Học Viện Danh Giá

Chương 31: Nếu vậy, chúng ta đồng cảnh ngộ rồi




– Uầy~ Tớ đói chết mất!

– Đúng là đồ heo lai trâu mà!

– Không có nha! Sáng giờ tớ mới ăn có một bữa thôi chớ bộ!~

Sau một hồi tranh cãi quyết liệt, Thiên Yết đành chiều theo ý Kim Ngưu. Thật ra thì cậu cũng chẳng dịu dàng quan tâm gì đâu, chỉ đơn giản là không muốn Ngưu Ngưu lải nhải mãi mà hành hạ lỗ tai cậu mà thôi.

Cả hai ghé vào tiệm ăn nhanh trên đường. Thiên Yết bỏ lại ghế ngồi trước, gắn tai nghe vào hai bên tai nghe nhạc. Có lẽ vì nghe nhạc, nên Thiên Yết không hề nhận ra mấy cô gái trong tiệm đang chỉ chỉ trỏ trỏ, lén nhìn cậu mà cười tủm tỉm.

Chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Thiên Yết chợt nhớ ra gì đó. Cậu lấy cái túi sách đặt bên chiếc ghế bên kia, đặt lên bàn. Yết Ca thò tay vào bên trong, lấy ra một quyển sách. Là quyển Khung cửa hẹp của Gide. Trong số mấy cuốn mà cậu tìm, quyển này là khó tìm nhất.

Cậu cũng chẳng hứng đọc sách cho lắm. Nhưng để tìm mấy quyển này, Thiên Yết cũng có xem sơ qua về nội dung và cốt truyện. Khung cửa hẹp là một câu chuyện nói về ba nhân vật, Alissa, Jérome và Juliette. Alissa và Juliette là hai chị em rất yêu thương nhau, và họ cùng yêu Jérome. Jérome là em họ của Alissa và đem lòng yêu cô. Dù rất yêu Jérome, nhưng Juliette lại chọn kết hôn với một người đàn ông khác và thầm chúc phúc cho Jérome và Alissa. Tuy nhiên, cuối cùng, Alissa và Jérome vẫn chẳng đến được với nhau. Vì Alissa, đã chọn rời bỏ tất cả, rời bỏ tình yêu Jérome để một mình bước qua khung cửa hẹp, đến bên Chúa trời.

Khi đọc sơ qua câu chuyện, thật sự là Thiên Yết không thích câu chuyện này chút nào. Cậu không hiểu được, tại sao Alissa lại chọn cách rời xa người mình yêu để một mình bước qua khung cửa hẹp. Đối với cậu, đây là một câu chuyện buồn và không có hậu chút nào. Vậy mà tại sao, cô lại thích quyển sách này đến thế chứ! Thật chẳng hiểu nổi!

Đúng lúc đó, Kim Ngưu đi lại. Thiên Yết vội vàng cất quyển sách lại vào túi giấy, bỏ qua chiếc ghế bên cạnh.

Ngưu Nhi không để ý lắm, vì điều khiến cô khó chịu bây giờ là mấy cái ánh mắt của mấy cô gái trong tiệm kìa. Kim Ngưu bực bội, cô vờ chạm tay lên vai Thiên Yết, để kêu cậu nhưng thực chất lại muốn chọc tức mấy cô gái nọ. Thiên Yết quay qua, cậu đứng dậy, bưng giúp cô cái khay đồ ăn kia rồi cẩn thận để xuống bàn. Thật sự là khi vừa đỡ lấy cái khay kia, Yết Ca đã xém xíu nữa mất đà. Cô nàng này ăn kiểu gì mà một khay đầy luôn thế này.

Kim Ngưu chạy nhanh lại cái ghế đối diện Thiên Yết, ngồi xuống. Lập tức, cô nàng vươn tay lấy cái bánh kẹp với một cái đùi gà trong phần ăn, ăn ngon lành. Thiên Yết lúc đầu hơi ngạc nhiên, cứ nhìn Ngưu Ngưu mãi. Ngưu Nhi được nhìn mà có biết đâu, trong mắt chỉ toàn là đồ ăn thôi. Được một lúc, cô nàng mới ngẩng đầu lên như sực nhớ gì đó, nhưng lúc này, Thiên Yết đã dán mắt vào quyển Khung cửa hẹp rồi còn đâu.

– Cậu không ăn à?

Thiên Yết hơi ngước mắt nhìn cô nàng vừa hỏi cậu bằng cái giọng ngộng nghịu như trẻ con tập nói kia vì dồn quá nhiều thức ăn vào miệng. Cậu chậm rãi lắc đầu, miệng hơi cười rồi lại cúi xuống đọc sách tiếp.

Kim Ngưu ngây người ra nhìn Thiên Yết, rồi lại bối rối nhìn xuống cái bánh kẹp trong tay. Cắn một miếng, Tiểu Ngưu lại lén nhìn Yết Ca một lần nữa. Cậu vừa cười với cô sao. Biết là cậu không có ý gì hết, nhưng nó vẫn khiến cho cô cảm thấy như được sưởi ấm.

