Sau ngày hôm đó, Minh Uyên và Nhật Nam cũng dọn đến biệt trang Vũ Gia ở luôn. Minh Uyên luôn cư xử hiền thục trước mặt Kỷ Sơn. Có vẻ điều này khiến anh ta khá hài lòng. Cô ta cũng thỉnh thoảng ghé vào phòng Sư Tử
nhưng đều bị đuổi ra.
Về phần Nam, từ sau cái lần gặp mặt đặc biệt đó, cậu bé ngày nào cũng ghé sang phòng Sư Tử và chơi cùng cô bé. Nhật Nam là người duy nhất từ
trước đến giờ có thể nói chuyện và được Sư Tử chấp nhận. Dù vẫn mang
khuôn mặt vô hồn không cảm xúc, cô bé có vẻ vẫn rất quý Nhật Nam.
Có lẽ vì điều đó, Nam thường xuyên bị Minh Uyên mắng nhiếc. Cô ta bảo cậu không được gần gũi với Sư Tử quá mức, rằng cô ta muốn cô bé mãi
trong tình trạng như vậy. Nam nghe sao, nực cười! Nam quý Sư Tử, như một người anh trai yêu quý em gái của mình, cô bé cũng là người bạn duy
nhất của cậu và ngược lại, Sư Tử cũng chỉ có Nam là bạn. Cậu bé không ưa gì mẹ, nên mặc cho
Minh Uyên muốn nói gì thì nói, muốn mắng chửi sao thì tuỳ.
Ngồi trên giường, Nam cầm quyển sách, vẻ mặt thoải mái. Trong khi đó, Sư Tử ngồi cạnh, vẫn là một con búp bê vô hồn, cô bé dựa vào anh trai,
ngước đôi mắt không cảm xúc vào những dòng chữ trong quyển sách của cậu.
– Nam… gì…?
Cô bé hỏi bằng giọng ngắt quãng. Nam quay sang Sư Tử, khẽ cười.
– Là sách đấy.
Cô bé nghiêng đầu.
– Hay lắm, Tử Nhi muốn đọc không?
Gật đầu. Đoạn, Sư Tử chồm tới, tay vẫn ôm chặt con thỏ bông trong khi mắt dò theo từng dòng chữ. Nam phì cười.
Một lần khác, Nam nhìn Sư Tử với mái tóc bù xù, định chải lại cho cô
bé. Cậu lấy lược, dùng nó gỡ từng lọn tóc rối. Sư Tử có ngoảnh đầu nhìn
cậu anh, nhưng không nói gì, cũng chẳng cự tuyệt.
oOo
Gần đây, có Nhật Nam bên cạnh khiến Sư Tử phần nào đỡ hơn. Cô bé
không còn hoảng loạn khi nhìn thấy người lạ nữa, cũng không la hét hay
đập phá đồ đạc. Trong cuộc sống không màu của cô tiểu thư nhà Leo bắt đầu có thêm sự xuất hiện của người anh trai Nhật Nam.
Nhật Nam không đến trường dù đã đến tuổi đi học. Bản thân cậu bé rất
ghét trường học. Ở trường cũ khi còn ở với Minh Uyên, cậu đã bị bắt nạt
tàn vì nghề nghiệp của mẹ. Bạn cùng lớp nói Minh Uyên, là một con đàn bà hư hỏng xấu xa. Nam không phủ nhận điều đó, chính cậu còn không quan
tâm nữa kìa. Vì vậy, việc đến trường hoàn toàn chẳng cho Nam bất kì sự
vui vẻ nào. Hiện tại, mỗi ngày của cậu bé trôi qua bằng việc học với gia sư riêng và chơi cùng cô em gái.
Về phần Sư Tử, dạo gần đây, cô bé không còn cự tuyệt người hầu nữa,
nhưng vì vẫn chưa lấy lại ý thức một cách hoàn toàn, nên hằng ngày họ
đều vào để thay đồ tắm rửa cho cô chủ nhỏ. Riêng mái tóc, Sư Tử chỉ cho
mình Nhật Nam động vào.
