Do nhà nước ra tay đả kích các tác phẩm vi phạm bản quyền nên hiệu quả rất nhanh chóng. Không chỉ có bên chính phủ hành động mà truyền thông cũng theo chân, mời chuyên gia trình bày với quần chúng nhân dân tầm quan trọng của vấn đề bản quyền, lại còn phối hợp với rất nhiều hoạt động. Mà ngày cả hot search trên Weibo cũng tương ứng với mấy từ mấu chốt, trong đó điều quan trọng nhất là #Một đồng tiền giúp đỡ bản gốc của #
Từ khi ra rạp đã bắt đầu buộc chặt với tài nguyên tuyên truyền của , mức độ nổi tiếng vẫn không thay đổi, sau khi việc mua nhóm khi ra rạp được phổ biến thì lại có thêm nhiều đề tài hơn, khơi dậy sự theo đuổi của nhiều khán giả yêu thích sự gay cấn. Sau khi kết thúc chiếu rạp thì lại có Keya ra sức tuyên truyền, vận dụng toàn bộ lưu lượng lớn mạnh để duy trì , mở ra một con đường tuyên truyền hoàn toàn mới. Sau đó là tràn đầy sự truyền bá của các tác phẩm vi phạm bản quyền... Nhìn lại toàn bộ quá trình thì sự nổi tiếng của đã có sự đột phá nhất định trong vòng.
Mà lúc này lại có rất nhiều ngành nghề kết hợp lại cùng hành động, Keya đảm nhiệm chức vị dẫn đầu internet nên tự nhiên đã sớm thu thập được tin tức, hoạt động #Một đồng tiền giúp đỡ bản gốc của # cũng là do Keya bày ra. Hưởng ứng hành động từ phía chính phủ cùng các phương tiện truyền thông bên chính phủ cùng nhau kéo lên hot search.
Bên dưới hot search đứng đầu có rất nhiều bình luận khen ngợi:
"Đối với mà nói một đồng tiền thì quả thật cũng nên giúp đỡ."
"Hô hô, sớm đã đi bù thêm một đồng tiền này, đối với một tác phẩm tốt thì nên tiêu tiền giúp đỡ!"
...
Nhan Tô Tô không có tài khoản Weibo nhưng những bình luận nóng hổi này cũng sẽ được các tạp chí lớn đăng lại để làm năng lượng tích cực, biểu đạt hành động giúp đỡ đối với chính phủ của người dân. Cô xem lại thì thấy vô cùng cảm động.
Cô vốn cho rằng lực ảnh hưởng của phong ba đả kích những tác phẩm vi phạm bản quyền đến như vậy đã là vô cùng lợi hại rồi. Nhưng Nhan Tô Tô thật không ngờ, cô là một người đang học việc lại rất nhanh lấy một kiểu hình thức khác để cảm nhận được sức ảnh hưởng không gì sánh kịp từ hành động của chính phủ đối với ngành công nghiệp này.
Đến lúc nhá nhem tối Nhan Tô Tô nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới, cũng là từ một vị đạo diễn Châu Anh Đàm của .
Nhan Tô Tô có phần kinh ngạc. Trước đây cô không có nắm rõ được cảm xúc của Giang Lưu Phương, vị đạo diễn Châu này liền hào phóng phất tay áo một cái, sai cô đi quan sát một tổng giám đốc thực tế - - Nhan Tô Tô quyết định đối tượng quan sát chính là Hoắc Lãng - - Bây giờ vẫn còn nửa tháng nữa mới đến thời gian đã hẹn trước. Chẳng lẽ đạo diễn Châu có ý kiến khác về nhân vật này sao?
Nhan Tô Tô tiếp cuộc gọi: "Đạo diễn Châu, ngài khỏe."
Tô Ánh Tuyết nghe được phía bên kia có thể là một đạo diễn thì vội vàng điều chỉnh âm lượng của TV nhỏ đi. Làm một bác sĩ đương nhiên là bà không biết được những vị trí ở trong giới giải trí nhưng tầm quan trọng của đạo diễn thì vẫn biết được. Chắc là vị trí ở trong ê-kíp cũng giống như viện trưởng vậy, gọi điện thoại qua khẳng định là có chuyện quan trọng rồi.
Giọng nói của Châu Anh Đàm vẫn không nhanh không chậm như cũ: "Tô Tô à, việc tiến hành quan sát của cô làm đến đâu rồi? Có thu hoạch gì không?"
Hoàn hảo là bút ký quan sát đều được Nhan Tô Tô ghi lại ở trong điện thoại, cô lướt qua một chút rồi nghĩ đến những hiểu biết của ông chủ trong hoạt động bảo vệ bản quyền này. Cô suy nghĩ kỹ về điều đó rồi nói: "Cảm ơn đạo diễn Châu đã quan tâm, lần quan sát này tôi có thu hoạch rất lớn."
