nixi
và Arnold. Họ cũng ngay lập tức cảm nhận được sự có mặt của nhau, Nixi
là người có phản ứng đầu tiên. Cô lướt qua Arnold đang đứng bên cạnh
mình mà chạy về phía Kaharu, trong khi Sol cung kính quỳ xuống thì
Kaharu lại mỉm cười chào đón: “Nghe nói cậu làm chị gái tớ bị thương?”
Nixi vừa đưa mắt nhìn Sol, vừa trả lời câu hỏi của Kaharu: “Nghe nói cậu
nuôi Sol như một con mèo trong vòng hai năm?” Kaharu nhìn chị gái mình
đang tiến lại gần, không nghiêm trọng lắm chắc đã đỡ hơn rồi: “Đáng lý
cậu nên mạnh tay thêm một chút!” Nixi gật đầu tán thành: “Đáng lý ra cậu nên biến Sol thành mèo để không bị tấn công như vậy!” Trên cổ của Haru
đầy những vết xước, chắc hẳn lý do họ về muộn có liên quan đến việc này. Sol quỳ dưới đất lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, cô không thể
không tức giận. Hai tay Sol nắm chặt thật chặt, chủ nhân, người đang nói gì vậy? Người có biết Sol đã bị tên này bắt nạt như thế nào hay không?
Bỗng nhiên Nixi nghiêm túc khác thường, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của
Kaharu: “Đừng để đến một ngày tớ phải giết cậu, nhớ kỹ đấy!” Kaharu hơi
bất ngờ về thái độ của cô, nhưng cũng ngay lập tức hiểu ra, Nixi đang
giao Sol cho Kaharu và cô ấy đang cần sự đảm bảo của cậu. Kaharu mỉm
cười vui vẻ, hào phóng trả lời: “Sẽ không rời mắt một phút giây nào!”
Cậu đã cho cô ấy điều cô muốn, cậu nhất định sẽ bảo vệ Sol đến cùng, sẽ
không có việc vì cậu vứt bỏ Sol mà Nixi phải tức giận đến mức giết chết
cậu.
Nixi nhận được câu trả lời mà cô mong muốn, lúc này mới quay sang nói với Sol: “Đứng lên đi, đừng quỳ mãi như thế chứ!” Nhận được
lệnh, Sol lập tức đứng dậy, trước mặt cô chính là vị chủ nhân mà cô hằng nhung nhớ, nguồn sức mạnh đang chảy trong cũng là do Nixi ban cho.
Kayuki đợi đến khi cuộc đối thoại kết thúc mới lên tiếng, hàng chân mày
nhướng cao một cách đầy hứng thú: “Nhanh hơn chị nghĩ, ít nhất cũng
không bị thương như Nixi, nghe nói hình dáng con gái của em rất xinh đẹp đã thu hút rất nhiều ong mật. Vậy… ”
Dù cô không nói hết thì
Haru cũng đều hiểu rõ cô đang muốn nhắc đến chuyện gì. Haru lập tức phản bác: “Là nữ thần mùa đông mà lại bị đả thương trong khi mở phong ấn, có phải trong thời gian qua chị chẳng chịu luyện tập gì đúng không? Nên
mới yếu đến mức này... ” Kayuki đã ném tâm trạng lo âu ra đằng sau đầu từ lâu, trừng mắt nhìn cậu em trai song sinh của mình. “Có vẻ lợi hai
hơn rồi, miệng cũng nhanh nhạy hơn trước, đây là những gì em học được
sau chuyến ngao du à?”
Trong khi hai chị em nhà này đắm chìm
trong trận đấu khẩu bất tận, thì bốn người còn lại đã lui ra đằng sau.
“Sol vẫn khỏe chứ? Thức tỉnh sau khi khôi phục nguyên trạng chắc cũng
khó chịu lắm nhỉ?” Nixi đưa tay lên xoa đầu Sol, cô bé trước mặt nhắm
mắt lại cảm nhận sự ấm áp trên đỉnh đầu của mình. Cả Isojin và Arnold
đều cảm thấy hình ảnh này giống như một chú mèo con đang được chủ của
mình cưng nựng. “Sao lại về trễ như vậy?” Vừa xoa đầu Nixi vừa hỏi, Sol
vẫn mang khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ ngượng ngịu đó trả lời cô: “Là Thần mùa xuân đã trêu chọc Sol, còn ép Sol phải dùng phép thuật nữa, vì quá tức
giận Sol đã vô tình làm Thần mùa xuân bị thương.”
