Học Trưởng, Em Đói Bụng

Chương 7: Học trưởng ăn dấm chua Cà chua




Cà chua xào cà chua bên kia thật lâu không trả lời, Tiêu Dữ Tín thử hỏi.

Khán phong thính vũ: Cà chua thúc?

Cà chua xào cà chua: Đây.

Khán phong thính vũ: ^_^

Cà chua xào cà chua: Cậu gần đây rất thân với Đường Đường.

Khán phong thính vũ: Không tồi (⊙_⊙)

Cà chua xào cà chua: Đừng lặp lại chuyện cũ.

Khán phong thính vũ: Sẽ không, Đường Đường trong đời thực là người tốt.

Cà chua xào cà chua: Trước đây cậu cũng nói bánh kem đậu đen như vậy.

Khán phong thính vũ: ~~o(>_<)o ~~ Có thể không nhắc đến gã ta được không.

Cà chua xào cà chua: Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu.

Khán phong thính vũ: Ừm, tôi sẽ chú ý.

Tiêu Dữ Tín nghe bên ngoài có tiếng cửa mở, lập tức dừng chat.

Khán phong thính vũ: Cà chua thúc, có chút việc, đi trước đây.

Rất nhanh out QQ, cầm điện thoại di động ra khỏi cửa. Đàm Đường đang kéo cà-vạt và cởi áo khoát ngoài vứt sang một bên trên ghế sopha.

“Học trưởng, kịch chúng ta phối phát rồi.”

Đàm Đường cười, “Nhanh vậy.”

“Ừm, bởi vì trước đó ngâm thật lâu, cho nên bọn người hậu kỳ đều nhanh chóng hoàn thành. Học trưởng có muốn nghe thử không?”

“Được.”

Tiêu Dữ Tín lấy tai nghe gắn vào điện thoại đưa cho Đàm Đường, rót ly nước cho anh, “Học trưởng chậm rãi nghe.”

Rót nước, Tiêu Dữ Tín như một làn khói trở về phòng. Về tới phòng, Tiêu Dữ Tín mới nhớ hiện tại hơn 10h tối, học trưởng mới về, còn chưa có tắm. Mình tại sao lại yêu cầu anh ấy nghe kịch truyền thanh trước?

Vì vậy muốn đi ra kêu anh ấy đi tắm, lát nữa nghe cũng không sao, mở cửa, thấy học trưởng đang cười, có vẻ rất là thỏa mãn. Tiêu Dữ Tín mặt đỏ lên, lặng lẽ rụt đầu trở về phòng.

Một tiếng sau.

Cửa phòng mở, Tiêu Dữ Tín tim đập mạnh mở rộng cửa.

Đàm Đường đưa điện thoại cho cậu, “Cảm giác phối âm rất tốt, bộ phận phát âm vênh váo so với lần trước có tiến bộ, không tồi.”

Tiêu Dữ Tín cầm lấy điện thoại, “Học trưởng phối cũng tốt.”

“Có sao?”

“Tuyệt đối có, lúc phát kịch, trên weibo và tieba mọi người đều bàn tán anh,” Tiêu Dữ Tín càng nói càng hăng say, “Anh có muốn xem thử một chút không?”

“Hôm nay muộn rồi, mai sẽ xem.”

Tiêu Dữ Tín gật đầu, “Dạ, học trưởng nhanh đi tắm đi.”

Ngày hôm sau lúc làm việc, điện thoại của Tiêu Dữ Tín vang lên, nhạc chuông là một bài hát cover, giọng nam hát dễ nghe: Thời gian trở về mùa hè năm ấy, một bức ảnh chụp loang lỗ, ký ức năm xưa tái hiện lại, ngoài cửa sổ mây đen như thế, không có tiếng ai toàn bộ thế giới ấm áp của tôi..

Tiêu Dữ Tín rời khỏi phòng nghe điện thoại.

Bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nam dễ nghe, “Tối nay có rãnh không?”

Tiêu Dữ Tín vừa định lên tiếng bảo rãnh, sau đó hiếu kì hỏi, “Có chuyện gì vậy học trưởng?”

