Sáng ngày hôm sau, Nhan Tô Tô tỉnh lại thì vội vàng nhìn chung quanh, là giường ở trong nhà, áo khoác vẫn giống như bình thường được treo gọn gàng ở một bên, Nhan Tô Tô không khỏi thất thần, pháo hoa đêm hôm qua cùng với ông chủ dịu dàng thật giống như một giấc mơ hoang đường vậy. Trong lòng Nhan Tô Tô xuất hiện một gợn sóng nhỏ, lại phảng phất cảm thấy có một chút ngọt ngào mà trước nay chưa từng có.
Nhưng mà cô bỗng nhiên có phản ứng, trên người vẫn mặc áo lông cùng quần bò, Nhan Tô Tô vội vàng tìm di động ở xung quanh, cô nhanh chóng mở album ra xem, mở từng tấm từng tấm chụp bên trong phòng thí nghiệm ra xem, có một bức cô ngẫu nhiên chụp căn phòng thì không cẩn thận chụp được dáng người cao lớn đó, mắt Nhan Tô Tô hơi cong lên.
Lúc này cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên: "Tô Tô, dậy rồi sao?"
Một giọng nói khác cũng vang lên: "Dậy rồi thì mau ra ăn sáng đi..."
Đây là do lúc Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết giao ban thì thuận tiện đến căn tin mang bữa sáng về. Nhan Tô Tô trả lời một tiếng rồi rời giường, ra khỏi phòng ôm lấy Tô Ánh Tuyết đầy vui vẻ, nói với Nhan Chính Bân: "Ba mẹ năm mới vui vẻ, bình an, luôn luôn khỏe mạnh!"
Đây là câu chúc hàng năm cô đều nói với ba mẹ, dù tuổi họ có lớn thế nào, chức vụ của họ có cao đến đâu, có trình độ chữa bệnh cải tử hồi sinh như thế nào thì Nhan Tô Tô cũng chỉ hi vọng họ có thể bình an và khỏe mạnh. Ở trong khu nhà nhân viên của bệnh viện quá lâu rồi, hàng năm đều nhìn quen quá nhiều sinh ly tử biệt trong cuộc sống này nên nhìn nguyện vọng bình dị mộc mạc như vậy nhưng nó lại rất chân thành tha thiết
Tô Ánh Tuyết nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhan Tô Tô đàn cười tít mắt thì cảm thấy những mệt mỏi cũng giảm bớt dần, sờ sờ gương mặt của cô sẵng giọng nói: "Nhanh đi rửa mặt đi? Có phải ngày hôm qua đi ra ngoài nhưng quên thay giày rồi hay không? Có đôi khi cảm thấy con là một người trưởng thành nhưng có lúc lại vẫn như là một đứa trẻ vậy..."
Nhan Tô Tô làm mặt quỷ rồi nhảy nhót đi rửa mặt, cô thu thập xong, ngồi bên cạnh ba mẹ buổi sáng mùng một đầu năm, Nhan Tô Tô ngâm nga một bài hát rồi dọn bát đũa lên, Nhan Chính Bân thay quần áo xong rồi ngồi xuống: "Tâm tình của Tô Tô nhà chúng ta hôm nay thật tốt đó."
Nhan Tô Tô cười đến mức mắt cong tít: "Vâng."
Tô Ánh Tuyết đầy thân thiết hỏi: "Tô Tô sao vậy?"
Nhan Tô Tô vui vẻ nói: "Con đi xem phòng thí nghiệm mới!"
Nhan Chính Bân cũng biết phí tổn của một phòng thí nghiệm, không khỏi bất ngờ: "Tô Tô, dựa vào thù lao đóng phim của con mà lại kiếm được nhanh như vậy sao!"
Nhan Tô Tô vội vàng lắc đầu: "Không có không có, còn thiếu một chút... Ông, à, là một người bạn cho mượn nhưng con nhất định sẽ quay phim thật tốt để trả tiền cho anh ấy!"
Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không khỏi phải cau mày.
Nhan Tô Tô nhìn vẻ mặt của họ thì giải thích nói: "Chỉ là thuê sân bãi và sửa chữa lại để đạt tiêu chuẩn của sinh vật học mà thôi, vẫn còn chưa đủ tiền để mua dụng cụ cùng thiết bị."
Lúc này Nhan Chính Bân mới hơi yên tâm một chút: "Thù lao đóng phim của con vẫn còn chưa có đủ hay sao?"
Tô Ánh Tuyết đã có ý muốn chuyển một số tiền cho Nhan Tô Tô rồi.
