Học Thần Giới Giải Trí

Chương 54





Thật ra phương thức giải trí của nhiều diễn viên rất bị giới hạn, không nói lúc ở trong tổ phim, thông cáo rất nhiều, rồi lại phải chạy khắp trời nam đất bắc, mệt như cún, thời gian giải trí thả lỏng có hạn. Những trò giải trí khác lại sợ bị phóng viên bắt được sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
 
Nên không ít nghệ sĩ trẻ tuổi thích chơi game. Lần này có mấy người đến đến thử vai cũng giống như Nhan Tô Tô đều không biết đánh mạt chược, đứng bên cạnh do do dự dự;
 
Còn nghệ sĩ lớn tuổi hơn sẽ không thể nghiệm chơi game điện thoại gì đó nữa, bọn họ vừa vào tổ đã là mấy tháng rồi, trong khoảng thời gian dài như vậy, đánh mạt chược trở thành hoạt động giải trí không tồi. Bọn họ ở trong vòng lâu rồi, thông qua vòng mạt chược cũng quen biết không ít bạn tốt, coi như nhất cử lưỡng tiện. 

 
(Nhất cử lưỡng tiện: làm một chuyện thu hoạch được hai mặt tốt)
 
Lần đánh bài trước của Đồ U Liên là do vị sản xuất kia cố ý tổ chức, giới thiệu cô quen biết với vị đạo diễn lớn họ Châu này. Kỹ thuật của Đồ U Liên bình thường, nhưng mọi người ở trong vòng chơi cái này cũng chỉ vì tiêu hao thời gian mà thôi, cũng không có ý muốn tranh thưởng gì.
 
Nhìn thấy Nhan Tô Tô vui vui vẻ vẻ ngồi xuống, Đồ U Liên chỉ có thể tự an ủi chính mình, thôi vậy, chuyện đã thành thế này rồi thì cứ nghĩ về hướng tốt đi, coi như chơi cùng mấy nhân vật có địa vị then chốt trong tổ chơi một hồi cũng được.
 
Mọi người bốc bài, vừa nhìn Nhan Tô Tô là biết cô thật sự chưa từng sờ đến mạt chược, động tác của cô xa lạ lúng túng, một nhóm bài bị cô đặt lung tung lộn xộn, cô còn nghiêm túc mà xếp chỉnh tề từng tấm một. Lại bắt bài rồi lại sắp bài chỉnh tề, cứ thế tay chân rối loạn lặp đi lặp lại, ba người khác cộng lại với nhau cũng không bận rộn bằng cô. Nhìn cô như thế thực làm cho người ta cảm thấy hơi buồn cười, cô gái nhỏ này khi nãy còn nói muốn thắng tiền mà.
 
Tần Sương nhìn động tác của Nhan Tô Tô, nhịn không được kéo lấy người đại diện, cười cợt nói gì đó bên tai cô ta. Người đại diện của cô ta cũng chỉ cười cười, không nói gì.
 
Đồ U Liên im lặng không để bọn họ vào mắt, thậm chí trong lòng cô còn có chút vui vẻ. Nhan Tô Tô như thế này cũng rất tốt, vốn chính là người mới chơi thì lát nữa có thua cũng làm cho người ta thấy đáng yêu thôi; chứ đừng như có người trong miệng thì nói mình là người mới chơi, nhưng trên bàn lại bày ra cái vẻ thành thục. Trên bàn này ai không có mười tám cái tâm nhãn chứ, còn lừa được người ta chắc?
 
Nhưng mà tâm tình tốt của Đồ U Liên không kéo dài được mấy giây thì đã phải lấy ra hết hàm dưỡng của một ảnh hậu mới không nhảy dựng lên, Nhan Tô Tô… Ra tay quá nhanh! Không phải, cô đã nhìn rõ bài chưa mà ra bài nhanh vậy hả?!
 

