Trong khi cô DY và những người khác sững sờ nhìn những bức ảnh thì Nhan Tô Tô lại liếc nhìn những bức ảnh khác, tra hỏi:
"Ừm, hòn đảo, lâu đài, bầu không khí rất quý tộc. Nhưng dù sao cũng là một trường đại học, ký túc xá, phòng học, v.v., không có vấn đề gì sao?"
Trong ấn tượng của Nhan Tô Tô, trường đại học phải giống như trường đại học T. Được trang bị thiết bị điện tử hạng nhất, ánh sáng rực rỡ, môi trường ngăn nắp. Cô muốn đặt dấu chấm hỏi cho cách bài trí của tòa lâu đài này.
Mọi người không khỏi định thần lại, đều nhìn về Nhan Tô Tô đứng bên cạnh. Lông mi dài rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào màn hình điện thoại, vẻ mặt tập trung suy nghĩ bố trí bối cảnh cho . Hoàn toàn là bộ dáng "Không bị tiền bạc cám dỗ" khiến cho DY có chút xấu hổ... Dù sao trong đầu cô ta lúc nãy cũng đang nghĩ về chuyện lúc trước cô ta cũng muốn mua một hòn đảo như thế này. Nhưng khi còn nhỏ thì không đủ tiền, sau khi trưởng thành thì.... Đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không đi tìm bố nữa.
An Kỳ Thâm ho khan một tiếng, nhanh chóng nói:
"Không có vấn đề gì cả. Bối cảnh bên trong hoàn toàn có thể sắp đặt..."
Hắn liếc mắt nhìn Hoắc Lãng, sau đó vội vàng giải thích:
"Nếu chủ nhân sợ phá hư trang trí bên trong, sau này chúng ta có thể thông qua hậu kỳ thực hiện một số bài trí."
Với tư cách là một đạo diễn, trong nháy mắt An Kỳ Thâm đã cảm động trước hòn đảo này. Cho dù là quay phim thần tượng Mary Sue thì cũng phải có phong cách hào môn. Một trường đại học quý tộc được bao quanh bởi đại dương. An Kỳ Thâm tin rằng như vậy cũng đủ để các thiếu nam thiếu nữ động lòng.
Ngay cả tác giả nguyên tác Chung Cảnh Văn cũng gật đầu nói:
"Tôi mới xem qua. Có sân bay, đường băng, bến tàu du thuyền, sân golf cao cấp, phòng tập gym, bể bơi, những thứ cơ bản đều có hết... A, còn có quán bar Tuyết Tùng Mộc và phòng hòa nhạc. Bãi cát kia cũng rất đẹp nữa! Nếu quay phim ở đây, tôi tôi tôi có thể tăng thêm vài đoạn đặc sắc nữa..."
Hai người chủ chế kích động như vậy, Nhan Tô Tô cũng đồng ý:
"Nếu địa điểm quay phim có thể làm phong phú bối cảnh cốt truyện thì thật tuyệt!"
Chung Cảnh Văn:.... Đột nhiên cảm thấy hối hận về lời nói lúc nãy.
Tuyên Hồng nhìn Hoắc Lãng, cẩn thận nói:
"Tổng giám đốc Hoắc, cái hòn đảo này... Khụ, có thể thuận tiện mượn để quay phim không?"
Có nhiều hình ảnh như vậy, hơn nữa thời gian quay phim rất dài. Hiển nhiên mọi người đều cho rằng Hoắc Lãng là chủ nhân của hòn đảo này, chân nhân bất lộ tướng nha.
Hoắc Lãng cười cười:
"Chuyện này còn phải hỏi cô DY."
Đối mặt với tầm mắt của mọi người, Chung Cảnh Văn có chút bối rối.
Hoắc Lãng bấm vào hòn đảo này:
"Chủ nhân hiện tại của nó là tiên sinh Lý Tử Tấn. Tôi nhớ không lầm là nhà họ Lý và nhà họ Chung có mối quan hệ rất tốt. Cô Chung có thể hỏi Lý tiên sinh xem sao?"
