Học Viện "Gold Rainbow"

Chương 91: Ể? vậy là sao?




~Rain~~~

_Uầy, sao khó thế nhỉ? Hình cầu là vật gì mới được? - Rain vò đầu bức tai

Rain lúc trước là 1 người khá vô tâm, còn vô cảm nữa, có ai chết hay cái gì đó tương tự ảnh cũng chả lay động tí ti gì. Nhưng bây giờ lại dành hết sự quan tâm cho 1 cô gái mang màu tóc trắng xoá như sương mù, nó làm mờ mắt anh chàng rồi. Ngẫm đi nghĩ lại thì chính bản thân mình thấy lạ kì, tại sao mình xem trọng cô ấy còn hơn cả mình nữa, không lẽ mình đã yêu Sunny quá rồi sao?

Em như ánh nắng mặt trời đã sưởi ấm trái tim anh, đem lại cho anh hạnh phúc và tình thương. Vậy mà anh chẳng làm gì cho em, ngay cả tỏ tình cũng phải nhờ người khác giúp chứ không phải chính anh. Rain thở dài não nề, bỗng dưng 2 chân khựng lại mà không hiểu lí do. Nãy giờ suy nghĩ nên chàng cứ cúi gầm mặt, khi ngước lên thì thấy trước mặt mình là 1 căn phòng với bảng hiệu đề chữ: “CLB Thể Thao” màu trắng. Tính quay đi nhưng có cái gì đó ngăn cản, đành phải mở cửa vào xem thử thôi!

”Cạch”

Rain ngó nghiêng xung quanh như sợ làm phiền người khác, rồi khe khẽ bước vào. Tự nhiên cánh cửa đóng sầm lại làm cậu giật bắn cả người. Tiếp theo đó, có âm thanh vang lên đều đều như 1 giai điệu:

_Bộp... Bộp... Bộp... - 1 vật gì đó rơi xuống đất chăng

Rain cố tìm kiếm xem là cái gì nhưng không ra. Bất ngờ, 1 trái bóng rổ bay tới cậu, mấy là nhanh tay chụp kịp chứ không là đi tông khuôn mặt đẹp trai rồi! Đằng sau Rain có 1 bóng người bước đến, lấy 2 tay bịt mắt chàng lại. Miệng đưa sát tai nói như rót mật:

_Bất ngờ chưa? - ai đó mỉm cười

_ÂN! - Rain quay sang nắm chặt tay Sunny

Đây rồi! Rain đã hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cô gái ấy rồi! Vậy nên, cậu hứa là sẽ bảo vệ và che chở cho Sunny đến hết cuộc đời này. Tất cả chỉ là những gì cậu nghĩ nhưng giờ cả 2 như hoà làm 1, thì Sunny cũng nghĩ y như Rain nghĩ. Đôi môi xinh xắn kia khẽ cất lên:

_Long, đấu 1 trận với Ân không? - Sunny nháy mắt tinh nghịch

_Ok, sợ gì! - Rain cười 

Thế là 2 người thảy bóng qua lại, trên môi hiện diện nụ cười của hạnh phúc.

~~~Nơi ấy...~~~

_Còn 2... - 1 bóng đen vụt đi

~~~Toby~~~

Hiện tại, ở dãy lớp học của khối 11, có 1 anh chàng với mái tóc lãng tử màu xanh của bầu trời, khuôn mặt nghiêm nghị thêm chút lạnh lùng càng cuốn hút. Vừa đi, tay vừa cầm cái điện thoại đọc tin nhắn mà suy nghĩ. Sau đó, nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi, ánh mắt hững hờ nhìn về phía xa xăm nào đó rồi nói nhỏ:

_Yuki là tuyết, nhưng trường mình làm gì có chỗ nào như vậy? - Toby thở dài

Trong đầu Toby đang là 1 mớ bòng bong hỗn độn. Chợt, 1 kia ức ùa về...

~~~

_Toby nii-chan, em dẫn chị dâu về cho anh nè! - 1 cô bé cỡ 11 tuổi chạy lại nói

_Chào bạn, mình tên là Vy, còn không gọi Yuki cũng được! - giọng nói ngọt ngào vang lên

Toby đang cầm điện thoại chơi game liền khựng lại khi nghe giọng nói ấy. Khẽ ngước mặt lên, trước mắt chàng là 1 cô gái có mái tóc màu hồng đào dài chấm lưng, khuôn mặt trái xoan đẹp không tì vết. Làn da trắng hồng tự nhiên, đôi môi chúm chím khẽ cười làm mình xao xuyến. Cô ấy khoác lên người 1 cái đầm voan màu kem, chân đi đôi giày búp bê đồng màu. Trông Yuki chẳng khác gì tiểu thiên thần. Bỗng, có giọng nói chen vào làm Toby giật mình:

_Sao? Chị ấy đẹp lắm đúng không? Em chọn mà lị! - cô bé với mái tóc tím đặc trưng vỗ vỗ ngực

_Mồ! Bé Như này, làm chị ngại chết được! - Yuki mắng yêu

_Chị ngại chi, xem ảnh mơ màng kìa! - Anna trêu

_Uầy, nhóc muốn anh xử mới chịu phải không? - Toby đứng dậy vờ bẻ tay

_Á, chị Vy cứu em! - Anna vờ hoảng hốt chạy ra phía sau Yuki

_Được rồi, đừng cãi nhau nữa! - Yuki giảng hoà

~~~

_Này, Thiên ăn thử đi, Vy mới làm đó! - cô gái chìa dĩa bánh quy đến trước mặt chàng trai