– Nè!

Thiên Yết nhìn Tiểu Ngưu bằng đôi mắt khó hiểu, rồi cũng đưa tay ra nhận lấy cái bánh kẹp cô đưa. Cậu lại tiếp tục vừa đọc vừa ăn. Làm Kim Ngưu thật sự thắc mắc, quyển sách đó thật sự có gì hay khiến Yết Ca chăm chú đến thế, hay vì đó là quyển mà cô ấy thích đọc…

Suốt buổi, hai người không ai nói với ai câu nào. Một người thì chăm chú vào quyển sách trong tay, một người thì cứ ăn liên tục, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người kia một cái rồi cúi xuống che đi khuôn mặt đỏ ửng. Dù vậy, bầu không khí không hề căng thẳng một chút nào.

Kim Ngưu vừa ăn xong, định gọi Thiên Yết về vì cậu cứ chú tâm vài quyển sách mãi. Thì chợt, Thiên Yết lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Ngưu. Đôi mắt của cậu, vẫn là cái vẻ lạnh lùng bất cần ấy, nhưng vẫn có chút dịu dàng khiến tim Tiểu Ngưu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong lúc cô còn đang lơ lững trên mây thì Thiên Yết lên tiếng, đồng thời phá tan bầu không khí im lặng.

– Theo cậu, thích một người, là như thế nào?

Tiểu Ngưu hơi giật thót khi nghe câu hỏi của cậu. Cô quay qua nhìn Yết Ca bằng cặp mắt khó hiểu. Trong khi đó, đôi mắt Thiên Yết lại di từ cô sang quyển sách. Trong đôi mắt ấy là một cảm xúc gì đó rất khó để diễn tả bằng lời nói. Không đợi Kim Ngưu có thể lên tiếng hỏi lại, Thiên Yết nói tiếp.

– Trong Khung cửa hẹp của Gide, những nhân vật của ông đã không hoàn toàn được hạnh phúc. Họ đều tự chọn bước đi một mình thay vì ở bên người mình yêu. Tớ không thể hiểu được, cả Gide, cả Alissa, cả Jérome và cả Juliette, họ đã nghĩ gì?

Kim Ngưu có thể cảm nhận được, bên trong cái vẻ dịu dàng kia, là một thứ gì đó rất buồn bã. Đôi môi cứ mấp máy như muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Từng cử chỉ ấy của Tiểu Ngưu, đều lọt vào tầm mắt của Thiên Yết, cậu lặp lại câu hỏi trước đó.

– Theo cậu, thích một người, là như thế nào?

– Tớ… cũng… không biết nữa…

Kim Ngưu chậm rãi lắc đầu. Cậu hỏi cô tình yêu là gì sao. Vậy thứ tình cảm mà cô dành cho cậu, liệu có đủ để gọi là tình yêu. Hay đó chỉ là, những rung động trẻ con của tuổi đầu đời. Tiểu Ngưu, làm sao có thể biết được chứ! Thế mà chẳng biết suy nghĩ thế nào, Kim Ngưu lại lấp bấp lên tiếng.

– Theo tớ nghĩ… thì việc thích một người… là muốn ở bên họ, quan tâm chăm sóc họ. Khi họ cười, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ theo… Khi họ quan tâm cậu dù chỉ một chút thôi, cũng đủ là cậu sung sướng đến mức muốn hét lên… Tớ, nghĩ vậy…

– Cậu đã từng, thích ai chưa?

Ngưu Nhi ngẩng đầu ngây ngô nhìn Thiên Yết, nhìn cậu con trai đang ngồi đối diện và nhìn cô bằng đôi mắt bình thản. Nghĩ bâng quơ một lúc, cô mới gật đầu một cái. Thiên Yết hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của Kim Ngưu, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Trước khi cậu kịp hỏi thêm điều gì, Tiểu Ngưu đã nói.

– Tớ…

– Cậu không nói cũng được, không sao cả.

– Tớ… có, hoặc chí ít là tớ ngộ nhận như vậy. Tớ quen cậu ấy năm còn học cấp hai. Cậu có tin vào tình yêu sét đánh không? Tớ thì có đấy. Vì tớ, đã bị sét của cậu ấy đánh trúng rồi. Khi lên cấp ba, biết rằng bọn tớ học chung với nhau, tớ đã rất vui.

– …

– Nhưng mà theo tớ thấy, thì cậu ấy nào có để ý đến tình cảm của tớ. Tớ còn nghĩ rằng, cậu ấy đã có người trong lòng rồi kìa…

Hai bàn tay Kim Ngưu bấu chặt lấy mép váy, vừa cúi thấp đầu vừa nói bằng giọng hơi run rẩy. Cô đã thực sự rất cố gắng, để không rơi nước mắt trước mắt cậu.