Nhan Tô Tô vừa trả lời vấn đề của ba mẹ vừa cười tít mắt ăn xong mì, nhìn thời gian: "A, ba, con không nói chuyện với ba được nữa rồi, còn phải đi thay quần áo để tham gia tiết mục!"
Chương trình mà cô tham gia là một chương trình trò chuyện bình thường trong suốt kỳ nghỉ Tết âm lịch và hôm nay có một buổi ghi hình cuối cùng.
Tô Ánh Tuyết không khỏi thở dài: "Cái này nhìn thì kiếm tiền rất nhanh nhưng vẫn không dễ kiếm chút nào." Mùng một đầu năm mà vẫn phải rời nhà để tham gia tiết mục.
Nhan Chính Bân nhận lấy trái cây: "Cũng tốt mà, anh thấy Tô Tô rất vui vẻ."
Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn ông một cái, Tô Tô vui vẻ đâu phải là do quay phim, thậm chí cũng không phải chuyện có được một phòng thí nghiệm vẫn chưa đầy đủ, hiểu con gái không ai bằng mẹ, bà cảm thấy tâm trạng của Tô Tô tốt còn do một nguyên nhân khác, đặc biệt là "Người bạn" cho vay tiền kia đánh khuấy động trực rất nhạy cảm của người làm mẹ bên trong Tô Ánh Tuyết.
Nhan Tô Tô dựa theo thời gian đã hẹn trước xuống lầu, nhìn thấy không phải là chiếc Passat quen thuộc nữa mà là một chiếc xe thương vụ quen thuộc, Trương Quý Vũ đưa đầu ra ngoài từ cửa sổ xe vẫy vẫy tay với cô: "Tô Tô, năm mới vui vẻ!"
Nhan Tô Tô điều chỉnh tâm trạng không biết vì sao lại có chút giảm sút, đầy lễ phép ân cần hỏi thăm Trương Quý Vũ: "Năm mới vui vẻ nha ~ "
Trương Quý Vũ nói: "Hôm nay tổng giám đốc Hoắc nhất thời có việc bận nên bảo tôi đưa cô đến chỗ ghi hình."
Nhan Tô Tô gật đầu nói cảm ơn, dù sao hôm nay cũng là mùng một mà Trương Quý Vũ vẫn bận rộn đi theo thì thật sự cũng có chút băn khoăn. Sau đó Nhan Tô Tô mới cảm thấy giật mình phát hiện... Trước kia mặc kệ là hoạt động lớn nhỏ nào thì ông chủ cũng đều tự thân vận động lái xe đưa bản thân mình đi, xem ra hiện tại những chuyện kia cũng không phải là đương nhiên. Bản thân ông chủ cũng có sinh hoạt của mình, cũng có chuyện bận rộn của bản thân mình huống chi bên A grain of dust cũng có rất nhiều chuyện cần anh để xử lý… Nhưng nghĩ đến tối qua nên khó tránh khỏi làm cho Nhan Tô Tô phải ngẩn ngơ, trong lúc mơ hồ cô ý thức được hình như cô bị ông chủ ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên, giọng nói trầm thấp của Hoắc Lãng truyền từ đầu bên kia tới: "Trương Quý Vũ đến đón em chưa?"
Không biết vì sao tâm trạng của Nhan Tô Tô vui vẻ hẳn lên: "Đón rồi ~ "
Đầu bên kia của Hoắc Lãng rất ồn ào, giống như có người gọi anh nên anh vội vàng nói: "Hôm nay bên chỗ anh có chút việc bận, chỉ cần quay thật tốt, không cần lo lắng gì cả."
Tô Tô gật đầu liên tục, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Ông chủ..."
Hoắc Lãng cho rằng cô có chuyện gì: "Làm sao vậy?"
Thì lại nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái nhỏ vang lên: "Ông chủ, năm mới vui vẻ, bình an và luôn luôn khỏe mạnh nha!"
Hoắc Lãng ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười
Cúp điện thoại xong, dường như sự mệt mỏi ở giữa trán của Hoắc Lãng thoải mái không ít.
Từ hôm qua sau khi đưa Nhan Tô Tô về nhà xong thì anh vẫn luôn bận rộn đến bây giờ, lấy tinh lực của anh thì thật sự không mệt mỏi đến mức không thể lái xe được... Chỉ là đêm qua đã xảy ra chuyện làm cho anh khó có khi ngừng lại để xem xét thật kỹ mọi việc và tâm tình của bản thân mình trong thời gian này, vậy nên ít khi anh lại do dự như thế này.
