Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 113: Kết thúc chính văn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hyukie Lee

Năm người Hạ Thâm mời, ngoại trừ Husky đầu óc đơn giản nào đó, những người còn lại đều biết quan hệ giữa hắn và Kiều Thiều.

Đương nhiên trong lòng Kiều Thiều, bọn họ đều không biết, bạn học Tiểu Kiều cho rằng mình giấu rất kĩ, không hề lòi đuôi, mọi người không có khả năng biết được.

Trần Tố và Vệ Gia Vũ chưa bao giờ lén nói chuyện bọn họ sau lưng, lúc này cũng vì Trần Tố quá lo lắng cho nên mới nói.

Vệ Gia Vũ biết Trần Tố cũng sớm nhận ra, không kinh ngạc lắm.

Bốn người thường xuyên ăn cơm trưa cùng nhau, lại cùng một kí túc xá, anh Thâm không kiêng dè gì chăm sóc tiểu quỷ nghèo đâu ra đấy, nếu còn không nhìn ra thì quăng mắt kính luôn khỏi đeo cũng được!

Vệ Gia Vũ trầm ngâm một chút: “Cho nên mới cần chúng ta đến!”

Trần Tố không theo kịp mạch não của Lông Xanh: “Cái gì?”

Vệ Gia Vũ trí thức: “Thì nghĩ đi, sinh nhật mười tám tuổi của anh Thâm, chắc chắn muốn tiểu quỷ nghèo đến tham gia, nhưng chỉ có một mình tiểu quỷ nghèo thì không tiện giải thích với người trong nhà, cho nên mới mời chúng ta, không phải luận lý thành chương sao?”

Trần Tố bị hắn lái trật đường ray: “Cho nên…”

Vệ Gia Vũ đầy chắc chắn: “Chúng ta đi làm bình phong thôi!”

Trần Tố đã hiểu: “Thì ra là thế.”

Vệ Gia Vũ nhìn bộ âu phục trong tay, cảm khái: “Anh Thâm đúng là vung tiền như rác!”

Vì để tiểu quỷ nghèo tự tại một chút, vừa ra tay là mấy chục vạn, đúng là tiền!

Trước đêm sinh nhật, Hạ Thâm về Tạ gia.

Ngày nào cũng ở cùng nhau, thình lình tách ra thật sự không thích ứng, trong lòng Kiều Thiều luôn nhớ nhung hắn.

Kiều Tông Dân liếc mắt một cái: “Coi lại tiền đồ của mình đi kìa.”

Kiều Thiều trừng hắn: “Rốt cuộc hai người đang âm mưu điều gì!”

Nửa năm này Kiều Tông Dân và Hạ Thâm cứ thích thần thần bí bí trò chuyện với nhau, y lại không ngốc, mơ hồ có chút suy đoán.

Kiều Tông Dân nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

Kiều Thiều: “Có liên quan đến Tạ gia chứ gì!”

Kiều Tông Dân không muốn giấu, là do Hạ Thâm không muốn Kiều Thiều phiền lòng: “Tóm lại qua ngày mai, Hạ Thâm sẽ được tự do.”

Trong lòng Kiều Thiều càng bồn chồn hơn: “Hai người không làm mấy chuyện trái pháp luật gì chứ?”

Kiều Tông Dân gõ ót người kia: “Nghĩ cái gì thế, có ba đây mà cũng không yên tâm?”

Trên lý trí Kiều Thiều có thể yên tâm, nhưng trên tình cảm vẫn chưa yên lòng.

Y hiểu khúc mắc của Hạ Thâm.

Hạ Thâm vẫn luôn tự ti về gia đình của mình, thậm chí còn lây sang y, càng cảm nhận được ấm áp Kiều gia thì càng tự ti, hắn sợ Tạ gia sẽ gây phiền phức cho Kiều Thiều, càng sợ Kiều Thiều biết được sự vô sỉ của bọn họ sẽ liên tưởng đến hắn cũng như thế.

Thật ra, sao Kiều Thiều lại nghĩ như thế? Trong lòng y, Hạ Thâm chỗ nào cũng tốt, tốt đến mức hận không thể mỗi ngày khen nức nở trên nhật kí gia truyền.

Đương nhiên y không dám, vì sợ Đại Kiều ăn dấm.

Khúc mắc này của Hạ Thâm, không đơn giản chỉ tháo ra trên lời nói, điều hắn cần là hoàn toàn thoát khỏi.

