Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 75




Bánh xe đu quay quay lên đến đỉnh thì dừng lại, Phó Xuyên ôm cô vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng vân vê cánh môi mềm mại của Diêu Nhất. Môi lưỡi của hai người đan vào nhau, không khí bên trong vốn đã vô cùng ái muội tựa hồ như càng nóng hơn nữa.

Mãi cho đến khi bánh xe quay sắp hạ xuống, Phó Xuyên mới buông Diêu Nhất ra, hơi thở không ổn định chút nào. Cả hai đều có chút không quen  rốt cuộc cũng đã làm đến loại chuyện này rồi, đến cả Diêu Nhất bình thường hay ngơ ngác là vậy nhưng bây giờ hai má cũng ửng đỏ lên.

“Diêu Diêu…” Phó Xuyên tựa lên trán Diêu Nhất, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, giọng nói trầm thấp không còn trong sáng như ngày thường nữa: 

“Mình thích cậu”

Ánh mắt Diêu Nhất hiện lên một tia trống rỗng, dưới lòng bàn tay là trái tim đang đập rất kịch liệt của Phó Xuyên.

May mắn là Phó Xuyên không làm cô khó xử, sau khi lẳng lặng cọ xát chóp mũi Diêu Nhất rồi kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra.

Rất nhanh bánh xe quay đã quay xuống dưới, Phó Xuyên nắm lấy tay cô đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tan đi vết hồng nhạt trên vành tai cậu.

Đại não Diêu Nhất phải chịu đựng một tình huống quá tải, cơ thể cũng không nghe theo sự kiểm soát và cô đã lùi lại phía sau Phó Xuyên vài bước. Đúng lúc cô nhìn thấy đôi tai của Phó Xuyên dưới mái tóc khi bị gió thổi bay lên: 

Màu hồng nhạt.

Bất giác nhớ lại chuyện vừa nãy, Diêu Nhất cúi đầu xuống, thật khó xử.

Trầm mặc cho đến khi ra khỏi công viên giải trí, Diêu Nhất như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Trước kia cậu học ở đâu vậy?”

“Diêu Diêu muốn đi xem không?” Phó Xuyên cũng đã khôi phục lại bộ dáng trấn định. 

Diêu Nhất lắc đầu: “Hỏi một chút thôi” Cô muốn tìm hiểu chính là có phải ở trường học trước kia thành tích của Phó Xuyên cũng tốt như vậy không. 

“Vậy…. Diêu Diêu muốn đi đến viện bảo tàng mới mở ở đây không?” Phó Xuyên biết Diêu Nhất hứng thú với cái gì:

“Là về toán học đấy”

“Còn có liên quan đến toán học nữa à?” Quả nhiên Diêu Nhất hiện lên một tia thích thú.

“Ừm, là một nhà toán học gia bỏ vốn ra đầu tư” Phó Xuyên nói cho cô đại khái nội dung bên trong viện bảo tàng kia.

Viện bảo tàng về toán học đích thật rất hiếm có, Diêu Nhất thấy khá hứng thú với nơi này, đi trên đường quấn lấy Phó Xuyên hỏi mãi không thôi.

Nói là viện bảo tàng nhưng thật ra không lớn lắm, càng giống với một triển lãm nhỏ hơn. Bao gồm lịch sử về toán học, các người nổi tiếng và một số đề toán học thuộc dạng khó vẫn chưa được giải.

Mà sau khi Diêu Nhất tiến vào trong, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.

Phó Xuyên không ý kiến gì cả, bây giờ trong mắt Diêu Nhất chỉ có toán học thôi. Hoặc có thể nói Diêu Nhất như thế này mới có sức hấp dẫn của cô ấy.

“Chào hai em, cần tôi giới thiệu một chút không?” Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến nói.

Ánh mắt Diêu Nhất từ trên quầy triển lãm chuyển sang người đàn ông, lúc này cả hai người đều ngẩn người, đồng thanh nói: 

“Là em?”

“Là thầy?”

Vừa lúc Phó Xuyên nghe thấy lời này, nhíu mày đánh giá giữa người đàn ông trẻ tuổi và Diêu Nhất. Cậu không biết Diêu Nhất và Chu Thành quen nhau.

“Chào thầy ạ” Diêu Nhất nghiêm túc chào hỏi.

“Chào em” Chu Thành hiển nhiên cũng nhận ra em học sinh Diêu Nhất:

“Không phải em là người thành phố Yên sao?”