Mọi người đều biết bối cảnh của Chung Cảnh Văn. Mà Lý tiên sinh kia, cho dù là thành phố B, mọi người đều đã nghe nói về ông. Lý gia cũng là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Hồng Kông. Không giống như Chung gia ít đàn ông, thế hệ này của Lý gia có ba anh em ở thế hệ này. Lý Tử Tấn Cứ Trường chính là người thừa kế đầu tiên của Lý gia, ông cũng là viên kim cương số một trên các tờ báo lớn nhỏ ở Hồng Kông. Theo lý mà nói, hai nhà Chung Lý, nhất định là giao tình từ nhỏ đến lớn, không thể không quen biết.
Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Chung Cảnh Văn do dự một lúc lâu mới ngập ngừng:
"Anh Tử Tấn rất bận, không có hẹn trước không thể gặp. Hay là chúng ta suy tính cái khác đi..."
Hoắc Lãng cười nói:
"Hai ngày nay, Lý tiên sinh tình cờ có một cuộc đàm phán công việc quan trọng ở thành phố B. Cô Chung, cô đặt lịch hẹn, nhất đinh sẽ hẹn được."
Tuyên Hồng vui vẻ nói:
"Thật là quá tốt!"
An Kỳ Thâm cũng nói:
"DY, ngươi cũng thấy đấy. Nơi này thật sự rất thích hợp. Nếu chúng ta đổi chỗ khác, sợ là chỉ có thể mượn của đại học hạng nhất ở trong nước. Không nói đến mức độ khó khăn, bầu không khí cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Cô chắc chắn hiểu rõ điều đó mà, đúng không?"
Chung Cảnh Văn:...
Nhan Tô Tô nhìn ông chủ với ánh mắt nghi ngờ. Lẽ nào ông chủ đã nghĩ đến điều này khi chuẩn bị nhận quay ? Nếu không thì đây cũng thật sự quá trùng hợp... Trong suy luận logic, không được tin vào tất cả những sự trùng hợp vô lý không có cơ sở thực tế.
Đối mặt với nhiều ánh mắt mong đợi như vậy, DY có thể làm được gì? Chỉ có thể nhắm mắt gửi tin nhắn hẹn Lý Tử Tấn. Đúng như Hoắc Lãng đã nói, đối phương rất nhanh đáp ứng, hẹn buổi tối gặp mặt ăn cơm.
Tất cả mọi người đều vui vẻ cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt. Dù sao những người như Lý Tử Tấn, lịch trình làm việc được sắp xếp không biết dày đặc đến mức nào. Nhưng đột nhiên ước hẹn, lại thật sự đồng ý gặp Chung Cảnh Văn ngay lập tức, mà còn cùng nhau dùng bữa tối. Điều này cũng đủ thấy rằng hai người bọn họ thật sự có giao tình tốt. Cho mượn một hòn đảo tư nhân mấy tháng mà nói... Hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tuy nhiên, trong lòng Chung Cảnh Văn phức tạp hơn là vui vẻ. Lần cuối cô ta gặp đối phương là vào một buổi tiệc rượu năm ngoái. Mặc dù có giao tình từ nhỏ đến lớn, nhưng mấy năm này quan hệ giữa hai bên đã lãnh đạm đi không ít... Hiện tại phải mở miệng mượn cái này, trong lòng cô ta quả thật cảm thấy rất khó khăn.
Nhưng mà khi nghĩ đến , trong lòng Chung Cảnh Văn đã cân nhắc rất lâu còn hạ quyết tâm.
Vào giờ ăn tối, tất cả mọi người đều chờ đợi tin tức của Chung Cảnh Văn, bọn họ đều có chút lo lắng.
Lúc Chung Cảnh Văn trở về, sắc mặt không có gì là vui mừng. Trong lòng Tuyên Hồng lộp bộp, bắt đầu tính toán nếu không mượn hòn đảo tư nhân này thì sẽ khó tìm được một hòn đảo tư nhân có điều kiện tương tự. Nếu không thì xem xét những lâu đài cổ khác? thật sự không được. Những cuộc thi thố sang trọng kia phải quay ở những địa điểm khác nhau, thông qua hậu kỳ ghép lại...
An Kỳ Thâm khẩn trương hỏi:
"Có phải là vị Lý tiên sinh kia muốn làm khó?"
