Học Thần Giới Giải Trí

Chương 68





Bên tay Nhan Tô Tô nói đúng ra thì không phải là sáu tờ giấy ghi chú, mà là sáu đồ vật có ghi chữ số, trong đó bao gồm cả con số 1002 lúc trước Phùng Mạn Lâm nhập, những đạo cụ này gồm có khăn lông, có giấy ghi chú, có cái hộp... linh tinh. Nhưng giống như tổng kết trước đó của Nhan Tô Tô, những con số này có bốn chữ số, còn rất có quy luật, hai số trước đều nhỏ hơn 12, hai số sau không vượt qua 04... Rõ ràng có tồn tại quan hệ lẫn nhau:
 
1002, 0301, 0503, 0702, 0704, 0802
 
Nếu đây là câu đố của giai đoạn thứ hai, vậy câu đố là gì đây?

 
Nhậm Phi Dực nhìn nhìn nói: “Bốn chữ số, hình như có nhiều thứ đều là bốn chữ số... Tôi thấy không thể cứ đoán lung tung thế này được, câu đố của giai đoạn thứ hai này chắc chắn có liên quan với nhiệm vụ tiếp theo.”
 
Phùng Mạn Lâm mơ màng: “Nhiệm vụ tiếp theo?”
 
A a a a, chương trình thực tế này chính là tiết mục làm cô ngu người nhất!
 
Lâm Thiên Lộ cũng cảm thấy tâm thật mệt, sao tổ đạo diễn cứ muốn bọn họ phải đoán đoán đoán chứ, nếu hôm nay không có Nhan Tô Tô thì chắc là bọn họ đã chìm xuống hồ rồi.
 
Nhan Tô Tô cũng đồng ý với phán đoán của Nhậm Phi Dực: “Nếu không có nhắc nhở thì sẽ có rất nhiều khả năng, có điều từ trên quy luật con số mà nói, bốn chữ số này còn có thể phân thành hai đoạn, hai số trước và hai số sau rõ ràng là không cùng quy luật...”
 
Phùng Mạn Lâm đoán mò: “Ngày tháng?”
 
Khưu Nhạc lắc đầu: “Nếu là ngày tháng thì vì sao hai số sau lại nhỏ hơn 04? Cứ thấy kỳ quặc sao đó...”

 

Phùng Mạn Lâm lại mơ màng: “Vậy rốt cuộc là cái gì chứ a a a a...”
 
Cô cúi đầu nhìn hình nộm vừa nói xong, bỗng duỗi tay chọc chọc: “Này! Sáu dãy số này là ý gì hả! Cho cái nhắc nhở đi! Đừng có giả chết!”
 
Đáng tiếc, ba câu nói của hình nộm đã bị Nhan Tô Tô lôi ra sạch sẽ, lúc này mặt dính lên sàn xe, mặc kệ xe cứ đi đi dừng dừng, nó cũng cứ nằm im bất động, lại càng không nói nhiều thêm một chữ.
 
Lại Tu Minh nghe thấy “Sáu dãy số”, lại nhìn nhìn, bọn họ không phải là sáu người sao? Mà vừa khéo có sáu dãy số, trong này có quy luật gì đó chăng? Hắn vừa định nói thì Phùng Mạn Lâm ủ rũ đứng dậy, ipad trên tay cô đột nhiên có động tĩnh!
 
Phùng Mạn Lâm căng thẳng cầm ipad, những người khác nhanh chóng duỗi cổ qua xem, chỉ thấy ipad tối xuống, lại đột nhiên sáng lên, trên đó xuất hiện một mâm đồ ăn, bên cạnh còn có tiếng ngâm giọng Đông Bắc của một người đàn ông: “Thịt lợn kho chính là kết tinh tình yêu của carbohydrate, chất béo và chất đạm, sự hiểu ngầm giữa hàm trên hàm dưới. Hãy để thứ nước dầu mặn mòi, đậm đà này tràn ra giữa môi răng, chỉ còn lại sự trọn vẹn từ đầu lưỡi đến toàn thân. Mỹ vị nhân gian thế này cũng đủ để gột rửa bao nhọc nhằn của một ngày và để tâm hồn thăng hoa...”
 
Ống kính cho cái bát một cảnh đặc tả, chỉ thấy trong bát là những miếng thịt lợn kho béo ngậy đỏ rực, phối với những hạt cơm oánh nhuận trong suốt, kết hợp như thế làm cho Khưu Nhạc không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, a a a a a đói quá à QAQ! Tổ tiết mục quá đáng ghét!!!
 
Lâm Thiên Lộ cũng hít sâu một hơi, phải lấy ra hết lực khắc chế và trình độ quản lý biểu tình của một lưu lượng đang hồng: “…. Hình như đến giờ ăn cơm rồi.”
 
Phùng Mạn Lâm nhịn thèm, rất kính nghiệp nhìn mọi người: “Trong này có manh mối gì sao?”
 
Thịt lợn kho cùng sáu dãy số, có manh mối gì sao???
 
Nhậm Phi Dực cũng cau chặt mày, nghĩ không ra trong này có liên quan gì, hắn nhìn Nhan Tô Tô như có gì muốn nói lại thôi ở bên cạnh: “Sao thế?”
 