Thoát khỏi sự khống chế của Tạ Vĩnh Nghĩa, thoát khỏi sự dây dưa của Tạ Thừa Vực, thoát khỏi Tạ gia thối nát mục rữa.

Chuyện này Kiều Thiều không biết phải giúp thế nào, may mà Đại Kiều có thể.

Cuối tháng mười hai, thời tiết rất lạnh, trong nhà có lò sưởi đầy đủ nên Kiều Thiều không lạnh mấy, y nằm úp sắp trên giường gửi tin nhắn cho Hạ Thâm: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Một lát sau Hạ Thâm mới trả lời: “Xong xuôi.”

Kiều Thiều nhớ ra: “Đúng rồi, ngày mai ông nội ông ngoại cũng đến đó.”

Hạ Thâm lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: “Tôi biết mà.”

Kiều Thiều nhỏ giọng: “Bọn họ tới sinh nhật của cậu, người bên đó không thấy kì quái chứ?”

Hạ Thâm đáp: “Không đâu, bọn họ rất vui, thể diện của Tạ gia mà.”

Kiều Thiều: “…”

Rồi rồi, là y suy nghãi nhiều, dù ai cũng không ngờ tới hai vị đại lão này tới vì sinh nhật “cháu dâu”.

Hai người lại nói chút chuyện nhỏ nhặt, không ai muốn cúp điện thoại.

Cuối cùng vẫn là Kiều Thiều nói: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, chắc ngày mai mệt chết cho coi.”

Hạ Thâm khẽ dừng một chút, ôn thanh nói: “Thiều Thiều.”

Kiều Thiều nào chịu nổi hắn kêu kiểu này, tóc trên vành tai ngưa ngứa: “Hửm?”

Từng câu từng chữ của Hạ Thâm đâm thẳng lên tim y: “Sau này mỗi một sinh nhật, tôi đều muốn ở cùng cậu.”

Kiều Thiều không nhịn được cười: “Sinh nhật này tôi cũng ở cùng cậu mà.”

Hạ Thâm nói: “Không phải ở Tạ gia.”

Kiều Thiều ngơ ngác.

Trong âm thanh của Hạ Thâm mang theo khát khao: “Là ở nhà chúng ta.”

Trong lòng Kiều Thiều vừa chua vừa ngọt: “Được! Sau này mỗi một sinh nhật, chúng ta đều ở nhà cùng nhau!”

Ngày 1 tháng 1 hôm nay, Kiều Thiều và Đại Kiều đến Tạ gia.

Lần trước đến vì thọ yến của Tạ Vĩnh Nghĩa, lần này là sinh nhật Hạ Thâm, cách nửa năm ngắn ngủn mà tâm trạng lại hoàn toàn khác nhau.

Kiều Thiều nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ: “Nơi này đẹp quá.”

Tâm trạng thật sự rất khác, lần trước tới vào mùa hè, mặt cỏ xanh biếc, vườn hoa đủ màu, liếc nhìn cứ ngỡ trang viên mỹ lệ châu Âu. Lúc này là mùa đông, dù có chăm sóc thế nào cũng tiêu điều vắng lặng, không còn sức sống bừng bừng như mùa hạ.

Nhưng trong mắt Kiều Thiều, Tạ gia giờ phút này đẹp hơn nửa năm trước rất nhiều.

Sau khi xuống xe Hạ Thâm ra đón, Kiều Thiều tự tay tặng quà cho hắn: “Sinh nhật vui vẻ nha.”

Hạ Thâm cong môi: “Cảm ơn.”

Kiều Tông Dân chào hỏi với Tạ Thừa Vực, Kiều Thiều nhìn thấy ông ta không khỏi sửng sốt… Nửa năm không gặp, sao Tạ Thừa Vực lại thành ra như vầy? Kiều Thiều sắp không nhận ra.

Tạ Thừa Vực nhận ra tầm mắt của Kiều Thiều cũng nhìn qua, Kiều Thiều chào hỏi ông ta, Tạ Thừa Vực gật gật đầu, cước bộ phù phiếm đi đón tiếp những người khác.

Kiều Thiều nhịn không được hỏi lão ba nhà mình: “Tạ Thừa Vực làm sao thế ba?”

Cơ thể người đàn ông này đã bị tửu sắc đào không, hoàn toàn phế đi.

Kiều Tông Dân mặt không đổi sắc: “Tự làm bậy thì không thể sống.”

Kiều Thiều ngơ ngác.

Nửa năm này Hạ Thâm nói vô số lời hay cho Tạ Thừa Vực trước mặt Tạ Vĩnh Nghĩa, lão cho rằng là chuyện bình thường, dù sao cũng là cha con trên huyết thống.

