Hứa Đình nhìn mà vui trong lòng, tròn vo, thật giống như một cục bông.
Ra ngoài liền thấy bên ngoài phòng bệnh có mấy người đàn ông đồ đen, cục bông bị giật mình, quay đầu nhìn Hứa Đình, đây là tình huống gì?
“Không có gì.” Hứa Đình ôm vai cậu đi lên phía trước, thuận tiện ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, “Là dùng để đề phòng người nhà họ Vương, đừng sợ.”
“Vậy sao?” Hạ tiểu thụ tò mò vô cùng, vì thế lén lén trộm trộm quay đầu lại nhìn lén.
Xã hội đen nha…
“Nhìn cái gì đấy?” Hứa Đình xoa xoa cậu.
Hạ Tiểu Mộ nhìn đám người đồ đen lại nhìn nhìn Hứa Đình, ánh mắt vô cùng sùng bái, anh ấy quả thực chính là nam nhân vật chính trong manhua (*) mới được!
(*) manhua : thể loại truyện tranh có nguồn gốc ở Trung Quốc
Hứa tiểu công buồn cười, đồ ngốc này.
Sau khi về đến nhà, Hạ Mộ trước vào bếp hâm lại canh, sau đó lại giúp Hứa Đình tắm rửa, cuối cùng còn cầm một cái khăn lông lớn, quỳ gối trên giường giúp hắn lau tóc, quả thực chính là có thể làm tài liệu giảng dạy tiêu chuẩn người vợ tốt.
Hứa Đình nghĩ thầm không tồi a, rất hiền lành.
Vốn không hề đói bụng, nhưng bởi vì Hạ tiểu thụ khăng khăng ăn gì bổ cái nấy, vì thế Hứa Đình vẫn bị cưỡng ép ăn hết một bát canh xương sườn củ sen.
“Nghỉ ngơi đi.” Hạ Mộ nhận lấy bát không, đẩy Hứa Đình nằm về trong chăn.
Hứa tiểu công dở khóc dở cười, ăn xong lại đi ngủ, ở cữ sao?
Nhân lúc Hạ Mộ rửa chén, Hứa Đình kéo ngăn tủ muốn tìm tạp chí đọc, nhưng lại bị mấy cái hộp có bao bì chói lọi đập vào mắt.
Giật mình và ngạc nhiên chưa hết cầm lên nhìn, vị họ Hứa nào đó xác định đây không phải ảo giác, nhưng mà mình không có mua, dù sao cũng không thể nào là vô căn cứ mà xuất hiện, cho nên nói… Đây chẳng lẽ là tự Tiểu Mộ mua!
Trời ạ, Hứa tiểu công vô cùng kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), sao lão bà lại chủ động như vậy, ngay cả bao cao su và KY (bôi trơn) đều mua hết cho lão công.
Đã đến mức này, nếu không ăn sạch thì đó chính là thái giám, Hứa Đình nhất thời trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng, chờ sau khi tay mình khỏi, phải ăn sạch vợ như thế nào.
“Anh sao vẫn còn chưa ngủ? !” Hạ Mộ rửa xong bát đĩa quay về phòng ngủ, phát hiện Hứa Đình còn đang giở tạp chí, vì thế rất hung dữ.
“… Đau, ngủ không được.” Hứa tiểu công giả bộ đáng thương.
“Vậy à?” Hạ tiểu thụ nháy mắt mềm lòng, ngồi ở bên giường thực do dự, “Nhưng mà thuốc giảm đau không thể uống quá nhiều…”
“Vậy, hôn một chút được không?” Ngữ khí Hứa Đình rất dụ dỗ.
Hạ Mộ dẩu môi, đi đến gần hôn hắn.
Hứa Đình ngậm cánh môi ngọt mềm của cậu hết cắn lại liếm, tay phải trượt vào áo cậu, mơn trớn tấm lưng mịn màng, cuối cùng xấu ý nhéo thắt lưng cậu một cái.
“Ưm…” Toàn thân Hạ Mộ tê rần, cả người nhũn ở trong lòng Hứa Đình, vì thế ngẩng đầu lầm bầm tỏ vẻ bất mãn, tiếc rằng một chút khí thế cũng không có, nhìn qua ngược lại càng giống một chú mèo con đang làm nũng.
Hứa tiểu công ở trong lòng gào khóc, cánh tay nghiệp chướng này của mình, rốt cuộc khi nào thì mới có thể khỏi? !
Hạ tiểu thụ đỏ mặt đánh đánh, mặc hắn không thành thật sờ khắp nơi, sau đó tự mình an ủi trong lòng, mình mới không muốn cùng anh ấy thân thiết, là bởi vì vết thương của anh ấy đau, mình là để dời đi lực chú ý của anh ấy, mới anh dũng hiến thân.
Đây quả thực chính là giống như cách mạng tình cảm cao thượng!
Tới lúc chiều, Hứa Đình rốt cục mơ mơ màng màng buồn ngủ, Hạ Mộ sau khi nhìn hắn ngủ ngon, liền nhẹ chân nhẹ tay ra phòng ngủ, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Ngồi đọc sách ở phòng khách chưa đến mười phút, cha mẹ Hứa Đình liền về, đi theo phía sau là Bạch Tiểu Mộng.