Bài của Tống Triều Thập vừa đánh ra thì Nhan Tô Tô đã không suy nghĩ gì vứt bài vào, hai vòng bài cứ đánh như thế, tốc độ ra bài của Nhan Tô Tô không có chút ý tứ chậm lại nào. Tả Tinh Giác đánh một con sáu vạn, Nhan Tô Tô hầu như lập tức nói: “Phỗng!” 
 
(Phỗng: hay còn gọi là phu ngang, là ba con giống nhau)
 
Tả Thanh Giác bất ngờ nhìn Nhan Tô Tô một cái, đưa qua một con sáu vạn rồi cười nhẹ nói: “Tô Tô, thật sự là lần đầu tiên chơi hả?”
 
Nhan Tô Tô đặt ba con sáu vạn bên cạnh mình, thật nghiêm túc xếp chỉnh tề, nghe thấy lời này vội ngẩng đầu nói: “Lúc nãy em mới tìm xem quy tắc… Tôi không chơi sai chứ?”
 
Tả Thanh Giác cười nói: “Không có.”
 
Khóe miệng Đồ U Liên hơi cong lên, cô gái nhỏ này vừa nhìn là biết rất thông minh, Tả Thanh Giác muốn hỏi gì đây?

 
Nhan Tô Tô chỉ cần không phải sắp bài thì động tác ra bài sẽ rất nhanh, qua năm vòng, tốc độ ra bài của Nhan Tô Tô vẫn không có ý tứ chậm lại, còn nhân tiện nghe ngóng bài nữa. Tốc độ ra bài nhanh chóng của Nhan Tô Tô bất tri bất giác làm cho tốc độ ra bài của mọi người nhanh hơn, mới đến vòng thứ sáu, Châu Anh Đàm đánh một con sáu cánh, Nhan Tô Tô buột miệng: “Ù rồi!”
 
Mọi người kinh ngạc nhìn cô, Tống Triều Thập nhắc nhở: “Nếu ù xịt thì phải đền cho mỗi người mười đồng đó.”
 
Ù xịt chính là tưởng là mình ù rồi, thực ra lại không phải.
 
Nhan Tô Tô cúi đầu nhìn lại một cái, gật đầu xác nhận: “Đúng mà, là ù… Nhỉ?”
 
Cô đẩy bài ra, một đôi sáu vạn, một hai ba cánh, bảy □□ vạn, bảy tám cánh, cộng thêm sáu cánh lúc nãy Châu Anh Đàm đánh nữa, tuy chỉ là ù muỗi, nhưng thực sự là ù rồi…


 
Châu Anh Đàm gật gật đầu, nói với trợ lý ở bên cạnh: “Cậu ghi lại đi, tôi nợ Tô Tô mười đồng.”
 
Yeah, có tiền vào tài khoản rồi! mười đồng cũng là tiền nha ~
 
Nhan Tô Tô vui vui mừng mừng ấn nút, đẩy mạt chược vào máy.
 
Tả Thanh Giác bật cười: “Bạn nhỏ mới chơi mà vận khí rất tốt nha.”
 
Đồ U Liên cười theo: “Đúng thế, người chơi mới là thế đó, vận khí tốt.”
 
Được rồi, ván đầu thắng thì tiếp theo dù có thua thế nào đi nữa, chỉ cần Tô Tô không thua đến mất đi phong thái thì trận chơi bài này cũng không có vấn đề gì nữa rồi.
 
Tả Thanh Giác không tiếp lời, Đồ U Liên cũng không để ý, chỉ tiếp tục cười hì hì xem bài.
 
Ván thứ hai, động tác bắt bài của Nhan Tô Tô cũng coi như ra hình ra dạng, nhưng cô vẫn ra bài rất nhanh. Lần này Đồ U Liên không để ý nữa, cô gái nhỏ phản ứng nhanh mà thôi, cái đầu thông minh nên trong lòng chắc chắn có tính toán chứ không phải đánh lung tung được.
 
