Từ trong màn kết giới, Arnold bế Lavender trên tay, còn Isojin lại đang dìu lấy Kayuki, người bên ngoài kết giới không ai nhìn thấy bọn họ. Mọi sự chú ý đều tập trung vào vụ tại nạn trước mắt, không ai còn đủ thời gian để nhìn xung quanh cả. Kayuki gượng cười dựa hẳn vào người Isojin để có thể đứng vững, để bảo vệ Lavender khỏi những tổn thương do sức mạnh bùng phát xung đột. Cô đã sử dụng phép thuật vượt sức chịu đựng của mình, điều này gần như đã rút cạn sức lực của cô.
“Arnold hãy đưa Nixi về trước, tớ phải đi đón em trai của mình, cũng đến lúc thằng bé trở về nhà rồi.” Nhắc đến em trai, nụ cười trên môi cũng dần lan đến tận đáy mắt. Arnold đưa mắt nhìn tình trạng của Kayuki, rồi đánh mắt ra hiệu với Isojin: “Đừng nói những điều ngốc nghếch như vậy, thể trạng của cậu bây giờ không còn đủ để đánh thức thêm một nguồn sức mạnh nào nữa đâu. Hãy trở về đã, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tớ hứa sẽ đón Haru về cho cậu.”
Isojin vừa dứt lời, cảm xúc trên khuôn mặt của Kayuki chợt trầm xuống, nhưng khi ánh mắt của cô lướt qua khuôn mặt đang hôn mê của Lavender thì cô gật đầu. Isojin chỉ còn đợi có giờ phút này, câu thần chú từ tốn thoát ra khỏi miệng, những từ ngữ đẹp đẽ và phát âm chuẩn xác dần tạo ra một mê trận ngay dưới chân họ. Hình mặt trăng bên ngoài, bao lấy một thân cây cổ thụ, chính giữa là một chiếc lá sồi, khắp cả mê trận đều có những ký tự sáng lấp lánh.
“Đi nào!” Chữ cuối cùng hoàn thiện phép thuật triệu hồi, mê trận chuyển động xoay tròn theo chiều kim đồng hồ với tốc độ chóng mặt. Gió nổi lên xung quanh họ, cuốn theo luồng sức mạnh đang dâng trào, ánh sáng chói lòa lóe lên trong tích tắc, bao bọc lấy cả bốn người bọn họ. Khi ánh sáng ấy vụt tắt, thì ở chỗ lúc nãy đám người Arnold đang đứng đã hoàn toàn biến mất không để lại giấu vết.
***
Những ngày cuối cùng của mùa đông, tuyết đã ngừng rơi trên khắp bầu trời rộng lớn, thay thế cho cái lạnh buốt giá chính là những tia nắng mặt trời ấm áp. Bên rìa của cánh rừng phía Tây, có một cô bé con đang thơ thẩn đi dạo, trên tay cô có một quả cầu thủy tinh lấp lánh lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần cô bé đi sai đường, lập tức quả cầu sẽ phát ra thứ ánh sáng màu đỏ. Khi cô bé hỏi một điều gì đó, quả cầu trả lời cô bằng những màu sắc khác nhau.
“Này sắp ra khỏi khu vực cho phép rồi, ngươi có chắc là nó đã chạy đường này không vậy?” Cô bé cau mày hỏi quả cầu, bước chân nhỏ bé vẫn bước về phía trước, quả cầu nổi lên ánh sáng màu bạc hơi lấp lánh một chút: “Tôi là quả cầu thông thái đấy, ngài đừng coi thường tôi.” Thái độ kiêu ngạo của quả cầu không làm cô bé ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên không thèm nhìn nó nữa, chỉ buông ra một câu: “Nếu ta không tìm được nó, ta sẽ đập vỡ ngươi tại chỗ này.”
Qủa cầu trên tay cô run run, nếu là người khác chỉ sợ là sẽ không bao giờ dám nói những lời này với nó. Nhưng đối với cô bé này thì khác, nó biết cô sẽ không nói đùa, khi cô tức giận còn đáng sợ hơn đối mặt với dã thú nổi điên. Qủa cầu dịu giọng xuống ngay lập tức: “Tiểu thư của tôi ơi, làm sao tôi dám lừa ngài cơ chứ, ngài xem kìa, đó không phải là thứ ngài cần tìm sao?” Cô bé quan sát một chút, quả thật thứ cô đang tìm đã xuất hiện, chú thỏ trắng muốt xinh xắn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trên tay của nó còn cầm một quả cà rốt tươi ngon, cũng chính vì lý do đó mà cô bé kia đã đuổi theo nó. Cô bé mỉm cười, ném quả cầu lên không trung rồi nhấc tà váy nhảy đến chỗ con thỏ kia. Qủa cầu bị ném lên bất ngờ gần như đã hét lên: “Chủ nhân, người cẩn thận chứ, tôi mong manh lắm đấy ạ.” Dù giọng nói chứa đầy sự uất ức không thể nói ra thành lời nhưng tình trạng của nó lại vô cùng ổn. Sau khi bị ném nó đã lập tức tự mình bay tự do xung quanh cô bé, tránh để không làm cản đường chủ nhân của mình.
