Bảng vinh danh những bạn đoán đúng hoặc gần đúng nè!
_Bạn Jenny Nguyễn
_Bạn Đặng Tú Quyên (bạn í được vinh danh 5 lần rồi đó!)
_Bạn Hoàng Thiên Băng
_Bạn Nguyễn Trinh
_Bạn Duyên Lưu
_Bạn Nam Cung Triêu Nhan
Chúc mừng chúc mừng! Và đọc truyện nhé!
Anna chưa kịp định hình gì thì đã bị Yuki lôi đi mất hút. Mấy
nhỏ còn lại hình như chuyên tâm vào dì với ông quá nên cũng chẳng biết
cái gì đang diễn ra. Tụi hắn đang ngồi ở cái ghế đá gần đó, 1 người 1
cái iPhone, lướt lướt, chọt chọt để giải trí. Toby thì dựa người vào
cột, thả lỏng cơ thể, mắt nhìn vào bầu trời xanh quang đãng. Chắc ảnh
đang suy tư điều chi á! Cứ như thế bỗng nhiên bạn Rain đứng dậy nói to:
_Ha ha! Thắng rồi, thắng rồi nhé! - Rain cười hớp hở
_Haiz, tức quá đi! - Gin đập tay vào chân ra vẻ bực bội
_Làm đi làm đi! - Rain le lưỡi
Gin hậm hực đứng dậy, tiến đến gần Rain. Khẽ cúi gập người xuống, nói lịch sự:
_Ông chủ cần gì ạ? - Gin nhăn trán
_À... Ừm... Có rồi! Hãy làm như vậy... - Rain thì thào vào tai Gin
_Ể? Không, không được, không làm đâu! Mất mặt nam nhi! - Gin tái mặt lắc đầu nguầy nguậy
Rain lườm Gin làm anh ấy lạnh cả sóng lưng. Nuốt nước bọt, chân
bước vài bước như con robot đến gần anh chàng nào đó. Trong đầu Gin thì
các dây thần kinh đã căng hết mức có thể rồi, xém bung cả nắp não chứ
chẳng chơi! Trong khi đó, anh chàng Rain thì đứng chăm chú nhìn cậu bạn
mình thực hiện mệnh lệnh, miệng nở nụ cười nham hiểm. Cái người mà bị
nhắm mục tiêu vẫn ngu ngơ khù khờ, không biết là mình sắp có 1 cú đùa
ngoạn mục. Gin gồng người nói:
_Này!... - Gin nhìn người đó
~~~Chỗ Yuki và Anna~~~
Yuki cứ nắm tay Anna chạy hoài làm cô tò mò muốn chết mà mệt quá nói không nổi. Còn chị kia thì nở nụ cười tươi rói, không biết là mình
đã kéo người còn lại chạy bộ gần 2 cây số. Do chân đã rụng rời, cô liền
rời tay Yuki ngồi thụp xuống đất, nhăn nhó nói:
_Chị lôi em đi đâu thế? Sao không lấy xe đi mà phải chạy? - Anna thở phì phò
_Ờ ha, chị quên mất cái xe! - Yuki cười tươi
Câu nói đó làm Anna mém nữa ngất giữa đường, may mà ý chí còn
vững vàng nên đỡ hơn. Nhìn lại xuống chân mình, nó đã đỏ lên hết rồi còn đâu! Tháo đôi giày ra, để qua 1 góc rồi lấy tay xoa bóp chân mình. Yuki cũng góp sức, khoảng 10 phút sau thì Anna có thể đứng dậy được. Kì này
không để cho mình phải chạy xa như thế thêm lần nào nữa, cô nói:
_Chị gọi xe taxi đi! Chứ như vậy sao em chạy được? - Anna chỉ vào chân mình
_Umk! - Yuki vội vàng móc điện thoại ra gọi taxi
Xe vừa tới là cả 2 leo vào trong ngay, Yuki nói với bác tài:
_Chở con tới đây ạ!... - Yuki nói
~~~Chạy được nửa đường~~~
Anna quay qua hỏi Yuki:
_Em muốn biết quá à! Kể em nghe đi! - Anna khẽ nhíu mày
_Cứ từ từ thì cháo nó mới nhừ! - Yuki vẫn không chịu nói
Cô nhăn mặt, miệng chu ra giận dỗi. Cứ thế cả 2 lại im lặng cho
tới khi đến nơi. À quên, Yuki còn móc điện thoại ra nhắn tin cho ai thì
phải. Điểm đến chính là...