Giọng điệu của Châu Anh Đàm tràn đầy hứng thú nói: "A...? Nói một chút đi, bây giờ cô nghĩ thế nào về vị trí giám đốc?"
Nhan Tô Tô: "Đạo diễn đã từng nói tới việc này cần phải có khí chất cùng biết cách giao tiếp, khí chất quyết đoán trên thương trường. Trong khoảng thời gian tôi quan sát cũng có một chút tâm đắc nho nhỏ chính là cái khí chất này không phải chỉ cần trong tay quyền hành thì sẽ có. Đó là phải có hiểu biết sâu rộng với quy luật và sự phát triển của nghề nghiệp này, biết suy nghĩ thì mới có thể có được khí chất tự tin và đầy mạnh mẽ này."
Châu Anh Đàm ở đầu biên kia cũng không nhịn được mà khen ngợi nói: "Không sai."
Rồi Nhan Tô Tô nói tiếp: "Nếu chỉ tự tin thì cũng sẽ không có được loại khí chất này. Cái gọi là khí chất, hay sự quyến rũ của tính cách, theo tôi hiểu thì nó phải là ảnh hưởng đến những người mọi người ở xung quanh."
Vẻ mặt Châu Anh Đàm ở bên kia điện thoại cũng hơi ngẩn ra, trong khoảng thời gian này cô gái nhỏ thực sự có tiến bộ rất lớn đó, cũng bắt đầu làm cho hắn có một chút kinh ngạc rồi.
“Khí chất chân chính chắc hẳn là một loại tín nhiệm, chỉ cần kiên định cho rằng làm như vậy là đúng thì khi ngành công nghiệp này phát triển mới có có thể mang lại nhiều lợi ích cho nhiều người hơn nữa và mới có thể phát triển vững mạnh. Mặc kệ là gặp phải thử thách gì thì cũng phải kiên trì với niềm tin của bản thân mình, không thỏa hiệp không tức giận, chỉ có những người như vậy thì mới có loại khí chất như thế này..."
Trong đầu Nhan Tô Tô xuất hiện một bóng người cao lớn, mặc kệ là gặp phải khó khăn gì đều có thể ung dung tự nhiên giải quyết, quả thực kiểu người như thế có một sức hút rất mạnh mẽ.
Sau khi cô nghĩ đến , nghĩ đến kịch bản cùng tư liệu mà cô đã xem qua thì nhịn không được mà suy nghĩ nếu ông chủ là nhân vật bên trong kịch bản này...
"Tôi suy nghĩ rằng nếu Giang Lưu Phương thật sự đoán trước được tương lai thì cô ấy sẽ vô cùng kiên định cho rằng ngành công nghiệp vận chuyển của Giang Hà phải hướng tới việc thông minh hóa và quốc tế hóa. Tương lai ngành công nghiệp hậu cần là phải như vậy thì cho dù cô ấy có vấp phải sự phủ nhận nghi ngờ của người thân và những người có kinh nghiệm thì vẫn tuyệt đối không lùi bước cho nên mới có được khí chất như vậy. Đó mới đúng là người có thể tiếp nối thế hệ trước trong , mới là người xây dựng tập đoàn Giang Hà - Giang Lưu Phương."
Châu Anh Đàm bật cười thành tiếng: "Đúng, không sai." Nhan Tô Tô thật sự làm cho hắn có một chút kinh hỉ, sau đó Châu Anh Đàm tò mò hỏi thăm: "Cô có thể tiết lộ là cô đã quan sát ai được không"
Từ trước đến nay Nhan Tô Tô luôn là một đứa bé thành thật nhưng ở một giây đồng hồ này không biết vì sao khi nghĩ đến ông chủ, nghĩ đến cuộc gọi vào buổi sáng của ông chủ thì đột nhiên có chút chần chờ, giống như một giao hẹn nhỏ đầy bí mật vậy, không có ý muốn nói cho người khác biết... Mà còn nữa, cô cũng không biết ông chủ có để ý hay không nữa.
Châu Anh Đàm ở bên kia điện thoại cười nói: "Thôi nếu không tiện tiết lộ cũng không sao. Nhan Tô Tô, kế hoạch quan sát học tập của cô vô cùng thuận lợi, nếu đã như vậy thì ngày mai cô quay lại đoàn làm phim để chính thức bắt đầu quay đi."
Nhan Tô Tô ngẩn ra rồi bừng tỉnh đồng ý. Trong khoảng thời gian này quan sát ông chủ, tham gia chương trình giải trí, rõ ràng đã xảy ra rất nhiều việc nhưng cô không ngờ là bản thân mình nhanh như vậy đã phải quay lại đoàn làm phim rồi.
Tô Ánh Tuyết thân thiết nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Nhan Tô Tô nhìn bà cùng Nhan Chính Bân: "Ngày mai con phải về đoàn làm phim rồi."
Đương nhiên là Tô Ánh Tuyết rất không nỡ nhưng mà việc cùng con gái chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều đã thành thói quen, rất nhanh đã điều chỉnh được tâm tình: "Đoàn làm phim? Là bộ phim nào vậy?"