Sư Tử ngồi trong phòng, hai tay choàng qua đầu gối, ôm chặt con thỏ
bông. Mái tóc buộc hai chùm mà Nam buộc cho càng khiến cô bé trông chẳng khác nào một con búp bê sứ đẹp nhưng vô hồn. Đôi đồng tử dán chặt vào
con thỏ bông trong tay không rời. Hôm nay, Nam đến muộn.
Chợt, tiếng mở cửa vang lên. Vì nghĩ là anh trai nên cô bé ngẩng đầu
xem thử. Nhưng Sư Tử lại nhanh chóng thất vọng. Hoàn toàn không để tâm
đến cái người vừa bước vào, cô bé tiếp tục chơi với con thỏ bông của
mình.
Minh Uyên từ ngạc nhiên sang khó chịu, dù vậy, cô ta vẫn trưng ra bộ
mặt dịu dàng. Hai bàn tay bưng khay thức ăn túm chặt lại. Vừa định bước
đến, chất giọng băng lãnh vô hồn của Sư Tử đã khiến bước chân của Minh
Uyên khựng lại.
– Bà… đang định… làm gì vậy? Mau… ra khỏi… đây…!
Minh Uyên cố kiềm nén không tức giận.
– Sư Nhi, con nên ăn một chút.
Sư Tử vẫn không thèm ngước nhìn mẹ kế, cứ chăm chăm vào con thỏ bông của mình. Cô bé hỏi lại một câu không mấy liên quan.
– Nam Nam… đâu rồi…?
Cắn môi một cái, Minh Uyên cố nặn ra nụ cười hiền.
– Tiểu Nam, thằng bé đang học với gia sư mà, Sư Nhi.
Đôi mắt màu xanh thẫm vẫn vậy, tĩnh lặng đầy lạnh lùng như băng giá.
Cô bé chợt quay qua Minh Uyên, dùng con thỏ bông che trước mặt. Một
giọng nói giọng the thé cao vút vang lên.
– Aha~ bà định lừa Tiểu Sư và tôi à? Rõ ràng anh hai Nhật Nam của
chúng tôi giờ này đâu còn học nữa! Há há, con đàn bà ngu ngốc!~~
Sư Tử quay con thỏ bông của mình xuống trước mặt, khẽ nghiêng đầu.
– Pyon-Kyu, Nam… đã học xong… rồi sao…?
– Anh hai đã học xong từ thuở nào rồi, công chúa của tôi ơi!~
Lại là cái giọng the thé đó.
Minh Uyên vẫn đứng chỗ cửa phòng, hai bàn tay cầm khay run lên vì
giận. Đôi mắt cô ta mở to đến mức hằn cả gân máu. Chiếc khay nọ rơi khỏi tay Minh Uyên, rơi xuống tạo ra âm thanh lạnh lẽo, kèm theo tiếng vỡ
của ly sữa thuỷ tinh.
Giật mình, Sư Tử vội ngẩng đầu lên. Còn chưa kịp phản ứng gì, cô bé
đã bị xốc ngược lên, một cách không thương tiếc bị quăng mạnh xuống sàn. Cả Pyon-Kyu cũng rơi khỏi tay.
Cô bé nhỏ hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết cú ngã vừa nãy khiến đầu Sư Tử đập mạnh vào cạnh tủ, đau điếng.
Minh Uyên đứng trước mặt Sư Tử, nhìn cô bé đang lồm cồm bò dậy. Cô ta nheo mắt, thẳng tay giáng một cái tát thật mạnh khiến cô bé còn chưa
kịp ngồi vững đã té thêm lần nữa.
– Mày vừa nói gì, con nhóc kia?! Cái cách vô cảm lạnh lùng của mày
khiến tao điên lên. Trước đây chỉ mỗi cái của nợ kia đã quá đủ, giờ còn
thêm mày!!
Minh Uyên giơ chân đạp mạnh lên bàn tay phải của Sư Tử không thương tiếc khiến cô bé la toáng vì đau.
– La đi, la lớn vào! Dù sao, tao cũng đã cho gia nhân nghỉ hết vào hôm nay rồi!!