Lúc đầu Tạ Vĩnh Nghĩa còn nói: “Cái tính kia của cha con, không kìm lại là không được!”

Nhưng lão không chịu nổi hiếu tâm thành khẩn của Hạ Thâm, vả lại cũng không đủ tinh lực, vì thế Tạ Vĩnh Nghĩa bỏ qua: “Ông không lo, nhưng con phải kiềm cha con lại, biết chưa?”

Hạ Thâm đồng ý, tiếp tục không thèm nhìn Tạ Thừa Vực dù chỉ một cái.

Mười mấy năm qua, tuy Tạ Thừa Vực hoang đường nhưng vẫn có chừng mực, vì có Tạ Vĩnh Nghĩa kiềm hãm.

Hiện giờ Tạ Vĩnh Nghĩa buông tay, Hạ Thâm mở một con mắt nhắm một con mắt, Tạ Thừa Vực liền chơi tới điên. Vui vẻ ngày này sang ngày khác, dù người trẻ tuổi cũng không chịu nổi, chứ đừng nói đến năm nay hắn đã gần năm mươi.

Nửa năm ngắn ngủn, không cần Hạ Thâm làm gì, Tạ Thừa Vực đã tự đâm đầu vào đường chết.

Tiếp đón khách hơn phân nửa, Hạ Thâm lên lầu mời Tạ Vĩnh Nghĩa xuống.

Tinh thần của Tạ Vĩnh Nghĩa không tồi, nghe nói Kiều Như An và Dương Hiểu Long cũng tới mừng sinh nhật cháu mình, lão vui đến lông mày nhướng lên, nói gì cũng đồng ý.

Hạ Thâm bình tĩnh cho lui tất cả người hầu, tự mình đến.

Tạ Vĩnh Nghĩa đã sắp tám mươi tuổi, vì bệnh nặng quấn thân mà cả người gầy nhom chỉ còn bộ xương, dù như vậy hai mắt vẫn tham lam mà sáng, dùng đôi đồng tử khôn khéo khống chế tất cả.

Gìa cả bệnh tật còn không đè được, thì còn cái gì có thể đè được lão?

Hạ Thâm cười lạnh trong lòng, bình tĩnh khóa trái cửa.

Tạ Vĩnh Nghĩa không nhận ra điều gì, còn rất hưng phấn: “Xuống thôi, ông mừng sinh nhật con, chờ sau này Tạ gia chúng ta…”

Hạ Thâm xen lời lão: “Ông nội.”

Tạ Vĩnh Nghĩa sửng sốt, nhận ra Tạ Thâm hôm nay có chút xa lạ.

Hạ Thâm đến bên cạnh lão, nhẹ giọng nói: “Con có chuyện muốn nói cho ông biết.”

Không hiểu sao, Tạ Vĩnh Nghĩa cảm nhận được một tia lạnh lẽo: “Thời gian không còn sớm nữa, ở dưới có nhiều khách, chúng ta xuống trước đi.”

“Không vội.” Hạ Thâm ấn lão ngồi xuống sofa: “Nói xong rồi xuống cũng không muộn.”

Lần đầu tiên Tạ Vĩnh Nghĩa nhận ra đứa trẻ một tay mình bồi dưỡng đã cao thế này, bàn tay đặt trên bả vai lão như tảng đá lớn, ép tới không thể động đậy.

“Chuyện gì?” Tạ Vĩnh Nghĩa ngửa đầu nhìn hắn.

Hạ Thâm rũ mắt nhìn ông già ích kỉ, trong lòng chỉ có chán ghét: “Con là đồng tính.”

Tạ Vĩnh Nghĩa ngẩn ra.

Hạ Thâm tiếp tục nói: “Con thích đàn ông.”

Sắc mặt Tạ Vĩnh Nghĩa tái nhợt, đôi môi khô quắt run rẩy: “Chuyện, chuyện này không sao, ông rất tiến bộ, chỉ cần con…”

Hạ Thâm cho lão một búa: “Con sẽ không kết hôn, càng không có con.”

Lời này vừa ra, Tạ Vĩnh Nghĩa giận tím mặt: “Mày nói bậy bạ gì đó!”

Lão đưa tay lên muốn đánh Hạ Thâm, đáng tiếc Hạ Thâm thoải mái né tránh, không chỉ vồ hụt còn xém chút nữa ngã xuống.

Hạ Thâm không dìu, cứ vậy lạnh lùng nhìn lão.