Người một nhà lại thay đổi đề tài, tán gẫu đến , Nhan Chính Bân đã cung cấp cho Nhan Tô Tô không ít tin tức về những thay đổi bên hậu cần của bệnh viện trong mấy năm nay. Dù sao bệnh viện sử dụng rất nhiều dược phẩm cần được vận chuyển trong một số điều kiện nhất định. Hiện tại cái này được gọi là hệ thống dây chuyền lạnh. Nếu nhiệt độ không thích hợp thì dược phẩm sẽ mất đi hiệu quả, sẽ liên quan đến mạng người, từ đó có thể tưởng tượng ra những thách thức đối với công tác hậu cần. Nhan Tô Tô lại cảm thấy hứng thú nên đã hỏi rất nhiều chuyện.
Mà cuộc điện thoại của Hoắc Lãng cũng vang lên sau đó không bao lâu. Đây là cuộc điện thoại thứ hai trong ngày hôm nay của anh, Nhan Tô Tô không biết vì sao, nhìn ba mẹ đang bận rộn nấu cơm mà không chú ý tới mình thì cô mới nhận.
"Mới vừa rồi có nhận được thông báo của đoàn làm phim không? Ngày mai sẽ quay lại rồi." Hiếm khi giọng nói của Hoắc Lãng lại nhẹ nhàng như vậy.
Nhan Tô Tô gật đầu: "Vâng, mới vừa rồi đạo diễn Châu có gọi cho tôi, sau đó..."
Hoắc Lãng: "Sao?"
Nhan Tô Tô cười đến hai mắt đều cong lên: "Đạo diễn Châu khen kế hoạch quan sát học tập của tôi rất thành công đó ~ "
Làm một bảo bảo từ nhỏ đến lớn đều có thành tích tốt, hiếm khi Nhan Tô Tô khoe thành tích của bản thân cô với người khác như vậy, bởi vì mẹ cô từng nói với cô rằng làm như vậy sẽ gây áp lực với người khác, huống chi núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng bây giờ Nhan Tô Tô cảm thấy việc quan sát của cô thành công mà ông chủ cũng góp phần trong đó nên không thể kìm lòng được chia sẻ với anh rằng kế hoạch rất thành công.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Hoắc Lãng: "Vậy việc quan sát kia của cô có thể chấm dứt được rồi."
Nhan Tô Tô nghe ra được trong giọng điệu của Hoắc Lãng rất có ý tứ: Thì ra ông chủ không tình nguyện như vậy... Nhưng mà vẫn để cho cô quan sát một khoảng thời gian như vậy.
Nhan Tô Tô nói lại những quan điểm đã thảo luận với đạo diễn Châu cho Hoắc Lãng nghe rồi ngoan ngoãn gật đầu: "À... Trong khoảng thời gian này cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ."
Đây là lần thứ hai Nhan Tô Tô nói lời cảm ơn với anh, nghe được âm thanh mềm mại từ đầu bên kia điện thoại truyền tới thì Hoắc Lãng nhịn không được mà cười rộ lên, Tô Tô lớn lên... Đúng thật là rất nhanh, đột nhiên trong lòng anh xuất hiện một cảm giác nói không thành lời.
Nhưng anh vẫn không đắm chìm vào cảm xúc của bản thân mình mà rất nhanh nhớ tới mục đích bản thân mình gọi điện thoại cho cô, cẩn thận nhắc nhở Nhan Tô Tô: "Lần này cô quay lại đoàn làm phim thì có thể sẽ không giống với đoàn làm phim trước kia."
Nhan Tô Tô "A" một tiếng, cô vốn cho rằng chỉ vì kế hoạch quan sát của cô tiến hành thuận lợi cho nên đạo diễn Châu mới để cho cô quay về đoàn làm phim để bắt đầu quay, thì ra là không phải sao?
Hoắc Lãng: "Cũng không phải hoàn toàn do việc quan sát của cô thanh công." Anh ngừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ có rất nhiều mảng cùng kết hợp với nhau để đả kích các tác phẩm vi phạm bản quyền, các trang web video cũng đều tự điều tra và dọn dẹp. Tất cả các bản quyền và các ủy quyền không có nguồn gốc rõ ràng đều sẽ bị xóa. Mà tiếp theo chính bọn họ cũng sẽ muốn tự bắt đầu mở rộng nội dung của chính bản thân mình."
Nhan Tô Tô chăm chú lắng nghe, đây là những tin tức trong ngành mà hiếm khi Hoắc Lãng giải thích cặn kẽ với cô như vậy: "Những nội dung này đã quay xong từ lâu, bao gồm cả , đối với những trang web video thì không có lực hấp dẫn nhiều lắm. Bọn họ sẽ mua nhưng cũng sẽ không gấp gáp. Dù sao thì những tác phẩm vi phạm bản quyền đã sớm lưu hành trên mạng, những người xem cảm thấy hứng thú thì đa phần đều đã xem qua, đối với những trang web video nếu muốn kéo thêm người mới và giữ vững thì cũng không có tác dụng gì nhiều."
