Phó Xuyên sửng sốt, rõ ràng không hiểu ý của Diêu Nhất.
Diêu Nhất nói xong cũng cảm thấy không ổn lắm, lập tức thu hồi ánh mắt, kêu lên một tiếng rồi trùm chăn che kín người mình lại, đầu cũng không lộ ra ngoài.
Sau đó, trong chăn truyền đến âm thanh ngột ngạt: “Ngủ đi.”
Phó Xuyên đành cười nhẹ, mặc áo ngủ xong đi ra ngoài lấy một ly nước ấm. Thực ra, cậu đã định nhường phòng cho Diêu Diêu, còn mình thì ngủ phòng cho khách. Có điều nếu Diêu Diêu đã mời ngủ cùng, cậu từ chối cũng không hay lắm.
Định rót nước ấm cho Diêu Nhất uống, kết quả lúc Phó Xuyên cầm cốc đi vào phòng, cô đã ngủ thiếp từ lúc nào. Nửa khuôn mặt từ trong chăn lộ ra ngoài, tựa hồ chủ nhân vì khó thở mới chịu chui ra một chút, tạo thành kẽ hở.
Thấy thế, Phó Xuyên đem cốc nước đặt ở tủ trên đầu giường, khom lưng đem chăn kéo xuống đắp lại cho cô.
Chính mình còn cẩn thận vén lên một góc nhỏ nhanh chóng nằm vào trong, không cho khí lạnh đi vào.
Diêu Nhất ngủ rất ngoan, cả người nằm thẳng, không hề giống dáng vẻ lúc thức dậy. Cũng không phải không giống, cô là kiểu ngơ ngác từ trong xương cốt, nhưng dáng vẻ lại làm người ta muốn chinh phục.
Phó Xuyên nghiêng người ngơ ngẩn nhìn Diêu Nhất đang ngủ say, đôi mắt màu đen toát ra sự dịu dàng: Người mà cậu thích hiện tại đang ngủ bên cạnh cậu.
Đột nhiên bên ngoài lóe lên ánh sáng rực rỡ, từ xa cũng truyền đến một vài tiếng vang. Phó Xuyên nhìn qua cửa sổ lúc nãy vẫn còn chưa kéo rèm lại, hoá ra người dân trên núi Lộc Cốc đang bắn pháo hoa.
Nơi này không phải trung tâm, đối với việc mọi người đốt pháo hoa cũng không quản lý quá nghiêm khắc, chỉ trong nội thành mới không thể đốt pháo.
Phó Xuyên lại cúi đầu nhìn Diêu Nhất, cô dường như không bị cảnh tượng bên ngoài đánh thức, thậm chí ánh sáng của pháo hoa loé lên mặt cô cũng không phát hiện.
Dưới chăn, Phó Xuyên ôm chặt Diêu Nhất, quay đầu hôn lên trán người trong ngực: “Ngủ ngon, Diêu Diêu.”
____
Nhất trung từ trước đến nay đối với học sinh luôn vô tình như gió thu cuốn lá vàng. Nguyên tiêu vừa qua, khối lớp 11, 12 đã nhận được thông báo tuần sau sẽ tổ chức thi hàng tháng.
“Thầy ơi, thời gian chúng ta đi học còn chưa tới hai tuần lễ, sao đã tổ chức thi tháng rồi ạ?” Một học sinh không kìm được thắc mắc.
Thầy giáo nhìn cậu ta một cái: “Bạn học này, em biết tuần sau là lúc nào rồi không?”
Vẻ mặt của học sinh nam kia mờ mịt: “Lúc nào ạ?”
Thầy giáo ho một tiếng: “Cuối tháng.”
Cả lớp học cũng không hiểu thầy giáo đang nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn lên bục giảng, mang theo ánh mắt nghi vấn mơ hồ.
“Cuối tháng sẽ phải kiểm tra.” Thầy giáo nói một câu chém đinh chặt sắt.
Từ lúc Diêu Nhất biết tin này, đầu óc như bị treo trên xà nhà. Bây giờ cô vừa phải học tập không ngừng, lại còn cùng Phó Xuyên yêu đương thân mật.
Chờ đến tuần sau là cô có thể chứng kiến… thành quả hơn một tháng nay của mình.
Chẳng qua càng tới gần lúc thi, Diêu Nhất càng chột dạ. Cuối cùng cô dứt khoát cùng Phó Xuyên thương lượng hai người tạm thời tách ra đi học riêng cho tới khi kỳ thi kết thúc.