Lần này Nhan Tô Tô không phỗng được lần nào, đánh được một nửa, Châu Anh Đàm đánh ra một con tám cánh, Tống Triều Thập liền cống, trong tay cầm bốn con tám cánh, tiện tay đánh ra con sáu vạn, Nhan Tô Tô lần nữa buột miệng: “Ù rồi!”
 
Mọi người vây xem đều rất kinh ngạc, này … Tống lão sư điểm cống pháo rồi hả? Tay bắt bài của Nhan Tô Tô quá may mắn rồi nhỉ?
 
Trợ lý ở bên cạnh ghi sổ thông báo một tiếng: “Tống lão sư, ba mươi.”
 
Tống Triều Thập nhìn Nhan Tô Tô, lông mày khẽ nhếch: “Cô gái nhỏ học rất tốt đó, tiếp nào tiếp nào.”
 
Nhanh Tô Tô nhanh chóng gật đầu: “Được ạ được ạ.” Có tiền vào tài khoản đương nhiên phải nhanh nhẹn rồi ~
 
Châu Anh Đàm cười nói: “Vận khí của Tô Tô không thể ngăn chặn ha, ta và Tống lão sư đều đưa một lần rồi, xem ra vòng này đến lượt Tả lão sư rồi.”
 
Tả Tinh Giác cười cười với Nhan Tô Tô, xong quay sang nói với Châu Anh Đàm: “Đạo diễn Châu, ngài chê cười tôi chứ gì.”
 
Đoàn người vây xem cũng thầm nói, vận khí của người mới này thực không tệ, người mang nghệ sĩ đến thử vai cũng cổ vũ nghệ sĩ nhà mình: Nhìn xem cô gái nhỏ người ta vốn không biết, nhưng vừa lên đánh lại cũng rất được, lát nữa đừng sợ, gan phải lớn chút.
 
Ván thứ ba, lần này mọi người bắt bài lại nhìn động tác ra bài lưu loát, không cần suy nghĩ nhiều kia. Những người đang đứng cũng coi như thôi, bọn họ coi như nhìn quen cách thức ra bài này của Nhan Tô Tô rồi, có lẽ đây chính là thói quen của cô nàng, không thích suy nghĩ nhiều, ra bài rất quyết đoán mà thôi.
 
Nhưng ba người chơi cùng Nhan Tô Tô trên bàn lại không giống, tính cả Nhan Tô Tô nữa thì trên bàn này có ba người đều làm nghề diễn xuất, Tống Triều Thập và Tả Tinh Giác dựa vào diễn xuất ăn cơm, Nhan Tô Tô miễn cưỡng coi như một nửa nhỏ, còn vị đạo diễn Châu Anh Đàm nổi danh này có thể tính là một nửa lớn, không biết diễn thì là làm sao mà đạo?
 
Một điểm quan trọng của diễn xuất chính là quan sát, nếu không thể quan sát thì làm sao mà tưởng tượng, làm sao mà thể hiện vai diễn?
 
Mà ván thứ ba này, ba lão làng vừa đánh vừa không hẹn mà cùng quan sát tỉ mỉ động tác ra bài của Nhan Tô Tô. Rất nhiều người khi đánh ra một con bài sẽ nhìn những con bài đã được đánh ra trên bàn, bài mình đánh ra cùng bài người khác đánh ra, sau đó lại cúi đầu nhìn bài của mình, rồi suy nghĩ một chút sẽ đánh thế nào. Lại đánh ra một con, có người sẽ rất rối về mặt bài, hoặc là vốn tính cách của người đó tương đối do dự sẽ lần nữa nhìn bàn bài, nhìn bài của mình, lại suy nghĩ rất lâu mới do do dự dự đánh ra một con..
 