Sol biết Nixi
sẽ không trách tội mình, khi cô kể lại những điều này, ngay cả cảm giác
tội lỗi vì gây ra vết thương trên người Haru cũng không có. Nixi mỉm
cười: “Trước đây, Sol không bao giờ chịu tỏ thái độ với ai cả, em là
một vị thần kiêu ngạo nhất mà ta từng biết. Ngoài trước mặt chúng ta ra
em sẽ chẳng chịu cúi đầu trước ai cả, dù trước đây em chưa từng gặp
Haru, nhưng hãy coi đó là một duyên phận. Sau này hãy giao lưu và kết
bạn nhiều hơn nữa, điều đó sẽ có lợi cho em.” Sol ngoan ngoãn gật đầu,
đôi mắt đen láy long lanh như có nước: “Vâng, Sol biết rồi.”
“Được rồi, muốn cãi nhau thì đầu tiên chúng ta hãy cứ về hồ Sensei trước đã,
dù Nixi đã khỏe lại nhưng tớ cũng không muốn cậu ấy gắng quá sức đâu.”
Arnold đưa tay ra lau đi những giọt mồ hôi đang chảy xuống từ vầng trán
của Nixi. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đầy sự cảm ơn, Arnold đón lấy
ánh mắt của cô rồi khẽ lắc đầu, đối với cậu thì cô không bao giờ cần
phải cảm ơn. Lời Arnold nói đã thành công dập tắt màn khẩu chiến nảy lửa giữa hai người kia. Họ nhanh chân tiến về phía Nixi, rồi cùng lúc đưa
mắt về phía Isojin, cậu ấy lắc đầu tỏ vẻ không cần lo lắng. Sau đó chính Isojn lại là người phát động mê trận đưa cả bọn về cung điện của cậu ở
hồ Sensei.
Bây giờ đang là mùa hè ở thế giới thần linh, cái nóng
là đều không thể tránh khỏi ở khắp mọi nơi. Riêng với hồ Sensei thì lại
hoàn toàn khác, dù chỉ là một hồ nước nhưng nó lại chứa đầy linh khí của nước và cũng là nơi ở của Isojin, nam thần biển cả. Hồ Sensei cũng
không phải là một hồ nước bình thường, nó nằm trong khu vực độc lập dưới sự cai quản trực tiếp của Isojin, biển trên khắp các thế giới đều có
khởi đầu từ hồ Sensei. Nước trong hồ sẽ không bao giờ cạn là nguồn nước
thuần khiết nhất trên đời này.
Cung điện được chia làm phần, một
phần xây nổi trên mặt nước, còn phần kia lại chìm sâu trong hồ. Nó gần
giống với một tảng băng trôi, nhưng có thể khẳng định sẽ không có tảng
băng nào đẹp đẽ như cung điện này. Kaharu đã thay trang phục mới, không
biết từ đâu mà cậu lại phát hiện ra được có một cây đàn hạc trong phòng. Vì thế bây giờ xung quanh bọn họ, những điệu nhạc du dương đang vang
vọng khắp nơi. Hình như Sol đã tập thành thói quen mỗi lần Kaharu đàn cô sẽ lập tức đến bên cạnh, lần ngày cũng không phải ngoại lệ.
Haru ngồi trên chiếc ghế dài có điểm tựa lưng mềm mại, còn Sol lại gối đầu
lên chân của cậu rồi nhắm mắt lại. Tiếng đàn càng lúc càng dịu dàng ru
người thiếu nữ vào giấc ngủ say, ánh mắt của Haru nhìn cô bé cũng dịu
dàng như khúc nhạc vậy. “Sol thà chết chứ nhất quyết không chịu lại gần
cậu nửa bước, hay thật, chỉ cần đàn một bản là đã dụ dỗ được cô ấy đang
chỗ cậu, hơn nữa còn để mặc cho cậu làm theo ý mình. Haru, cậu thật lợi
hại!” Nixi chống tay lên cằm trừng mắt nhìn Kaharu, nhưng cậu hoàn toàn
phớt lờ ánh mắt ấy. Điểm chú ý của cậu không hề thay đổi vẫn cứ chăm chú vào Sol, cậu không muốn làm cô thức giấc.
Ngay cả Kayuki bình
thường cũng đóng mặt lạnh với em trai cũng không giấu được một nụ cười
đầy hàm ý. Xem ra, người em trai này của cô lần nay đã tìm thấy thứ quan trọng nhất đối với cậu ấy rồi. Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, chợt
làm Nixi thấy nhói lòng, cô lại đang nhớ đến người con trai tên Daniel ở thế giới loài người kia. Nhưng hiện giờ cô không thể hỏi trực tiếp
được, điều mà những người bạn của cô lo sợ cô đều hiểu. Họ sợ cô đã thay đổi, quên mất họ là bạn của cô và là người thân của cô. Cô vừa mới trở
về lại nhắc đến Dan thì sẽ không ổn chút nào! Nixi kiềm lòng mình lại,
tựa đầu vào vai Arnold đang ngồi ngay bên cạnh.