Phó Xuyên đương nhiên thắc mắc, Diêu Nhất nghiêng người nhìn cậu, trong đầu chợt lóe: “Tớ cảm thấy sắp tới thời điểm thi cử, chúng ta vẫn nên tách ra để yên tĩnh một chút, tránh ảnh hưởng việc học tập.”
Cái cớ này rất phù hợp với tính cách của Diêu Nhất. Phó Xuyên cũng không muốn Diêu Nhất bị làm phiền, đồng ý với cô.
…
____
Ngày có kết quả thi, Diêu Nhất đứng đầu còn hó Xuyên trực tiếp rớt xuống khỏi top 10.
“Nhất Nhất đúng là thiên tài!” Triệu Tiền vẻ mặt hưng phấn quay đầu xuống nói:
“Thành tích của Phó Xuyên quả nhiên giảm xuống! Ngay cả hạng hai cũng không đạt được.”
Bọn họ vừa mới nâng cờ trở về từ ngoài sân thể dục, Hàn Tiêu Tiêu còn đặc biệt đi ra ngoài lấy nước ấm đặt trên bàn Diêu Nhất, tự mình đứng ở hàng ghế cuối cùng đấm vai cho cô.
“Nhất Nhất của chúng ta vất vả rồi, lấy nhẫn làm trọng, thâm nhập doanh trại địch.” Hàn Tiêu Tiêu tưởng tượng đến khuôn mặt của Phó Xuyên, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc…… hôm nay cậu ấy hình như không đi học, chẳng lẽ đã biết trước thành tích của mình bị tụt xuống rồi?
Trở lại ngôi vị số 1 của lớp, Diêu Nhất lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng. Bởi vì hai ngày trước hôm thi, hai người tách ra cũng không có liên lạc. Kết quả cả buổi sáng hôm nay Phó Xuyên đều không tới lớp.
Cả buổi sáng Diêu Nhất đều không có tâm tư đọc sách, trong lòng cũng không có cảm giác sung sướng vì lấy lại vị trí thứ nhất. Cô quay đầu nhìn về chỗ ngồi trống rỗng, trên bàn còn bày một ít sách của Phó Xuyên.
Diêu Nhất cúi đầu, xoắn xuýt hai tay, trong lòng hơi không thoải mái.
Cô lặng lẽ tìm lớp trưởng hỏi Phó Xuyên có phải xin nghỉ không, nhưng lớp trưởng lắc đầu nói cậu ấy cũng không rõ lắm.
Vừa tan học Diêu Nhất đã chạy như bay ra khỏi lớp, đến bãi đất trống bắt đầu tìm số điện thoại gọi cho Phó Xuyên.
Di động vang lên thật lâu mới có người nhấc máy.
“Phó Xuyên, sao hôm nay cậu không đi học?” Điện thoại vừa kết nối, Diêu Nhất không chờ đối phương nói chuyện, lập tức mở miệng hỏi.
“A, cháu là bạn học của Phó Xuyên sao?” Điện thoại truyền đến giọng nói của chú Lý:
“Ngại quá, hai ngày nay chú bận rộn quên mất chưa xin phép nghỉ học trên trường.”
“Phó Xuyên sao vậy ạ?” Diêu Nhất cau mày, cô có linh cảm không tốt.
“Cậu chủ bị bệnh rồi. Hôm đó thi cũng chưa xong chú đã phải tới đón cậu ấy về nhà.” Nhắc đến chuyện này, chú Lý lại một phen kinh hồn bạt vía.
Cậu chủ đã không còn giống lúc nhỏ thường hay mang bệnh tật ốm yếu. Mấy năm nay đến cảm mạo cậu ấy cũng không gặp phải, bọn họ cũng không chú ý, không nghĩ tới đột nhiên cậu chủ lại phát bệnh.
“Vậy…bây giờ cậu ấy thế nào rồi ạ?” Khuôn mặt Diêu Nhất rất khó coi, trầm mặc một lúc mới hỏi tiếp.
“Đã hạ sốt rồi, bác sĩ nói cậu ấy nghỉ ngơi mấy ngày nữa sẽ khoẻ lại.” Chú Lý nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, nhìn Phó Xuyên đang nằm trên giường nhỏ giọng nói:
“Giờ cậu ấy đang ngủ.”