Nhưng quả cầu chưa kịp lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, phía trước có...” thì “ẦM!” một tiếng, vì sử dụng phép thuật bổ trợ cho cú nhảy mà người cô bé đã bật lên hơi cao làm thay đổi vị trí tiếp đất hoàn hảo. Đáng lẽ ra cô phải dừng ngay lại trước mặt con thỏ, thì cô lại xuyên qua cả bụi cây sau lưng nó rồi rơi thẳng xuống dòng sông. Qủa cầu lo lắng di chuyển với tốc độ nhanh chóng bay về phía cô bé, những màu sắc bên trong quả cầu thay đổi liên tục thể hiện sự bất an của mình.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Mặc dù đã sắp bước sang mùa xuân, nhưng nước dưới sông còn rất lạnh, cơ thể nhỏ bé rơi vào làn nước lạnh giá. Cái se buốt lập tức thấm vào từng tấc da trên người, cô bé không biết bơi, dòng sông lại quá sâu và quá rộng. Cô mở to mắt nhìn bản thân mình dần dần chìm xuống đáy sông, sợ đến mức quên mất cả việc sử dụng ma pháp để tự cứu lấy mình. Vì cô đã từng có một trải nghiệm đáng sợ khi ở dưới nước, những hình ảnh ùa về trong tâm trí, nhấn chìm cô gái bé nhỏ.
Từ dòng nước lạnh giá, ai đó đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từ đáy lòng cô, có hai cậu bé mang trên mình khí chất ngạo mạn, rẽ đôi làn nước đi về phía cô. Mái tóc tóc xanh biếc của bầu trời và vàng óng của ánh nắng, vừa ngạc nhiên vừa thích thú, một trong hai cậu bé đã nói: “Vì sao lại sợ nước như vậy, chẳng phải cô là một á thần sao? Tại sao không sử dụng ma pháp của mình.” Tiếng nói truyền đi trong nước rất rõ ràng, làm thức tỉnh cô bé.
Gần như ngay lập tức, cô khởi động mê trận khiến cơ thể đang chìm dần trôi nổi tự do trong là nước, nhẹ nhàng linh động như thể đang đi trên mặt đất vậy. Cô chợt tự cười nhạo bản thân, tại sao lại dễ dàng bị ảnh hưởng đến thế cơ chứ. Không quan tâm đến hai người trước mặt nữa, cô vội vã trồi lên khỏi mặt nước, quả cầu ánh sáng suýt chút nữa là sợ đến nỗi vỡ tan ra thành từng mảnh. Nhưng khi thấy cô bình an nó cũng dần trở nên bình thường, nó bay đến chỗ cô đang đứng, hấp tấp hỏi: “Chủ nhân, người không sao chứ, không sao chứ?”
Cô bé chợt cau mày lại, quăng cho quả cầu một cái nhìn sắc lạnh: “Ngươi gọi cậu ấy?” Qủa cầu nhận được ánh mắt của cô, thì nín lặng ngay lập tức, nó run rẫy lùi ra xa khỏi cô bé: “Chủ nhân, người không biết bơi... cho nên... cho nên...” Cắt ngang lời nó nói, là một trận gió tuyết bất ngờ ập đến, mang theo một cô bé ở giữa trận gió. Giọng nói của cô bé vừa mới đến chứa đựng sự lo lắng thái quá: “Nixi, Nixi, cậu không sao chứ? Thật sự không sao chứ?”
Cô ôm chầm lấy người được gọi là Nixi, trái ngược với sự lạnh lẽo của tuyết, vòng tay của cô rất ấm áp. Ôm trọn lấy cơ thể của Nixi vào lòng mình, Nixi có thể cảm nhận rất rõ ràng, nhịp tim đập bất thường của cô bé. Nixi cau mày lại, sự sợ hãi này không chỉ có một mình phải trải qua, ngay cả cô bé này cũng vậy. Cả hai người đều rất sợ những ký ức năm xưa sẽ lặp lại, một câu chuyện buồn không ai muốn nhắc đến nữa. Nixi vươn tay ra sau lưng cô bé, nhẹ nhàng vỗ về: “Kayuki, không phải tớ vẫn còn đứng đây hay sao, đừng lo lắng quá như vậy.”
Hai cậu bé đã tìm thấy Nixi dưới làn nước cũng trồi lên cùng lúc với cô bé, từ đầu đến giờ họ vẫn im lặng quan sát mọi chuyện. Đột nhiên, cậu bé tóc vàng lên tiếng: “Qủa cầu này, ta rất thích, hãy bán cho ta đi.” Vừa nói cậu vừa chỉ tay vào quả cầu ánh sáng bị bỏ quên một chỗ, quả cầu tức giận bay vèo ra sau lưng Kayuki rồi cáu gắt: “Này, ta không phải hàng hóa đâu nhé!” Câu nói của cậu làm bầu không khí trầm lặng trở nên kỳ lạ, gân xanh trên mặt Kayuki giần giật, cô bé buông Nixi ra rồi trả lời cậu bé: “Không bán!”