Gót giày cao gót của Minh Uyên xoáy liên tục một cách mạnh bạo xuống
bàn tay nhỏ nhắn của Sư Tử. Đoạn, cô ta hơi cúi người, nắm lấy mái tóc
của cô bé một cách thô bạo, bắt Sư Tử phải nhìn vào mình.
– Nói cho mày biết, tao chúa ghét thể loại giàu có lạnh lùng như mày. Dù sao, mày cũng chỉ là đứa con của người đàn bà bị ba mày rũ bỏ mà
thôi!
Đôi mắt Sư Tử ngấn nước, mở to đầy kinh hãi. Cả cơ thể nhỏ nhắn bắt
đầu run rẩy liên hồi. Một mớ những hỗn độn kí ức trong đầu cô bé ùa về
không ngừng. Cô bé dần rơi vào trạng thái hoảng loạn. Trong vô thức, Sư
Tử quờ quạng tay chân liên tục, miệng không ngừng.
– K-Không phải mà!!! Nói dối!!! Không được!! Mau biến đi! Biến hết đi!!!!
Sư Tử trong cơn hoảng sợ đẩy mạnh Minh Uyên khiến cô ta ngã ngược ra
sau. Bật dậy một cách giận dữ, Minh Uyên toan đưa tau tát Sư Tử một cái. Nhưng khi nhìn cô bé đang ôm đầu hoảng sợ, nước mắt không ngừng rơi, cô ta nhếch môi cười khẩy.
– Sư Nhi yêu quý à, con lẽ ra không nên làm dì giận.
oOo
– Mở cửa ra! Người đâu, mau mở cho tôi!! Chết tiệt, Minh Uyên, mau mở cửa ra ngay!!!!
Trong phòng mình, Nhật Nam điên cuồng đập liên tục vào cánh cửa phòng đến mức bàn tay sưng rộp. Nhưng điều đó không khiến cậu bé quan tâm.
Đập một lúc, Nam bắt đầu thấm mệt. Cậu trượt dài nơi cánh cửa, chẳng mấy chốc đã ngồi sụp dưới sàn.
– Mở cửa… ra…!
Nhật Nam thở gấp, hai bàn tay nắm chặt dưới sàn nhà.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cậu bé được mở ra. Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt Nam trở nên sắc nhọn.
Nhìn con trai đang quỳ sụp dưới sàn một cách khổ sở, hai bàn tay sưng đỏ lên vì đập mạnh vào cửa quá lâu, Minh Uyên nhếch môi cười. Ngồi
xuống cho bằng với tầm nhìn của cậu bé, cô ta toan đưa tay xoa đầu con
trai. Lập tức, Nam không thương tình hất mạnh bàn tay giả tạo ấy ra. Cậu trừng mắt nhìn người phụ nữ nhốt cậu, cũng là người mà cậu không hề
muốn chấp nhận là mẹ.
Minh Uyên không ngạc nhiên trước phản xạ của con trai cho lắm.
– Tiểu Nam yêu quý, con…
– Bà đã làm gì Tử Nhi rồi? Hả?!
Nam to tiếng một cách đầy giận dữ. Minh Uyên không trả lời, chỉ đứng thẳng dậy. Trước đó, cô ta thỏ thẻ vào tai con trai.
– Là do con nhóc đó chọc giận mẹ đấy chứ.
Nam khó chịu, cậu vùng ra khỏi Minh Uyên. Mặc kệ mẹ mình, cậu bé chạy ngay ra khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa phòng quen thuộc mở hé, Nam vội chạy vào. Nhìn Sư Tử
đang ngồi co rúm dưới sàn run rẩy đầy hoảng sợ, cả Pyon-Kyu cũng không
thèm để ý đến, Nam vội chạy lại, hai bàn tay đặt lên vai cô em gái.
– Bà ta đã nói gì với em, Tử Nhi? Nè, nói cho anh biết đi!
Sư Tử vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Cô bé sà vào lòng anh trai, ôm chặt hoảng loạn.