Dù Tô Tô thông minh nhưng tính cách bây giờ của cô rất đơn thuần;
Tô Tô cũng không biết đoạn chuyện cũ kia, nhưng trong cảm nhận của anh thì lại rất khó để tách ra, nếu thật sự phát triển thành một đoạn quan hệ... Vậy thì đối với Tô Tô có công bằng hay không?"
Huống chi anh đã tìm kiếm cả đêm nhưng mà vẫn không tìm ra được người phóng viên giải trí kia, thậm chí cũng không có người liên hệ với anh để bàn giá cả, chỗ nào cũng lộ ra một loại cảm xúc không rõ ràng.
Trong vòng giải trí này nếu chụp được một bức ảnh có giá trị mà trực tiếp để lộ ra ngoài ánh sáng cũng không phải là lựa chọn tốt. Dù sao để lộ ra ngoài ánh sáng cũng chỉ là muốn có lưu lượng, xét cho cùng cũng chỉ là cầu tài mà thôi. Nhưng nếu tìm đến đương sự uy hiếp bàn giá cả thì đôi khi còn thu lại được nhiều hơn nữa. Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay mà đối phương vẫn không có liên hệ tới thì có thể thấy được đây không phải là vì tiền tài;
Mà lấy quan hệ của Hoắc Lãng mà cũng không điều tra được một phóng viên giải trí thì đủ để chứng minh lai lịch của đối phương không hề đơn giản;
Có thể vào đêm ba mươi mà theo dõi được hành trình của anh và Nhan Tô Tô, lấy sự cẩn thận khi lái xe của anh mà đối phương có thể một đường theo đến tận phòng thí nghiệm, nghĩ lại đoạn đường xa xôi kia... Hoắc Lãng tin tưởng đối phương theo dõi bọn anh cũng không phải ngày một ngày hai, thậm chí Hoắc Lãng còn nghi ngờ có khả năng đối phương sớm đã nằm vùng chung quanh phòng thí nghiệm rồi.
Thủ đoạn như vậy sớm đã vượt qua năng lực cùng động cơ phạm vi hoạt động của phóng viên giải trí rồi.
Vào thời điểm này, làm một người đại diện thì càng phải lý trí giữ vững một khoảng cách.
Cho Nên Hoắc Lãng đã dứt khoát để cho Trương Quý Vũ đưa Tô Tô đến nơi ghi hình.
Nhưng nếu thật sự phải lý trí giữ vững một khoảng cách nhất định thì anh càng không nên chủ động gọi cuộc điện thoại kia, càng không nên khi nghe thấy giọng nói của Tô Tô khi đó mà kìm lòng không được nói lời động viên.
Hoắc Lãng âm thầm thở dài một tiếng, có chút không tập trung, ngay lập tức anh tự bật cười, có khi anh quyết định về nước có ý muốn thuận tiện báo ơn thì nhất định không thể có cách nào đè nén được tâm tình cùng vận mệnh hiện tại.
Lần thứ hai ở dưới lầu lên tiếng gọi anh, Hoắc Lãng chỉnh đốn lại tâm tình của mình, đẩy cửa ra trên mặt mang theo một nụ cười trước sau như một luôn ung dung một cách rất tự nhiên.
Trong phòng khách ngồi đầy những lão đại ở trong giới, tốp năm tốp ba nhưng không có nhìn thấy bất cứ người nào khác trong gia đình của bọn họ. Sáng sớm bọn họ đã mang những món đồ quý giá đến gặp Tống Kiến Linh, có người đang đánh giá bức danh họa trên tường nhà họ Tống, thậm chí còn mở đàn Piano ra đàn một đoạn, có người ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn hoa cỏ ở bên ngoài, có người lại chỉ ngồi trước bàn trà cùng nói chuyện phiếm với Tống Kiến Linh. Mở rạp chiếu phim gia đình ra để chiếu phim điện ảnh, rạp chiếu phim chính thức có thì nơi này cũng có toàn bộ, rạp chiếu phim không có nhưng nơi này vẫn có... Không khí rất vui vẻ tự nhiên, mọi người nói chuyện tán gẫu, náo nhiệt mà lại không gây ra tiếng động lớn gây âm ĩ nào, đó là một kiểu không khí đoàn viên khó có được.
Hôm nay là mùng một đầu năm, tất nhiên là bọn họ phải vội vàng đến chúc tết Tống Kiến Linh rồi. Tống Kiến Linh là người sáng lập đồng thời cũng là người điều hành trực tiếp của Tinh Hoàn, trong ba mươi năm qua Tinh Hoàn dẫn đầu trong giới nhưng lực ảnh hưởng cá nhân của ông sớm đã vượt qua Tinh Hoàn rồi, thâm nhập vào từng ngóc ngách của đỉnh kim tự tháp trong giới này.