“Thế thì thôi vậy, thật tiếc quá Isojin! Một quả cầu đẹp như thế, nếu có thể mang về trang trí trên ngọn cây trước phòng thì sẽ sáng thế nào đây?” Cậu bé tóc vàng quay lại nhìn thẳng vào cậu bạn của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, điệu bộ ấy làm Isojin bật cười: “Arnold, cậu đang cảm thấy hứng thú với vật hay với chủ nhân của vật này vậy?” Câu nói của Isojin làm Kayuki có hành động ngay lập tức, cô đẩy Nixi ra sau lưng mình, còn tư thế thì thu lại sẵn sàng chiến đấu.
“Nào nào, lúc đó cậu cũng nghe thấy phải không, bản nhạc và suy nghĩ lan tỏa trong làn nước, vì thế cậu mới dẫn tớ đến đây mà. Người có hứng thú phải là cậu mới đúng, Isojin.” Arnold phì cười trước giọng điệu của bạn mình, “Các ngươi nghe được bản nhạc đó sao?” Nixi nghi hoặc hỏi lại, Arnold nhìn cô bé một cách chăm chú rồi chậm rãi gât đầu: “Bản nhạc đó xuất phát từ cô phải không? Tại sao lại có những suy nghĩ tuyệt vọng đến như vậy? Rõ ràng cô sở hữu sức mạnh, đến lúc khẩn cấp lại quên mất phải sử dụng nó như thế nào, còn cảm giác đau đớ tột cùng khi dần chìm xuống làn nước nữa.”
“Hai người không sợ sao?” Isojin kiềm nén câu hỏi đã lâu nay đột nhiên lên tiếng, “Sợ điều gì?” Kayuki chuyển ánh mắt về phía Isojin. “Cậu ấy là Thần Chết đấy, bất kỳ sinh vật nào ở gần cậu ấy trong bán kính 100 dặm đều bỏ chạy, trước giờ chưa từng có ngoại lệ.” Isojin chỉ tay về phía Arnold. Nixi im lặng, bàn tay của cô bé đưa lên chạm vào tấm lưng của Kayuki trước mặt: “Ngoài cậu ra, chưa có ai nghe được bản nhạc phát ra từ trái tim tớ. Bà ấy đã nói, có một ngày tớ sẽ tìm thấy bọn họ, người có thể nghe được những suy nghĩ thật dù tớ không thể nói ra, và ngược lại.”
Kayuki khẽ quay đầu lại, cô lắng tai nghe một chút, ở đây có bốn giai điệu cùng hòa nhịp, là bốn câu chuyện khác nhau, nhưng lại hoàn hảo đến không sai một nốt nào. Cô bé khẽ sững người, quan sát hai cậu bé trước mặt, có lẽ họ cũng đang rất ngạc nhiên như cô vậy. Vì lúc này họ cũng nghe thấy bốn giai điệu quyện vào nhau tạo thành một bản đồng ca.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, nơi cánh rừng cuối mùa đông lạnh lẽo, Kayuki và Nixianna, Arnold và Isojin. Cũng là ký ức mở đầu cho chuỗi sự việc mà Lavender đã lãng quên hết thảy. Nơi thế giới chứa đựng nguồn sức mạnh phi thường, vạn vật không tuân theo một trật tự như ở thế giới cô từng sống. Nơi đó có người thân thật sự của cô, có những người bạn đợi chờ cô những năm dài và cả thân phận thật sự của cô nữa. Phong ấn ký ức mở ra, gần như muốn cuốn trôi cả kiếp sống mười một năm ở thế giới con người đi vậy.
Cô là một á thần, là con gái của hai vị thần cao quý, nữ thần hoa oải hương và nam thần chiến tranh. Cô thừa hưởng sức mạnh của cha mẹ mình, trong người cô chảy dòng máu của thần linh thuần khiết. Cũng như cô, những đứa trẻ là con cái của các vị thần đều được gọi là á thần, Kayuki, Arnold, Isojin đều giống như cô. Họ đều có sức mạnh của riêng mình, con gái nữ thần mùa đông: Kayuki, con trai nam thần biển cả: Isojin, và con trai của thần chết và nữ thần bóng tôi: Arnold.
Nhưng điều khiến cô đau lòng nhất chính là việc bây giờ sau khi cô tỉnh lại, làm sao có thể dung hòa ký ức của cả hai phần cuộc sống làm một. Cô không muốn từ bỏ những gì đẹp đẽ đã có trong thế giới con người, và nhất là tình cảm gắn bó giữa cô với mọi người xung quanh. Nhưng cô cũng phải trở về với thân phận thật sự của mình, là một á thần thuần chủng, mang trong mình sức mạnh to lớn. Cả những cố gắng và nỗ lực của cô trong việc báo thù hóa ra đều là những dối trá mà cô đã lầm tưởng hằng năm. Cô không muốn tỉnh lại, chỉ muốn ngủ mãi để không bao giờ tỉnh lại.