– Không phải… vậy mà… Nam… sợ…
Cậu bé không biết nói gì nữa, điều duy nhất Nam có thể làm là ôm lấy Sư Tử mà vỗ về, hi vọng phần nào có thể trấn an cô bé
oOo
Sau ngày hôm đó, Nam chẳng màng đến việc học với gia sư nữa. Dù cho
những người hầu cố thuyết phục cậu chủ nhỏ thế nào, cũng đều bị tống cổ
khỏi phòng.
Sư Tử mấy hôm nay đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng trong đôi mắt vẫn
lấp loáng sự sợ hãi vô hình. Đặc biệt, cô bé bắt đầu sợ Minh Uyên. Chỉ
cần nhìn thấy cô ta, Sư Tử sẽ bắt đầu co rúm lại và nấp sau lưng một ai
đó đứng ngay bên cạnh.
Gia nhân và cả Kỷ Sơn không ai hiểu chuyện gì xảy ra với cô bé cả.
Đúng thôi, vì trong mắt họ, bà chủ mới – Minh Uyên – là một thiên thần.
Thời gian Nam ở lại phòng của em gái nhiều hơn, gần như là cả ngày.
Cậu bé đã rất nhiều lần định nói cho Kỷ Sơn bộ mặt thật của Minh Uyên,
nhưng đều bị Sư Tử ngăn lại.
Nhưng, không phải bao giờ, Nam cũng có thể ở bên cạnh cô em gái bảo
bối mà không rời một bước. Điển hình như tuần này, Nam chợt bị Kỷ Sơn
bảo cùng anh đến Sing dự một buổi lễ giao lưu trong vòng một tuần.
Cậu bé rất lo, sợ rằng không có mình, chẳng biết Minh Uyên sẽ làm gì
nữa. Nghĩ vậy, Nam từ chối. Tuy nhiên, đây lại là một việc không thể cứ
nói không đi là không đi.
Chẳng thể thay đổi được ý của ba, Nam cũng chẳng thể từ chối nữa. Dù vậy, trong lòng cậu bé không thể không lo lắng.
oOo
Minh Uyên cho toàn bộ người hầu trong nhà tạm nghỉ trong vòng một tuần. Với cái lí do là cho phép họ về thăm gia đình, chẳng ai nghi ngờ gì người mà họ cứ ngỡ là một thiên thần cả, còn cảm ơn ríu rít.
Đứng trước cửa phòng Sư Tử, Minh Uyên đưa tay gõ lên cánh cửa kia.
Rồi không chờ có sự đồng ý của ai, cô ta cứ thế mà đẩy cửa đi vào.
– Tiểu Sư, dì mang cơm lên cho con này!
Ban nãy, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Sư Tử đã sợ hãi buông luôn
Pyon-Kyu mà nhảy lên giường, trùm chăn kín mít. Bên trong tấm chăn đó,
cô bé không ngừng run lên.
Biểu hiện của cô bé khiến Minh Uyên nhếch môi cười thú vị. Đặt tô cơm xuống sàn, cô ta chậm rãi bước đến. Ghé miệng nơi tai của Sư Tử, Minh
Uyên khẽ thì thầm.
– Biết sợ là tốt.
Dù cách một lớp chăn, Sư Tử vẫn nghe rõ từ con chữ.
Đúng lúc đó, Minh Uyên bất ngờ giật mạnh tấm chăn khiến cô bé không
tài nào phản ứng kịp. Cô ta khẽ cười, rồi xoay người lấy tô cơm kia, đưa cho Sư Tử.
– Con ăn đi. Dì nghĩ chắc con đói lắm.
Sư Tử hết ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, lại nhìn xuống tô cơm kia. Một mùi thối tanh xồng xộc bay vào mũi khiến cô bé gần như không thở được.
Đây mà là cơm, chỉ là một thứ hỗn hợp được trộn lại từ hàng tá những món thừa, đã bị còn bị ôi thiu mà thôi. Một thứ mà cả súc vật còn không dám đụng đến.
Theo phản xạ, cô bé đưa tay bụm miệng. Cổ họng cô bé gần như muốn nôn dù trong bụng không có thứ gì. Đưa mắt nhìn sang cái tô kia, nhưng chưa được một giây cô bé đã quay đi chỉ vì tưởng tượng cái mùi vị kinh khủng của nó.
