Sau 1 hôm bỏ truyện thôi mà mọi người phải chờ mòn mỏi thì thật là tội
lắm luôn, tại vì hôm qua máy mình bị cái gì á, không đăng truyện được.
À, theo ý kiến của 1 bạn nói là mình nên để vạch phân cách ngăn giữa
truyện và phần Tg với nhân vật, mình thấy ý kiến đó cũng không tồi nên
thử áp dụng vào chap này luôn. Xin đính chính rõ ràng là truyện vẫn còn
rất dài cho nên có vài bạn nói không kịch tính vì đây chỉ mới khúc đầu
thôi, chưa là gì hết. Hơi dài nhỉ, xin lỗi vì nói nhiều, còn bây giờ mấy bạn cứ đọc đi ha!
~~~Tiếp diễn sự việc hôm qua nhá~~~
Ở chỗ Anna và Kin, cả 2 vẫn đang ngủ say, nhưng nhìn kĩ thì thấy trên mặt cô trán hơi nhăn lại tỏ vẻ căng thẳng, hình như đang mơ 1 điều gì đó không tốt lành rồi đây. Chúng ta hãy khám phá thử giấc mơ của cô
nhé!
~~~Trong mơ của Anna~~~
Khung cảnh là 1 khu vườn bồ công anh, ở đó có 2 đứa trẻ khoảng 5 tuổi, gồm 1 bé gái và 1 bé trai, cả 2 đang ngồi với nhau vừa cười vừa
cầm bông hoa bồ công anh lên thổi. Những hạt giống li ti bay khắp không
trung nhìn thật là thanh bình và thoải mái. 2 bé nhìn nhau, rồi sau đó
bé trai đứng lên nói 1 cái gì đó không nghe rõ, nói xong liền chạy đi.
Bé gái cũng đứng lên chạy theo. Thì ra đó là 1 cuộc rượt bắt, cả 2 chạy
lòng vòng khu vườn bồ công anh. Bỗng nhiên... Hình ảnh bé trai trước mắt bé gái càng lúc càng mờ đi, bé gái thấy vậy hốt hoảng la to, kêu vang
vọng cánh đồng:
_BLUE, BLUE! Đừng bỏ mình mà, BLUE!!! - Bé gái khóc oà
_... - Hình bóng ấy đã biến mất
_BLUE!!! - Bé gái ngước mặt lên trời mà hét to thật to
~~~Kết thúc giấc mơ~~~
Kin ngủ kế bên cảm giác là có người đang bấu nhẹ tay mình và có
thêm tiếng lầm bầm nữa. Anh mở mắt nhìn qua cô, thấy trán cô túa mồ hôi, tay thì bấu vào tay mình, miệng thì không ngừng kêu tên 1 người nào đó:
_Blue, blue, đừng... bỏ mình mà... Blue - Anna nói liên miên
Kin hốt hoảng liền lay người cô và nói nhằm đánh thức Anna khỏi cơn ác mộng đó:
_Như, Như dậy đi! - Kin lo lắng
_Blue! - Anna giật mình dậy
_Như! - Kin nói nhẹ nhàng
Anna nhìn qua Kin, vẫn thở hổn hển, sao nhìn anh ấy thân thuộc
thế! Thật giống người ấy... Cô liền ôm chặt anh, anh hơi chút hoảng khi
cô ôm mình, liền hỏi:
_Sao vậy? - Kin
_Làm ơn... Để 1 lúc thôi được không?... Tôi xin anh đó! - Anna nói thều thào
_... - Kin để yên cho Anna ôm mình
Anh suy nghĩ: "Cô ấy đã mơ thấy chuyện gì vậy? Mà hình như nó
không phải là giấc mơ đẹp. Tại sao Như lại ôm mình, cũng vui lắm nhưng
thắc mắc quá à! Còn Blue, người đó là ai? Sao mình thấy..." Kin đang
nghĩ thì Anna buông tay ra, trở về tư thế cũ, nói nhỏ:
_Xin lỗi! - đây là lần đầu tiên cô xin lỗi với 1 người bằng tuổi khác giới
_Không có sao đâu! - Kin cười nhẹ trấn an
Dù sao cũng còn 15 phút nữa là tới nơi nên đành phải thức luôn
chứ ngủ gì được nữa. 2 người 2 tâm trạng khác nhau, nhưng lại suy nghĩ
giống với nhau mới ngộ chứ! Không khí vô cùng ngột ngạt và khó chịu.