Nhan Tô Tô hơi thắc mắc nói: “Thịt lợn kho là kết tinh tình yêu của carbohydrate, chất béo và chất đạm...?”
 
Mọi người: ???
 
Không hiểu được trọng điểm của Nhan Tô Tô là ở chỗ nào.
 
Nhan Tô Tô: “Kết tinh tình yêu... Carbohydrate, chất béo và chất đạm? Câu này sai phải không... ?”
 
Mọi người:...…
 
Phùng Mạn Lâm cực muốn lắc Nhan Tô Tô một cái: Đã là lúc nào rồi mà còn để ý nó sai hay không sai hả!
 
Nhậm Phi Dực rất nhạy bén: “Tô Tô nói điểm này... Lão La là lão làng trong làng truyền hình, nên cái này chắc là không phải đâu.”
 
Trình chuyên nghiệp của những lão làng trong làng truyền hình như bọn họ cũng không giống nhau. Truyền thông những năm đó cực kỳ ít, truyền hình có địa vị lớn mạnh nhất trong tất cả cách ngành truyền thông, người có thể làm việc lâu dài trong hệ thống đều yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, ví như Nhậm Phi Dực, nếu lên tiết mục mà nói sai bao nhiêu chữ trong kịch bản thì sẽ bị trừ bấy nhiêu tiền lương. Những công việc khác cũng thế, ví dụ như kịch bản cũng sẽ không tha được một chút qua loa.
 

Lâm Thiên Lộ không nhịn được nói: “À, dù sao thì đây cũng là kỳ đầu tiên, là quay thử mà, nên tổ tiết mục phải làm rất nhiều chuẩn bị, có lẽ là một sai lầm ngẫu nhiên chăng?”
 
Chung quy làm tiết mục... Nếu bọn họ cứ níu lấy chút sai lầm nho nhỏ này không buông, phá bỏ con bài của đạo diễn La thế này, có phải là không được tốt lắm hay không? Lâm Thiên Lộ hơi thấp thỏm, trước đây hắn đã từng tham gia chương trình thực tế, mọi người đều đi theo kịch bản, còn cái kiểu không khách khí lại không cho đạo diễn mặt mũi như thế này thì đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải đó, thật không dám tưởng tượng đến phản ứng của đạo diễn ở sau máy giám sát bên kia luôn.
 
Nhậm Phi Dực cười nói: “Ngẫu nhiên? Tôi cảm thấy không phải đâu. Như tôi được biết thì kịch bản lúc bình thường của bọn họ đều rất tỉ mỉ, sẽ không xuất hiện loại sai lầm cấp thấp này được đâu.”
 
Lại Tu Minh hơi sửng sốt, thuận theo mạch suy nghĩ của Nhậm Phi Dực nói tiếp: “Nếu phong cách lúc bình thường của đạo diễn La không phải như thế này, thì lời thoại thịt lợn kho này....”
 
Tin tức Nhậm Phi Dực vừa cung cấp đã chứng minh suy đoán của Nhan Tô Tô, cô chắc chắn nói: “Có lẽ là viết dưới tình huống không đủ thời gian chuẩn bị.”
 
Dựa vào sự hiểu biết của Nhậm Phi Dực về La Văn Lâm, hắn cười chắc chắn nói: “Tôi thấy có lẽ là lão La tự mình nhất thời phát huy đó.”
 
Tường thuật đơn giản trên ipad đột nhiên dừng lại, sau đó trong ống kính thò ra một cái thìa múc một nửa cơm một nửa thịt lợn kho ngấm nước súp, sáu người trên xe mắt trừng trừng nhìn thìa cơm được nâng lên, sau đó truyền đến tiếng nhai nuốt rõ ràng, cách cái màn hình nhưng lại có thể tưởng tượng ra hương vị cơm trắng ăn cùng thịt lợn kho là như thế nào....
 
Khưu Nhạc sụp đổ rồi, nghệ sĩ như bọn họ bình thường ăn cơm phải rất khắc chế, đối với loại phối hợp này hoàn toàn không có chút sức tự kiềm chế. Bây giờ vì có thể tìm manh mối giải câu đố mà không thể không xem video ẩm thực ác độc này, chỉ sợ bỏ qua chút manh mối nào đó, đúng là ức hiếp người quá đáng QAQ
 
Phùng Mạn Lâm ngồi trên ghế cũng thèm thuồng đến mức nước miếng ròng ròng, nhìn Nhan Tô Tô và Nhậm Phi Dực nói: “Cho nên, thịt lợn kho này có manh mối gì đây hu hu, tôi cũng đói rồi.”
 
Lát nữa xuống xe, dù người đại diện có nói thế nào đi nữa thì cô cũng phải đi ăn bát cơm thịt lợn kho mới được! Cùng lắm thì... Mấy ngày sau ăn ít chút là được QAQ
 
Nhan Tô Tô cũng xoa xoa bụng, lúc này cũng đến thời gian cơm tối của cô rồi, cô thở dài nói: “Nếu là câu từ tạm thời nghĩ ra thì chứng minh rằng đây chính là tổ tiết mục đặt ở□□, không có liên quan đến câu đố giai đoạn thứ hai của chúng ta.”
 
