Hôm nay là chủ nhật, và đương nhiên vì là chủ nhật nên cả đám được
nghỉ khoẻ ở nhà. Nhật Nam ở một trong hai căn phòng đơn còn lại trong
nhà. Và chẳng biết có phải là tốt hay không, nhưng cậu đang dần hoà nhập với tụi nó.
Chủ nhật, tụi nó lại tiếp tục cái việc tụ tập trong phòng khách một
cách nhàn rỗi. Thiên Bình với Cự Giải thì rủ nhau đi hẹn hò từ thuở nào, và tụi nó cũng chẳng rảnh hơi mà quan tâm cái cặp đôi ngọt ngào hơn mật đó.
Vẫn như mọi ngày, tụi nó ngồi chung, tưởng chừng như ai làm việc nấy
chứ chẳng đứa nào thèm lếch xác lên phòng. Sư Tử với Nhật Nam thì ngồi
một góc toàn bàn chuyện sổ sách hồ sơ gì gì đó mà tụi nó nghe chẳng vào
được một chữ. Kim Ngưu thì cứ dán chặt vào Sư Tử thì đặt đầu lên vai cô
nhòm nhòm ngó ngó đống sổ sách kia, dù chẳng hiểu gì nhưng cứ vừa ăn vừa xem. Nhân Mã với Bạch Dương đang chơi điện tử. Xử Nữ với Ma Kết làm học sinh chăm ngoan ngồi làm bài tập về nhà. Song Ngư với Thiên Yết, chẳng
còn gì khác ngoài chữ ngủ.
Sư Tử với Nhật Nam cứ dán mắt hết vào laptop, lại vào máy tính bảng,
đương nhiên là cả mấy tập hồ sơ kia. Kim Ngưu nhìn hai người cứ chỉ chỉ
trỏ trỏ bàn về chủ đề gì mà doanh thu, rồi cổ phiếu tập đoàn, rồi hàng
hoá, rồi này nọ mà chẳng nuốt nổi một chữ. Sư Tử mặc kệ Kim Ngưu đang đu trên người mình, vẫn say sưa bàn công việc với Nhật Nam. Ngưu Ngưu
phồng mang trợn má bất mãn. Cô nàng quay đầu nhìn quanh quẩn, rồi chợt
nhận ra gì đó mà thốt lên.
– Ủa, Song Nhi với Bảo Bảo đâu?
– Hai đứa đó ở trong phòng. A, đây nè! Chỗ này phải thế này chứ!
Ma Kết trả lời bâng quơ câu hỏi của Kim Ngưu, rồi lại tiếp tục làm
bài tập với Xử Nữ. Xử Nhi nhìn theo tay Kết Ca, gật gật ừ ừ theo. Kim
Ngưu trề môi.
oOo
Song Song đang đứng trước gương nhìn lại mình trong bộ trang phục
phong cách đáng yêu, một chiếc đầm xếp tầng. Cũng đúng thôi, hôm nay là
chủ nhật, cũng là cái ngày mà Song Tử đồng ý việc đi cùng với Bảo Bình đến đâu đó mà cậu chẳng thèm nói rõ cho cô. Mà kệ, lỡ nhận rồi nên đối
với Song Nhi, cũng chẳng có gì đáng quan ngại, và có lẽ cũng nên mặc gì
đó ưa nhìn một chút.
Chợt, Song Tử nghe có tiếng gõ cửa. Thế là cô nàng tung tăng chạy ra
mở cửa, với mái tóc còn chưa buộc xong. Người gõ cửa là Bảo Bình. Hơi
ngạc nhiên một chút, còn thêm gì đó hình như là xấu hổ nữa, khiến Song
Tử hơi ấp úng.
– Ủa, B-Bảo Bình hả? C-Cậu làm gì ở đây?
Bảo Bảo thật sự chẳng hiểu sao Song Tử lại lúng ta lúng túng như gà
mắc tóc như thế, nhưng cậu cũng không mấy bận tâm. Không còn là vẻ như
một con mọt sách đích thực như mọi ngày, Bảo Bình hôm nay trông cũng đẹp trai lắm nga~ Áo thun, quần jeans, thêm cái áo khoác bên ngoài nữa.
Cũng chỉ là trang phục bình thường, ấy thế mà sao vô mắt Song Tử lại
hoàn toàn khác nhỉ? Đương nhiên là theo hướng tích cực.
– Làm gì mà đứng nghệch ra thế?
– À không có gì.
Song Tử vừa nói vừa cười tươi, đưa tay buộc mái tóc thành kiểu đuôi
ngựa xéo sang phải. Tuy điều này cô đã hỏi cậu nhiều lần, nhưng Song
Song vẫn muốn hỏi lại lần nữa.