Minh Uyên nhìn đứa con gái trước mắt bằng ánh mắt như đang nhìn thứ
gì đó thú vị lắm. Đưa tay một cách thô bạo bóp chặt hai bên miệng của Sư Tử, tay còn lại xúc những muỗng cơm liên tục bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn
kia. Sau đó lại bịt chặt miệng để cô bé không nôn ra. Nhìn cái điệu bộ
khổ sở của cô tiểu thư dòng họ Vũ, Minh Uyên nhếch miệng cười.
Cố nuốt hết cái thứ kinh khủng kia xuống, Sư Tử vùng khỏi tay Minh
Uyên. Cô bé mất đà ngã xuống khỏi giường, đầu đập mạnh vào sàn. Dù vậy,
Sư tử vẫn cố lồm cồm bò dậy, đưa mấy ngón tay vào cổ họng mà cố móc
những thứ vừa nuốt ra.
Sư Tử đưa mắt nhìn người phụ nữ kia. Cô thật không hiểu được, tại sao Minh Uyên lại đối xử tàn nhẫn với cô bé đến mức đó. Đến cả Nhật Nam do
cô ta đứt ruột sinh ra, Minh Uyên cũng chẳng có vẻ gì là yêu quý đứa con trai. Cô bé thực không hiểu được.
Dường như đọc được ý nghĩ đó trong đôi mắt màu xanh thẫm vô hồn, vẻ
mặt Minh Uyên chợt trở nên băng lạnh. Lườm nguýt Sư Tử, Minh Uyên nói
bằng giọng căm hận.
– Tao hận ba mày, hận mẹ mày. Ba mày tìm đến tao như một món đồ chơi
rồi vứt bỏ khi anh ta biết mình có một đứa con gái, bỏ luôn tao, bỏ luôn đứa con trai mà anh ta muốn tao sinh ra. Tao đã yêu hắn, rất yêu. Khi
ba mày xuất hiện, tao đã tưởng hắn yêu tao, tao đã rất hạnh phúc!! Thậm
chí còn đi ngược với ước muốn của gia đình để theo hắn, để rồi bị cả nhà từ mặt. Nhưng rốt cuộc chỉ là chơi qua đường!!! Tao hận cả nhà mày, hận luôn cả cốt nhục của tao và hắn!!!
Sư Tử vẫn dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn Minh Uyên. Câu chuyện của người mẹ kế thật đau buồn, nhưng trong cô bé vẫn không có bất kì sự cảm thông nào. Chính cô bé cũng không hiểu.
Minh Uyên xấn tới, nắm lấy mái tóc của Sư Tử mà quăng cả người cô bé
vào tường. Cô ta lại nắm cổ áo của Sư Tử mà giật ngược lên, bắt cô bé
nhìn mình. Nói bằng giọng thù hận, Minh tiếp tục kể.
– Rồi hắn chợt tìm đến tao. Tao đã tưởng, hắn vẫn còn tình cảm. Nhưng thì ra, là vì hắn muốn chữa cho đứa con gái của hắn, là mày!! Tao hận,
tao thù hắn!! Mày có biết tao sống qua ngày bằng cách nào không hả?! Còn phải nuôi đứa con của tao và hắn!!! Tao hận hắn, tao muốn bỏ mặc thằng
nhóc đó, nhưng không được… Tao đã phải bán thân, chỉ để sống qua ngày…
Một đứa con gái sinh ra đã sung sướng như mày sẽ không bao giờ hiểu
được! Tao sẽ bắt mày đau đớn, để hắn hiểu tao đã khổ sở thế nào!!!!
– Thật đáng thương…
Vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Minh Uyên, Sư Tử thốt lên. Điều đó
khiến Minh Uyên đang tức giận càng điên cuồng hơn. Cô ta đưa tay giáng
một cái tát thật mạnh vào người Sư Tử, khiến cô bé ngã nhào xuống sàn.