Phùng Mạn Lâm & Lâm Thiên Lộ & Khưu Nhạc: ?!!!!!!!!
 
F**k! Gì thế này?!
 
Video thịt lợn kho trên ipad không có liên quan gì đến chuyện giải câu đố, vậy mà còn làm cho bọn họ phải tự mình dọa mình nhìn chăm chăm vào?!
 
Phùng Mạn Lâm tức đến mức không để ý hình tượng thiếu chút muốn ném cái ipad đi cho rồi, sau đó cô nhảy đến trước mặt Nhan Tô Tô: “Nhan Tô Tô, cô nhanh giải câu đố này đi! Tôi muốn đặt một bàn Mãn Hán Toàn Tịch ăn ngay trước mặt tổ tiết mục!!!”
 
Dù bọn họ làm cái gì thì tổ tiết mục cũng phải quay lại, vậy thì bọn họ phải ăn cho tổ tiết mục ngồi một bên nhìn mới được!
 
Nhậm Phi Dực thấy rất buồn cười: “Tiểu Phùng bình tĩnh chút...”
 
Ngay sau đó, ống kính ipad chuyển sang bún cuộn trong suốt óng ánh, hơi nóng bốc ngùn ngụt, sắc mặt Nhậm Phi Dực thay đổi nói: “Tiểu Nhan, chúng ta nghĩ nhanh chút, nhanh chóng giải câu đố này đi!”
 
Phùng Mạn Lâm: ???
 

Nhan Tô Tô: ???
 
Nhậm lão sư sao lại thay đổi nhanh thế chứ.
 
Nhậm Phi Dực là người ở tỉnh phía nam, bún cuộn... Là món ăn yêu thích nhiều năm của hắn, nhìn sắc hương vị của bát bún cuộn kia xem, là bún cuộn của một quán ăn lâu đời ở thành phố này mà hắn ăn chưa được bao lần đó. Nếu nói La Văn Lâm không phải cố ý, có ý nghĩ xấu xa thì tên của hắn sẽ viết ngược lại!
 
Nhan Tô Tô tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng cô rất nghiêm túc suy đoán: “Trên đây đã đưa ra thông tin câu đố, ngược lại cũng nói rõ một chuyện, chính là tổ tiết mục đã đặt nhắc nhở liên quan đến câu đố thứ hai trước mặt chúng ta, bởi vì xe khách đã đóng kín, bọn họ không có cách nào che giấu, cho nên không thể không lợi dụng ipad gửi thông tin mê hoặc chúng ta.”
 
Nói khái quát thì là, hết cách rồi.
 
Mọi người bỗng dưng thấy hơi buồn cười, nhưng ipad lại đổi sang một món ngon khác, lần này là mì sợi to đang bốc hơi nóng, đến lượt Lâm Thiên Lộ thay đổi sắc mặt. Các fan của hắn đều biết, món ăn hắn thích nhất rất là bình dân, chính là mì sợi to...
 
Sau đó Lâm Thiên Lộ nhanh chóng quay đầu qua nhìn cả xe khách, manh mối ở trước mặt họ, rốt cuộc là gì đây?
 
Lại Tu Minh chỉ cảm thấy dường như chỉ còn cách một tầng giấy mỏng thôi...
 
Nhan Tô Tô đi đến bên cạnh chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, vì hoạt động lần này nên tất cả chỗ ngồi đều khoác tấm bọc có chữ “Tuyệt Địa Cầu Sinh”, Nhan Tô Tô kéo một tấm bọc ghế xuống, chỉ thấy mặt bên viết một con số “03” nhỏ.
 
Lại Tu Minh và Nhậm Phi Dực đồng thời nói: “Số chỗ ngồi!”
 
Mọi người cùng lúc hiểu ra, thì ra những con số kia đối ứng với vị trí chỗ ngồi trong xe!
 
Phùng Mạn Lâm và Khưu Nhạc hầu như vui mừng đến mức muốn nhảy lên, đúng ha! Bốn con số, hai số trước không vượt qua 12, hai số sau không vượt qua 04, chiếc xe này vừa khéo có mười ba hàng ghế, trừ hàng cuối cùng thì mười hai hàng còn lại vừa khéo có bốn chỗ ngồi!
 
Trong chiếc xe này còn có thứ gì càng dễ thấy hơn những chỗ ngồi này sao! Đây chính là nhắc nhở dễ thấy nhất rồi! Khó trách tổ tiết mục đặt□□ ở hàng cuối cùng.
 
Có điều bên trong xe lại không có bất kỳ thay đổi nào, trên ipad vẫn đang phát video mỹ thực.
 
Nhậm Phi Dực nghĩ nghĩ, đem đạo cụ có sáu dãy số chia cho mọi người: “Mọi người theo số chỗ ngồi lần lượt ngồi vào.”
 
Mọi người chia ra làm việc, lúc bọn họ ngồi vào sáu chỗ ngồi, ipad phát ra tiếng “ding dong”: “Hoan nghênh đến với