Nhan Tô Tô không phải, cô sẽ không đi xem các loại bài trên bàn, cũng sẽ không cúi đầu nhìn bài của mình. Khi người bên trái ra bài, trong lòng cô đã biết được nên đánh con bài nào; thậm chí khi ván bài quá nửa, thế cục rất phức tạp, trên bàn đã đặt đầy bài, thì tốc độ ra bài của cô vẫn như cũ không chậm lại chút nào. Không nhìn ngó, không chần chừ, Tống Triều Thập vừa đánh ra thì cô lập tức cũng đánh ra rồi.
 
Ván thứ ba, trong tầm quan sát, Tống Triều Thập đánh con bảy vạn, Nhan Tô Tô thế mà lại ù nữa rồi. Lần này, chủ tướng của Nhan Tô Tô là một đôi bảy vạn, vậy mà là đơn điếu.
 
Người vây xem lên tiếng nghị luận: “Ôi, vận khí tốt quá rồi! Thắng liên tiếp ba lần rồi!”
 
“Lúc nãy chưa có ai có thể thắng liên tiếp ba lần nhỉ?”
 
“Nhìn thấy rồi chứ, cô gái nhỏ người ta lúc nãy cũng không biết, vừa vào bàn đã thắng liên tiếp ba ván rồi. Cậu là một đứa con trai còn sợ cái gì, không phải chỉ giống như chơi game trên điện thoại của cậu thôi sao, chỉ là game mà thôi.”
 
“Ngài nói thì nhẹ nhàng, cô ấy đánh giỏi như thế, nào giống như là không biết chứ?” Không khéo lại là một vương giả đang dùng tài khoản nhỏ đó thôi.
 
Lời người này nói ra tự nhiên lại vả đau người đại diện nhà mình rồi.

 
Đồ U Liên cũng hơi ngoài ý muốn, vận khí của Nhan Tô Tô có hơi tốt quá nhỉ, cô còn chưa có chuẩn bị gì.
 
Không giống mọi người cho rằng là vận khí, ba người trên bàn ẩn ẩn đã nhìn ra được từ cách thức đánh bài kia của Nhan Tô Tô, không nói những cái khác, trí nhớ của cô gái  này rất kinh người. Đánh đến mười mấy vòng thì trên bàn đã đầy bài nhưng cô gái  này còn có thể ghi nhớ rõ ràng trong lòng, nếu không thì không thể ra bài nhanh như thế được. Cái đầu này cũng không biết làm sao mà mọc ra được nữa;
 
Nếu chỉ là như thế thì cũng không thể ván nào cũng ù được, dù sao ba người trên bàn cũng đều là lão làng cả rồi, nhớ bài không bằng Nhan Tô Tô, nhưng đánh đánh mạt chược ấy mà, tất cả bài có thể nhìn thấy được đều đang bày ở trên bàn, nhiều nhất là bọn họ phải xem đi xem lại nhiều lần, chỉ chậm hơn Nhan Tô Tô một chút mà thôi.
 
Điểm đáng gờm nhất là cô gái này có thể nhanh chóng biết được thế nào thành cục, phỗng cái gì, đánh cái gì, cuối cùng ù cái gì, không ù cái gì. Trong đầu cô cứ như là có một cái máy tính, tùy thời tính toán thật rõ ràng, không chần chừ không rối loạn, không ngừng điều chỉnh, không ham lớn, không bỏ nhỏ, luôn có thể nhanh chóng ù.
 
Không ngồi trên bàn tự mình đánh, hoặc là nói không có năng lực chơi bài cùng năng lực quan sát của mấy vị đang ngồi trên bàn này thì không thể cho ra những kết luận này được, mà sẽ chỉ cho là Nhan Tô Tô có vận khí tốt mà thôi.
 
Ba người trên bàn dần dần thu lại thái độ thờ ơ như chơi đùa cùng đứa trẻ lúc trước, dù sao người chơi lần trước là Tần Sương… đó thực sự là ức hiếp trẻ con, ba người đều không động não mấy.
 
