Đêm ba mươi trong phòng khách yên ắng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên bất ngờ. Diêu Nhất dời ánh mắt khỏi chương trình Tết trên tivi rồi cúi đầu lấy điện thoại ra xem.
Lúc Phó Xuyên gọi qua cho Diêu Nhất, cậu đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, gương mặt ở dưới ánh đèn thoạt nhìn rất dịu dàng.
“Diêu Diêu” Phó Xuyên nghe thấy âm thanh vui mừng từ trong điện thoại:
“Đang xem tivi hửm?”
“Ừm, cậu không xem chương trình tết đêm cuối năm à? Đây là thói quen của nhà tớ ấy” Diêu Nhất ngồi xếp bằng trên sô pha, hai tay sờ sờ lên bàn trà tìm đồ gì đấy dựng điện thoại lên, để hai tay mình rảnh rỗi.
Phía bên kia của Phó Xuyên yên tĩnh vài giây, màn hình của Diêu Nhất đang rung lắc, đột nhiên phía đối diện truyền đến một trận tiếng cười. Ngay sau đó Diêu Nhất cũng nghe thấy tiếng cười phát ra từ trên tivi nhà mình.
Lúc này Phó Xuyên mới xuất hiện lại trên màn hình, mang theo hàm ý nói: “Bắt đầu từ hôm nay sẽ xem”
Tất nhiên Diêu Nhất nghe không hiểu hết được lời của Phó Xuyên, cô gật gật đầu: “Tiết mục này đúng là không tệ đâu, tuyên truyền năng lượng của chính mình, còn có làm gương và truyền bá nền văn hóa tích cực nữa”.
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất ở trong màn hình lại bắt đầu giảng giải, không có một chút mất kiên nhẫn nào, từ đầu đến cuối mang theo ý cười nhìn về phía Diêu Nhất.
“Tết Nguyên tiêu chúng ta cùng đi chơi được không?” Phó Xuyên rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình.
Diêu Nhất không chút nghĩ ngợi nào trực tiếp từ chối: “Nguyên tiêu chúng phải quay về thành phố Yên đi học đấy”
Bây giờ bọn họ đang ở cuối học kỳ lớp 11, là học sinh chuẩn bị lên 12, trường học đang dần dần đưa họ vào lịch trình học và nghỉ ngơi của lớp 12. Tết nguyên tiêu năm nay trước hết là phải đến trường học báo danh đã.
“Nhưng mà tối hôm tết nguyên tiêu chúng ta không cần phải học tiết tự học” Phó Xuyên đương nhiên biết bọn họ phải đi học, nhưng thôi cứ làm tròn đêm đó thành một ngày nghỉ vậy.
“Oh” Diêu Nhất không tự giác gật đầu: “Vậy được thôi”
Phó Xuyên cụp mắt, rũ mi xuống không nhìn Diêu Nhất trên màn hình nữa: “Nói như vậy rồi, tối hôm đó…”
“Ừm, ừm, tối hôm đó tớ là của cậu” Diêu Nhất bị tiết mục trên tivi hấp dẫn, bâng quơ đáp một câu. Vốn dĩ cô muốn nói tối hôm đó thời gian đều là của Phó Xuyên hết, nhưng để tiết kiệm nói chuyện liền đem hai chữ thời gian vứt mất.
Trong lòng Phó Xuyên khẽ động, còn chưa kịp vui sướng, rất nhanh đã phát hiện ra ánh mắt Diêu Nhất đã phiêu dạt rồi, hiểu được ý trong lời nói của cô đều không phải là thật, dù vậy trong lòng Phó Xuyên vẫn có một niềm vui của sự chiếm hữu.
Tất nhiên là Diêu Nhất không để ý lời lỗi sai trong lời nói của cô, vui vẻ xem chương trình rồi nói với Phó Xuyên: “Tiểu phẩm rất hay, cậu mau xem đi!”
Cuối cùng hai người gọi video cùng nhau ngồi xem chương trình cuối năm, trải qua ngày cuối cùng của năm cũ mãi cho đến ngày đầu tiên của năm mới.
________
Chúc tết từng nhà là một lễ nghi thức không thể thiếu, dù không có nhiều họ hàng thì cũng nên đi đến hàng xóm xung quanh.