Nghe đến đó Nhan Tô Tô vốn đã thông minh từ một suy ra ba cũng đã hiểu được ý mà Hoắc Lãng muốn nói, cô thốt ra: "Những hạng mục vừa mới được duyệt mặc kệ như thế nào thì cũng cần phải có thời gian quay chụp... Cho nên hiện tại những bộ phim mới được hoàn thành nội dung sẽ bị bọn họ tranh đoạt, là một tác phẩm do đài truyền hình quốc gia sản xuất, khẳng định chất lượng đã được đảm bảo... Vậy thì bản quyền internet của đã bán rồi sao? Vậy nên đạo diễn Châu mới nắm chắc tiến độ quay phim."
Hoắc Lãng không khỏi nở nụ cười: "Không chỉ có chất lượng được đảm bảo... Mà theo tin tức nội bộ gần đây được các trang web video lớn tranh đoạt rất kịch liệt. Nếu như tôi đoán không sai thì giá cả mà bên phía nhà sản xuất cùng với trang web video đưa ra đã vượt qua giá mà đài truyền hình quốc gia đã thông báo rồi."
Tại điểm mấu chốt này, trong tất cả các tác phẩm đang và sắp hoàn thành thì là tác phẩm có chi phí sản xuất lớn nhất, nhà sản xuất cùng đoàn đội chế tác đều rất tốt, đội ngũ diễn viên chính cũng vô cùng chói mắt, tên tuổi của ảnh đế ảnh hậu thì không cần phải nói, lại có thêm lưu lượng đang hồng Phùng Mạn Lâm, tân binh có độ hot cao Nhan Tô Tô. Nội dung có mức độ cao, phản ánh những thay đổi sự phát triển của một ngành nghề qua thời đại, ngoài việc nói về đất nước thì còn nói đến ân oán tình thù của một xí nghiệp gia tộc... Tuy phim còn chưa có chiếu nhưng phương hướng của hạng mục này đã hình thành, hoàn toàn có thể xưng là một tác phẩm phim truyền hình đứng đầu.
Nhan Tô Tô nghe giá cả mà Hoắc Lãng ước đoán thì cũng phải hít một hơi. Cô biết sự hiểu biết của bản thân mình đối với quy tắc của giới giải trí rất là nông cạn nhưng lại biết rất rõ người muốn mua bản quyền phim chính là đài truyền hình. Nhưng hiện tại giá bên internet đưa ra đã vượt qua giá đài truyền hình thông báo! Đây là khái niệm gì chứ, quả nhiên nhà sản xuất đã kiếm được đầy bồn đầy bát rồi... Thật là nhiều tiền đó hu hu...
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc lãng tiếp tục truyền đến: "Cho nên tương lai của sẽ tỏa sáng gấp bội, cô phải biểu hiện thật là tốt."
Nhan Tô Tô ngớ ra một phen, trang web video ra giá như vậy thì khẳng định là muốn dốc hết sức để mở rộng. Nhan Tô Tô mơ hồ nhớ lại Llc trước vị tổng giám đốc của Tinh Hoàn cũng chính là tổng giám đốc Lê hình như còn đưa ra mấy cơ hội khác mà ông chủ cũng không có cân nhắc. Chỉ khi Đồ tiền bối giới thiệu kịch bản thì ông chủ mới tự mình đưa cô đi tham gia phỏng vấn... Nghĩ như vậy thì quyết định của ông chủ cũng không tránh khỏi việc có khả năng đã dự đoán từ trước.
Nhan Tô Tô không kìm được mà khẽ thở dài một hơi: "Ông chủ, anh thật đúng là rất lợi hại đó."
Hoắc Lãng nghe vậy thì hơi ngẩn người, cũng từ chối cho ý kiến: "Chỉ là khi biết được tin tức thì bắt đầu suy đoán một cách hợp lý mà thôi, không tính là cái gì cả."
Nhan Tô Tô thấy tò mò nên còn muốn truy hỏi thì Hoắc Lãng lại nói: "Sáng sớm ngày mai tôi đưa cô ra sân bay Hôm nay cô đi nghỉ sớm một chút đi, ở cùng với cô chú nhiều một chút."
Sáng sớm hôm sau, dù có không muốn như thế nào thì Nhan Tô Tô cũng đã đóng gói rất nhiều đồ ăn yêu thích mà Tô Ánh Tuyết đã chuẩn bị cho cô. Vẫn là đi trên chuyến bay sớm nhất đến thành phố H, bởi vì lại đến thị trấn Lan Thông cho nên Nhan Tô Tô cũng coi như là quen thuộc. Hoắc Lãng thật sự không phân thân ra được cho nên đã nói khi nào cô tới nơi thì nhớ báo bình an.