Nhưng mà “vận khí” của Nhan Tô Tô xem ra vẫn không thể cản như trước. Ván thứ tư, Châu Anh Đàm cho Nhan Tô Tô một con tám sách, cô lại ù nữa; ván thứ năm, Tả Thanh Giác cho một con ba cánh, lần này Nhan Tô Tô còn ù một ván to, loạt bài cùng màu.
 
Trên tờ ghi sổ nhỏ của Nhan Tô Tô rào rạt có hơn một trăm gần hai trăm đồng rồi, Nhan Tô Tô thật vui mừng, ôi, hôm nay có thể gom được tiền cho một phần thuốc thử rồi nhỉ ~
 
Châu Anh Đàm nhìn nhìn Nhan Tô Tô, lắc đầu cười nói với Tả Thanh Giác: “Tả tiền bối, cô xem tôi đã nhắc nhở cô rồi đó, nhưng cô vẫn trúng chiêu rồi ha.”
 
Tả Thanh Giác lại không có chút tức giận nào: “Tiếp tục tiếp tục, phong thủy luân chuyển mà.”
 
Vận khí của Nhan Tô Tô tốt như thế, vốn mọi người chỉ nghị luận một chút về ván bài lại nhịn không được thầm thì với nhau, đều đang nghi ngờ Nhan Tô Tô chắc chắn đã có kinh nghiệm dày dặn, chỉ giả vờ làm gà yếu mà thôi. Nhưng vấn đề là, trước mắt đây là thử vai mà, nếu người ta vờ làm gà yếu còn có thể giả vờ thành như thế, làm cho mọi người lúc đầu đều tin tưởng…. Kỹ thuật diễn cũng rất trâu bò đó có được không?
 
Tần Sương hơi bất an kéo tay áo người đại diện.
 
Đến cả Đồ U Liên cũng không biết nên phán đoán thế nào nữa, lẽ nào Nhan Tô Tô thật sự là đang bày ra kỹ thuật diễn à? Cũng che giấu cả cô luôn à? Lúc nãy Nhan Tô Tô tra cứu quy tắc đánh mạt chược…Cô còn thật sự cho là Nhan Tô Tô không biết nữa chứ? Trẻ con bây giờ thật lợi hại…
 
Sau đó, ván thứ sáu chưa đánh được bao lâu, Châu Anh Đàm nghe ngóng bài, Tả Thanh Giác thuận tay đánh con bảy cánh, Nhan Tô Tô “ý” một tiếng, Châu Anh Đàm liền ù rồi.
 
Gương mặt nhỏ kia của Nhan Tô Tô đều ngây ra trong chớp mắt, Đồ U Liên sợ cô gái nhỏ phía trước năm lần thuận nước thuận gió quen rồi, không thắng cũng không cần có sắc mặt thế nha, liền vội nhắc nhở nói: “Tô Tô, vận khí trên bàn bài của mọi người lên lên xuống xuống, khi nãy ba vị lão sư đã nhường cho em thắng năm ván rồi, em cứ từ từ thôi.”
 
Nhan Tô Tô quay đầu qua, rất bối rối: “Không phải đâu ……”
 
Cô muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ nhăn mặt nhỏ quay đầu lại. Tả Thanh Giác đang mím môi cười, khóe miệng của Châu Anh Đàm cũng hơi giương lên.
 
Nhan Tô Tô chăm chú nhìn hai người bọn họ, trong mắt là xoắn xuýt.
 
Đến ván thứ bảy, Nhan Tô Tô không chỉ không ù, thế mà còn điểm phải một pháo. Lần này người ù là Tống Triều Thập, còn ù lớn bảy đôi nhỏ. Nhan Tô Tô lại không xoắn xuýt như khi nãy nữa, chỉ nhanh chóng nhìn Châu Anh Đàm, Tống Triều Thập và Tả Thanh Giác, sau đó nhanh nhẹ đẩy bài vào máy mạt chược.
 
