Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 70




Ở hàng ghế cuối cùng trong lớp giỏi có một người quanh thân đang tản ra sự buồn bực, một bàn tay của cô còn treo trước ngực, trông có vẻ tiều tụy.

Diêu Nhất không thể tin được, nhìn chằm chằm phiếu điểm được đưa tới ở trên bàn. Cô vẫn ổn định vững chắc ở vị trí thứ hai, hai chữ Phó Xuyên kia không chỉ đè ở trên tên của cô mà còn đè ở trong lòng cô.

Thật quá đáng!

Diêu Nhất mím môi có vẻ như tức giận: Vì sao thành tích của cậu không bị giảm xuống?!

Những lời này cô cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, lấy ra để hỏi Phó Xuyên là không có khả năng, đời này cũng đều không thể.

Phó Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của Diêu Nhất sao có thể không biết cô đang cảm thấy khó chịu vì xếp thứ hai, nhưng cậu thích giờ khắc này vì trong mắt và trong lòng Diêu Nhất đều chỉ có cậu.

Nhất định là thời gian yêu đương quá ngắn, còn chưa bắt đầu có tác dụng, trong lòng, Diêu Nhất thầm biện giải cho bản thân, một hai tháng nữa khẳng định thành tích của Phó Xuyên sẽ giảm xuống!

“Diêu Diêu, mình không hiểu đề bài này.” Phó Xuyên chọn ra từ trong sách bài tập một đề khó quan trọng nhất, tốn thời gian giải nhất để hỏi Diêu Nhất.

Vốn dĩ Diêu Nhất còn đang âm thầm khuyến khích bản thân, giờ chỉ có thể nghẹn khuất quay đầu lại giúp Phó Xuyên giảng bài. Bọn họ giờ đã yêu đương, nếu không giảng bài cho đối phương thì không có cách nào để giải thích được. Nhưng cô vẫn thấy tức giận, thành tích của Phó Xuyên đã không lui bước, lại còn muốn mình giảng bài cho cậu ta.

“Cậu vẽ sai đường phụ rồi, vẽ vậy đương nhiên không giải ra.” Trong lòng của Diêu Nhất đang ngầm đâm chọc đầu nhỏ của Phó Xuyên, sau đó liếc nhìn cậu với vẻ chột dạ rồi bắt đầu giảng bài.

Trong giờ giải lao ở lớp giỏi, chuyện người ngồi cùng bàn hoặc người ngồi bàn trên, người ngồi bàn dưới giảng bài cho nhau là thường xuyên xảy ra, ai cũng có thói quen này, cho nên khi hai người xích lại gần nhau để thảo luận đề bài cũng không khiến cho những người khác chú ý.

Vốn dĩ Phó Xuyên đã tính toán lại câu hỏi này một lần rồi, sau đó lại giải sai đáp án, những lời Diêu Nhất nói đương nhiên cậu sẽ nghiêm túc lắng nghe.

“Diêu Diêu.” Người yêu mình ở ngay bên cạnh, rất khó kiềm chế bản thân không làm hành động thân mật, cho dù vẻ mặt người mình yêu vẫn vô cùng mờ mịt.

Diêu Nhất dừng lại việc giảng giải đề bài sau đó nhìn về phía Phó Xuyên, dùng ánh mắt như hỏi cậu có chuyện gì.

Phó Xuyên không còn giữ nguyên tư thế, một tay chống ở trên mặt bàn còn đầu kề sát lại gần, cái tay để dưới bàn ngoắc lấy ngón cái của Diêu Nhất.

Diêu Nhất thấy thế bèn nhíu mày nghiêm túc nói: “Cậu nghiêm túc chút đi, tuy đề này có điểm phức tạp, nhưng cũng không phải khó.”

Hiếm khi gặp lúc Phó Xuyên yếu thế như vậy, dựa người vào trên bàn trông có vẻ cực kỳ vô tội. Cuối cùng Diêu Nhất bồi thêm một câu: “Không cần làm nũng.”

“Ừm.” Phó Xuyên lên tiếng, lại chậm chạp không ngồi dậy. Gối lên cánh tay của mình, cậu chăm chú nhìn Diêu Nhất. Cũng không làm nũng nữa.

“Cậu như vậy là không được.” Hiện giờ trong đầu Diêu Nhất tràn đầy câu hỏi vì sao Phó Xuyên luôn có thể áp chế mình để trở thành người đứng đầu, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận buồn bực, thuận tiện còn trừng mắt nhìn Phó Xuyên.

“Mình vừa mới chép ghi chú nên cảm thấy hơi mệt.” Phó Xuyên giả vờ như tay mình đang mỏi nhừ, sau đó chỉ chỉ vào ngón tay mình.

