Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 17: 17: Thông Suốt





Tống Thạch tự động thêm câu này vào mà chẳng cần Cố Thời Minh nói ra.

Dù hắn rất muốn hỏi lập tức hỏi chuyện trước đây nhưng không thể không dằn lại nói: "Tôi biết cậu có nổi khổ, Thời Minh."
Thấy hắn bặm môi lắc đầu Tống Thạch cười cười nhưng vẫn nói tiếp: "Dù không biết rõ mọi chuyện nhưng Mộc Du tổn thương thì cậu cũng không hề dễ chịu phải không.

Mặc cho trách nhiệm của cậu là không thể chối bỏ được nhưng Thời Minh à..."
"Chưa nói Mộc Du có lẽ vẫn còn tình cảm với cậu, chỉ nói cậu...!Cậu có thể bỏ mặc tình cảm của mình với cậu ấy ư?"
Nhìn hai vai người bạn thân vô lực trùng xuống, Tống Thạch không khỏi thở dài: "Có thể nhìn ra tính tình Mộc Du khá mềm mại.

Cậu ấy nếu còn tình cảm với cậu, chỉ cần cậu dùng chân thành đi bù đắp lại, chưa chắc không thể cứu vãn được đoạn tình cảm kia."
"Chúng tôi có thể giúp cậu.

Nhưng Thời Minh..."
Tống Thạch nghiêm nghị nhìn hắn: "Hi vọng cậu tính toán cho chu toàn, nhất là bên phía gia đình cậu."
Cố Thời Minh mím chặt môi một hồi, cuối cùng vẫn dùng âm thanh khàn khàn nhưng kiên định nói: "Tôi biết."
Nhìn hắn như vậy, Tống Thạch cảm thấy mình đã muốn đoán được một chút chân tướng trước đây rồi lại không nhịn được nhíu mày.


Chuyện có vẻ hơi khó giải quyết rồi đây.
"Tôi sẽ không để em ấy chịu tổn thương nữa."
Giống như nhận ra ý nghĩ của Tống Thạch, Cố Thời Minh cứng rắn nói.

Biểu tình trên khuôn mặt hắn vậy mà đã trở lại như trước đây rồi.
Tống Thạch bất giác thở ra một hơi lại không nhịn được nói: "Quen biết cậu lâu nay, tuy không biết rõ mười phần thì vẫn được bảy phần tình huống của cậu.

Tôi chỉ muốn nhắc cậu, Thời Minh, hiện tại không còn giống quá khứ nữa.

Năm xưa cậu có lẽ không thể bảo vệ được tình cảm kia của mình và Mộc Du nhưng không có nghĩ bây giờ cũng vậy.

Tôi tin cậu có thể chu toàn được.

Dù sao thì, anh em vẫn sẽ ủng hộ cậu."
"Cảm ơn."
Cố Thời Minh tâm tình đã có thả lỏng mà thả nhẹ âm thanh.
Tống Thạch cười cười vừa đập cho hắn một cái.

Cả hai lại lôi lôi kéo kéo cùng nhau rời khỏi chỗ đó.
Hai người Lục - Lạc nhìn thấy họ trở về thì đều đưa mắt nhìn qua.

Mới nãy sau khi bị Lục Phong hỏi khó thì Lạc Thiên lúng túng một hồi vẫn không biết nên tiếp tục nói sao nữa, cứ vậy kéo dài cho đến lúc này.

Hiện tại nhìn thấy Tống Thạch trở về anh chàng lập tức giương đôi mắt sinh động nhưng đơn giản không biết giấu giếm tâm sự nhìn hắn im lặng dò hỏi.

Người sau đối diện với ánh mắt này thì mâu thâm trở nên u ám đi một cách khó thấy, ngoài miệng lại nhếch lên, tạo thành một nụ cười thường trực đặc trưng của mình thản nhiên đáp lại đối phương.

Cũng không biết có trao đổi được gì không, chỉ thấy Lạc Thiên bĩu môi giận dỗi lại bị Tống Thạch ôm cổ, dùng dằng mãi vẫn không thoát ra được, biểu tình vừa biệt nữu vừa ngạo kiều.
Lục Phong thì im lặng nhìn hết biểu tình của người này rồi đến người kia, không biết có nhìn ra được gì không nhưng vẻ mặt lại trầm tư khó đoán.
Cố Thời Minh nhìn trong mắt nhưng ngoài miệng lại không nói gì cả.


Không phải hắn không muốn cùng đối phương giao lưu, nhưng hiện tại điều mấu chốt nhất vẫn chưa giải quyết được, nói cái gì cũng vô dụng.

Hắn lại không phải người thích nói nhiều, nói suông.

Kết quả trước cửa phòng y tế lại tiếp tục cảnh tượng một đám người đứng canh như môn thần.

Tuy rằng không phải dàn hàng đứng nhưng thấy sao vẫn rất kỳ quái.

Cuối cùng đợi Hách Tường mua cháo trở về Cố Thời Minh cảm thấy như vậy nữa không được nên đối với hai người kia nói: "Hai cậu về trước đi.

Không phải hai người còn có việc sao?"
Lời này thật ra không sai.

So với Cố Thời Minh, dù đều là năm cuối nhưng hai người họ lại nhiều việc hơn hắn.

Nếu được có lẽ Cố Thời Minh đã có thể ra trường sớm lâu rồi.

Hiện tại hắn về trường chỉ cần hoàn tất giấy tờ cần thiết nữa thôi, còn lại thì rất rảnh.

Trái ngược hai người kia phải làm luận văn các kiểu, không hề rảnh tí nào.

"Được, vậy hai bọn tôi về trước."
Lần này Tống Thạch không lằn nhằn mà một phát ôm cổ tên Lạc Thiên còn đang muốn nói gì kia lôi đi luôn.

Trước đó còn không quên nháy mắt với Cố Thời Minh.
"Anh buông ra coi!"
Lạc Thiên dùng dằng muốn đỏ cả mặt vẫn không thoát được gọng kiềm của hắn, cứ thế bị hắn kéo đi xa.

Một đoạn đường dài vẫn còn nghe âm thanh của hai người họ chí chóe tới luôn không ngừng.

Nhìn thì không hài hòa, thế nhưng Cố Thời Minh biết rõ so với hắn, hai người họ càng thân mật với nhau hơn.

Cho dù một người ngốc đến không chịu được thì đó cũng là phúc, không phải họa.

Cố Thời Minh dù biết chút gì lại chưa từng bận tâm đến mối quan hệ mơ hồ giữa hai người bạn cùng phòng của mình.

Hiện tại nhìn họ dù chí chóe nhưng vẫn luôn dính với nhau, nói không hâm mộ thì chính là giả...