Mọi người vây xem lại không tự chủ được thở phào một hơi, có thế chứ, người mới bắt đầu thắng mấy ván đều là vận khí, bây giờ mới là bình thường này. Trên mặt Tần Sương không nhịn được buông lỏng xuống.
 
Tiếp theo, giống như ứng nghiệm với câu phong thủy luân chuyển kia của Tả Thanh Giác vậy, Nhan Tô Tô chẳng ù ván nào nữa, cô nhanh chóng vứt bài ra, bị cống mất, bị phỗng mất, còn điểm pháo cho Tả Thanh Giác và Châu Anh Đàm mỗi người một lần nữa. Tống Triều Thập tự bắt bài một lượt, mọi người đánh rất nhanh, hơn một trăm đồng chơi thắng được kia của Nhan Tô Tô bị trừ đi, không chỉ như thế, còn đang từ từ thiếu nợ hơn hai trăm rồi.
 
Mọi người không nhịn được bàn luận: “Chậc chậc, xem ra vận khí của người chơi mới có hạn rồi.”
 
Vốn dĩ Đồ U Liên vẫn có chút lo lắng cho biểu hiện của Nhan Tô Tô, nhưng mà cô gái nhỏ cũng chỉ xoắn xuýt một chút lúc ban đầu thôi. Khi đánh tiếp mấy ván, tuy có thua tiền mà còn thua không ít, nhưng biểu hiện lại thành thục hơn lúc nãy rất nhiều. Tuy không cười cong mắt như khi bắt đầu đánh thắng tiền nữa, nhưng cảm xúc vẫn luôn ổn định, ra bài, tính toán vẫn sắc bén như thế. Không nhìn ra chút không vui nào.
 
Đồ U Liên thầm thở phào, cứ như thế này, chẳng sợ cuối cùng có thua trăm đồng rồi phải rời bàn thì cũng đã biểu hiện không tệ rồi. Thắng không kiêu ngạo, thua không nản chí, người có phẩm tính như thế bọn họ đều rất yêu thích. Tô Tô lớn lên xinh đẹp, chuyện thử vai này không có vấn đề lớn gì.
 
Cứ thế qua thêm mấy vòng, khi Nhan Tô Tô thua đến hơn ba trăm, Tần Sương chọc chọc một nam sinh bên cạnh: “Aiz, cậu đừng sợ, mọi người giống nhau đều sẽ thua thôi, tiếp theo cậu cứ to gan mà tiến lên đi, nếu thật không được thì tôi nhìn cho cậu!”
 
Nam sinh ngượng ngùng cười cười: “Mọi người đều tự mình đánh, không tốt lắm đâu…”
 
Trên bàn bài, Nhan Tô Tô đột nhiên đẩy bài: “Ù rồi ~”
 
Mọi người nhìn chằm chằm, thế mà tự mình bắt bài cùng một màu hết! Thêm con cống lúc trước của cô, một ván thắng hơn một trăm trở lại rồi.
 
Mọi người vây xem ồn ào cười: “Vận khí của Tô Tô trở lại rồi à?”
 
Nhan Tô Tô cười cười, không nói gì.
 
Ván sau, cục diện có hơi bế tắc, mọi người đánh đến một vòng cuối cùng, ai ai cũng đều nghe ngóng bài, ở trong trạng thái có thể ù bất cứ lúc nào. Nhưng con bài trên bàn chưa bắt chỉ còn lại mấy con cuối cùng rồi, mắt thấy ván này có khả năng sẽ bị thua mất. Vào lúc không ai thắng được, Tả Thanh Giác hơi nghĩ một chút liền đánh một con ba văn ra, trên bàn đột nhiên có hai người đồng thời kêu lên: “Ù rồi!”
 
Nhan Tô Tô vô tội chớp mắt: “Thế này thì phải làm sao?”
 
Cô và Châu Anh Đàm lại đồng thời ù này!