Nhà họ Lâm không có họ hàng nhiều lắm, vốn đã đi chúc họ hàng xong từ mùng 1 và 2 rồi. Mọi người cũng biết ông Lâm không thích náo nhiệt, ngoại trừ mấy nhà đặc biệt gần gũi đã đến thăm còn lại cũng chỉ gọi điện chứ không trực tiếp đến nhà họ Lâm.
Vì vậy mà đến mùng 4 Diêu Nhất đã bắt đầu rảnh rỗi, cô quấy rầy Chu Thành mãi cũng có được kết quả. Chu Thành nói thứ 6 anh có thể đưa cho cô chìa khoá viện bảo tàng còn cho cô địa chỉ cụ thể để đến lấy.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm địa chỉ kia cả nửa ngày, rốt cuộc phát hiện chỗ này cách nhà Phó Xuyên rất gần. Dứt khoát lấy xong chìm khoá rồi mới đi tìm Phó Xuyên cùng cậu đến viện bảo tàng.
Diêu Nhất cầm bản đồ đi cả buổi, rốt cuộc cũng tìm được cửa nhà của Chu Thành, thuận lợi lấy được chìa khoá.
Đến lúc ra khỏi rồi Diêu Nhất mới ngây ngẩn cả người. Cảm giác các khu nhà xung quanh không có gì khác biệt lắm, cô xoay người một cái đã không biết đi ra từ chỗ nào rồi. May mắn là đi sát vào có thể nhìn thấy số nhà trên mấy cánh cửa.
Cố gắng nhớ lại địa chỉ nhà Phó Xuyên, Diêu Nhất đi tán loạn khắp nơi rốt cuộc cũng nhìn thấy căn biệt thự nhà cậu ấy.
Đang định đi lên phía trước thì Diêu Nhất nhìn thấy phía bên phải mình có một khoảng đất trống, hai người đang đứng ở bên đấy, là một nam một nữ.
Diêu Nhất bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhìn kỹ thì thấy bóng dáng đó càng quen thuộc hơn.
Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, cô dứt khoát ngồi lên tảng đá trang trí ở đó, đợi hai người nói chuyện xong.
Phó Xuyên đang đưa lưng về phía Diêu Nhất nên không nhìn thấy cô.
Lúc đầu Bạch Lâm Lang cũng không phát hiện ra Diêu Nhất, cô gắt gao níu lấy ống tay áo của Phó Xuyên, nước mắt vừa rơi xuống vừa nói gì đó. Có lẽ là ánh mắt của Diêu Nhất quá rõ ràng, cô chống cằm nhìn thẳng vào hai người bọn họ, Bạch Lâm Lang xuyên qua bả vai Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất ở bên này.
Người trước mặt vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí giữa mày còn hiện lên chút mất kiên nhẫn. Trái tim Bạch Lâm Lang thắt chặt, trực tiếp choàng hai tay lên cổ Phó Xuyên, nhắm mắt đưa môi mình lên.
Diêu Nhất ở phía xa kia không nhìn thấy rõ mặt hai người, nhưng động tác của Bạch Lâm Lang vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Hai mắt cô trừng lớn, cánh môi khẽ mở ra, hiển nhiên là kinh ngạc không thôi.
Có điều không đợi miệng cô càng mở ra lớn hơn, Phó Xuyên đã trực tiếp đẩy ngã người xuống đất: “Có bệnh à?”
Gương mặt đẹp đẽ toát ra vẻ lạnh lùng, sự chán ghét nơi đáy mắt không thể che giấu được. Phó Xuyên chỉnh sửa lại quần áo của mình, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này Diêu Nhất thật sự kinh hoàng rồi, cô chưa từng thấy bộ dáng Phó Xuyên tức giận như vậy, nhìn từ động tác của cậu có thể thấy cậu có bao nhiêu phẫn nộ.
Bạch Lâm Lang ngã ở trên cỏ, vì là mùa đông mặc quần áo nhiều nên không cảm thấy đau, chỉ là chịu đả kích quá to lớn.
Tuy là Phó Xuyên đối với người khác luôn lãnh đạm, nhưng những phép tắc cơ bản luôn có, đây là nguyên nhân Bạch Lâm Lang dám làm như vậy.
“Diêu Diêu?” Phó Xuyên vừa xoay người liền nhìn thấy Diêu Nhất ngồi trên bệ đá, ánh mắt lạnh lùng lập tức biến mất thay vào đó là sự vui mừng khi được gặp cô.