“Lâu rồi không đi xem phim, hôm nay thấy phim không tệ, muốn đi xem, muốn hỏi em có muốn đi cùng anh không.”

Học trưởng hẹn cậu đi xem phim, Tiêu Dữ Tín hưng phấn thiếu chút nữa đáp ứng. Thế nhưng lập tức trong lòng vang lên lời hứa pia kịch với cà chua xào cà chua.

“Học trưởng, thật xin lỗi, đêm nay em có hẹn pia kịch với cà chua thúc.” Tiêu Dữ Tín thật muốn khóc.

“Cà chua xào cà chua?”

“Ừm,” Tiêu Dữ Tín nói: “Hôm qua mới hẹn với thúc ấy.”

Đàm Đường lơ đãng thở nhẹ một tiếng, “Vậy lần sau đi.”

“Ừ.” Tiêu Dữ Tín trong lòng tiếc hận, học trưởng nói lần sau nhưng không biết còn có lần sau thật không.

Buổi tối pia kịch, cà chua xào cà chua có vẻ đã sớm lên YY. Tiêu Dữ Tín sau đi vào, lập tức mở mạch, “Cà chua thúc, đợi có lâu không?”

“Không lâu, không lâu.”

“Cà chua thúc, vì để pia kịch với thúc mà tôi đã không đi xem phim, thúc xem tôi có xem trọng thúc không.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Đi xem phim cái gì, trên mạng có đầy, xem cũng như nhau thôi.”

Tiêu Dữ Tín mồ hôi lạnh, “Cà chua thúc, thúc thật không có tình thú.”

“Tình thú không ăn được.”

“Ặc…”

“Tìm được một kịch bản, cậu xem thử.”

“Ừm.”

Tiêu Dữ Tín mở kịch bản ra, là một đam mỹ cổ trang thúc chất niên thượng.

Khán phong thính vũ: Kịch không tệ O(∩_∩)O

Cà chua xào cà chua: Ok, tôi mở BGM* (background music – nhạc nền)

Khán phong thính vũ: Được.

BGM là một khúc đàn tranh, giai điệu rất hay, tự nhiên tạo thành một khung cảnh ấm áp. Pia kịch được phân nữa, dưới góc phải màn hình icon YY nhấp nháy, click vào.

Đường Đường: Anh tới, tiện không?

Khán phong thính vũ: ^_^ Tiện.

Chốc sau, Đàm Đường mặc áo may-ô Tiêu Dữ Tín tạo cho đi vào kênh YY vốn chỉ có hai người.

Khán phong thính vũ: Hoan nghênh Đường Đường ~(≧▽≦)/~.

Đường Đường: Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua hóng thôi.

Cà chua xào cà chua đột nhiên im lặng, gần một phút cũng không thấy nói gì.

Khán phong thính vũ: Cà chua thúc, thúc còn ở đây không (>.<)

Cà chua xào cà chua: Vừa đi uống nước.

Khán phong thính vũ: ^_^ ừ.

Cà chua xào cà chua: Tiếp tục đi.

Pia kịch này xong, Tiêu Dữ Tín đề nghị pia kịch ba người, vì vậy tìm một kịch bản tam giác tình yêu, nói về hai người công tranh nhau một thụ.

Cà chua xào cà chua và Đàm Đường pia khúc đầu, thế nhưng Tiêu Dữ Tín thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Bốn trang kịch bản pia gần nửa tiếng, sau khi hơ khô thẻ tre* bật người thở dài một hơi. Bởi vì hai người kia pia kịch khí tràng quá lớn, cậu bị kẹp giữa áp lực khá lớn.

*hơ khô thẻ tre: ví với việc xong một tác phẩm.

Khán phong thính vũ: *thở* rốt cuộc cũng xong. Hai vị quá lợn hại, (*^_^*)

Cà chua xào cà chua: Mã mã hổ hổ*

*mã mã hổ hổ: 马马虎虎 tương tự như so so của tiếng Anh aka tàm tạm. (Tks bạn Natane đã chỉ)

Đường Đường: Cũng không khó khăn lắm.