Chung Cảnh Văn lắc đầu:
"Không phải. Anh Tử Tấn cón rất thân thiết. Anh ấy đã đồng ý cho chúng ta mượn hòn đảo này hai tháng. Anh ấy nói rằng dù sao anh ấy cũng không có thời gian đến đó, mượn thì cho mượn thôi..."
Nhưng Chung Cảnh Văn nhớ đến vẻ mặt của Lý Tử Tấn lúc đó. Anh rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu mới nói vậy. Rõ ràng Lý Tử Tấn quyết định cho cô ta mượn hòn đảo là không hề dễ dàng.
Không đợi mọi người reo hò ăn mừng, Chung Cảnh Văn đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
"Nhan Tô Tô."
Nhan Tô Tô: ?
Chung Cảnh Văn nghiêm túc:
"Vì tôi đã quyết định địa điểm quay, nên tối nay tôi sẽ sửa đổi các cảnh trong kịch bản dựa theo địa điểm. Còn phải mời cô đến kiểm tra lại."
Nhan Tô Tô là một người thích nghiêm túc. Gặp phải người nghiêm túc, ánh mắt cô cũng sáng lên, như có một ngôi sao nhỏ đang cháy:
"Được!"
Nhìn trạng thái này của Nhan Tô Tô... Chung Cảnh Văn không nhịn được run lên. Nhưng nghĩ đến mượn được đạo cụ..... Còn có đảo nhỏ, Chung Cảnh Văn nhìn mấy người Hoắc Lãng, An Kỳ Thâm, và Tuyên Hồng, nghiêm túc nói:
"Lần này chúng ta nhất định, nhất định, nhất định phải quay thật tốt !"
Nhan Tô Tô nắm chặt quả đấm nhỏ, nghiêm túc nói:
"Cô yên tâm. Tôi nhất định sẽ diễn Cảnh Phỉ thật tốt!"
Nhan Tô Tô như vậy, không biết tại sao lại khiến cho Chung Cảnh Văn luôn có tâm tình phức tạp đối với Nhan Tô Tô, lại nở một nụ cười chân thành. Tự đáy lòng cô ta cảm thấy thật may mắn khi để Nhan Tô Tô làm nữ chính:
"Vậy thì kính nhờ!"
Nói xong, vậy mà cô ta đã thật sự cúi người thật sâu trước mặt Nhan Tô Tô.
Chung Cảnh Văn như vậy quả nhiên khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc. Đối với cô DY luôn kiêu ngạo khoa trương mà nói, lúc nào cô ta có dáng vẻ như vậy? Nhưng lúc này, sâu thẳm trong lòng DY, rõ ràng là gửi gắm sự kỳ vọng của mình lên người Nhan Tô Tô.
Những người trong đoàn vốn được coi là bom xịt bỗng nhiên trở nên rất siêng năng. Mỗi ngày đều sửa kịch bản, siêng năng gửi kịch bản cho Nhan Tô Tô tìm lỗi, lại tích cực cân đối nhiều món đạo cụ xa xỉ... Không biết có phải mọi người trong đoàn bị chuyện kia làm cho k1ch thích hay không, mà mọi người đột nhiên làm việc rất hiệu quả. Cuối cùng những người không đáng tin cậy nhất lại đột nhiên trở nên đáng tin cậy, bạn còn có mặt mũi không đáng tin cậy nữa không?
Sau đó, những người đầu tiên của đoàn phim bao gồm DY, Tuyên Hồng và một vài người chỉ đạo nghệ thuật đi đến đảo để khảo sát thực tế và chuẩn bị. Dù sao cũng có rất nhiều đạo cụ, thiết bị quay phim, và cả trăm người của đoàn làm phim đến đây trong thời gian tới. Bối cảnh của hòn đảo như thế nào, ăn ở, đi lại ra sao, là một vấn đề lớn.
Một tuần sau đó, cả đoàn phim cũng lên đường đến đảo tư nhân. Chặng đường tương đối dài, mọi người ngồi máy bay phải quá cảnh ở một quốc gia khác, rồi từ quốc gia đó bay đến một quốc đảo, cuối cùng mới từ quốc đảo đó ngồi thuyền ra đảo nhỏ...