“Vâng, vậy nhờ chú để ý tới cậu ấy giúp cháu ạ.” Diêu Nhất đá một cái xuống mặt đất, cúp điện thoại mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn mồ hôi.
Giữa trưa về nhà ăn cơm, Diêu Nhất hơi thất thần. Có điều trước đây Diêu Nhất cũng thường có trạng thái này, nếu không phải đang học bài thì cũng là suy nghĩ làm toán. Cha mẹ Diêu nhìn nhiều sớm đã thành thói quen, không hề nghĩ tới Diêu Nhất đang lên kế hoạch trốn học.
Chiều nay có hai tiết thể dục, còn học sau cùng. Diêu Nhất suy nghĩ buổi chiều học xong tiết đầu cô sẽ đi xem Phó Xuyên.
Về phần vì sao không xin nghỉ, thứ nhất cô không có bệnh, thứ hai cô sẽ không nói dối trước mặt giáo viên. Dứt khoát trốn học là tốt nhất, dù sao thể dục chính là hoạt động tự do, chẳng qua phạm vi hoạt động tự do của Diêu Nhất hơi lớn một chút, ra ngoài phạm vi trường học mà thôi.
Nếu đã trốn học, đến cặp sách Diêu Nhất cũng không cầm về, trực tiếp cất trong ngăn bàn của mình, đi theo cả lớp cùng xuống tầng. Phía trước mấy người Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền đang vây quanh một chỗ túm tụm nói chuyện, nhân lúc bọn họ không chú ý, Diêu Nhất lén lút rời đi.
Không thể đi ra ngoài từ cửa chính, ở đó có chú bảo vệ trực cổng, vậy nên Diêu Nhất quyết định sẽ trèo tường ra ngoài.
Diện tích trường Nhất trung không nhỏ, tường vây chỗ cao chỗ thấp. Diêu Nhất không có kinh nghiệm, đi một vòng quanh trường mới tìm được một bờ tường tương đối thấp, có thể trèo ra ngoài.
Hít một hơi thật dài, cô nhanh chóng trèo tường nhảy ra ngoài.
_______
Đằng sau, mấy bóng người núp sau thân cây từ từ chui ra nhìn nhau. Nam sinh tóc vàng mở miệng trước: “Cậu ấy…. vừa mới trốn học?”
Nam sinh khác gật đầu: “Tớ cũng nhìn thấy.”
Trường học nào cũng đều có học sinh cá biệt nổi loạn. Bức tường nào không bị bọn họ nhảy vượt ra ngoài thì cũng không phải tường vây. Mấy người bọn họ thường xuyên trốn học, hôm nay tính toán lại trèo tường trốn ra ngoài một lần nữa, ai ngờ tới nơi mới phát hiện có một người đã đứng dưới chân tường trước.
Mấy người kinh ngạc, lập tức trốn vào trong rừng cây núp phía sau một thân cây.
“Đó không phải là Diêu Nhất sao?” Là một nhân vật truyền kỳ của trường Nhất trung, Diêu Nhất dùng thực lực của chính mình vững vàng khắc sâu vào trong trí nhớ các bạn học.
“Chẳng lẽ cậu ấy trở thành cán bộ ban kỷ luật?” Một nam sinh lo lắng:
“Đứng ở đây ôm cây đợi thỏ? Đại ca, nếu không chúng ta rút lui đi.”
Tóc vàng xua tay, rất có phong độ thủ lĩnh: “Đừng hoảng sợ, xem xét tình hình rồi tính..”
Cuối cùng mấy người bọn họ yên lặng nhìn Diêu Nhất trèo tường ra ngoài.
“…… Tôi bị hoa mắt à?”Cỏ ngậm trong miệng đại ca cũng bị rớt xuống đất.
Diêu Nhất trốn học tất nhiên không biết hành động vừa rồi của mình đều lọt vào mắt người khác.
Cô đứng ở trước cửa nhà Phó Xuyên, ấn chuông cửa vang lên. Người mở cửa là một dì, không biết Diêu Nhất.
“Cháu tìm ai?” Dì ấy lịch sự hỏi, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ cảnh giác.Lúc dì ấy được thuê tới đây làm việc, chủ nhà đã nhắc nhở không được để nữ sinh tự ý vào nhà. Ban đầu bà ấy còn cảm thấy khó hiểu, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Phó Xuyên mới hiểu được.