 
Tống Triều Thập thân là ảnh đế quốc dân, có chiêu bài lão nghệ thuật gia nhiều năm, thế mà lại không quản lý được vẻ mặt của mình, đỡ bàn cười đến ngã trước ngã sau.
 
Tả Thanh Giác nghiến răng: “Hừ, cô là người bên trái, đương nhiên là cô ù rồi, cái này gọi là chặn ù.”
 
Nhan Tô Tô vui vui vẻ vẻ gật đầu: “Ừm ~ Cảm ơn Tả tiền bối ~”
 
Tả Tinh Giác thấy cô rất vui vẻ, cũng không nhịn được bật cười: “Tiểu nha đầu tinh quái!”
 
Châu Anh Đàm cười hì hì nói: “Đánh bài thế này mới vui mà ~ tiếp nào tiếp nào!”
 
Vị đạo diễn lớn này vẫn luôn cho người ta cảm giác bình dị dễ gần, lần này đột nhiên hứng trí bừng bừng, làm cho quần chúng vây xem rất là ngơ ngác… Nhan Tô Tô chặn ù của đạo diễn Châu mà sao ông ấy lại vui vẻ như thế được nhỉ?
 
Đồ U Liên cũng hơi nghi hoặc, cô đánh bài không ít lần, nhưng ẩn ẩn cảm thấy hơn bốn trăm đồng Nhan Tô Tô thua khi nãy, rồi số tiền thắng mấy lần liên tiếp phải đổ vào kia... Dường như không đơn giản như thế.
 
Ván bài tiếp theo, quả nhiên là loạn đến ngoài dự kiến của nhóm quần chúng vây xem. Bốn người này, điểm pháo, tự bắt, có thua có thắng, nhưng Nhan Tô Tô lại chuẩn bị chặn ù Châu Anh Đàm một lần nữa rồi!
 
Tống Triều Thập buồn cười chết mất, nói với Tả Tinh Giác: “Cô gái nhỏ người ta thông minh như thế, cùng một chiêu thức cô đừng dùng hai lần nha.”
 
Nhan Tô Tô một vẻ vô tội, không nhìn ra có gì khác thường.
 
Đồ U Liên nghe câu này của Tống Triều Thập mới giật mình hiểu ra, rồi trừng Tả Thanh Giác một cái, được lắm! Cô nói sao lúc nãy Nhan Tô Tô lại đột nhiên bắt đầu thua bài, thì ra là Tả Thanh Giác đang lặng lẽ đưa bài cho người khác ù! Thế nên cô gái nhỏ người ta mới xoắn xuýt như thế, loại chuyện này…. Lại không có chứng cứ thì sao mà nói chứ!


 
Trình độ đánh bài của Đồ U Liên không đạt đến trình độ này, đương nhiên không biết sẽ là loại kỹ thuật này rồi. Nghe những người rất biết đánh kia nói, có thể im hơi lặng tiếng làm cho người mình muốn cho thắng sẽ thắng được bài, còn có thể làm cho đối phương nhìn không ra được.
 
Chẳng qua bây giờ …….. Nhan Tô Tô đã chặn ù Tả Thanh Giác hai lần rồi, vậy không phải là nói, trình độ đánh bài của Tô Tô còn tốt hơn Tả Thanh Giác hay sao?
 
Đồ U Liên tự mình cũng không tin tưởng phán đoán này của mình lắm, trình độ bây giờ của Nhan Tô Tô rốt cuộc là tân thủ hay lão thủ đây. Đồ U Liên thực mờ mịt … Hoàn toàn nhìn không rõ.
 
Tả Thanh Giác hừ một tiếng bắt bài, Nhan Tô Tô quả nhiên không chặn ù nữa, nhưng ván bài này vẫn thần kì mà trở về trạng thái khi Nhan Tô Tô mới vào bàn, ù, ù, không ngừng ù!
 