– Nè, cậu định đưa tớ đến đâu thế?
Bảo Bình hơi giật nảy một cái, đôi đồng tử màu lam cứ liếc ngang liếc dọc hệt như một điều gì đó khó nói lắm. Ngay lúc Song Tử vừa định không hỏi nữa, thì Bảo Bảo lên tiếng.
– Chỉ là, tớ muốn dẫn cậu đi chơi, sau đó… à… cậu biết đấy…
Song Tử chớp chớp hai mắt nhìn Bảo Bình. Đi chơi? Cậu vừa nói muốn
dẫn cô đi chơi á? Chẳng hiểu vì sao nhưng Song Nhi chợt nghĩ đến Thiên
Bình với Cự Giải, rồi lại lắc mạnh đầu. Không phải, cái này đâu phải hẹn hò mà~~
Được một hồi đứng im lặng mà nhìn nhau, cả hai mới chịu bước xuống
nhà. Vừa chỉ bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng thôi, cô và cậu đã nhận ra mấy ánh mắt từ ngạc nhiên đến gian tà đang nhìn hai đứa. Tụi nó trừ
mấy người thật sự chững chạc từ trong máu như Sư Tử, Nhật Nam hay Ma Kết ra, đương nhiên là bỏ luôn hai thằng cứ ngủ và ngủ, còn lại đứa nào
cũng nhìn Bảo Bình với Song Tử với cặp mắt dò xét gian tà, kể cả Xử Nữ.
Song Tử thật sự muốn móc mấy đôi mắt kia của tụi nó ra, nhìn gì mà
nhìn! Lạ lắm chắc! Mang cái ý nghĩ chẳng biết là bực bội hay xấu hổ đó,
cô nàng cứ thế bước xồng xộc ra cửa mang giày, mặc kệ tụi nó đang nhìn
chằm chằm.
Bảo Bình khẽ nhún vai. Vừa định bước ra ngoài cửa đã bị tụi Kim Ngưu, Nhân Mã với Bạch Dương kéo lại hỏi này hỏi nọ. Bảo Bình chỉ trả lời qua loa cho có rồi nhân cơ hội tụi nó thờ ơ mà chạy đi.
Tụi Kim Ngưu chớp chớp mắt mấy cái như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy
ra, đến khi nhìn lại, Bảo Bình với Song Tử đã đi mất rồi còn đâu. Tụi nó từ bực bội chuyển sang nụ cười gian tà. Mờ ám quá đi~ Rõ ràng là có
chuyện gì đó ẩn sau đây mà~~
oOo
– Tụi nó thật là nhiều chuyện thấy ớn luôn~
Song Tử bực bội đưa chân đá một hòn đá giữa đường, miệng thì than
phiền. Chính cô cũng nhiều chuyện chứ bộ, nhưng mà tụi nó nhiều chuyện
quá mức cho phép rồi.
Bảo Bình đi cạnh Song Song mà cứ thấp thỏm lo sợ bị mấy hòn đá mà cô nàng đá dội ngược lại mà văng ngay vào mình. Nhưng ngoại trừ điều đó, cậu thật sự không khỏi nhịn cười trước sự trẻ con đáng yêu của Song Tử.
Chợt, như nghĩ ra điều gì đó, Song Tử dừng lại. Cô nàng quay ngoắt
sang phía Bảo Bình, đôi mắt chớp chớp liên hồi như muốn hỏi gì đó. Không ngoài dự đoán, cô nàng vừa trề môi, vừa chống hông mà hỏi Bảo Bảo.
– Nói thật mau! Cậu muốn đưa tớ đi đâu hả?
Hệt như tội phạm bị hỏi cung, Bảo Bình đảo mắt quanh quẩn như đang
tìm câu trả lời. Cậu chàng vừa cười cười vừa xua hai tay trước mặt mà
nói bằng giọng vô tội.
– Tớ nói rồi mà. Chỉ muốn đưa cậu đi chơi thôi.
Song Tử nhìn chằm chằm Bảo Bình. Cô nàng nhón chân đối mặt với cậu.
Gần quá đấy! Bảo Bình vô thức đỏ mặt, chỉ còn vài centimet là cậu và cô
sẽ môi chạm môi đấy. Làm ơn đi, tránh xa chút đi mà!