“Năm nay lên thủ đô thăm ông ngoại ạ” Diêu Nhất nỗ lực chào hỏi với nhà toán học trẻ tuổi này.

“Ừm” Chu Thành gật đầu, nhìn ra Phó Xuyên đang đứng đằng sau Diêu Nhất, thu lại ánh mắt rồi hỏi:

“Bạn trai của em?”

“Đúng rồi” Diêu Nhất trực tiếp thừa nhận, còn quay người lại giới thiệu cho Phó Xuyên:

“Đây là thầy giáo tớ gặp được ở Đông Lệnh Doanh đấy”

“Chào thầy” Phó Xuyên thờ ơ chào hỏi một cách lịch sự.

“Vậy hai em xem trước đi nhé” Chu Thành không có chuyện để nói nữa, hai bọn họ vừa nhìn là biết không phải là học sinh đang yêu đương sao? Anh vẫn còn có mắt nha.

Mọi người ở trong viện bảo tàng xem rất say mê, đặc biệt là quá trình giải mấy đề toán khó qua mấy thế hệ mới giải ra được kia, Diêu Nhất xem đến nỗi cảm xúc tuôn trào.

“Lợi hại thật….” Rất nhanh Diêu Nhất đã quên béng mất mình còn có bạn trai bên cạnh, thường thường khoa tay múa chân. Cuối cùng dừng lại ở một tờ giấy trước mặt, rồi lấy ra một cây bút từ trong túi.

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn từng bước giải ở phía trên tờ đề, xong rồi cúi đầu tính toán kiểm tra lại ở trên tay mình.

Công thức ở phía trên này Diêu Nhất từng học, cô cúi đầu suy luận trên tay mình một lúc mới hoàn toàn hiểu ra. Tiếp theo là đến giải mấu chốt vấn đề của bài toán, trên tay Diêu Nhất đã viết đầy cả rồi, cô đang nghĩ đến việc viết lên quần áo của mình hay không thì Phó Xuyên đã đưa tay của mình sang.

Diêu Nhất ngạc nhiên nhìn Phó Xuyên.

“Cho cậu viết đấy” Phó Xuyên nhẹ nhàng nói:

“Hai tay của mình đều có thể viết lên”

Diêu Nhất chỉ do dự đúng một giây, sau đó cúi đầu viết lên tay cậu.

Ông chủ viện bảo tàng – Chu Thành đứng ở một góc khác quan sát một màn này. Đầu tiên là anh cảm nhận được tiềm năng cơ bản của Diêu Nhất để trở thành một nhà toán học vĩ đại, cuối cùng là cảm thán trước hành động của cậu chủ nhà họ Phó.

Tình yêu thật diệu kỳ. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu con trai nhà họ Phó lúc đó mặc dù Phó Xuyên chỉ là một đứa bé thôi, nhưng những thứ trong mắt cậu không kém hơn người lớn là bao, hơn nữa còn có sự hiểu biết và lãnh đạm mà người lớn không có.

Diêu Nhất muốn làm toán đương nhiên một đôi tay là không đủ dùng, ngay lúc Diêu Nhất đem ý nghĩ về lại viết trên quần áo của mình thì Chu Thành mang theo một chồng giấy đi đến.

“Rất thú vị phải không” Chu Thành dựa vào một bên kệ thủy tinh cười nói:

“Nhiều lúc thầy nhìn mấy vị tiền bối giải ra được đáp án mấy đề này liền cảm thán sự  lợi hại của bọn họ”

“Dạ” Diêu Nhất không muốn nói chuyện quá nhiều với Chu Thành, ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm chồng giấy trắng trên tay của anh, giống y như sói đói nhìn thấy món thịt ngon vậy.

Chu Thành cũng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Diêu Nhất, không thèm để ý cười cười: “Cho em đấy, từ từ làm”

Diêu Nhất nhận lấy giấy rồi, đứng tại chỗ thẳng tắp người, cầm giấy lên bắt đầu tính toán.

Phó Xuyên cúi đầu nhìn đôi tay mình lấp đầy mấy con số màu đen, khóe môi dương lên. Cậu nhìn khắp nói xung quanh, nhìn thấy một chiếc ghế dựa ở trong góc.

Nhìn lại Diêu Nhất còn đang hết sức chú tâm tính toán, Phó Xuyên đi đến mang ghế dựa sang đây rồi kéo Diêu Nhất ngồi xuống.