Con gái thời nay như lang như hổ, không thể không đề phòng.
Tay Diêu Nhất cầm đồng phục đã được cởi ra, đôi mắt không được tự nhiên nhìn xung quanh: “Cháu tìm Phó Xuyên ạ.”
Quả nhiên nhìn trúng cậu chủ nhà bọn họ.
Dì ấy âm thầm gật đầu trong lòng, rốt cuộc mình cũng có ích lợi, mình nhất định phải giữ gìn trong sạch cho cậu chủ.
“Ngại quá, cháu tìm nhầm nhà rồi.”
Diêu Nhất sửng sốt, lùi lại phía sau một bước nhìn nhìn số nhà, không sai mà.
Đang muốn hỏi lại lần nữa, cửa đã phịch một tiếng đóng lại.
“……” Diêu Nhất hoàn toàn không có biện pháp, đành phải gọi điện cho Phó Xuyên lần nữa.
Lần này Phó Xuyên trực tiếp nghe máy, giọng cậu khàn khàn: “Diêu Diêu, làm sao vậy?”
Diêu Nhất nghe thấy giọng cậu đầy mệt mỏi, mũi hơi chua xót, thấp giọng nói:
“Cậu không đi học.”
Phó Xuyên dựa nửa người vào thành giường, gương mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười: “Xin lỗi vì không nói cho cậu biết.”
Diêu Nhất lắc đầu, lại nhớ ra Phó Xuyên không nhìn thấy, mới mở miệng nói: “Hiện tại cậu thấy khỏe hơn chưa?”
Hai người gọi điện thoại. Chú Lý đi từ trên tầng xuống dưới lấy nước thuốc, nghe được tiếng nói của dì giúp việc dưới tầng.
“Có người vừa mới tới sao? Tôi nghe thấy có người nói chuyện.”
“Vừa rồi có một cô gái tới tìm cậu chủ nhà chúng ta, đoán chừng là muốn quấn lấy cậu ấy, bị tôi đóng cửa chặn ở bên ngoài rồi.” Dì giúp việc đắc ý nói, dường như cảm thấy mình vừa làm được một chuyện tốt.
Chú Lý sửng sốt, thành phố Yên so với thủ đô thanh tĩnh hơn nhiều, lại nói nơi này cũng không có nhiều người biết lắm. Trong lòng ông có dự cảm không tốt.
“Cô gái kia trông như thế nào?” Chú Lý vội vàng hỏi.
Dì giúp việc còn cầm giẻ lau phòng bếp trong tay, đang chuẩn bị đi xuống bếp: “Trông cũng được, rất xinh đẹp, có điều nhìn hơi ngốc một chút, dáng người cũng cao đó.”
Chú Lý ngây người vội vàng ra mở cửa, nghe miêu tả thì rất giống bạn học của Phó Xuyên.
Diêu Nhất còn đang nói chuyện với Phó Xuyên trong điện thoại, cửa bỗng nhiên lại được mở ra. Chú Lý đứng trước mặt cô vẻ mặt kích động nói: “Bạn học nhỏ, sao cháu lại tới đây?”
Thanh âm hơi lớn, Phó Xuyên tất nhiên cũng nghe thấy, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh: “Diêu Diêu, cậu đang ở dưới tầng sao?”
Diêu Nhất còn chưa kịp trả lời Phó Xuyên, đã bị chú Lý nhiệt tình kéo vào: “Bạn học nhỏ, mau vào nhà. Cậu chủ vừa mới tỉnh, cháu tới vừa đúng lúc.”
Phó Xuyên cầm di động, nghe được thanh âm bên trong điện thoại, bàn tay xốc chăn lên muốn đi xuống tầng.
Bên kia Diêu Nhất đã mở miệng: “Thôi để tớ lên tầng tìm cậu.” Nói xong liền ngắt máy.
Phó Xuyên đành đem chăn vừa xốc lên một nửa đắp lại trên người, rũ mi cụp mắt ngoan ngoãn ngồi chờ trên giường, không hề nhìn thấy bộ mặt bởi vì sinh bệnh toả ra xa cách và lạnh nhạt lúc trước.
“Bạn học, cháu mang thuốc và nước lên cho cậu chủ giúp chú luôn nhé.” Chú Lý cười tủm tỉm đem cốc nước và thuốc đưa cho Diêu Nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn sắp kết thúc. (??ω??)