Cánh tay Bạch Tiểu Mộng cũng có chút xây xát, vốn cũng không để ý, vừa nãy mới có cảm giác hơi đau, vì thế mẹ Hứa vội vàng đưa cô lên lầu bôi thuốc.
Ba Hứa ngồi ở trên ghế sa lon, đưa tay muốn rót nước uống.
“Ba.” Hạ Mộ nhanh chóng rót chén nước trà ấm áp, thật cẩn thận đưa tới.
Ba Hứa nhận chén uống xong, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
“Ba.” Hạ Mộ cố lấy dũng khí mở miệng, “Con xin lỗi.”
“Hửm?” Ba Hứa đặt văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Đều là tại con, Hứa Đình mới có thể bị thương.” Mũi Hạ Mộ hơi chua, chỉ trông mong mình đừng bị ghét bỏ.
“Là có liên quan đến con, nhưng mà không phải lỗi của con.” Ba Hứa cười cười, “Được rồi, không ai trách con đâu.”
Hạ Mộ nghe vậy hốc mắt đỏ lên, cảm kích vô cùng.
“Là con trai, sao có thể khóc nhè?” Ba Hứa nhíu mày, “Điểm này cần sửa.”
Hạ tiểu thụ vội vàng gật đầu, cố gắng làm cho mình đàn ông một chút.
Ba Hứa ở trong lòng bật cười, trước đó nằm mơ cũng không nghĩ đến, con trai mình sẽ tìm một tiểu ngốc như vậy về nhà.
Nhưng mà cũng coi như không tồi, khá ngoan ngoãn, cũng rất hiểu chuyện.
Mẹ Hứa vừa nghe lén vừa tức giận, lão chồng thật đáng ghét, con dâu khóc nhè rồi đó, ông rốt cuộc có biết hay không, bộ dạng cái mũi hồng hồng của Mộ Mộ mới đáng yêu nhất!
“Tiểu Mộ.” Bạch Tiểu Mộng ở trên bậc thang gọi cậu.
Hạ Mộ dạ lên tiếng, uỵch uỵch chạy lên lầu.
“Chị muốn quay về Nhật Bản .” Bạch Tiểu Mộng có chút luyến tiếc nhìn cậu, “Vé máy bay ngày kia.”
“Vội như vậy?” Hạ Mộ áy náy hỏi, “Là bởi vì nhà họ Vương sao?”
“Đương nhiên không phải, không phải do bọn họ.” Bạch Tiểu Mộng ngồi ở bên giường, “Trước khi đến D thị, chị vốn chuẩn bị đi Nhật Bản thăm cha mẹ chị, sau là do em họ gọi điện thoại cho chị, bởi vậy mới tạm thời quyết định tới đây.”
“Vậy chị phải bảo trọng.” Hạ Mộ rất thích Bạch Tiểu Mộng, cho nên lưu luyến không rời dặn dò.
Bạch Tiểu Mộng cười cười, rất nghiêm túc gật gật đầu.
Một bên khác trong phòng ngủ, Hứa Đình đang ngủ rất ngon, lại bị ba mình đánh thức.
Hứa Đình bất đắc dĩ nhìn ông, con trai ngài là bệnh nhân đó!
“Nửa tháng sau đến công ty Vương Vũ Hằng, Tôn Sở Dương đã đồng ý chia cho Hứa gia 51% cổ phần công ty.” Ba Hứa ném một xấp tài liệu lên trên mặt tủ, “Cho con thời gian ba tháng, người ta lần này là đánh con như thế nào, toàn bộ đánh lại gấp bội cho lão tử.”
Hứa Đình gật đầu, cảm xúc trong mắt có chút lạnh.
……..
Sáng sớm hai ngày sau, Bạch Tiểu Mộng tạm biệt mọi người, bước lên máy bay sang Nhật Bản.
Một tối hai tuần sau, Hạ Tiểu Mộ mất ngủ nghiêm trọng, ôm chăn cho đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
“Làm sao vậy?” Hứa Đình bị cậu không ngừng xoay người đánh thức.
“Anh ngày mai thật sự muốn đến công ty nhà họ Vương sao?” Hạ Mộ lo lắng nhìn hắn.
“Đương nhiên, bằng không uổng công đóng kịch à.” Hứa Đình xoa xoa tóc của cậu, “Mau ngủ đi, không cần lo lắng.”
Hạ Mộ ở trong lòng nghĩ, sao có thể không lo lắng.
Nhà họ Vương là hạng người gì, mình rõ ràng nhất, huống hồ Hứa Đình đã vì cái này, phải chịu qua một lần bị thương nghiêm trọng như vậy, mình sao có thể an tâm để cho anh ấy một mình đến địa bàn nhà họ Vương.
“Thật sự không sao đâu.” Hứa Đình dở khóc dở cười nhìn cậu, “Anh sẽ dẫn vài người cùng đi.”
“Hay là, đừng đi được không?” Hạ Mộ chần chờ hỏi.
Hứa Đình dưới đáy lòng thật sâu thở dài, mình thật đúng là hết cách với em ấy mà.
END 31.
________________________
canh xương sườn củ sen :