Tiền cô tích lũy được không chỉ không mắc nợ mà còn rất nhanh soạt soạt soạt tăng lên, trực tiếp vượt qua năm trăm, nhảy đến một ngàn rồi.
 
Quần chúng vây xem đều cảm thấy ngổn ngang cả rồi, Tần Sương cũng hiện ra một vẻ mặt ngây ngốc. Đây, đây là chuyện gì thế? Lúc nãy không phải đã sắp phải rời bàn rồi sao? Vận khí của Nhan Tô Tô này sao mà mạnh thế? Còn từng trận từng trận liên tiếp nữa chứ ??? Vận khí trong lúc này xem ra… Còn đáng sợ hơn cả lúc nãy khi mới vào bàn nữa!
 
Không phải nói vận khí của người mới chính là lúc mới vào bàn sao? Vận khí bây giờ của Nhan Tô Tô thì nói sao đây? Cô ấy làm phép hả? Nhưng cô ấy vẫn luôn không rời bàn mà…
 
Quần chúng vây xem nghe trợ lý báo con số đến tê liệt rồi, mà biểu cảm của Nhan Tô Tô lại trấn định hơn lúc bắt đầu nhiều, chỉ có tốc độ ra bài là vẫn nhanh – ác – chuẩn như lúc đầu đến giờ … Không biết có phải Nhan Tô Tô cố ý hay không, số lần Tả Thanh Giác thua cô là nhiều nhất.
 
Tả Thanh Giác nhìn Châu Anh Đàm ở bên trái, Tống Triều Thập ở bên phải với vẻ mặt đầy đau khổ. Nhưng vẻ mặt Châu Anh Đàm nghiêm túc giống như bàn bài trước mặt là kịch bản phim lớn gì đó vậy. Vẻ mặt Tống Triều Thập rất chăm chú, giống như tất cả chú ý đều đặt trên bàn bài, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì cả.
 
Tả Thanh Giác tức giận trừng Nhan Tô Tô một cái, nhưng vẫn không ngăn lại được thế bài thua… Đồ U Liên phải lấy ra bản lĩnh càn quét điện ảnh ở nước ngoài của mình mới có thể thành công quản lý được vẻ mặt của mình, không cười ngất ngay tại đây.
 
Hoắc Lãng gọi điện thoại sắp xếp xong vấn đề gặp phải ở bên kia, khi xử lý xong chi tiết lượng lớn hợp đồng trở về thì phát hiện Nhan Tô Tô đã vào bàn rồi. Hắn nhìn dáng vẻ Đồ U Liên đang cố gắng nhịn cười, quần chúng vây xem chấn kinh đến tê dại, lại nhìn trên bàn: Tả Thanh Giác siết bài bực tức nhìn Nhan Tô Tô, Châu Anh Đàm một bộ chuyên chú như lâm đại địch, Tống Triều Thập thận trọng tỉ mỉ nghiên cứu mặt bài… Còn có Nhan Tô Tô đang cầm bài với tư thế đã rất thành thục khéo léo, nghiêm trang như người chơi lâu bài lâu năm.
 
Hoắc Lãng không nhịn được đỡ trán, cảm thấy lúc nãy gọi điện thoại thảo luận về chuyện hợp đồng quá mệt rồi.
 
Ván này kết thúc, khi nghe thấy trợ lý báo ra con số “Một ngàn ba trăm bảy mươi’ này, khóe miệng Hoắc Lãng giật giật, giữa Nhan Tô Tô đang nhanh nhẹn đẩy bài lại: “Chơi lâu như thế,” Rửa bài đã thành thục như thế rồi: “Tô Tô mệt rồi phải không?”
 
Tả Thanh Giác nhìn Hoắc Lãng, trong mắt trực tiếp muốn bay ra giọt nước mắt khi nhìn thấy cứu tinh.
 
Thật không dám giấu, nếu Hoắc Lãng đến muộn hơn chút thì chắc cô không để ý được hình tượng thị hậu mà ra bài chuồn mất. QAQ.