~~~10 phút sau~~~
Tiếng loa của cô tiếp viên vang lên đều đều: "Máy bay đã chuẩn
bị hạ cánh, quý khách vui lòng thắt dây an toàn. Xin nhắc lại, máy bay
đã chuẩn bị hạ cánh, quý khách vui lòng thắt dây an toàn" làm các học
sinh hầu như bừng tỉnh trừ Anna và Kin. Sandy nghe tiếng mà tưởng có ma
liền hét toáng lên ôm Gin chặt cứng:
_Á, ma! - Sandy nửa mơ nửa tỉnh hét đại
_Ma đâu mà ma, sắp tới nơi rồi đó! - Sunny nhờ cái hét của Sandy mà tỉnh luôn
_Ủa vậy hả? - Sandy giật mình
_Chứ mày tưởng gì? - Sunny lườm
_Có gì đâu! - Sandy cười huề
_Vợ nên biết rằng chồng rất thích ôm nhưng có cần phải chặt vậy không? - Gin mặt hơi tái do thiếu oxy
_Á, vợ xin lỗi chồng có sao không? - Sandy vội buông ra rồi dò xét khắp nơi Rain
_Không sao! - Gin phì cười
Sunny nhìn cảnh 2 đứa kia cứ vợ vợ chồng chồng làm bả nổi cái tính GATO, chu một nói với vết đanh đá, ghen tị:
_Xí, lãng mạn thấy ớn! - Sunny khoanh tay
_Plè! Kệ mày! - Sandy lè lưỡi chọc
_Thôi em ơi, kệ nó đi. Quan tâm anh này! - Rain gây sự chú ý
Sunny vì nghe Rain nên đã im lặng hơn. 2 cặp này nó sôi nổi vậy á, còn Toby và Yuki thì sao nhỉ. Mém quên luôn rồi, hihi, chúng ta cùng xem thử nhé! 2 người họ đang ngó ra ngoài cửa sổ, 2 tay đan vào nhau,
cùng nhìn những đám mây ngoài kia với ánh mắt màu "hường". Không cần
phải nói bằng lời nhưng vẫn hiểu được ý nghĩ của nhau, vậy mới là tình
yêu đẹp (Tg: Theo ý mình thôi nha, chứ không nói tất cả đâu á!).
~~~Ở sân bay Phú Quốc~~~
Tất cả học sinh vừa xuống máy bay, không cho nghĩ ngơi 1 giây đã bắt lên xe đi về khách sạn. Tổng cộng có khoảng 2 xe buýt du lịch, cả
đám, Nam và Yên ở cùng 1 xe. May mắn là cả đám ngồi cuối còn 2 đứa kia
ngồi đầu xe.
Anh ngồi mà vẫn cứ nghĩ về việc đó
suốt, còn cô thì đã bỏ cái đó qua 1 bên để đi chơi cho nó vui vẻ. Mấy
đứa kia thì có biết gì đâu mà nghi với chả nghĩ chứ. Đã tới nơi, mọi
người đều đã đi xuống rồi, chỉ còn cô và anh. Anna kêu Kin mãi mới chịu
nghe
_Phong, Phong tới rồi kìa! - Anna nói to
_Umk - Kin vội dọn hành lí đi xuống
~~~Dưới xe~~~
Anh bây giờ mới thấy cô đang phải khệ nệ xách hành lí nhìn tội
nghiệp quá, liền tiến lại xách phụ. Anna ngỡ ngàng nhìn Kin, sau đó 1
lúc mới nói, giọng cố gắng làm cho thật lạnh để mọi người không nhìn ra
là cô đang ngại:
_Cảm ơn - Anna liếc mắt sang hướng khác
_... - Kin cười tỏ vẻ không có gì
Những cô gái nào mà thấy cảnh này tất phải xịt sạch máu mũi.
Trời ơi! Đây là hiện tượng lớn, Kin cười kìa! Ai cũng ATSM (Tg: Ảo tưởng sức mạnh) rằng là ảnh đang cười với mình. Tiếp theo...
Hãy đón xem chap sau nhé? Lười viết thêm quá à!