May mắn thay, đội ngũ nhân viên ban đầu vẫn luôn ở trên đảo, nhiều người trong số họ là dân địa phương từ các quốc đảo trên đại dương, lái thuyền đi đón những người trong đoàn phim là không có vấn đề gì.
Bởi vì chi phí đi lại đắt đỏ nên tất nhiên cả đoàn phim phải sắp xếp hợp lý đến mức không thể sắp xếp hợp lý được nữa. Một vài người kiêm việc thì không nói. Chủ yếu là tất cả nhân viên hậu trường và nhóm các diễn viên --- Dù sao đến đảo không giống như ở trong phim trường một ngày có thể tìm được mười mấy tệ hoặc mấy trăm tệ. Người dân ở đảo quốc này đa phần đều là da nâu, không thể mời làm diễn viên quần chúng được.
Hành trình dài dằng dặc, Hoắc Lãng đúng lúc giới thiệu qua các diễn viên được chọn cho Nhan Tô Tô.
Lần này, một số vai phụ, như giáo sư, thầy chủ nhiệm,... đều là những vai diễn lớn tuổi. Vì để vững chắc, Tuyên Hồng đều mời những người lớn tuổi trong giới, không cần phải bàn về kinh nghiệm diễn xuất.
Và một số diễn viên phụ trẻ quan trọng, một trong số đó là Hà Húc Nghiêu - Một trong những ca sĩ hát chính của ban nhạc Đơn Phi. Hắn mang đến lưu lượng, fans em gái cũng không ít, và người đại diện của hắn có mối quan hệ rất tốt với Tuyên Hồng. Lúc này mời hắn đến có thể được coi là chiến lược cân bằng nhất định của Tuyên Hồng. Hoạt động trong giới giải trí này gần như là giống như vậy.
Một người khác nữa là diễn viên tuyến ba Hạ Tùng. Hắn cũng đã đóng rất nhiều phim truyền hình, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng khá ổn và lượng người hâm mộ cũng tích lũy được rất nhiều. Lần này mời hắn đến, chủ yếu là vì An Kỳ Thâm coi trọng một số đặc điểm của hắn trước ống kính. Bất chấp sự phản đối của Chung Cảnh Văn, An Kỳ Thâm vẫn tuyển chọn người này.
Hai nam diễn viên còn lại đều là sinh viên của học viện điện ảnh. Mang theo vẻ trong sáng, đẹp trai, trẻ tuổi, ngây ngô của tuổi sinh viên. Mỗi người đều rất phù hợp với tính cách nhân vật, đều đạt được sự nhất trí cao giữa những người chủ chế.
Nữ thứ hai là người quen của Nhan Tô Tô. À, tất nhiên không phải Phùng Mạn Lâm... Cô ấy nghe nói Nhan Tô Tô sẽ quay phim trên một hòn đảo tư nhân của một phú hào ở Thái Bình Dương, liền giương nanh múa vuốt nói đóng vai nữ hai, nhưng bị chị Vương không lưu tình đàn áp, nhưng cuối cùng cũng được một vai khách mời. Người lần này hợp tác với Nhan Tô Tô chính là Đàm Tư Huyên, nữ chính của ...
Nhan Tô Tô nghe Hoắc Lãng giới thiệu về những người này, liền gật đầu, biểu thị đại khái đã hiểu rõ lai lịch của những người này.
Hoắc Lãng bất đắc dĩ:
"Cô đều biết hết rồi?"
Nhan Tô Tô nghi hoặc:
"Tôi nhất định sẽ hòa đồng với mọi người. Dù sao mọi người đều ở trên một hòn đảo, nhỏ hơn địa điểm quay phim bình thường. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy."
Hoắc Lãng lắc đầu:
"Không phải, cô không biết."
Hoắc Lãng ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Trong số những người này, ngoại trừ hai người mới, còn lại mọi người đều ở trong giới lâu hơn cô, mà cô mới là diễn viên chính."
Nhan Tô Tô có chút không hiểu: Cô đã từng đóng vai chính trong , cô không hiểu lần này có gì khác biệt.