Nhưng có thể vào mùng một đầu năm mới đến nơi ở của Tống Kiến Linh chúc tết thì đều là những người rất gần gũi với Tống Kiến Linh. Trong bọn họ rất nhiều người đã rời khỏi Tinh Hoàn, tự mình khai thác một vùng trời riêng nhưng vẫn có thể duy trì sự tôn kính như trước với Tống Kiến Linh, từ đó có thể thấy được Tống Kiến Linh rất biết cách làm người. Mà người có thể ở lại Tinh Hoàn thì tự nhiên cũng trở thành một thực thể hoàn chỉnh của Tinh Hoàn, ví dụ như Lê Tứ, ví dụ như Long Dung.
Những năm gần đầy vào mỗi sáng mùng một tết đều như vậy cả, không thiếu một ai. Trong bọn họ có rất nhiều người luôn bận rộn quanh năm suốt tháng hiếm khi có dịp về nước một lần, ở chỗ này cũng khó có khi gặp mặt được một lần. Đầu năm vào mùng một tết tề tụ đông đủ ở nhà Tống Kiến Linh đều đã trở thành một ngày đại đoàn tụ mỗi năm một lần, nhiều năm nay vẫn chưa từng thay đổi.
Mà Hoắc Lãng cũng không phải là lần đầu tiên gặp bọn họ.
Chỉ vào một lần kia, ở linh đường, cũng chính là thời điểm Tinh Hoàn sụp đổ.
Và lần này, anh chọn gặp họ ở một thời điểm hoàn toàn khác thì mọi thứ đã khác với những gì đã được định sẵn.
Nhìn thấy anh đi xuống, những nhân vật mà Hoắc Lãng nên mở miệng gọi là chú bác đều đã dừng việc nói chuyện lại, trong mắt hiện lên một ý vị không rõ đảo qua người anh, nhưng Hoắc Lãng vẫn chỉ ung dung mỉm cười chào hỏi từng người một rồi trong phòng khách lại khôi phục bầu không khí như cũ, mọi người lại nói giỡn giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì vậy, lại giống như vừa rồi mới có chuyện gì đó đã xảy ra - - Bọn họ đều đã đồng ý cho con trai của Tống Kiến Linh bước vào căn phòng khách này, ở giữa bọn họ.
Tống Kiến Linh thấy anh đi xuống thì mỉm cười vẫy vẫy tay để cho anh ngồi ở bên cạnh: "Con đã nghĩ xong rồi sao?"
Hoắc Lãng gật đầu.
Vẻ mặt của Lê Tứ ngồi ở bên cạnh không khỏi thay đổi thì thầm nói: "Chú nhớ rõ lúc trước khi đánh cược đã thề rất son sắt mà, tại sao lại thay đổi ý định rồi?
Vẻ mặt Hoắc Lãng vẫn không thay đổi: "Tuy không có hoàn toàn thực hiện xong việc đánh cược nhưng những chuyện cháu muốn chứng minh thì đại bộ phận đều đã làm được rồi, nếu không cháu nghĩ chú Tứ cũng sẽ không đồng ý đúng không?"
Trái lại điều này lại làm cho Long Dung phải gật đầu một cái. Theo như lời nói lúc trước của Hoắc Lãng, đã đoán được sự phát triển của internet cũng đã làm cho Long Dung cực kỳ tán thưởng, cho nên đối với đề nghị lần này hắn hoàn toàn không phản đối. Dù sao không sớm thì muộn cũng đều như thế này, trễ không bằng sớm, Tống Kiến Linh đã lớn tuổi, cơ thể không còn được như lúc trước, những người gần gũi đều nhìn ra.
Mà Lê Tứ lại nhíu mày: "Đâu có chứng minh được đâu? Giá trị của cô gái nhỏ Nhan Tô Tô kia còn chưa vượt qua Đồ U Liên mà?"
Hoắc Lãng liếc mắt nhìn ông ấy: "Chú Lê, cô ấy vào ngành này bao lâu? Đồ tiền bối vào ngành này bao lâu? Cô ấy có mấy tác phẩm? Còn Đồ tiền bối có mấy tác phẩm?"
Người ngoài ho khan một tiếng: "Lão Lê, ông như vậy là đang khi dễ cô gái nhỏ, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, muốn so sánh thì cũng phải so sánh với một cô gái nhỏ khác chứ."
Hoắc Lãng mỉm cười: "Nghệ sĩ trẻ tuổi của Tinh Hải hình như là Hướng Hàm Tinh đi? Chú Lê muốn so như thế nào?"