Trong cơn giận dữ, Minh Uyên không thương tiếc dùng chân liên tục đá
mạnh vào cơ thể nhỏ bé đang nằm run rẩy trên sàn. Mỗi cái đá, cô ta lại
hét lên một cách điên cuồng.
– Tao không cần mày thương hại!!! Mày chính là thứ cướp đi hạnh phúc
của tao!! Nếu mày chưa từng được sinh ra, tao đã không phải đau khổ!!!
Ngay cả thằng nhóc đó, cũng vì mày mà càng không ưa tao!!!
Sư Tử nằm co rúm trên sàn, nhận những cú đá một cách bất lực mà không phản kháng. Cô bé quá mệt mỏi. Cả cơ thể cô bé đau nhức đến chẳng thể
cử động nữa. Trong cơn đau đớn, Sư Tử ngất đi.
oOo
Những ngày sau đó cũng không khác gì. Sư Tử liên tục phải ăn những
thứ đồ ăn không dành cho con người, chịu những trận đòn xả hận từ Minh
Uyên. Qua từng ngày, sự bình tĩnh của Sư Tử càng giảm đi. Cô bé dần rơi
vào trạng thái hoảng loạn.
Mấy ngày gần đây, Minh Uyên nhận thấy sự khác lạ ở Sư Tử. Cô bé bắt
đầu cự tuyệt tất cả mọi thứ, bắt đầu ném những thứ trong tầm với khi
nhìn thấy Minh Uyên bước vào, miệng thì không ngừng rên rỉ van xin.
Trạng thái gần đây của Sư Tử, chẳng khác nào lúc đầu, khi chưa gặp Nhật
Nam.
Minh Uyên đẩy thố cơm trộn lại cho Sư Tử. Lập tức, cô bé hất mạnh
khiến cái thố văng đi, vô tình văng vào người Minh Uyên. Điều này khiến
cô ta tức giận. Vơ đại một cây gậy bóng chày gần đó, Minh Uyên không
chút thương tiếc đánh mạnh vào cô bé nhỏ, miệng không ngừng chửi rủa.
Sư Tử nằm co rúm trên sàn, hai tay choàng qua ôm lấy cơ thể đang
không ngừng run rẩy. Cô bé bắt đầu van xin thảm thiết một cách đáng
thương. Nhưng sự hận thù khiến Minh Uyên hoàn toàn mờ mắt, tay liên tục
vung gậy. Trong vô thức, Sư Tử bỗng nhớ đến một cậu bé.
– Tiểu Ngư… cứu… với…
Trong cơn đau đớn và hoảng sợ, Sư Tử cố hết sức bất ngờ đứng dậy. Cô
bé dùng hai tay xô ngã người phụ nữ kia rồi vùng chạy về phía cửa phòng. Máu từ những vết thương trên cơ thể theo từng bước chạy mà dính đầy sàn nhà. Ban nãy, khi vào Minh Uyên đã khoá cửa khiến Sư Tử dù vặn thế nào, cánh cửa cũng không mở ra.
Minh Uyên lồm cồm bò dậy. Nhìn đứa con gái đang hoảng sợ mà cố chạy
trốn kia, cô ta nhếch môi cười một cách ma quái. Tay cầm cây gậy bóng
chày, Minh Uyên đứng dậy, bắt đầu đi về phía cô bé
Sư Tử vừa vặn chốt cửa vừa quay ngược ra sau, cô bé không ngừng cầu
nguyện. Một âm thanh vang lên khiến hi vọng trong Sư Tử hiện lên. Nhưng
chỉ vừa mở cửa chưa kịp chạy ra, từ phía sau, Minh Uyên đã nắm tóc cô bé giật ngược ra sau. Hai tay Minh Uyên đè Sư Tử xuống sàn mặc cho cô bé
vùng vẫy.
– Con thật là một đứa con gái hư đấy, Tiểu Sư!
Minh Uyên vừa nói bằng giọng ngọt ngào, vừa đưa tay vuốt má Sư Tử,
đồng thời lau đi những giọt nước mắt thấm đầy khuôn mặt trắng nõn của cô bé. Mỗi nơi mà những ngón tay của Minh Uyên chạm đến, sự sợ hãi trong
lòng cô bé lại dâng cao gấp bội.