Thiên Yết chỉ yên lặng, chống cằm ngồi nghe Kim Ngưu nói. Cậu nào biết, cái cậu con trai trong lời kể của Kim Ngưu chính là Trần Thiên Yết, là cậu

Cậu thật sự hơi kinh ngạc khi nhìn Kim Ngưu kể câu chuyện về tình cảm đơn phương của mình với vẻ mặt như đang cố gượng không khóc kia. Bởi vì trong mắt cậu, luôn luôn, Dương Kim Ngưu luôn luôn chỉ là một cô gái bình thường lúc nào cũng nói cười. Thì ra, cô cũng biết yêu cơ đấy! Thiên Yết hơi cười, rồi ngẩng đầu nhìn Kim Ngưu, nói bằng giọng bình thản.

– Nếu vậy, chúng ta đồng cảnh ngộ rồi.

– H-Hả??

Kim Ngưu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thiên Yết bằng đôi mắt không thể ngạc nhiên hơn. Rõ là cô đã đoán ra trước, vậy mà hà cớ gì vẫn không thể kiềm nén được sự kinh ngạc. Cố nén sự khó chịu và đau đớn trong lòng, Kim Ngưu hỏi lại bằng giọng bình thường nhất có thể, thậm chí còn pha chút vui đùa.

– Ể~? Là ai thế hở~? Cô gái may mắn nào lọt vào mắt xanh của Trần Thiếu gia đây thế~? Không ngại nói tớ chứ~~~?

Thiên Yết hơi cười trước vẻ của Kim Ngưu, dù cho cậu biết rõ là cô đang giả vờ, chỉ là không biết tại sao phải giả vờ như vậy thôi. Thiên Yết đóng quyển sách trong tay lại, vẫn nhìn vào tựa sách, cậu nói bằng giọng dịu dàng.

– Những quyển sách này, là tớ mua để cô ấy mượn. Cô ấy bảo mình sưu tầm chúng, và khi cô ấy hỏi rằng tớ có không, tớ đã không thể không nói là không có.

– Đ-Đó là lí do cậu phải cật lực tìm chúng? Chỉ để, cho cô ấy… mượn…?

– Nghe hơi lố bịch nhỉ?

Yết Ca nhe răng cười như trẻ con, nhưng đôi mắt lại chứa nỗi buồn sâu thăm thẳm. Kim Ngưu không biết phải nói gì. Cô sợ, thật sự sợ rằng cái cô gái hiện lên trong tâm trí cô chính là cô gái mà Thiên Yết thích. Nếu vậy, cô phải làm gì, phải làm gì nếu đó là thật? Điều này khiến cô thấy sợ.

– Tại sao, cậu lại thích… cô ấy…?

Chính Kim Ngưu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi vậy. Cô thực sự muốn biết ư? Lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, cô ấy thật sự chính là cô gái đó, và là người đã chiếm trọn trái tim của người con trai cô thầm yêu, vậy cô sẽ làm gì chứ! Trái tim mỏng manh của Kim Ngưu, cứ đập thình thịch, nhưng lại đau như bị kim châm.

– Tớ nghĩ, bọn tớ đã từng rất thân nhau, trước đây. Tớ không chắc lắm. Vì cô ấy, chẳng có vẻ gì là nhớ cả.

– Thân nhau? Trước đây…?

– Cô bé đó, là mối tình đầu tiên của tớ. Nhưng mà, cô bé ấy, đã rời xa bọn tớ rồi… Tớ nghĩ, dù cho cô ấy không thực sự là cô bé năm xưa, tớ nghĩ mình vẫn, sẽ thích cô ấy.

Yết Ca vừa nói, vừa nở nụ cười dịu dàng, lại ấm áp như ánh trăng vậy. Lạ thật! Rõ ràng rất nụ cười ấy rất đẹp, đẹp lắm! Vậy mà sao, đôi mắt của Kim Ngưu lại đỏ hoe lên, còn trái tim như bị bóp nghẹn vậy. Cô cúi gầm mặt, cố không cho cậu nhìn thấy vẻ mặt nhem nhuốc của mình lúc này, lên tiếng.

– Tụi mình về thôi. Cũng muộn rồi.

Thiên Yết nhìn vào đồng hồ đeo tay, ậm ừ một tiếng rồi đứng dậy. Kim Ngưu cũng lật đật ngồi dậy khỏi ghế, mặt vẫn cúi gầm. Thiên Yết thật sự thấy lạ, nhưng cậu cũng chẳng để ý lắm. Nghĩ một lúc, chợt, Yết Ca vừa gãi đầu lúng túng vừa nói.

– Chuyện ngày hôm nay, xin cậu, hãy xem như không có gì hết, nhé?

Cố trưng ra bộ mặt đáng yêu vui vẻ nhất có thể, Tiểu Ngưu lăng xăng chạy theo sau Thiên Yết.

– Đương nhiên rồi~ Cậu cũng phải quên~ hết đi đấy~~~

– À, ừ.