Phó Xuyên đi nhanh về phía trước, nhìn thấy Diêu Nhất còn ngồi trên bệ đá nhịn không được đem người kéo lên: “Trên đá lạnh lắm”.
“Tớ mặc bốn cái quần lận đấy!” Diêu Nhất đắc ý nói.
Người ở phía nam luôn có đủ loại quần áo để chống lạnh, Diêu Nhất mang theo rất nhiều loại từ thành phố Yên đến. Mặc dù trên thủ đô có máy sưởi, nhưng chỉ cần cô vừa ra khỏi cửa sẽ mặc lên trên người thêm một cái quần.
“Vậy cũng sẽ lạnh” Phó Xuyên nắm lấy tay Diêu Nhất, một lúc sau mới hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ đến lấy chìa khoá” Diêu Nhất rút một tay ra lấy chìa khoá ở trong túi quơ quơ trước mặt Phó Xuyên: “Xem này, đây là chìa khoá của viện bảo tàng, thầy Chu đã đồng ý để tớ tự mình đến xem rồi”
“Hôm nay đi?” Phó Xuyên bắt lấy ý tứ trong lời nói của Diêu Nhất.
“Ừm, ừm, chúng ta cùng đi đi” Diêu Nhất nhiệt tình nói.
Đương nhiên Phó Xuyên sẽ không từ chối: “Về nhà mình trước được không?” Cậu muốn để Diêu Nhất về nhà sưởi ấm trước đã, cũng không biết cô ngồi ở ngoài bao lâu rồi, gương mặt đã bị lạnh đến ửng đỏ hết cả lên.
Hai người vừa bước đi, Diêu Nhất liếc mắt nhìn thấy Bạch Lâm Lang đã đứng lên còn đang sửng sốt: “Cô gái kia còn đứng ở đó đấy”
Phó Xuyên liếc mắt cũng lười liếc nhìn lấy một cái, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người Diêu Nhất: “Cậu ta vừa nãy tự dưng nhào đến, nên mình mới đẩy ra, sức lực có hơi lớn thôi, không phải mình cố ý”
Cậu tất nhiên không phải vì áy náy, chỉ là không muốn Diêu Nhất hiểu lầm mình thôi.
“Lần trước các cậu cũng đứng cùng nhau mà, lần này…. Sao cậu ấy lại lao vào cậu?” Diêu Nhất nghiêm túc hỏi.
“Mình không thích cậu ta” Phó Xuyên lập tức phủi sạch quan hệ, thân mật ôm lấy gương mặt Diêu Nhất: “Chỉ thích một mình Diêu Diêu thôi.”
Phó Xuyên không thích cô gái kia, nhưng cô vẫn luôn bám lấy Phó Xuyên, chứng minh rằng là cô gái này thích cậu.
Diêu Nhất nhíu mày: “Cậu ấy thích cậu?”
Phó Xuyên không muốn Diêu Nhất bị người khác làm phân tâm, nắm lấy tay cô dắt cô về nhà mình. Diêu Nhất một bên bị nắm tay dắt đi, một bên quay đầu lại nhìn Bạch Lâm Lang, tâm tình phức tạp.
Chẳng lẽ cô gái này cũng muốn yêu đương với Phó Xuyên rồi làm thành tích của cậu ấy giảm xuống à?
Nghĩ đến đây, Diêu Nhất chạy theo kịp tốc độ của Phó Xuyên, ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Cậu và cô gái đó trước kia học cùng nhau à?”
Phó Xuyên không muốn nhắc đến Bạch Lâm Lang, nhưng cũng không thể không trả lời Diêu Nhất: “Đúng vậy”
Vậy đúng rồi, Diêu Nhất ở trong lòng nghiêm túc gật đầu. Thành tích của Phó Xuyên trước kia nhất định cũng rất tốt, cô gái vừa nãy nhất định là không chịu nổi nữa.
Lộ ra biểu cảm đã hiểu rõ, trong lòng Diêu Nhất vui vẻ, cô cũng không giấu tâm tư của mình, cảm xúc đều viết hết lên mặt.
“Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?” Phó Xuyên cúi đầu nhéo nhéo cái mũi Diêu Nhất.