Chẳng biết Song Nhi có đọc được suy nghĩ trong mắt Bảo Bảo hay không, hay là có cảm thấy quá gần hay không, mà cô liền đứng xa ra một chút,
môi vô thức bặm chặt lại. Thở ra một cái như lấy lại sự bình tĩnh, Song
Song nhảy cẫng lên, bàn tay nắm chặt đưa cao lên trời.
– Yost! Vậy thì đi chơi cho thoả thích nào. Tớ sẽ chơi đến mệt nghỉ luôn.
Dứt lời, cô nàng tung tăng chạy đi, để lại Bảo Bình mắt tròn mắt dẹt
còn chưa hiểu chuyện. Song Tử quay người lại, vẫy vẫy tay gọi Bảo Bảo.
Cậu hơi cười rồi bước lại.
Đi một lúc, Song Tử đòi vào Khu giải trí. Cô nàng lon ton chạy đến
chỗ trò Tàu lượn siêu tốc xếp hàng mà chẳng thèm hỏi ý kiến ai. Bảo Bình ngẩng đầu nhìn đường ray Tàu Siêu tốc đang chạy ngoằng nghèo mà muốn
ngất luôn. Cậu vốn sợ độ cao, có bao giờ mà cậu chơi mấy trò này chứ?!
Song Song dường như đọc được ý nghĩ ấy của Bảo Bảo, cô nàng che miệng cười gian tà rồi hỏi bằng giọng trêu chọc.
– Đừng có nói là Nhà khoa học Bảo Bình sợ độ cao nha~~~!
Bị đoán trúng tim đen, Bảo Bình giật thót lên một cái. Cậu là con
trai mà, có lòng tự trọng đấy, không thể để cho Song Song trêu thế được. Quay sang lườm nguýt Song Nhi, Bảo Bình nói bằng giọng hùng hổ.
– Ai nói hả? Chơi thì chơi! Sợ cậu à!
Nói xong, Bảo Bình mới nhận ra cái tự tôn ngu ngốc của mình. Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Sau vô số vòng trên cái tàu lượn chạy với tốc độ siêu âm kia, ít nhất là do Bảo Bình nghĩ vậy, đầu cậu hoàn toàn quay còn hơn cái chong
chóng, Khó khăn lắm, cậu mới giữ được mình không nôn oẹ. Dù vậy, chóng
mặt, thật sự rất chóng mặt. Nhìn Song Tử ôm bụng cười sặc sụa thật sự có khiến cậu cảm thấy bực bội xen lẫn xấu hổ. Nhưng cậu thề, không bao giờ đem nỗi sợ của mình mà ra oai lần nào nữa. Không-bao-giờ.
Sau một hồi nghĩ kế phục thù Song Tử, Bảo Ca vô tình nhìn thấy trò
chơi Ngôi nhà ma. Linh tính mách bảo cậu cách này có hiệu nghiệm. Thế
là, Bảo Bình quay sang Song Tử với vẻ mặt ngây thơ nhất có thể.
– Tụi mình chơi trò này nhé.
Song Tử nhìn theo tay của Bảo Bảo. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng
cô. Làm sao mà cậu ta biết Song Song sợ ma chứ? Không, chắc chắn không
biết. Đấu tranh tư tưởng một hồi, Song Tử đầu tiên nghĩ có lẽ nên bảo
toàn “mạng sống” trước.
– Trò đó… Thôi! X-Xếp hàng lâu lắm~
Biết rõ Song Nhi đang lẩn tránh, Bảo Bình càng “tấn công.”
– Nhưng khi nãy, cũng đông mà~
Đấu miệng một hồi, rốt cuộc Song Nhi vẫn thua Bảo Bình. Ngồi trên
chiếc xe đang chạy chầm chậm, Song Tử không ngừng run lên. Bất chợt, một bộ xương trắng xuất hiện thình lình ngay trước mặt cô. Dù biết rõ chỉ
là đồ giả, Song Tử vẫn hét toáng lên, vô thức quay sang ôm chặt lấy
người bên cạnh. Người bên cạnh ấy lại là Bảo Bình. Ngạc nhiên một chút,
mặt cậu lại chuyển sang đỏ ửng lên.
Dù vậy, tiếng la hét liên tục của cô nàng lại khiến cậu cảm thấy điếc tai hơn là mấy khung cảnh lãng mạn như trong tiểu thuyết phim tình cảm gì gì đó. Lại bị cô nàng ôm cứng ngắt, Bảo Bình chẳng thể đưa tay bịt tai lại được. Giờ thì hối hận rồi. Hà cớ gì đưa cô nàng
siêu quậy này vào đây để rồi cho cái lỗ tai bị hành hạ thế này! Nhưng
thú thật, mấy cái này có gì gọi là đáng sợ đâu!!!