Giống như biết nghi vấn của cô, Hoắc Lãng nói:
"Đoàn phim là một đoàn phim đặc biệt. Quay phim và tuyên truyền cũng rất đặc biệt... Không thể phỏng chế. Hiện tại, trong này, cô phải gánh vác vai chính chân chính."
Lúc quay , chỉ có chưa đến mười người trong đoàn phim. Về cơ bản tất cả mọi người đều đã rời khỏi giới giải trí từ lâu hoặc là người mới. Đó không phải là một môi trường làm phim điển hình. Có sự khác biệt nào giữa nhân vật chính và vai phụ trong đoàn phim đó không? Nó giống như việc giúp đỡ mang thiết bị và trang điểm cho nhau.
Dường như Nhan Tô Tô đã mơ hồ hiểu được ý của Hoắc Lãng:
"Giống như nhân vật chính của bộ phim điện ảnh phải đóng vai trò gánh vác phòng vé?"
Hoắc Lãng gật đầu:
“Đúng vậy, trong một tác phẩm điện ảnh và truyền hình, người trong giới sẽ nhìn vào đội ngũ cơ bản là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất và diễn viên, sau đó mới đánh giá diễn xuất. Nhưng khán giả thì không, khán giả chỉ nhìn vào diễn xuất của nhân vật chính. Mà nhân vật chính quả thật là nhân vật quan trọng nhất trong tất cả các nhân vật được sáng tạo trước sân khấu. Trong tất cả các diễn viên lần này, không có ai lớn hơn cô, cô là diễn viên chính thì phải đảm nhận điều đó, chứ không chỉ nói là phải diễn thật tốt..... Cô có nhớ tôi đã nói gì với cô về điều ý nghĩa nhất trong ngành này ngoài tiền không?"
Nhan Tô Tô có trí nhớ rất tốt:
"...... Sức ảnh hưởng?"
Nhan Tô Tô lập tức suy một ra ba:
"Vì vậy ông chủ, ý của anh là, với tư cách là diễn viên chính, đầu tiên tôi phải phát huy sức ảnh hưởng lên đoàn phim?"
Hoắc Lãng cười, Nhan Tô Tô quả thật thông minh. Dạy dỗ một học sinh như vậy, rất khó để không sinh ra cảm giác thành tựu.
Nhưng mà ngược lại Nhan Tô Tô cảm thấy, cảm thấy vai mình có chút nặng QAQ.
Cô đột nhiên nhớ đến cái lần cô có cảm giác này... Đó là kỳ nghỉ hè của năm cuối cấp, Trần lão sư đã đưa một học đệ và một học muội vào 307 và nói rằng cô phải chịu trách nhiệm dẫn dắt bọn họ.
Lúc đó Trần lão sư nửa đùa nửa thật đã nói với cô rằng:
"Mạng sống của họ nằm trong tay cô."
Mặc dù phòng thí nghiệm của họ không đạt cấp độ P4*, nhưng trong phòng thí nghiệm học có rất nhiều vật phẩm nguy hiểm. Trong sổ tay hướng dẫn vận hành an toàn trong phòng thí nghiệm, hầu như sau mỗi quy tắc đều có những bài học xương máu. Trong mắt học đệ, học muội chỉ có sự ngây thơ, tò mò và sự phấn khích khiến Nhan Tô Tô căng thẳng kinh khủng.
*Cấp độ an toàn sinh học: (tiếng Anh viết tắt là BSL) là một tập hợp các biện pháp phòng ngừa diệt khuẩn cần thiết để cô lập các tác nhân sinh học nguy hiểm trong một phòng thí nghiệm kèm theo. Các mức độ ngăn chặn từ mức an toàn sinh học thấp nhất cấp 1 (BSL-1) đến cao nhất ở cấp độ 4 (BSL-4). Ở Canada, bốn cấp độ được gọi là Cấp độ ngăn chặn. Các cơ sở có các chỉ định này đôi khi cũng được đưa ra từ P1 đến P4 (đối với cấp độ mầm bệnh hoặc Bảo vệ).