Khi Nhan Tô Tô kéo theo va li hành lí đến thị trấn Lan Thông thì nơi đó vẫn được bao phủ bởi những bức tường trắng và mái ngói thời xưa, cầu nhỏ nước chảy, nhưng chỉ khác là bởi vì đoàn làm phim đã bắt đầu quay nên có vẻ thị trấn có nhiều hơi thở của con người hơn. Lúc trước khi rời đi vẫn là thời tiết nóng bức như muốn bốc hơi mà hiện tại khi quay lại đã phải mặc áo dài tay. Lúc Nhan Tô Tô đến thì thư ký trường quay đã sớm sắp xếp xong phòng ở.
Khẳng định là Phùng Mạn Lâm đến trước đã hô hào muốn ở bên cạnh phòng của cô. Bởi vì còn cách thời gian chính thức bắt đầu quay khá nhiều mà Nhan Tô Tô cũng mang khá nhiều đồ nên Châu Anh Đàm cho cô đến buổi chiều mới đến phim trường. Thời gian còn lại của buổi sáng Nhan Tô Tô dùng để đến phòng ở thu dọn một chút, Phùng Mạn Lâm cũng mới đến ngày hôm qua, ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm với cô, bát quái rất nhiều tin tức ở trong vòng.
Phùng Mạn Lâm gật gì đắc ý nói: "Tôi vốn cho rằng dù tính cả công việc hậu kì thì cũng phải sang năm mới được chiếu, hiện tại xem ra cho dù có vội vàng thế nào thì đến cuối năm cũng không thành vấn đề."
Nhan Tô Tô ở bên cạnh thu dọn cũng hỏi thêm: "A? Hậu kỳ còn có thể làm nhanh hơn được sao?"
Phùng Mạn Lâm đưa tay: "Đương nhiên rồi, có tiền thì có thể sai sử cả ma quỷ. Hiện tại đạo diễn Châu chính là tài đại khí thô đó!" Nói xong cô ấy thè lưỡi đầy nghịch ngợm, Nhan Tô Tô cũng phải bật cười theo.
Phùng Mạn Lâm nằm sấp trên giường nhìn sườn mặt của Nhan Tô Tô thì không khỏi thở dài nói: "Nói mới nhớ, trước đây khi chúng ta nói chuyện phiếm cùng với Thiên Lộ thì mình đã nói Tô Tô, cậu thật sự là trời sinh thích hợp cho việc lăn lộn trong giới giải trí này."
Nhan Tô Tô đặt cái gì đó ở trong tay xuống, liếc mắt nhìn Phùng Mạn Lâm một cái đầy kỳ lạ nói: "Cậu cùng với Thiên Lộ đều đang rất nổi tiếng đó, vì sao lại đi khen mình vậy, căng thẳng quá đi mất... ~ " Nói xong còn để lên đầu một quả lê nhìn rất là dễ thương.
Phùng Mạn Lâm trực tiếp chụp một bức hình rồi lưu lại, bày tỏ bình hoa này có một quả lê. jpg
Sau đó cô ấy ở trên giường lăn lộn một phen rồi mới hừ hừ nói: "Bản thân cậu ở trong phúc mà không biết hưởng nha. Mình cùng Thiên Lộ cũng chỉ được coi là một lưu lượng có độ hồng rất nhỏ. Cậu không biết câu nói kia sao, độ hồng nhỏ dựa vào nâng, đỏ thẫm dựa vào mệnh (số mệnh)."
Nhan Tô Tô: Mệnh? ...
Cô không có nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua Phùng Mạn Lâm. Cô không biết nên nói cho Phùng Mạn Lâm biết cái gì gọi là ngẫu nhiên và xác suất không. Loại yếu tố này hoàn toàn không thể kiểm soát được, chúng được coi là những tiếng ồn trắng trong thí nghiệm, đều cần phải được xử lý.
Phùng Mạn Lâm đếm trên đầu ngón tay: "Cậu thử tính những tác phẩm mà cậu đã tham dự đi. Cậu quay đã tuy cậu không phải là nhân vật chính nhưng đề tài rất ổn thoả mà đây còn là bộ phim truyền hình đầu tiên được phát sóng trên internet, độ hot bùng nổ, đề tài trọng tâm liên quan đến cậu cũng bùng nổ; tiếp theo cậu quay , rõ ràng đây là bộ phim có giá thành rất nhỏ, kết quả khi đâm vào thì lại trực tiếp nghiền áp nó, độ hot lại bùng lên; sau đó chúng ta lại cùng nhau quay , cái này không cần phải nói, hiện tại mới chiếu có tập 1 mà lại muốn được điều chỉnh chiếu vào khung giờ vàng vào ngày chủ nhật; bây giờ là ... Thì lại càng được đài quốc gia cùng trang web video kết hợp lại với nhau để mở rộng. . ."