Bất ngờ, Minh Uyên nắm tóc giật ngược đầu Sư Tử dậy, rồi quăng mạnh
cô bé xuống sàn. Ngồi phía trên Sư Tử, trong khi cô bé còn đang đau đớn
vì bị quăng mạnh, Minh Uyên đưa tay nắm lấy cái cổ nhỏ nhắn kia, bóp
mạnh.
Sư Tử không ngừng rên rỉ. Cô bé không thở được, cổ bị bóp chặt đến
mức cứ như sắp lìa ra. Cái người nàu, hận Sư Tử đến thế ư? Cô bé cầu xin trong tuyệt vọng. Vùng vẫy, vùng vẫy và vùng vẫy, cô bé muốn thoát khỏi người phụ nữ này bằng mọi giá. Trong lúc hoảng loạn, sự vùng vẫy cố
thoát của Sư Tử khiến Minh Uyên mất đà mà ngã sõng soài.
Thừa cơ hội đó, Sư Tử cố gắng đứng dậy, rồi dùng toàn bộ sức lực còn
lại, cô bé vùng chạy ra khỏi phòng. Minh Uyên lập tức đuổi theo.
Với cổ chân phải hoàn toàn gãy do những cú đánh của Minh Uyên, đã vậy còn là một đứa bé cạn sức lực, Sư Tử không tài nào chạy nhanh được. Cô
bé lê từng bước chạy một cách nặng nề. Nhưng vừa định chạy xuống cầu
thang tìm người giúp đỡ, Sư Tử đã bị Minh Uyên túm lại.
Trong lúc giằng co, Minh Uyên vô tình đẩy Sư Tử. Sẽ không có chuyện
gì xảy ra, trong trường hợp phía sau cô bé không phải là những bậc
thang…
oOo
Chiếc xe vừa đỗ tại khuôn viên dinh thự, cậu chủ nhỏ đã mở cửa xe chạy ra ngoài. Kỷ Sơn nhìn con trai, rồi cũng chạy theo sau.
Lẽ ra hai ba ngày nữa mới về, nhưng vì lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, Kỷ Sơn cũng đành chiều theo con mà về sớm.
Vừa chạy, Nhật Nam không ngừng quan sát xung quanh. Lạ thay, không có bất kì người hầu nào trong nhà, và có lẽ, sự bất thường này cũng được
Kỷ Sơn phát hiện ra. Trong lòng Nam dội lên sự bất an.
Chạy ào vào bên trong căn nhà, Nam hoàn toàn bàng hoàng trước những gì đập vào mắt cậu bé.
Từ trên cầu thang, Sư Tử bị Minh Uyên xô xuống. Lăn theo từng bậc cầu thang, đập mạnh đầu vào thanh tay cầm mấy lần, cuối cùng, cô bé ngã
chạm đất. Sư Tử nằm bất động trên vũng máu của chính mình chảy ra từ
khắp nơi trên cơ thể.
– Tử Nhi!!!!
Nhật Nam chạy như bay lại chỗ cô em gái. Cậu đỡ lấy Sư Tử, không
ngừng đánh nhẹ vào má cô bé, không ngừng lay lay cô bé, nhưng tất cả đều vô vọng. Sư Tử vẫn bất động với hai mắt nhắm chặt lại và làn da bắt đầu tái đi.
– Tử Nhi! Làm ơn trả lời anh đi! Xin em đấy, mở mắt ra nhìn anh đi!!!! Tử Nhi à!!
Lần đầu tiên, những giọt nước chảy ra từ đôi mắt lạnh lùng của Vũ
Nhật Nam. Cậu cắn mạnh môi dưới đến bật máu. Nam lườm người phụ nữ trên
kia bằng đôi mắt hận thù, trong khi vẫn ôm chặt lấy cô em gái. Cậu sẽ
không tha thứ, không bao giờ!!
Kỷ Sơn rơi vào trạng thái bàng hoàng. Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả, nhưng có phải đứa con gái mà anh nhất mực yêu quý, đang nằm bất
động? Không… thể…!