Ánh mắt Diêu Nhất vẫn chưa rời khỏi tờ giấy nháp, tay vẫn còn đang viết, người thì ngoan ngoãn nghe theo lực tay của Phó Xuyên ngồi xuống.

Đợi đến lúc Diêu Nhất giải đề này theo cách ở trên lại một lần, sắc trời đã tối hẳn xuống, vốn dĩ định đi xem phim cũng không đi được nữa rồi.

Phó Xuyên dứt khoát không nói chuyện đi xem phim với Diêu Nhất, chỉ nắm lấy bàn tay phải của cô nhẹ nhàng xoa bóp.

“Tay mới vừa khỏi bao lâu chứ?” Vẻ mặt Phó Xuyên lo lắng:

“Có đau không?”

Đau thì chắc chắn là đau rồi, cho dù có là tay lúc bình thường đi nữa thì viết suốt cả mấy tiếng đồng hồ như vậy tất nhiên sẽ không dễ chịu.

“Tớ đói rồi” Diêu Nhất nói sang chuyện khác.

Phó Xuyên cũng đã tính toán xong, lập tức nói: “Gần đây có một nhà hàng, chúng ta đến đó nhé”

Bọn họ đứng dậy đi về phía cửa, Chu Thành đeo kính đang đọc sách ở trước quầy. Ánh mắt Diêu Nhất gắn chặt vào cuốn sách, đó cũng là một quyển sách mà cô muốn nhưng không mua được.

“Đi à?” Chu Thành đóng sách lại, tùy ý đặt lên trên kệ:

“Ở đây thầy chỉ mở cửa vào thứ tư thôi, nếu mỗi thứ tư em có thời gian thì cứ đến đây xem một chút”

“Ăn tết cũng có thể đến ạ?” Ánh mắt Diêu Nhất giấu không nổi sự kích động.

Chu Thành cười ra tiếng: “Đến Tết rồi em đến đây làm gì? Hơn nữa thầy cũng cần ăn tết đấy, bạn học à”

“Vậy không còn được mấy ngày rồi” Diêu Nhất tính tính trên đầu ngón tay.

“Viện bảo tàng của thầy luôn mở ở đây, nếu em đến thủ đô học đại học thì không phải mỗi tuần đều có thể đến một lần sao?” Chu Thành cười cười:

“Toán học đừng vội vã và nhất thời”

_________

Chuyện Diêu Nhất và Phó Xuyên cùng nhau đi hẹn hò hai nhà đều biết, phản ứng lại không giống nhau.

Nhà họ Phó phần lớn là vui vẻ, mà nhà họ Lâm lại lo lắng nhiều hơn là cao hứng.

“Ngày mai nhà họ Phó muốn đến đây sao?” Ba Diêu ngồi trên sô pha, sắc mặt khó coi: “Không phải chỉ là con cái yêu đương thôi ư, vì sao lại muốn gặp phụ huynh? Cũng không phải là kết hôn gì”

Lâm Trạc chống gậy ngồi xuống: “Nhà họ Phó chỉ là muốn đến thăm ba thôi”

“Ba, bọn họ có tâm tư gì ba còn không rõ sao?” Ba Diêu thở dài: “Nhất Nhất đơn thuần như vậy, sao lại thích con trai nhà họ Phó chứ?”

Diêu Nhất bây giờ là lớp 11, ăn tết xong học một học kỳ nữa sẽ đến lớp 12. Theo ý của cô thì chắc chắn cô sẽ lên thủ đô học đại học.

Bởi vậy mà năm nay nhà bọn họ đến thủ đô ăn tết không chỉ đơn giản là đến chăm sóc Lâm Trạc, nhiều hơn là đến thủ đô để có được chỗ đứng vững chắc.

Ba Diêu mấy ngày nay đem một ít đầu tư chính của mình chuyển hướng sang thủ đô, thời gian càng lâu, ông càng cảm nhận được nhà họ Phó xác thật là một tay che trời.

“Nhà họ Phó làm sao vậy?” Lâm Tú Ngọc vừa đi từ trên lầu xuống không nghe được toàn bộ câu chuyện: “Đứa nhỏ Nhất Nhất kia vừa về liền nằm lên trên giường tính toán, chả biết là giống ai nữa”

Lâm Tú Ngọc từ nhỏ đã rất ghét toán học, cấp ba là chọn thi vào môn văn, đại học lại càng chọn vào một chuyện ngành mà cả đời này cũng không cần động đến toán học. Mà thành tích toán học của ba Diêu cũng chỉ tính là bình thường.