Hai mắt Diêu Nhất sáng lấp lánh: “Không có gì cả!” Cô chỉ là không nghĩ đến mình có thể thành công yêu đương với Phó Xuyên, thật vui.
Bạch Lâm Lang thất thố nghiêm trọng, so với hình tượng trong quá khứ không hề giống nhau, nghiêng ngả lảo đảo quay về nhà, nhốt mình trong phòng mấy ngày không chịu ra ngoài. Cuối cùng sửa soạn lại bản thân mình thật tốt, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng tiểu thư trước kia, chỉ là không hề đến tìm Phó Xuyên, không hề muốn tiếp xúc với người này nữa.
_______
Trước khi đến nguyên tiêu, Diêu Nhất và Phó Xuyên cùng nhau quay về thành phố Yên.
Hai người cùng nhau đến trường báo danh, cùng nhau đi học rồi tan học, nghiễm nhiên là tiêu chuẩn của một cặp đôi yêu nhau. Ba mẹ Diêu cũng tựa hồ như đã ngầm chấp nhận mối quan hệ của hai người.
Lúc này, một tin đồn bắt đầu lặng lẽ lan truyền.
“Nghe nói học thần Diêu Nhất và nam thần Phó Xuyên đang yêu đương với nhau đấy”
“Thật hay giả vây? Bọn họ không phải là đối thủ cạnh tranh à?”
“Đừng vội, người anh em cậu đừng bị vẻ ngoài làm u mê. Cậu cảm thấy bọn họ là người cùng một trình độ sao?”
Trên đời này có học bét, học giỏi, còn có cả học thần, Diêu Nhất là thuộc trong loại học thần của Nhất Trung, loại nhân vật trong truyền thuyết ấy. Tuy rằng thành tích của Phó Xuyên nhiều lần đứng trước Diêu Nhất, nhưng thật ra ở Nhất Trung đều ngầm cho rằng Diêu Nhất càng giỏi hơn, chằng qua là bị môn văn kéo chân lại ở sau thôi.
Mà Phó Xuyên còn là một học sinh giỏi, tất nhiên là lợi hại hơn học sinh giỏi bình thường nhiều, hơn nữa không ai có thể so sánh với ngoại hình của cậu.
“Cậu không nói thì thôi, mình đột nhiên nhớ đến hồi học kỳ 1 hai người bọn cùng nhau đi đi về về, lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại không phải là hành động của mấy cặp yêu nhau đấy à?”
Những cuộc nói chuyện như thế này ở mọi ngóc ngách trong trường đều nghe thấy, ngay cả mọt sách chỉ một lòng học tập trong Lớp giỏi cũng nghe thấy được.
Mấy ngày nay Phó Xuyên rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mấy bạn học trong lớp nhìn cậu có chút không đúng. Trái tim to lớn của Diêu Nhất chỉ yêu việc học, vừa đến lớp trong lòng chỉ có học tập thôi, căn bản không phát hiện ra ánh mắt của những người khác.
Từ trước đến nay Phó Xuyên luôn không thèm để ý đến người khác, tự nhiên sẽ không nói ra. Hai người giống nhau làm như không có chuyện gì, tiếp tục cùng nhau đi đi về về.
Tất nhiên Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền là hai người nghe thấy tin đồn đầu tiên, sau cùng là Lý Cách.
Chiều hôm đó, bọn họ kinh ngạc ngồi lại cùng nhau, ý muốn thảo luận về chuyện này.
“Sao cậu lại qua đây?” Lý Cách ghét bỏ liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình: “Không đi chuẩn bị thi đấu? Cậu là người làm vẻ vang đất nước của chúng ta đấy”
Tần Lịch hết sức tự nhiên chen vào giữa ba bọn họ: “Đến thả lỏng chút ấy mà”
Qua một năm quen biết nhau, Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền thật ra đã coi Tần Lịch như người của mình rồi, không biết tại sao Lý Cách luôn nhìn bạn cùng bàn của mình không vừa mắt.
“Được rồi, mau ngồi xuống, chúng ta cùng nói xem Diêu Nhất và Phó Xuyên đang làm chuyện quỷ gì vậy” Cuối cùng vẫn là Lý Cách mở miệng nói Tần Lịch ngồi xuống, bốn người ngồi thành vòng tròn chuẩn bị bắt đầu tám chuyện.