Mây ở thành thị đông người cũng rất dễ bị gió cuốn đi, Để lộ ra khoảng trời xanh đến làm cho lòng người cũng sáng lên.
Đào Lễ ở trong sân trường bước nhanh đi tới, miệng ngậm que kẹo mút, một tay cầm sữa một tay mang theo sách giáo khoa.
Bị muộn rồi bị muộn rồi! Trễ đến n lần thế này khẳng định Đồng lão sư điểm mặt nhớ số nàng mất! Nhưng là nghĩ kĩ, học kì này cũng toàn cúp là cúp, chắc không xui xẻo đến vậy đâu.
Đào Lễ giống như biểu diễn tạp kĩ cắn nuốt que kẹo một lượt, một bên chạy chậm một bên ngửa đầu uống sữa tươi. Như vậy kỹ thuật không phải người mọi người có thể sử dụng, vì thế trong cái trạng huống gấp gáp cẩu huyết liền đem nữ sinh đi tới không cẩn thận đâm ngã, ngay tiếp theo đem bình sữa đổ ào lên người nữ sinh kia.
“Thật có lỗi…” Đào Lễ đang muốn kéo đối phương, vừa nhìn thấy mặt của nàng nhất thời cảm thấy được đụng quỷ.
Lại có thể lại là học tỷ qυầи ɭóŧ màu nudeeeeeee được! Ân oán nặng đến đâu mà cứ phải gặp nhau một cách không giống ai thế này!
Đào Lễ nghĩ đến đối phương lại muốn mắng nàng, đang chuẩn bị chạy, kết quả học tỷ qυầи ɭóŧ nude nghẹn đỏ mặt, nói: “Ngươi đừng đi… Ta có lời muốn nói với ngươi.”
… Chờ một chút.
Đào Lễ nháy mắt mấy cái, thấy qυầи ɭóŧ đồng học lại có thể một bộ ngượng ngùng, đây là cái gì tình huống? Nàng như thế nào có tia dự cảm bất hảo!
“Ngươi không biết là chúng ta thực có duyên phận sao? Mỗi lần đều bị ngươi đụng vào…”
Đào Lễ trong lòng cả kinh, lui về sau từng bước. Ý tứ này, chẳng lẽ là!
“Ta có dự cảm chúng ta sẽ lại gặp, xem, quả thế.”
Chỉ có thể nói có đôi khi người cùng người quả là có chút chút duyên phận, mà có đôi khi thật là nghiệt duyên!
“Tuy rằng ngươi thực sắc, nhưng là… Ta hoàn toàn chịu được.”
Ngươi có thể chịu được thì mặc xác người, chính là ta không thể nhẫn nhịn!
Đào Lễ lập tức liền muốn chạy trốn, lại bị qυầи ɭóŧ đồng học bắt được, Đào Lễ thật sự là khóc không ra nước mắt a, nàng như thế nào chỉ vì một phút “nông nổi” tạo thành nghiệt duyên mà hoa tàn chứ!
Hai người dây dưa qua lại một hồi, liền cso bóng lưng cao gầy chắn ngang đem cả hai ngăn cách.
“Bạn học, không nên nhìn đến tiểu Đào tử nhà tôi có chút tư sắc thì ham, nàng đã có chủ.”
Qυầи ɭóŧ đồng học thấy trước mặt bộ dạng ôn nhu biết bao, nhưng là thanh âm từng đợt rồi lại từng đợt mãnh liệt khí tràng mãnh liệt mà đến. Qυầи ɭóŧ đồng học trong lòng thẩm được hoảng..
“Thiên Trữ học tỷ…”
Trương Thiên Trữ xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa Đào Lễ đầu: “Em thật đúng là… Sát thủ sát gai no.2 không ai làm no.1. Tiểu Ngưng còn chưa có trở lại,em thế nhưng cả gan đào hoa.”
Đào Lễ vểnh môi cãi lại: “Em nào dám hoa a, không bị Đồng học tỷ lột da cũng sẽ bị…” Nói xong ngắm Trương Thiên Trữ liếc mắt một cái, Trương Thiên Trữ biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, không phải nói mình hung dữ sao?
“Tôi còn không phải đều vì em cùng tiểu Ngưng, đồ không lương tâm, Đào tử chết tiệt.” Trương Thiên Trữ nhéo mặt mềm Đào Lễ một phen.
Hai người ước hẹn cùng đi ăn cơm chiều.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí tốt lắm, làm cho người ta cảm giác lúc các nàng chỉ vừa biết nhau, lúc ấy các nàng cũng là thường xuyên cùng nhau ăn cơm, mà Thiên Trữ học tỷ như cũ xinh đẹp động lòng người.
“Tiểu Ngưng có nói nàng khi nào thì trở về sao?”