Đầu óc Tạ Vĩnh Nghĩa ong ong, hơi thở dồn dập: “Tiểu Thâm đừng làm rộn, ông không quan tâm con thích ai, nhưng Tạ gia chúng ta không thể tuyệt hậu, dù con thụ tinh trong ống nghiệm cũng…”

Hạ Thâm: “Con không cần con cái.”

Mặt Tạ Vĩnh Nghĩa đỏ lên, hoàn toàn nổi giận: “Mày điên rồi sao! Tao giao Tạ gia cho mày, là để mày nối dõi tông đường! Mày có thể không kết hôn, nhưng tại sao không cần con? Không có đời sau, gia nghiệp này lớn như vậy sau này biết cho ai!”

Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Chờ con về hưu sẽ quyên tặng xã hội.”

Lời này như thanh kiếm sắc bén, nhắm thẳng tim Tạ Vĩnh Nghĩa mà đâm!

Tạ Vĩnh Nghĩa khí huyết cuồn cuộn, trước mắt có chút đen kịt: “Mày! Mày! Mày!”

Hạ Thâm biết rõ lão sợ gì nhất: “Tháng trước đi kiểm tra sức khỏe, Tạ Thừa Vực đã mất năng lực kéo dài hậu đại.”

Tạ Vĩnh Nghĩa ôm ngực, bắt đầu ho khan sặc sụa.

Hạ Thâm chờ lão ta dịu bớt một tí, đưa một phần văn bản qua: “Đây là báo cáo giải phẫu thắt ống dẫn tinh vĩnh viễn của con.”

Thắt ống dẫn tinh: dùng dây hoặc thứ gì đó trong y tế buộc ống dẫn như: mạch máu, ống dẫn tinh, buồng trứng,… dẫn đến hiệu quả cần muốn. Chú thích này mình không chắc chắn vì mình không học y.



Tạ Vĩnh Nghĩa ngưng lại, khụ một hơi ra máu đen: “Không thể nào, mày… mày… Mới bây lớn, sao mày lại…”

Tin này là giả, nhưng giả thì sao, nó đã đè sập Tạ Vĩnh Nghĩa.

“Con sẽ không có đời sau.” Hạ Thâm nhìn lão, chậm rãi mà nói: “Vì con chưa từng muốn kéo dài huyết mạch dơ bẩn này.”

Nói tới đây, Tạ Vĩnh Nghĩa còn không hiểu gì nữa: “Mày mày, dòng thứ tiện loại! Mày luôn giả vờ, mày…”

Nghe đến hai chữ tiện loại, trong mắt Hạ Thâm cũng không giao động, hắn không vui không buồn mà nói: “Đúng, con luôn lừa ông.”

Tạ Vĩnh Nghĩa chớp chớp mắt, siết chặt tay vịn: “Luật sư! Gọi luật sư tới đây! Tao còn chưa có chết đâu, tao muốn thay đổi di chúc, tao không thể giao, giao Tạ thị cho mày…”

Hạ Thâm lạnh lùng nhìn: “Ngài không chết được.”

Bỗng nhiên, Tạ Vĩnh Nghĩa nói không nên lời.

Hạ Thâm nói một câu như lão đã từng nói: “Ngài sẽ ở trong căn phòng này, ngu si sống đến cuối đời.”

Tạ Vĩnh Nghĩa cố gắng há mồm, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Kích thích cực lớn khiến tinh thần lão sụp đổ, căn bệnh vốn không thể hồi phục nảy ra, hy vọng tích góp nửa năm đổ nát, Tạ Vĩnh Nghĩa từ đám mây ngã xuống, hoàn toàn vùi trong bệnh tật.

Tạ Vĩnh Nghĩa thật sự đã để lại di chúc, nhưng muốn sửa lại phải tiến hành dưới tình huống thanh tỉnh.

Tạ Vĩnh Nghĩa hiện giờ, đã thành một lão già si ngốc chân chính.

Hạ Thâm ra khỏi phòng, hắn mở cửa sổ hành lang ra, một trận gió lạnh ùa vào mặt, thổi hết oán hận trong lòng.

Nếu không có Tạ Vĩnh Nghĩa, Hạ Nhị chỉ bị tổn thương, tuyệt đối sẽ không gả cho Tạ Thừa Vực.

Nếu không có Tạ Vĩnh Nghĩa, Hạ Nhị sẽ không bị nhốt trong cái sân nhỏ, uất ức cả đời.

Nếu không có Tạ Vĩnh Nghĩa, mẹ của hắn càng không ngã xuống vũng máu, đến lúc chết cũng là không cam và sợ hãi!