Mái tóc vàng của
cô đổ xuống bờ vai của Arnold, mùi hương dễ chịu của cậu lại làm đáy
lòng nổi loạn của cô lắng xuống. Arnoldhạ thấp giọng hỏi: “Cậu mệt lắm sao?”, cô thở dài một hơi, bọn họ hết mực lo lắng cho cô như vậy làm
sao cô có thể làm họ tổn thương được: “Tớ không yếu đến mức đó đâu, có
thể là hồi phục hơi chậm so với Haru nhưng mà tớ không sao.” Vì tình
trạng của cô và Haru khác xa nhau, một bên là tình nguyện phong ấn sức
mạnh, còn một bên là bị cưỡng ép phong ấn. Đương nhiên khi bị cưỡng ép
phong ấn thì không chỉ người thực hiện mà người bị phong ấn cũng sẽ chịu những tổn thương về sau.
Isojin chợt đứng lên khỏi chỗ ngồi, cậu cảm nhận được có sự xâm phạm vào khu vực do cậu cai quản. Thần lực được phát động một cách triệt để, nhưng cậu lại không cảm thấy đối phương có ý định thù địch nên cậu chỉ dựng lên một kết giới vừa đủ xung quanh
những người bạn của mình. Cậu phất tay mở một cánh cửa trổ ra ngoài, cửa rộng mở và thềm đá như dài ra thêm với phép thuật của cậu. Người vừa
đến hình như rất cảm kích về sự chu đáo của chủ nhân nơi này, cỗ xe ngựa bay bằng ngựa có cánh nhẹ nhàng đáp xuống thềm đá như không muốn làm nó bị xước.
Isojin bước ra chào đón vị khách với tư cách chủ nhân
hồ Sensei, “Rất vui được chào người khách lạ đến với nơi này của ta!”
Một câu nói đã đủ để người ngồi trong xe hiểu rõ ý định của Isojin, hãy
báo danh tính trước khi cậu ấy xé nát cỗ xe ngựa này. Cửa xe vội bật mở, người bước xuống là một yêu tinh thuộc tầng lớp quý tộc, trên thân
người ông ta đeo rất nhiều vàng. Cùng với đôi tai nhọn hoắc và làn da
trắng bệch khong khó để nhận ra người này là một yeu tinh. Địa vị trong
thế giới yêu tinh được phân biệt rất rõ ràng, địa vị càng cao thì càng
được phép đeo nhiều trang sức bằng vàng lên người. Thân phận càng lớn
thì độ tinh xảo của trang sức càng cao.
Ông ta cung kính quỳ một
chân xuống đất và cất lời chào: “Xin ngài hãy thứ lỗi cho sự đường đột
của tôi, thưa ngài. Nhưng vì thời gian đã cận kề mà đến bây giờ tôi mới
có thể tìm được các ngài cho nên đành phải xâm phạm vào nơi thần thánh
mà không xin phép trước.”. “Đầu tiên, ông hãy đứng lên đi đã và cho ta
biết ông tên gì, đến từ đâu và mục đích ông đến đây? ” Ông ta nghe được
giọng nói ấy thì lập tức đứng lên, nhưng người đã hỏi ông không phải là
Isojin mà là một thiếu nữ mang mái tóc vàng óng bước ra từ sau lưng cậu
ấy.
Lời nói chuẩn bị phát ra như nghẹn lại trên môi, vẻ đẹp và
thần khí quen thuộc này giống hệt với người đó, vị nữ thần xinh đẹp nhất mà ông từng được gặp. Nhưng sự mất bình tĩnh đó chỉ diễn ra trong vòng
một giây ngắn ngủi, việc sống lâu năm đã giúp ông đè ép sự bất ổn định
và hoàn thành vai trò của mình. Ông cung kính lấy từ trong túi áo choàng mình đang mặc ra một xấp thư lớn được gói cẩn thận và tỉ mỉ bằng những
cuộn giấy da dày. “Thưa tiểu thư, tôi tên là Rufus, tôi đến từ Học viện
ma pháp dành cho các á thần, còn đây là thư mời nhập học cho đích thân
hiệu trưởng đã viết và yêu cầu tôi giao tận tay cho các vị với lời nhắn: “Ta mong rằng sẽ sớm được gặp lại các con!”.”
Nixi đưa tay ra
nhận lấy bọc thư trên tay Rufus, “Vất vả cho ông rồi, nhờ ông hãy chuyển lời đến bà ấy rằng nhất định chúng tôi sẽ đến. ” Isojin đã nhận ra được sự bất thường trong thái độ của Rufus, vì thế cậu không muốn ông ta
tiếp xúc quá gần với Nixi. Sau khi nhận được lệnh tiễn khách, Rufus bước lên cỗ xe ngựa một lần nữa, trước khi đi ông còn quay đầu nhìn lại... Chẳng qua ông lại nhận được cái liếc mắt cảnh cáo của Arnold từ phía
xa. Rufus rùng mình một cái rồi bước lên cỗ xe ngựa và rời đi, người
thiếu nữ đó rất giống với vị nữ thần xinh đẹp ấy, vẻ đẹp mà ông sẽ không bao giờ có thể quên được.