“Còn có thể giống ai chứ, chắc chắn là giống cậu của nó” Lâm Trạc cười vui vẻ, chỉ là vừa mới nói xong, cả phòng khách đều yên tĩnh lại.

Ông như vừa nhớ ra chuyện gì đó, đau khổ nói: “Đã lâu lắm rồi, ta cũng đã quên mất cậu của nó trông như thế nào”

Lâm Tú Ngọc ngồi vào chỗ bên cạnh ba mình, ôm lấy cánh tay ông: “Ba, em trai em ấy…. Nói không chừng nó đang làm mấy bài toán nhảm nhí của nó ở một thế giới nào khác ấy”

“Tiểu Ngọc, con không cần nói nữa” Lâm Trạc sờ sờ đầu con gái mình:

”Trong lòng ba đều hiểu cả”

Ngày hôm sau quả nhiên nhà họ Phó đúng giờ đến thăm hỏi.

Ba Phó đi đến thư phòng thăm ông Lâm, còn Giang Lam thì bị giữ lại nói chuyện với Lâm Tú Ngọc.

Hai bên đều biết mục đích của ngày hôm nay, cố tình nói đông nói tây, khách sáo một hồi.

“Hôm nay tiểu Phó không đến sao?” Lâm Tú Ngọc rốt cuộc cũng đem đề tài chuyển đến trên người Phó Xuyên.

“Đúng vậy, hôm nay nó ra ngoài rồi” Giang Lam bất đắc dĩ nói:

“Từ lúc quay về đến giờ nó đều bận, ngày hôm qua mới là ngày đầu tiên ra ngoài chơi ấy”

“Ai cũng đều có việc bận của mình” Lâm Tú Ngọc ôn hoà nhã nhặn mang theo một ý dò xét nói, một chút cũng không giống sự tùy ý thản nhiên trước kia của hai người khi ở núi Lộc Cốc.

“Cũng không phải, chuyện của Phó Xuyên tôi cũng không thể nhúng tay vào” Giang Lam cười nhẹ nhấp một ngụm trà:

“Đúng rồi, đây là quà đến gặp mặt của tôi. Tiếc thật, trước kia ở thủ đô không quen biết cậu”

Lâm Tú Ngọc là người lớn lên ở thủ đô, còn Giang Lam từ sau khi lên đại học thì luôn ở trên thủ đô này. Hai người xấp xỉ tuổi nhau nhưng từ trước đến nay đều chưa từng mặt.

“Bây giờ có duyên là được rồi” Hai người mẹ nhìn nhau mỉm cười, lộ ra biểu tình trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Một người thì lo lắng cho đứa con gái ngốc của mình cả đời này có thể chỉ giao tiếp với mỗi toán học thôi. Một người khác thì lo lắng con trai mình cả đời lạnh nhạt, đối với người khác không có chút tình cảm nào.

Bây giờ xem như là hoàn toàn cứu vớt nhau.

Ba Diêu không ở trong thư phòng, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai bà mẹ. Ở trong phòng bếp bưng một mâm trái cây rồi một mâm điểm tâm, khá bận rộn.

“Đúng rồi, nghe nói Diêu Nhất muốn tham gia IMO phải không?” Giang Lam cười tủm tỉm nói:

“Cũng thật lợi hại đấy”

“Nó ấy à, chỉ biết làm toán mà thôi” Lâm Tú Ngọc thở dài:

“Tôi nhớ đã từng nói với cậu chuyện này nhiều năm trước, đứa nhỏ đó cả ngày chỉ biết học tập, trong đầu không hề có thứ gì khác cả”

“Đúng vậy, tôi cũng còn nhớ rõ” Giang Lam cũng nhớ lại trước kia mình đã từng gặp Diêu Nhất ở núi Lộc Cốc:

“Đứa bé nhìn rất ngoan ngoãn! Lớn lên cũng rất trắng trẻo

Nói đến đây Giang Lam dừng lại một lúc, bà đột nhiên nhớ đến một Diêu Nhất đen thui ở trước cửa trường Nhất Trung, ngũ quan và dáng người thật ra nhìn rất được, chỉ là quá đen thôi.

Đúng lúc này, Diêu Nhất mặc áo ngủ loà xoà từ trên lầu đi xuống. Tóc xõa rối tung cả lên, phía dưới hốc mắt còn có quầng thâm thật lớn ở trên làn da trắng nõn kia đặc biệt dễ nhìn thấy.