Khán phong thính vũ: ⊙﹏⊙ Hai người thật khiêm tốn.

Cà chua xào cà chua: Thính vũ, hai chúng ta tới pia kịch niên thượng đi.

Khán phong thính vũ: Ặc.. được (^_^)

Đường Đường: Hai người pia kịch đi, tôi đi làm thức ăn khuya, Dữ Tín, lát nữa pia kịch xong ra ăn.

Tiêu Dữ Tín mặt mày choáng váng, lời này của học trưởng chính là phơi bày chuyện hai người bọn họ biết nhau trong hiện thực, lại còn ở cùng một chỗ. Thế nhưng cậu cũng đã từng nói với học trưởng là không nên cho người trong giới này biết bọn họ quen biết nhau bên ngoài, nếu không sẽ gặp các lời bát quái xấu. Học trưởng rốt cuộc có nhớ không?

Đường Đường: Dữ Tín, muốn ăn gì?

Thấy trên khung trò chuyện YY hiện lên mấy chữ này, Tiêu Dữ Tín lấy lại tinh thần, sự tình đã thế này, cũng không cần giấu diếm nữa.

Khán phong thính vũ: Học trưởng làm gì cũng được, em đều ăn.

Đường Đường: Được, vậy anh làm mì trứng với thịt, anh làm nhiều trứng.

Khán phong thính vũ: Ừm ^_^

Đường Đường: Đi đây, hai người tiếp tục.

Khán phong thính vũ: Học trưởng, tạm biệt.

Đường Đường sau khi rời khỏi YY, chỉ còn lại trạng thái hai người. Cà chua xào cà chua từ nãy đến giờ đều không lên tiếng.

Tiêu Dữ Tín mở mạch, “Cà chua thúc, hai chúng ta tiếp tục pia kịch đi, kịch bản thúc chọn hay là tôi chọn?”

Cà chua xào cà chua vừa mở miệng liền hỏi, “Cậu cùng Đường Đường quen biết?”

Tiêu Dữ Tín cuối cùng vẫn phải giải thích, cà chua xào cà chua cũng không phải người ngoài, cũng không cần phải giấu diếm hắn.

“Ừm, anh ấy là học trưởng của tôi, sau khi tôi bị lừa chính là anh ấy thu lưu tôi.”

“À.”

“Học trưởng là người tốt, làm đồ ăn rất ngon (﹃).”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, học trưởng nấu ăn cho tôi hai tháng nay, cái nào ăn cũng ngon.”

“Nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ rất hạnh phúc.”

Tiêu Dữ Tín hồi tưởng lại mấy lời vừa nói, hiểu lầm ý của cà chua xào cà chua là mỗi ngày đều được ăn ngon nên hạnh phúc, “Quả thực rất hạnh phúc.”

“Ừ.” Thanh âm của Cà chua xào cà chua có chút thay đổi, trở nên trầm thấp, ngôn ngữ như tự giễu, “Hình như tôi mỗi lần đều chậm chân hơn người khác.”

“Hử? Chậm gì cơ?”

“Không có gì, tiếp tục đi.”

“Ừm.”

Cà chua xào cà chua chọn một kịch bản thất tình, tiểu công niên thượng nuôi tiểu thụ lớn, tiểu thụ lại chạy theo một người khác. BGM từ đầu đến cuối đều nghe thê lương.

Pia kịch này xong, bên ngoài vang lên tiếng của Đàm Đường, “Đồ ăn làm xong, em ra ăn đi.”

“Tới ngay!”

Lúc này mạch còn mở, cà chua xào cà chua cũng nghe được, không đợi Tiêu Dữ Tín nói, hắn mở miệng trước, “Đi ăn đi, tôi cũng phải out, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ừ, cà chua thúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đàm Đường vẫn còn nhớ đến chuyện đi xem phim, thứ 6 vừa lúc rãnh, anh lái xe đi đón Tiêu Dữ Tín tan tầm, đặt trước bàn ở nhà hàng Nhật, ăn xong đi rạp chiếu phim.