Phùng Mạn Lâm nhìn Nhan Tô Tô ánh mắt biubiu: "Cậu mới vào nghề được có mấy tháng thôi nha! Nếu mình cùng Lâm Thiên Lộ, hai chúng mình chỉ cần được một hai cái độ hot như vậy thôi thì trong năm đó cũng coi như là không phải không có hiệu quả rồi ~ "
Bây giờ Nhan Tô Tô mới ý thức được hình như là thật là như vây, một đường này cô đi rất là ngây thơ, hoàn toàn không biết gì.
Phùng Mạn Lâm nhìn Nhan Tô Tô, hạ giọng nói: "Ngày đó chị Vương nói với mình, xem ra đại diện của cậu cũng không tồi, tâm trí cũng không hoàn toàn đặt ở việc sắp xếp cho minh tinh. Hiện tại chỉ ký cho cậu một bản thôi còn lại thì đều đặt tinh lực lên những phương diện khác. Chị ấy nói rằng nếu bọn họ phải cùng người đại diện của cậu cướp đoạt bát cơm thì thật là quá đáng sợ."
Nhan Tô Tô nghe vậy thì không khỏi bật cười, phải ha... Ông chủ lợi hại như vậy, hình như cũng chỉ một người mới như cô, không có ý muốn ký với bất cứ người nào khác. Trong lúc này bản thân Nhan Tô Tô cũng không có rõ, đây là ngẫu nhiên hay là ông chủ vẫn còn có tính toán nào khác?
Sớm ăn cơm rồi nghỉ trưa, hai người cùng đi đến phim trường. Châu Anh Đàm thấy hai người đến, để chị Mỹ Chỉ trang điểm cho Nhan Tô Tô trước: "Quay cảnh 063 này trước."
Việc điều chỉnh kế hoạch quay phim Nhan Tô Tô đã sớm nhận được mà Tống Triều Thập là một ảnh đế nên rất ung dung như đã quen, tùy tiện điều chỉnh vẻ mặt như không sao cả, Đồ U Liên ở bên cạnh thì lại hơi kinh ngạc nhỏ, nhìn Nhan Tô Tô, rồi lại nhìn Châu Anh Đàm: "Đạo diễn Châu, Tô Tô vừa mới đến đoàn phim...
Lần thảo luận kịch bản trước, Nhan Tô Tô không có nhận được đoạn kịch bản của cảnh quay 063, chính là đoạn Giang Lưu Phương trở về bàn bạc với Giang Tín Dương về việc phát triển sau này của tập đoàn Sóng Gió. Theo ý kiến của Đồ U Liên thì cho dù là một người trẻ tuổi đã có kinh nghiệm thì muốn diễn đạt được cảnh này cũng không dễ gì, mà hơn nữa Nhan Tô Tô lại còn không xuất thân chính quy, vừa mới đến nơi này mà đã chính thức quay phim lại còn cùng diễn chung một cảnh với Tống Triều Thập nữa.
Châu Anh Đàm cũng có cách nghĩ của riêng mình, hắn mặc một cái áo dài tay có cổ, vẫy vẫy cái tay dài của mình: "Không có việc gì, cứ bắt đầu ở cảnh này đi."
Đây là một đoạn hội thoại xảy ra ở nhà cũ của nhà họ Giang, khi đó vừa vặn là đại thọ của ông cụ nhà họ Giang, Giang Lưu Phương vừa mới về nước đang nói chuyện với Giang Tín Dương ở trong thư phòng.
Kiểu thư phòng này ở Giang Nam có cách lấy ánh sáng rất khoa học, cửa sổ sát đất nối liền với hồ sen chuối tây ở bên ngoài, liền một mạch đẹp như tranh vẽ, Lúc này Giang Tín Dương đã hơn năm mươi tuổi, hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, một tay đưa công ty vận chuyển Sóng Gió từ ngày xưa thành tập đoàn Sóng Gió như hôm nay. Mượn sức việc phát triển nhanh của công nghiệp điện tử mà nhanh chóng khuếch trương nhưng hiện tại thị trường mở rộng cũng không sai biệt lắm, lại cùng với đối thủ đánh trực diện làm khơi dậy một vài sự cố nên cũng làm cho mâu thuẫn nội bộ trong tập đoàn ngày càng kịch liệt. Trong ngoài đều gặp khó khăn, trong lòng hắn thấy rất mệt mỏi nên đã trở về nhà cũ đóng của suy nghĩ một chút. Vài lúc này con gái Lưu Phương đã trở về.
Giang Lưu Phương không có gõ cửa mà lén lút đẩy cửa vào. Từ nhỏ đến lớn cô đi vào thư phòng của ba thì không cần phải gõ cửa, đây là một đặc quyền chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Nhìn cha đang nhắm mắt xoa mi tâm đầy mệt mỏi, vỗ dĩ vẻ mặt Giang Lưu Phương khá tung tăng thì không khỏi hiện ra vẻ lo lắng: "Ba?"