Hạ Thâm nhắm mắt, nhẹ giọng: “Xin lỗi, con phải rời khỏi mẹ.”

Hắn nói lời tạm biệt, xoay người xuống lầu.

**

Rốt cuộc Kiều Thiều cũng tìm được bọn Trần Tố.

Mấy thiếu niên cực kì mất tự nhiên, dù là Vệ Gia Vũ cũng không biết nên để tay để chân ở đâu mới hợp lý.

Trần Tố thấy y lại đây, lo lắng mà nói: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Kiều Thiều sửng sốt.

Vệ Gia Vũ nói: “Đừng giả bộ nữa, tôi biết cậu lo muốn chết mà, không sao đâu, chúng ta đứng chung, sẽ không ai chú ý tới cậu đâu!”

Kiều Thiều phản ứng kịp… Bọn họ…

Tống Husky vẫn chưa biết tình hình, bất quá mồm miệng rất nhanh: “Anh Thiều, em, chúng em sẽ truyền can đảm cho anh!” Phắc, chính mình sắp bị hù chết!

Kiều Thiều cong môi cười: “Ừm, có một chuyện muốn hỏi các cậu.”

Vệ Gia Vũ nói: “Chuyện gì? Nói đi, huynh đệ giúp không tiếc mạng sống.” A a a, chỉ sợ có người vác đao lại đây xiên hết cả đám, dù có đo cũng không đo nổi chênh lệch giữa mi và Hạ thần đâu a a a.

Trong lòng Kiều Thiều rất hổ thẹn: “Tháng sau là sinh nhật của tôi, ừm, các cậu thích Maldives hay Tahiti hơn?”

Năm thiếu niên: “???”

Kiều Thiều vội vàng nói: “Sinh nhật tôi chẳng có ai cả, chỉ chúng ta đi chơi thôi, tôi đề nghị đến Tahiti, bên đó nhiều chỗ đi chơi lắm, Maldives thì chán hơn…”

Vệ Gia Vũ tìm lại âm thanh: “Chuyện này…” Nói hai chữ xong lại không biết nói gì.

“Đúng rồi.” Kiều Thiều lại nói: “Hôm nay ba tôi cũng đến, giới thiệu với các cậu một chút nhé.”

Nói xong đi tìm Kiều Tông Dân: “Ba, đây chính là các bạn mà con hay kể đó, Trần Tố, Vệ Gia Vũ, Tống Nhất Hủ…”

Kiều Thiều giới thiệu từng người xong, Kiều Tông Dân điềm đạm bắt tay với các bạn: “Chào mấy con.”

Năm đứa nhỏ: “…”

Đây là Kiều Tông Dân đúng không, là người đàn ông trẻ tuổi nhất bảng Forbes đúng không, là ông chú quốc dân trên hot search đúng không!

Mãi đến lúc Kiều Tông Dân rời khỏi, năm bức tượng mới chậm rãi sống lại.

Trần Tố tỉnh, mắt sắp dán lên lỗ mũi: “Kiều Kiều Kiều…”

Vệ Gia Vũ điên rồi: “Ba cậu là Kiều Tông Dân?”

Kiều Thiều không được tự nhiên cho lắm: “Xin lỗi, vẫn luôn giấu các cậu.”

Tống Husky trực tiếp xỉu vào ngực ngồi cùng bàn: “Mau đánh tao, để tao tỉnh lại.”

Giải Khải đánh vào tay Husky bốp bốp bốp: “Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh…”

Khóe miệng Kiều Thiều cong lên, trong mắt đều là cảm kích, khom người thật sâu với năm người, nghiêm túc nói: “Nửa năm này, cảm ơn các cậu.”

Vì gặp được các cậu, tôi mới có dũng khí đối mặt với quá khứ, chậm rãi thoát khỏi bóng ma ám ảnh.

Khi Kiều Thiều ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Hạ Thâm đi tới, y đứng thẳng: “Đúng rồi, còn một người tôi muốn giới thiệu với các cậu lần nữa.”

Kiều Thiều và Hạ Thâm mười ngón giao nhau, dịu dàng nói: “Cậu ấy là bạn trai tôi.”

Hạ Thâm cũng cười, tất cả khói mù tan đi, chỉ còn lại ánh sáng chói mắt: “Ừm, cậu ấy là bạn trai tôi.”

Qúa khứ đã là quá khứ, tại giờ phút này, Hạ Thâm cầm lấy hy vọng, hướng về một cuộc đời mới.

==

Kết thúc chính văn.