_Ngon quá! - Toby khen

_Thật sao? Mình còn làm nhiều lắm, cậu cứ ăn đi! - Yuki mỉm cười

_Thế nào khi lớn lên, cậu sẽ trở thành cô vợ đảm đang nhất quả đất ấy! - Toby vừa ăn vừa nói

Nhờ câu nói của ai đó làm cho cô gái mặt đỏ bừng, thầm nghĩ: “Mình chỉ đảm đang với cậu thôi!“.

~~~

Bỗng Toby sực nhớ ra, thì ra vế sau mới là chủ chốt chứ không phải vế đầu.

“... xoa dịu lòng anh.”

_Xoa dịu hả? - Toby xoa cằm

Dĩa bánh thơm phức hiện ra làm Toby biết được đáp án. 1 mạch chạy đến nơi gọi là: “CLB Nấu Ăn“.

Vừa đến nơi, 1 mùi hương thơm phức làm Toby không đói cũng phải đói. Mở cửa bước vào, trước mắt anh chàng là cô gái ấy, tiểu thiên thần ấy, trên tay và chiếc bánh màu xanh biển có chữ Thiên màu trắng. Yuki mỉm cười, không cần nói mà vẫn hiểu nhau. Toby đưa tay nhận bánh, miệng thì nói:

_Cảm ơn em, cô vợ đảm đang của anh! - Toby hạnh phúc vô bờ

_Để vợ cắt bánh cho! - Yuki dịu dàng

Cả 2 lãng mạn vô cùng, đút bánh cho nhau ăn, ai mà thấy, đặc biệt là FA thì... GATO lắm luôn ấy chứ! Căn phòng được thắp sáng bởi tình yêu của đôi trẻ.

~~~Lại ở đâu đấy~~~

_Last one... - tan biến vào mây khói

~~~Khu vực sân khấu~~~

_A... Như! - giọng nói khá quyến rũ người nghe

_M-chan! - Anna mừng rỡ quay sang

Kin thấy vẻ mặt mừng rỡ của Anna thì tâm trạng hơi khá lên, nhưng vẫn thắc mắc cô gái kia là ai. Cô sau khi tay bắt mặt mừng thì quay sang giới thiệu cho anh:

_Òm, đây là M, bạn của Như á! Kế bên là bạn trai của cậu ấy! - Anna 

_Chào! - Kin bắt tay

Tự dưng anh thấy cô gái này có chút gì đó quen quen, như là đã gặp rồi thì phải. Nhưng lại không nhớ ra tên. Thật là khó chịu mà!

~~~Nam-kunnn~~~

_Sao tự nhiên lại có chữ anime thế không biết? - Nam có chút bực bội

Hồi đó, đúng là Nam thích Như thật nhưng Yên cứ bám như sam, rồi nói này nọ nên mới lái qua thôi. Tới tận bây giờ, Nam vẫn chưa có thiện cảm với Yên lắm, chỉ gọi là quen cho có quen thôi. Cái vụ tìm này cũng vậy, không tìm thì người ta nói là vô tâm, thôi kiếm đại đi.

Nam ung dung đút tay vào túi quần thong thả bước đi. Khi bước ngang qua phòng: “CLB Truyện Tranh” thì hơi ngờ ngợ.

”Em với Như thích anime lắm cơ, nên muốn học vẽ truyện tranh để làm anime á!”

Tiện tay đẩy thử xem, vì nghĩ Như thích anime chứ chẳng quan tâm Yên.

_Cha da! - 1 tờ giấy đưa ra trước mặt

_Gì thế! - Nam nhìn nó

Đó là 1 bức tranh vẽ Nam theo kiểu anime, rất là đẹp. Phía sau tờ giấy đó, giọng nói kia tiếp tục vang lên:

_Em biết là anh vẫn còn thích Như, nhưng có thể cho em 1 cơ hội được không? Những chuyện trước kia em biết em sai, em đã cố gắng bằng mọi cách để sửa sai, sao anh không biết? Hức... Giờ anh đánh em cũng được, chửi mắng em cũng được... không sao hết... Hức... Miễn là... anh đừng lạnh nhạt với em có được không? - Yên

Mặc dù không thấy mặt nhưng Nam vẫn nhận ra là Yên đang khóc. Khẽ hạ bức tranh xuống, khuôn mặt diễm lệ hiện ra với những giọt nước mắt rơi liên tục, làm tim chàng khẽ nhói lên. Yên vô tình thả bức tranh xuống, lấy tay lau nước mắt nhưng nó vẫn chảy mãi. Không thể chịu đựng được, Nam tiến đến ôm chặt Yên, để cô nàng dụi mặt vào lòng mình rồi nói:

_Được rồi! Cơ hội cuối cùng thôi đấy! - Nam lấy tay xoa đầu Yên

_Em cảm ơn anh, EM YÊU ANH! - Yên cười hạnh phúc

Lát sau, Nam nhặt bức tranh lên, khẽ mỉm cười hỏi:

_Em vẽ anh thật à! - Nam chỉ tay vào tờ giấy

_Dạ, bộ xấu lắm hả anh? - Yên ngại ngùng

Nghe từ “Dạ” của Yên sao mà moe thế nhỉ? Nó khiến má Nam nóng lên. Chàng vội chữa cháy bằng cách nhéo má Yên 1 cái rồi nói:

_Ngốc, đẹp chết được! - Nam nói

_Thật không? - Yên mắt long lanh hỏi

Dễ thương quá mức cho phép rồi, Nam không kìm được mà hôn 1 cái lên đôi má hồng hào ấy. Yên mặt đã đỏ còn đỏ hơn gấp bội, ú ớ không nói được gì. Cái cặp đôi này sao mà cute thế không biết nữa à! (Tg: Couple đầu tiên hôn á nha!