Giang Tín Dương ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh hỉ: "Lưu Phương? Hôm nay con đã về đến đây rồi sao!"
Giang Lưu Phương rất vui vẻ gật đầu, sau đó hỏi: "Ba, gần đây người có chuyện gì phiền lòng sao?"
Giang Tín Dương khép quyển sách trong tay lại: "Tập đoàn lớn luôn có rất nhiều chuyện lo không xong, không có gì. Lưu Phương, lần này con trở về thì muốn làm cái gì?"
Giang Lưu Phương không có trả lời ba ngay lập tức mà nhìn bản biểu báo cáo đặt ở trên bàn của ba, nghiêm túc nói: "Ba, có bao giờ người nghĩ đến việc tập đoàn của mình mua máy bay để thành lập phi đội riêng không?"
Châu Anh Đàm ngồi ở phía sau máy giám sát nói: "Tốt, cut." Sau đó nhanh chóng chỉ đạo nói: "Cảnh tiếp theo, luân phiên quay đặc tả Giang Lưu Phương cùng Giang Tín Dương."
Chuyên viên trang điểm vội vàng đi lên trang điểm lại cho Nhan Tô Tô, mấy người Đồ U Liên, Tả Thanh Giác cùng Phùng Mạn Lâm đứng ở phía sau nhìn. Tả Thanh Giác còn kinh ngạc hơn nữa, trước sau chỉ khoảng chừng một tháng cô ấy không có gặp Nhan Tô Tô mà thôi, nhưng cách xử lý đoạn này của Nhan Tô Tô cùng lời thoại trong kịch bản rất khác biệt. Vốn dĩ là một câu trần thuật nhưng lại biến thành hỏi ý kiến, mà lại vô cùng chuẩn xác nữa.
Dùng cách nói ở trong nghề thì Nhan Tô Tô đã tìm đúng vị trí nhân vật của bản thân mình. Ở trong này giọng điệu mà Nhan Tô Tô vừa mới xử lý ở mức độ thứ nhất là một người con gái đang lo lắng cho cha phải làm việc vất vả, vào đúng lúc đưa ra một đề nghị, giọng điệu cũng không hề mạnh mẽ; mức độ thứ hai mới đúng là một sinh viên tuổi trẻ tài cao vừa mới về nước, trong lời thoại này tràn đầy cảm xúc tự tin. Nhân vật này có cảm xúc rõ ràng từng tầng một... Cô gái nhỏ này tiến bộ thật sự là rất nhanh.
Thời điểm thư ký trường quay đập bảng kêu "Cạch" một tiếng, Giang Tín Dương hơi ngây người cười hỏi: "Phương Phương, con có biết một chiếc máy bay bao nhiều tiền không?"
Mấy người Đồ U Liên, Tả Thanh Giác đều đang đứng ở giữa sân, đây là một câu thoại không có trong kịch bản!
Nhưng bọn họ là những người có kinh nghiệm dày dặn nên phản ứng rất tự nhiên- - thường được gọi là đáp diễn.
Nếu như vừa rồi những lời thoại của Nhan Tô Tô không có cảm xúc đặc biệt thì Tống Triều Thập sẽ không làm như thế này. Trong một cảnh phim, cảm xúc của tất cả các nhân vật đều giống như chơi quần vợt vậy, đây mới là đáp diễn; nếu có đến mà không có về thì rõ ràng đó là đang áp diễn.
Bởi vì Nhan Tô Tô định vị vị trí cho nhân vật Giang Lưu Phương này ở một khía cạnh rất rõ ràng: Con gái; cảm xúc tiềm ẩn của nhân vật: Một lưu học sinh đầy tự tin về nước cho nên phản ứng của Tống Triều Thập mới có thể không có trong kịch bản, phối hợp chặt chẽ với Nhan Tô Tô. Câu hỏi này của Giang Tín Dương có giọng điệu rất ôn hòa, định vị cho nhân vật rất rõ ràng: Cha hiền; nhưng từng chữ trong câu hỏi lại vô cùng nghiêm túc, cảm xúc tiềm ẩn của nhân vật: Sự tự tin quyết đoán của một doanh nhân không thể xúc phạm.
Vì điều gì mà những người có kinh nghiệm dày dặn khi diễn xuất luôn có thể để cho người xem đầy thỏa mãn, cũng chỉ vì trong lúc người tới tôi đi như thế này, sức kéo của nhân vật để cho người xem cảm thấy được mạch nước ngầm đầy mãnh liệt có trong câu truyện; vì sao khi người có kinh nghiệm dày dặn đối diễn với lưu lượng có thể làm cho người xem chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được diễn xuất của lưu lượng không được tốt là do chính vì cách định vị vị trí của nhân vật, diễn đặt cảm xúc của nhân vật cũng không có thích hợp.
Đối mặt với cú bắt bóng và trả bóng rất tốt của Tống Triều Thập, phản ứng của Nhan Tô Tô cực kỳ tự tin.
