Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 77




Lâm Nguyên từ nhỏ đã rất được chú ý đến, không phải là vì gia thế hay ngoại hình mà là vì sự thông minh của cậu.

Lâm Trạc là người làm công tác văn hoá, ông dạy bảo Lâm Nguyên cho đến khi cậu bảy tuổi, sau đó cậu đã hình thành tính cách và có mục tiêu riêng của mình. Lâm Nguyên học cái gì cũng rất nhanh, nhưng cảm thấy hứng thú nhất vẫn là toán học.

Vừa hay năm đó Lâm Trạc nghe bạn ông nói Đại học Trung văn Hương Cảng  (CUHK)  mở lớp học cho thiếu niên, bên trong tất cả đều là thiên tài mà các giáo viên mời trên khắp cả nước về, trình độ của các giáo viên trong đấy cũng rất khủng khiếp.

Năm ấy Lâm Nguyên 10 tuổi, cậu thuận lợi tiến vào lớp học thiếu niên kia. Ở trong đấy học về phương diện toán học đến 4 năm đại học, mãi cho đến khi lấy được bằng tiến sĩ, chỉ là vừa lúc cậu cũng 18 tuổi.

Diêu Nhất và Lâm Nguyên rất giống nhau, chỉ cần bắt đầu làm toán học là liều mạng làm, tất cả mọi thứ xung quanh mình đều bị lãng quên hết. Nhưng mà Lâm Nguyên càng nổi trội hơn, có lẽ là vì từ nhỏ cậu đã ở cùng với một đám thiên tài, còn chèn ép hết tất cả bọn họ.

Nhà họ Lâm không ai dám can thiệp vào chuyện nghiên cứu toán học của cậu, cùng lắm là Lâm Trạc đến phòng gõ cửa để đưa đồ ăn thôi.

Mười tám, mười chín tuổi, không có bạn bè bình thường, chỉ có không biết bao nhiêu công thức, nguyên lý, chứng minh. Lâm Nguyên sở hữu khí chất vốn có của một nhà toán học, gầy gò nhưng tràn đầy năng lượng. Cậu hầu như sẽ không chủ động nói với bất kỳ ai một câu vô nghĩa nào, chỉ biết nói chuyện với một đám người trong viện nghiên cứu kia thôi.

Bên cạnh đó cậu cũng là một người con trai nhẹ nhàng, lúc ở bên người nhà luôn luôn mang theo nụ cười. Mỗi lúc sinh nhật người trong gia đình cậu sẽ tặng món quà không mấy phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ, nhưng lại là món quà dành hết cả tâm tư của mình.

Tuy rằng Lâm Nguyên cả ngày chỉ ngâm mình trong viện nghiên cứu mấy đề toán khó nhằn đó, nhưng nhà họ Lâm vẫn rất vui lòng giúp đỡ cậu, chỉ muốn cậu chú ý đến sức khoẻ của mình.

Lúc Lâm Tú Ngọc yêu đương ở đại học, chính là ba Diêu bây giờ, hai người gặp mặt ba mẹ, dự định tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn.

Lâm Trạc rất hài lòng, cảm thấy tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, chỉ cần Lâm Nguyên có người mình yêu nữa là viên mãn rồi.

Để Lâm Nguyên chú ý đến thế giới bên ngoài nhiều hơn một chút, Lâm Tú Ngọc đã đặt một tấm vé máy bay bảo cậu đi du lịch một chuyến.

Đúng lúc đó Lâm Nguyên đang bị mắc kẹt ở một bước chứng minh trong một khoảng thời gian dài, đồng nghiệp sau khi biết chuyện đã khuyên cậu ra ngoài giải khuây một thời gian, nói không chừng có thể thông suốt.

Mọi người đều nói như vậy, Lâm Nguyên cũng nghe theo ý ba mình, lên máy bay và dấn thân vào cuộc hành trình một đi không trở lại.

Ngày hôm đó máy bay đột nhiên biến mất khỏi radar định tuyến, cuối cùng mất tích tại thành phố Yên.

Mãi cho đến bây giờ, Diêu Nhất đã lên cấp ba, máy bay cũng chưa một lần xuất hiện.

Năm ấy Lâm Nguyên mất tích, nhà họ Lâm xém chút nữa cứ như vậy sụp đổ. Lâm Trạc nằm viện, tâm lý Lâm Tú Ngọc xuất hiện vấn đề, nhiều lần đứng trên bờ vực sụp đổ.

Cuối cùng ba Diêu để cho ông và Lâm Tú Ngọc tạm thời nghỉ học, chạy quần quật giữa hai bên, hết chăm sóc Lâm Trạc rồi đến chăm sóc Lâm Tú Ngọc.

Sau khi Lâm Trạc xuất viện, Lâm Tú Ngọc cũng khôi phục lại tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đó.

Lâm Trạc như già hơn người cùng trang lứa cả chục tuổi, còn Lâm Tú Ngọc thì chuyển đến thành phố Yên. Ba Diêu vì người mình yêu quyết định xây dựng sự nghiệp ở thành phố Yên, mở một nhà hàng, sau cùng ngày càng phát triển thành một chuỗi cửa hàng trên khắp cả nước.

“Cậu…gặp tai nạn máy bay?” Diêu Nhất nắm chặt tay, đau lòng nói.