Lê Tứ trơ mắt nhìn, so như thế nào, chẳng lẽ ông lại còn có thể không biết xấu hổ nói so với thu nhập của năm trước? Những người sáng suốt đều đã hiểu rõ, việc nhân khí cao thấp thì nhất thời khó nói được nhưng một người đang ở thời kỳ phát triển, lực lượng được dự trữ đầy đủ còn một người thì đang bị ngưng trệ, tạm thời nhìn không ra. Mà tác phẩm tiêu biểu của Nhan Tô Tô đã vượt qua Hướng Hàm Tinh quá xa rồi, cấp bậc đại ngôn cũng không thua kém... Nói thế nào thì những người ngồi đây cũng đều là những người đứng đầu ở trong vòng, nếu muốn quay một tác phẩm tốt giữa hai cô gái nhỏ này nên mời người nào đối với những người như bọn họ mà nói căn bản là không cần phải suy nghĩ.
Không đợi Lê Tứ nói chuyện, Hoắc Lãng mở điện thoại ra, đưa cho ông xem một trang: "Nếu chú Lê đối với vụ đánh cuộc lúc trước có gì thắc mắc vậy thì xem đến chuyện trong tay cháu cũng cầm một số cổ phần của Tinh hoàn..."
Ở xung quanh vang lên rất nhiều tiếng ho khan, uống rượu, uống nước, uống trà, tất cả đều uống hết.
Long Dung cũng nhìn thấy màn hình điện thoại di động kia cũng có chút đờ đẫn. Từ khi nào thì có người thuua nhiều cổ phiếu của tập đoàn như vậy mà bản thân hắn là người đứng đầu bên tài vụ vẫn không có một chút cảm giác nào chứ?! Long Dung nhìn thấy Hoắc Lãng thì cảm thấy áo trong bị ướt đến lạnh cả người.
Vẻ mặt Lê Tứ lại càng kinh ngạc nhìn anh như muốn nói "Cháu là tên nghịch tử", vốn cho rằng lúc trước Hoắc Lãng muốn soán vị chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, vậy mà không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể thu mua được nhiều như thế!! Thực sự muốn soán vị sao, hôm nay là muốn ép cung đó!
Người ngồi bên cạnh vụng trộm cho Hoắc Lãng một ngón tay cái, tên nhóc cậu được đó!
Hoắc Lãng thành thật nói: "Chú Lê, dựa theo điều lệ của Tinh Hoàn, người sở hữu số cổ phiếu vượt quá..."
Mắt thấy Hoắc Lãng muốn nói đến điều lệ thì Lê Tứ lập tức nghiến răng xen lời của anh: "Tổng giám đốc Tống, mau quản con trai của ông đi!"
Tống Kiến Linh thấy hai chú cháu họ diễn trò thì không khỏi bị làm cho phải bật cười thành tiếng: "Được được, A Tứ, chú đừng đùa nó nữa, nếu đùa nó nữa thì cẩn thận chút nữa chú không xuống đài được đâu."
Vẻ mặt Lê Tứ đầy xui xẻo: "Người này cũng quá là bảo vệ con trai rồi."
Tổng Kiến Linh thở ra một hơi đầy sâu xa: "Chỉ có một đứa thôi, không che chở cũng không được, cho nên tôi khuyên chú nên sớm ổn định lại đi, sinh nhiều thêm mấy đứa."
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà bật cười ha ha.
Sau đó Tống Kiến Linh nhìn những người anh em lâu năm này rồi mới khẽ cười nói: "Được rồi, nhờ mọi người chiếu cố A Lãng nhiều hơn."
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, Hoắc Lãng tiến vào Hội Đồng Quản Trị của Tinh Hoàn, từ đấy trở đi kết cục đã định mà mọi thứ phía sau đó sẽ khác hoàn toàn.
Sau khi thay mặt Tống Kiến Linh tiễn mấy người khách này đi, Hoắc Lãng trở lại phòng khách, Tống Kiến Linh ngồi trên ghế sofa nhắm mắt, sắc mặt có vẻ khá mệt mỏi, Hoắc Lãng rót cho ông một cốc nước ấm.
Tống Kiến Linh mở mắt ra, cười rất hiền lành, trong đôi mắt không thể thiếu được sự sâu sắc: "A Lãng, vì cái gì mà con đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?"
Hoắc Lãng trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: "Ba, con không thích có người hướng về phía người bên cạnh con." Cho nên con quyết định động thủ trước.
Tống Kiến Linh nghe vậy vốn ngẩn ra nhưng ngay lập tức không khỏi bật cười, khả năng diễn xuất này quả thật không hổ là con của ông.