Giang Lưu Phương ngồi trước cái bàn dài của Giang Tín Dương, chống má mỉm cười: "Lấy trình độ phát triển hiện tại của tập đoàn thì có thể chọn B*e 747-400 cùng A**s A315-00, cộng với việc bảo dưỡng, giá niêm yết được quy đổi tương đương với tỉ suất hối đoái(*) của tuần trước là 16. 5 triệu cùng 18. 7 triệu."
(*) Tỷ giá hối đoái (còn được gọi là tỷ giá trao đổi ngoại tệ hoặc tỷ giá) là tỷ lệ trao đổi giữa hai đồng tiền của hai nước, là giá cả một đơn vị tiền tệ của một nước được tính bằng tiền của nước khác hay nói khác đi, là số lượng đơn vị tiền tệ cần thiết để mua một đơn vị ngoại tệ.
Sau đó cô gác cằm ở trên bàn, nhìn Giang Tín Dương nháy mắt một cái đầy giảo hoạt: "Ba, con nói có đúng không?"
Châu Anh Đàm đầy hài lòng nói: "Qua! Đoạn này quá tuyệt vời!"
Ở bên trong đoạn này Nhan Tô Tô không chỉ tự tin về việc bản thân mình rất hiểu biết đối với nghề nghiệp mà còn là một cô con gái đang làm nũng với cha, xử lý rất chuẩn xác. Đến cả Châu Anh Đàm là một người soi mói như vậy cũng hiểu được đoạn này được cô xử lý cực kỳ tự nhiên, tìm không được một chút sai sót nào.
Việc quay phim trong buổi chiều vô cùng thuận lợi, Phùng Mạn Lâm rất kinh hãi trước sự tiến bộ nhanh chóng của Nhân Tô Tô. Vào lúc ăn cơm chiều khi cô ấy đang nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô hỏi: "Tới cùng thì cậu làm như thế nào vậy chứ..."
Nhan Tô Tô: ?
Phùng Mạn Lâm gẩy gẩy salad ở trong bát, vốn cho rằng sự tiến bộ của mình có thể hơi thắng được Nhan Tô Tô một chút nhưng kết quả là người kia lại ném bản thân cô lại phía sau rồi!
Nhan Tô Tô kiên nhẫn nói: "Mình lập một kế hoạch quan sát nha; gần đây mình về nhà thì lại gặp ba mình!"
Phùng Mạn Lâm: ?
Nhan Tô Tô tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, mẹ kiếp, người kia đã nói xong rồi sao? Cuối cùng thì cô làm như thế nào vậy! Phùng Mạn Lâm nhịn không được muốn phát điên rồi. Vốn dĩ cô ấy cho rằng mình rất hiểu Nhan Tô Tô nhưng lại đầy đau khổ phát hiện thì ra không phải là như vậy, có người... Cô ấy thật sự không phải là người ví dụ như có thể đọc thuộc làu một cuốn sách; ví dụ như chỉ cần về nhà một chuyến thì sẽ biết được nên diễn nhân vật này như thế nào, quả thực làm cho người ta cảm thấy không có chút sức lực nào.
Phùng Mạn Lâm thở dài, có chút phờ phạc, cùng quen biết Nhan Tô Tô một khoảng thời gian dài như vậy cuối cùng Phùng Mạn Lâm, một học tra cũng đã hiểu ra được một điều chính là - - Không cần phải so sánh với một học thần.
Cô ấy vẫn rất vui vẻ, kỳ thật nếu không so sánh với Nhan Tô Tôi thì cô vẫn luôn tiến bộ. Chị Vương cũng đã nói sự tiến bộ của cô ấy cũng cực kỳ rõ ràng đó sao!
Suy nghĩ như vậy, hiện tại vẫn là ban ngày, hoa vẫn thơm, trong bát là salad... Nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn thơm nức của Nhan Tô Tô đang ăn, dựa vào! Vẫn là không có cảm giác gì!
Phùng Mạn Lâm quyết định không tự ngược bản thân mình, lấy điện thoại di động ra vừa chơi vừa phân tán sự chú ý của bản thân mình, tự lừa dối coi rau trong bát là thịt kho tàu, kết quả là thiếu chút nữa thì cô phun hết rau ở trong miệng kia ra: "Chết tiệt! Nhan Tô Tô, cậu đắc tội với người nào rồi sao!"
Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất mờ mịt.
Phùng Mạn Lâm nhe nanh múa vuốt đưa màn hình điện thoại di động qua, rải rác khắp Weibo là Nhan Tô Tô, dưới sự tìm kiếm đầy nóng bỏng của thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều nickname tên là Bình Xịt không biết từ đâu xuất hiện đều nhất trí về cách nhìn nhận vấn đề, gần như đều muốn bôi đen Nhan Tô Tô: Một cái bình hoa siêu cấp mà lại dự tính làm một người có IQ cao sao. Quả thật là truyện cười của năm, cũng không sợ đang chơi thì bị bóc trần sao?