~~~Bệnh viện nhà Yuki~~~
Ủa, sao lại tới bệnh viện? Anna thắc mắc. Không lẽ có ai bị
thương hay là... Cô để cho trí tưởng tượng bay xa quá mức quy định. Khẽ
tái mặt, lo lắng hỏi:
_S... sao lại tới đây hả chị Vy? - Anna giựt tay áo Yuki
_Đừng lo, không có ai bị thương đâu, mà là chuyện khác - Yuki nhìn thấu nỗi lo của Anna, khẽ dừng lại xoa đầu cô
Cả 2 đứng trước căn phòng thuộc loại V.I.P cao cấp. Từ đâu có 1
vị bác sĩ nhanh nhẹn bước đến, ông ta là người quen của chị Yuki. Cung
kính cuối đầu, ông nói:
_Dạ, thưa tiểu thư! Ông ấy đã bình phục, chỉ cần không vận động mạnh khoảng 1 tuần sẽ hết! - ông nghiêm nghị
_Được, ta hiểu rồi! Ngươi cứ làm việc của mình đi! - Yuki phất tay
_Chị bảo là không có ai bị thương cơ mà? - Anna lườm Yuki
_Em vào xem thử rồi biết! - Yuki cười tươi đẩy Anna đến trước cửa
Tự dưng người cô truyền đến cơn sợ hãi, lòng bàn tay đã đầy mồ
hôi tự lúc nào. Khẽ nhắm mắt, thở hắt, rồi nắm lấy cái nắm cửa, vặn nhẹ. Sau đó bước chầm chậm vào trong. Yuki nhìn thấy vậy liền phì cười, xem
ra cô nhóc này thuộc dạng không thích bệnh viện cho lắm rồi! Anna sau 1
hồi chật vật cũng đã vào phòng, liếc mắt nhìn người đang nằm trên
giường. Bất ngờ! Đó là 2 từ duy nhất để tả tâm trạng của cô lúc này. Dụi mắt nhiều lần, đến nỗi rát cả mắt mới chịu thôi. Đó là 1 người thanh
niên trạc tuổi dì, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen tuyền, nhìn rất trẻ
trung. Vâng, không ai khác chính là dượng Thanh. Dượng nhìn Anna mỉm
cười trìu mến, nói:
_Khánh Như, con đã lớn thế này rồi sao? Con càng lớn càng xinh đẹp! - dượng cười
_D... dượng! C... con đ... đang mơ phải k... không? - Anna lắp bắp
_Đây là thật! - Yuki đặt tay lên vai Anna
Nhanh như chớp, cô bay tới ôm dượng thật chặt, ngỡ như nếu buông
ra thì người đó sẽ biến mất vậy. Dượng Thanh vuốt tóc Anna, mắt nhìn với vẻ hiền từ, âu yếm. Ôi! Hạnh phúc quá! Con cảm ơn ông Trời đã đưa dượng trở về với con (Tg: Ta làm thì có!). Miệng cô nở nụ cười tươi rói. Yuki đang đứng nhìn thì bị dượng vẫy tay kêu đến. Khi đến rồi thì chị ấy bị
lôi vào ôm chung luôn. Ngoài cửa có 1 người đang thấy khó chịu. Ai đấy?
Toby chứ ai nữa! Ảnh được Yuki nhắn tin kêu đến đây, mừng thì cũng mừng, nhưng thấy bạn gái bị người khác ôm thì rất là bực.
_È hèm! - Toby khoanh tay bước vào
_Anh Thiên! - Anna nhìn Toby
_Qua đây! - Toby nắm tay Yuki kéo đi
_Oái oái, từ từ đã anh! - Yuki la làng
Cả 2 đi khuất thì Anna và dượng nhìn nhau cười gian. Ara ara, ghen rồi! Cô nhìn dượng hỏi:
_Dượng tỉnh khi nào vậy? - Anna
_Mới nãy thôi! - dượng
_Dượng ngủ lâu thật đấy! Có biết bao nhiêu chuyện xảy ra làm con đau cả đầu! - Anna giận dỗi, mắt hơi đỏ
_Thôi nào! Dượng đâu có lỗi! - dượng cười huề
_Mà lỗi tại định mệnh! - Anna giỡn
Thế là 1 trận cười ầm ầm diễn ra, may là phòng này cách âm chứ
không là bị mắng vốn rồi! Sau đó Anna lược sơ qua những chuyện trong lúc dượng sống thực vật. Khi kể xong thì dượng ầm ĩ đòi về nhưng cô không
cho, nói là phải ở đây dưỡng sức. Dượng Thanh dĩ nhiên là mạnh hơn rồi!
Chỉ vài phút năn nỉ là được cho ngay. Đúng lúc đó Yuki và Toby bước vào, mặt chị ấy đỏ chét luôn. Khà khà! 2 người này mờ ám đây! Cả 3 đưa dượng về biệt thự Chocolate, cái này là ý muốn của Anna, nói là: “Càng đông
càng vui“.
~~~Học viện~~~
Dì cùng ông Bình ra ngoài, nhìn cái đám choi choi kia té ngã
ngửa vì bất ngờ, cười 1 cái. Còn đám con trai kia vẫn ngồi ù lì ở ngoải
không biết gì. Bỗng nhiên dì lên tiếng:
_Như đâu rồi tụi con? - dì nhìn xung quanh
_Ờ ha! Bả đâu rồi ta? - Yên xoay ngang xoay dọc
_Hức hức, tại mình lo ngó, để Như biến mất tiêu mà không biết gì! - Sandy lại rưng rưng
_Dạ, nín dùm con, ngập trường giờ! - Sunny trêu chọc trấn an
Sandy giận dữ la Sunny xối xả như gà xối mỡ làm tai chị ấy lùng bùng. Minh nói tiếp:
_Vy cũng không thấy đâu! - Minh nói làm đám kia thêm hoảng hốt
Lúc trước là chỉ có Anna thôi mà giờ cộng thêm Yuki nữa, không
lo mới lạ. Cả đám cuống quýt cả lên. Kéo nhau chạy ra chỗ tụi hắn thì
thấy 1 cảnh tượng so hot.
Cảnh đó là gì ế? Hãy nhanh tay trả lời nhé! Không giới hạn số lượng. Cũng giống câu của anh Nam, càng bựa càng tốt.
Hãy đón xem chap sau nhé!