Đào Lễ buông tay: “Cũng như cũ thôi. Khi nào mẹ nàng còn chưa mở miệng tha thứ, nàng tuyệt đối không trở về.
Trương Thiên Trữ bình tĩnh uống trà. Tiểu Ngưng thật đúng là bảo trì bình thản, chạy đến Singapore đi chơi, nhất chơi chính là hơn nửa năm, trường học đều làm tạm nghỉ học. Đồng mẹ chạy đến Singapore đi tìm nàng, tuy rằng chỗ kia không lớn nhưng phải tìm một người cơ bản muốn trốn cũng thật khó. Đồng mẹ nhịn không được trở về, mỗi ngày đều là tức giận quát tháo. Đồng Ngưng trả lại cho Đồng mẹ một cuộc điện thoại, cái gì cũng không nói thì lại lôi ra chủ đề trên trời tán gẫu, mẹ của nàng quả thực là muốn điên, nói ngươi đứa bé này rốt cuộc muốn muốn như thế nào? Đồng Ngưng hỏi mẹ có biết con nghĩ muốn như thế nào.
Con liền thế nào cũng phải cùng nữ hài tử kia cùng một chỗ, không thể tách ra?
Đúng.
Con biến thành như vậy khi nào?
Từ khi con biết nhận thức đến nay.
Đến tột cùng là ai sinh ra con như vậy!!
Nghe được mẹ tức giận đến nói bừa, Đồng Ngưng cũng không đáp lời, chỉ cười nói, mẹ, con mua cho mẹ thức ăn ngon gửi về.
Mỗi lần nhắc đến chiến thuật quanh co của Đồng Ngưng, Đào Lễ cùng Trương Thiên Trữ cười ha ha.
“Tôi có dự cảm, mẹ nàng sắp đầu hàng.” Trương Thiên Trữ nói, “Mẹ của nàng không – ly khai nàng.”
Đào Lễ hỏi: “Học tỷ, chị cùng Kiều ra sao?”
Nói đến Kiều, Trương Thiên Trữ liền buồn bực: “Thực phiền muốn chết…Lúc nào cũng dính chặt lấy ta, y như tiểu hài tử. May mắn tiểu Ngưng không cùng hắn cùng nhau sống, nếu không có thể liền trực tiếp đâm chết hắn lúc ngủ.”
Đào Lễ có điểm khẩn trương: “Nếu lỡ không thoát được hắn thì chị phải làm sao bây giờ ah?”
Trương Thiên Trữ chống cằm, đối với Đào Lễ cười: “Làm sao vậy tiểu Đào tử, lo lắng học tỷ sao?”
Đào Lễ vẻ mặt hắc tuyến, làm cái gì tự nhiên lộ ra vẻ mặt câu dẫn vậy chứ.
Trương Thiên Trữ cuối cùng thần bí hề hề đối Đào Lễ nói: “Yên tâm đi tiểu Đào tử, tôi có vũ khí bí mật.”
Đào Lễ nhíu mày: “Vũ khí bí mật?”
Trương Thiên Trữ vũ khí bí mật thiếu chút nữa nhường Đào Lễ buồn bực tới cực điểm. Ngày đó các nàng hai lại cùng nhau ăn cơm, Kiều cũng không biết từ nơi nào được tin tức đã chạy tới giống nữ hài tử khóc lóc ầm ĩ. Trương Thiên Trữ thực bất đắc dĩ, gọi điện thoại, nửa giờ sau liền có một nữ nhân đuổi đến.
Đào Lễ liếc mắt một cái liền nhìn ratính cách nữ nhân kia, tuy thoạt nhìn xinh đẹp vô song, nhưng mà cao lãnh lạnh lùng đều không ai bì kịp.Nàng đến chắn trước mặt Kiều, cực lực bảo hộ lấy Trương Thiên Trữ.
“Ta là Bành Thượng Nghiêu, ngươi xưng hô như thế nào?” Nàng nói.
Kiều có chút bị khí thế của nàng hù sợ, không kêu một tiếng.
“Đây chính là ta vũ khí bí mật.” Trương Thiên Trữ có chút đắc ý đối Đào Lễ nói.
Đào Lễ có điểm không thể tưởng tượng nổi: “Học tỷ, chị không phải không thích nữ nhân sao?”
Trương Thiên Trữ nhìn Bành Thượng Nghiêu một cái, nhỏ giọng đối Đào Lễ nói: “Nàng truy tôi, tôi còn không đáp ứng đâu.”
“Học tỷ!” Đào Lễ thật muốn rống một tiếng, “Nếu biết thích nữ nhân, lúc ấy em cũng không có buông tay!!!!!” Có thể là như vậy nói nói ra, phỏng chừng sẽ bị nàng đánh đi. Đồng thời Đào Lễ cũng không cam chịu tâm, lúc ấy bản thân thích học tỷ thời gian, tỷ chết sống không chịu, hiện tại lại cùng nữ nhân khác cùng một chỗ… Ai! Chỉ có thể nói, không có duyên phận?