Trong đoàn phim hiện tại... Phản ứng của mọi người như thế nào? Đó là chuyện sau này. Có nhiều yếu tố ảnh hưởng, ít nhất, như ông chủ đã nói, làm thế nào để phát huy lực ảnh hưởng của cô với tư cách là diễn viên chính trong quá trình quay phim. Nhưng điều đó cũng cần phải suy tính.
Nhan Tô Tô cẩn thận suy nghĩ một chút, đơn giản liệt kê ra ba việc:
1. Ảnh hưởng đến nội dung kịch bản.
2. Ảnh hưởng đến quá trình quay phim.
3. Ảnh hưởng đến các đối tượng khác trong quá trình quay phim.
Việc thứ nhất... Hừm, cô đã bất tri bất giác làm xong điều đó. Xét duyệt kịch bản cho DY... Lại nói, kịch bản thật sự đã được gắn thương hiệu với cô.
thật ra, đây chính là lý do mà ngay từ đầu Hoắc Lãng ép buộc Nhan Tô Tô phải can thiệp vào kịch bản.
Thứ hai, đạo diễn An khá tốt, trong khoảng thời gian này, cô và đối phương quay phim khá thuận lợi, cơ bản là đã làm được một nửa.
Quan trọng nhất là việc thứ ba. Ừm, không chỉ chịu trách nhiệm về diễn xuất của bản thân, mà còn phải có trách nhiệm đối với bạn diễn của cô trong lúc quay phim.
Nếu như muốn đưa ra một ví dụ, vậy lấy đi. Tống ca, Đồ tỷ, Tả tỷ, bọn họ đến đối diễn với cô, chỉ điểm cho cô, cùng thảo luận với những diễn viên phụ nhỏ khác, để có thể thể hiện hiệu quả tốt nhất trước ống kính.
Với điểm tự giải thích này, Nhan Tô Tô đột nhiên hiểu rõ:
"Ông chủ, tôi sẽ cố gắng!"
Nói đến đây, Nhan Tô Tô nhận ra áp lực khi trở thành diễn viên chính... quả thật có chút lớn.
Phải sắp xếp cả trăm người sao cho không trùng với địa điểm quay phim, để không cản trở hình ảnh trong ống kính máy quay. Cuối cùng quyết định tất cả mọi người sẽ ở trong ký túc xá của nhân viên trên đảo. Vì vậy, hòn đảo thoạt nhìn không nhỏ giờ lại hiện ra vẻ chật chội. Nhan Tô Tô lôi kéo hành lý đi qua nhiều phòng. Mọi người đều là bốn năm người cùng một phòng. Nhưng khi về đến phòng, cô phát hiện phòng mình có cả phòng thay áo quần và phòng vệ sinh bên trong.
Nhan Tô Tô có chút xoắn xuýt. Hoắc Lãng đẩy cô một cái nói:
"Vào đi. Nhớ là phải cố gắng lên."
Nhan Tô Tô trầm giọng ừ một tiếng.
Ngày đầu tiên lên đảo, nghỉ ngơi một chút, Nhan Tô Tô phải đến họp kịch bản. Tất nhiên cuộc họp kịch bản lần này sẽ không còn là kiểu thảo luận đảo qua đảo về mấy vấn đề bên trong kịch bản, mà là để diễn viên chính giới thiệu nội dung kịch bản, nhân vật, để mọi người có thể dễ dàng đi vào trạng thái nhân vật dễ dàng.
Nhan Tô Tô đến không tính là sớm. An Kỳ Thâm đã đến phòng họp, các diễn viên khác cũng đã ở đó đang ngồi đọc kịch bản. Khi cô bước vào, họ nhìn thấy Đàm Tư Huyên, bọn họ quen biết nhau lúc quay , Nhan Tô Tô mỉm cười nhìn cô ấy, đang muốn chào hỏi một tiếng.
Kết quả là ngoại trừ An Kỳ Thâm, toàn bộ mọi người đều đứng lên:
"Xin chào Nhan lão sư!", "Xin chào chị Nhan!"
Nhan Tô Tô: ?!
Đàm Tư Huyên cũng đứng lên, vẻ mặt không tránh khỏi có chút phức tạp. Khi ở trong