“Chỉ là mất tích thôi” Lâm Tú Ngọc sửa lại lời Diêu Nhất:

“Đến bây giờ ngay cả một mảnh vỏ máy bay cũng không tìm thấy”.

Lâm Tú Ngọc chỉ nói đến chuyện Lâm Nguyên mất tích, nhưng không nói cậu mất tích có bao nhiêu ảnh hưởng đối với bà.

Lâm Tú Ngọc tự trách tấm vé máy bay trước kia của mình, sau lại nghĩ đến lý do mua tấm vé đó, lại bắt đầu ghét toán học. Nếu không phải toán học làm Lâm Nguyên si mê như vậy, tất cả đều sẽ không xảy ra.

Kết quả khi Diêu Nhất sinh ra, cô học bò, bắt đầu tập tễnh học đi, học nói. Cho đến khi cô đi học nhà trẻ, sự việc tương tự như vậy cũng xảy ra trên người cô.

Trí tuệ sớm có, đúng vậy, chỉ có thể dùng hai chữ trí tuệ để nói. Diêu Nhất giống hệt với cậu của cô, về mặt học tập vượt xa bạn cùng tuổi, nhưng về mặt sinh hoạt lại rất chậm chạp.

Cũng giống như vậy, Diêu Nhất si mê số học còn sâu đậm hơn cả Lâm Nguyên.

Lâm Tú Ngọc phát hiện chuyện không thích hợp này là vào một buổi tối.

Diêu Nhất khi đó học mẫu giáo lớn, Lâm Tú Ngọc theo thói quen kể chuyện cho cô trước khi ngủ, kể xong một câu chuyện như bình thường rồi, Diêu Nhất nhắm hai mắt lại ngủ. Lâm Tú Ngọc đắp chăn lại cho cô đàn hoàng, tắt đèn rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Kết quả đêm hôm đó có bão, gió quá lớn, một cái cây trong xóm quật ngã, Lâm Tú Ngọc cũng bị đánh thức, bà xuống giường đi đến phòng Diêu Nhất muốn xem thử cô có đá chăn ra không.

Thật ra chăn không bị đá ra, đắp rất chỉnh tề. Nhưng người trên giường lại không thấy nữa.

Trong lòng Lâm Tú Ngọc hốt hoảng, thiếu chút nữa la lên, đúng lúc này Diêu Nhất cắn đèn pin của mình từ trong chăn nhô đầu ra.

Đêm khuya không ngủ được, làm đề toán học mình mượn được từ thư viện, sự việc của Diêu Nhất bị bại lộ như vậy.

Lâm Tú Ngọc đến bây giờ vẫn không hiểu được, Diêu Nhất còn nhỏ như vậy, làm cách nào trốn khỏi tầm mắt của ba mẹ và giáo viên tìm được thư viện, còn mượn được sách quay về nữa.

“Căn phòng bên phải ở lầu hai có phải phòng của cậu không ạ?” Diêu Nhất đột nhiên hỏi.

Nhà ông ngoại Diêu Nhất rất quen thuộc, nhưng có một căn phòng ngoài cùng ở bên phải trên lầu hai bị khoá lại. Diêu Nhất đối với mấy chuyện này không hiếu kỳ, cho nên đến bây giờ cũng chưa từng hỏi ông ngoại mình.

“Ừm” Lâm Tú Ngọc đã có thể thoáng buông xuống, bình thường nói đến chuyện này:

“Phòng của tiểu Nguyên ở đấy”

Lâm Nguyên chọn một căn phòng không lớn, ánh sáng cũng không tính là quá tốt, chỉ có một điều: Yên tĩnh.

Là một góc yên tĩnh nhất trong cả khu biệt thự.

Hai người ra khỏi phòng, khi xuống lầu Lâm Trạc đã ngồi trên sô pha, đang nói chuyện với ba Diêu.

“Tiểu Ngọc?” Lâm Trạc nhìn đôi mắt còn hồng hồng của con gái mình, trên mặt là vẻ mặt mà ông quen thuộc.

“Vừa mới nói chuyện sau này với Diêu Nhất, có chút cảm động thôi ạ” Lâm Tú Ngọc vội vàng giải thích.

“Con cho rằng ba thật sự không nhìn ra à?” Lâm Trạc thở dài:

“Nhiều năm như vậy rồi, Nhất Nhất của chúng ta đã có người mình thích, con nên buông xuống thôi”

“Ba?” Lâm Tú Ngọc gọi.

“Nhất Nhất, vừa mới nói chuyện của cậu với mẹ đúng không?” Lâm Trạc nâng tách trà lên thổi vài hơi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay ông đang run rẩy.

“….. Dạ” Diêu Nhất không dám nói dối với ông ngoại.

“Nhất Nhất, qua đây” Lâm Trạc vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình:

“Có một số chuyện nên mở lòng ra một chút, sau đó….buông xuống thôi”

Diêu Nhất nhìn thoáng qua mẹ mình, rồi đi qua ngồi.

“Mẹ con áy náy hơn nửa đời người, trách cái này trách cái kia, cuối cùng quyết định cho con đi học giống như người bình thường, con có trách mẹ không?” Lâm Trạc nhẹ nhàng hỏi.
Tác giả có lời muốn nói: Theo như lập ý ban đầu của tôi thì Cậu đã chết rồi. (╯︵╰,)