Cuối cùng Trương Thiên Trữ nói cho Đào Lễ, kỳ thật nàng bắt đầu tin tình yêu không có giới hạn cũng là nhờ Đồng Ngưng vì Đào Lễ có thể cùng người nhà đánh giằng co mà sinh ra, mà Đào Lễ cũng như vậy cam tâm tình nguyện chờ nàng, hai nữ nhân cũng có thể có rất tốt đẹp chính là tình yêu a.
Đào Lễ bất đắc dĩ, Đúng vậy a! Đúng vậy a, bất quá tỷ hiện tại cải tà quy chánh còn kịp. Em luôn đón tiếp nồng nhiệt *cười giảo hoạt*
Mặc dù biết là hay nói giỡn nhưng là Trương Thiên Trữ vẫn là vẻ mặt nghiêm túc đối Đào Lễ nói, tuy rằng tôi để ý em là sự thực,nhưng là tôi càng yêu tiểu Ngưng, nếu em cô phụ nàng, tôi đồng dạng sẽ đem nàng cướp đi, biết không?
Đào Lễ đương trường đã cảm thấy, Thiên Trữ học tỷ thật sự là rất xinh đẹp.
Thời gian ngày từng ngày đã qua, Đồng Ngưng thủy chung chưa có trở về.
Tuy rằng Đồng Ngưng mỗi tuần đều gọi điện thoại cho Đào Lễ báo tin tức, thế nhưng một chút ấm áp căn bản không có cách nào khác bù lại khoảng cách xa xôi.
Tiểu Ngưng, rất nhớ chị a…
Đồng Ngưng nói, tiểu Đào tử, tôi cũng rất nhớ em, chờ tôi đi trở về chúng ta cùng Thiên Trữ cùng thuê nhà sống, nàng nhất định ghen tỵ đến chết mỗi ngày ta tình tứ.
Tưởng niệm đoạn khó khăn nhất phải vượt qua, Đào Lễ mỗi ngày đến trường tan học ăn cơm ngủ, ngày nào cũng giống nhau, chán nản được chỉ còn lại có thật sâu tưởng niệm.
Lá cây tái rồi lại hoàng, đảo mắt một năm thời gian lặng lẽ trôi qua.
“Tôi thích cậu… Có thể cùng tôi kết giao không?”
Đào Lễ nhìn trước mắt một nam sinh thẹn thùng, cao cao gầy teo, bộ dáng thực thanh tú, đối mặt Đào Lễ lại đỏ mặt.
Đào Lễ gọi điện thoại cho Đồng Ngưng: “Uy, chị tiếp tục không trở lại tôi sẽ chạy theo người khác.”
Đồng Ngưng nóng nảy: “Đào Lễ, em có ý tứ gì? Tôi cố gắng lâu như vậy không cũng là vì có thể cùng em ở một chỗ sao? Em lại còn nói chạy theo người khác.”
Đào Lễ thở dài: “Em chỉ là nói như thế thôi… Được rồi, em nhất định kiên trì chờ chị.” Đều đợi lâu như vậy, tiếp tục chờ cũng không có gì lớn. Chính là Đào Lễ trong một khắc nghĩ, Đồng Ngưng có thể hay không sẽ không trở về.
Ngày đó nam sinh nhất định đòi đón nàng đi học, đứng từ trên lầu kí túc xá nhìn xuống liền thấy hắn cầm cái trống trẻ con lắc lắc vui vẻ, trên tay còn mang theo bữa ăn sáng của Đào Lễ. Đào Lễ thở dài, suy nghĩ buổi sáng này muốn trốn học đi.
Không nghĩ tới nam sinh đã muốn thấy được Đào Lễ, cười đến thực thật thà phúc hậu theo sát nàng chào hỏi. Đào Lễ không có biện pháp, đành phải xuống lầu.
“Đây là cho cậu.” Nam sinh đưa lên bữa sáng, Đào Lễ lắc đầu:
“Tôi ăn rồi, cám ơn.”
Nam sinh thực thất vọng, cũng rất luống cuống, đi theo Đào Lễ phía sau hỏi: “Cậu vì cái gì không nhận đồ của tôi?”
Đào Lễ sững sờ nhìn nữ nhân đứng phía trước, nữ nhân kia ngửa đầu, khóe miệng mang theo đẹp tươi cười, tóc quăn thật dài theo cước bộ của nàng run lên một cái, phi thường hoàn mỹ.
Nàng hướng về Đào Lễ bước đi nhanh, không có do dự chút nào.
Đào Lễ xoay người nói với nam sinh còn bận si ngốc:”Thật có lỗi, bởi vì bạn gái của tôi đã trở lại.”
– Toàn Văn Hoàn –