Diêu Nhất đã sao chép tất cả ghi chú của mình cho Phó Xuyên liền trầm mặc, nghe như tất cả chỗ ghi chú này đều do cậu ấy tự chép.

“Vậy nghỉ một lát nhé?” Diêu Nhất không chắc lắm hỏi.

Dáng vẻ của Phó Xuyên trông vẫn rất mệt mỏi, gối lên cánh tay uể oải gật đầu: “Diêu Diêu cũng nghỉ ngơi đi.”

Cả ngày ở trường học không động tay cũng không động não, Diêu Nhất đương nhiên không mệt, cô rối rắm nhìn Phó Xuyên một hồi lâu rồi mới nói ra nghi vấn vẫn luôn muốn hỏi ở trong lòng: “Vì sao cậu lại muốn gọi mình là ‘Diêu Diêu’?” 

Người khác đều gọi cô là “Nhất Nhất”.

“Chẳng phải từ trước tới giờ các cặp đôi yêu nhau vẫn phải có nickname sao?” Phó Xuyên nói cực kỳ tự nhiên, trên mặt không có nửa điểm giả vờ.

Diêu Nhất có chút luống cuống, chẳng lẽ ngoại trừ《 Sách tình yêu》, Phó Xuyên còn xem thêm quyển dạy yêu đương cấp tốc nào khác sao? Về kỹ năng đặt nickname này, ở trong sách dạy yêu đương cô không hề thấy.

“Đúng vậy, cậu nói rất có lý.” Diêu Nhất nghiêm túc gật đầu, giống như thể mình đã sớm biết.

“Vậy Diêu Diêu muốn gọi mình là gì đây?” Phó Xuyên nhướng mày như lơ đãng hỏi.

Quả nhiên! Cậu ấy chờ ở đây, muốn thấy mình rơi vào bẫy rập. Diêu Nhất khẩn trương rụt tay về, kết quả lại bị Phó Xuyên nắm trở lại.

“Gọi Phó Xuyên không được à?” Đầu óc của Diêu Nhất chậm chạp, cuối cùng vẫn nói một cách khô khốc.

……

Cũng may chuông vào học kịp thời cứu vớt Diêu Nhất, Phó Xuyên lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, ngồi thẳng vào chỗ của mình rồi đặt bút xuống ghi chép lại.

Mãi cho đến kỳ nghỉ đông, Diêu Nhất vẫn phải treo băng vải không được gỡ ra.

Vài ngày trước kỳ nghỉ, Diêu Nhất rất nóng lòng, bởi vì Phó Xuyên phải về thủ đô. Như vậy bọn họ sẽ thành yêu xa?

Nghe nói tình cảm khi yêu xa thường sẽ không được bền vững, cô còn chưa làm cho thành tích của Phó Xuyên giảm xuống đâu. Diêu Nhất khoanh chân, ngồi trầm mặc ở trên giường, tay phải còn buộc băng vải, tình trạng thoạt nhìn dị thường thê thảm.

Cô càng sốt ruột, lại càng muốn thân cận với Phó Xuyên, tựa hồ muốn cho cảm tình của hai người lại gia tăng. 

Bởi vì tay Diêu Nhất không khỏe, hiện tại Phó Xuyên luôn để chú Lý đón đưa hai người, phía bên ba Diêu mẹ Diêu cũng không có dấu hiệu sẽ lái xe đưa đón con gái mình, bọn họ nghĩ con gái nhà mình thật vất vả mới có một cơ hội cùng bạn bè qua lại, kết thêm nhiều bạn bè luôn là tốt, đặc biệt đứa nhỏ Tiểu Phó này nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.

Vì để gia tăng cảm tình của hai người, khi Diêu Nhất chuẩn bị đi học, lúc xuống lầu sẽ chủ động nắm tay của Phó Xuyên, buổi tối về đến nhà sẽ nhắn vài tin trò chuyện với cậu.

Diêu Nhất cũng nhận ra rằng phương pháp này có hiệu quả, ánh mắt Phó Xuyên nhìn cô cũng thấy có chút biến hóa, tuy rằng Diêu Nhất còn chưa rõ mối quan hệ của hai người bọn họ giờ đang tiến đến giai đoạn gì.

Trước khi nghỉ đông còn có một tin tức tốt. Ở lớp học, Tần Lịch với Diêu Nhất được lão Hàn khen ngợi, nói bọn họ tháng bảy sang năm sẽ đại biểu cho quốc gia đi thi Olympic toán học quốc tế.

Đây là một chuyện vui xưa nay chưa từng có ở thành phố Yên. Cổng lớn trường học Nhất Trung đã treo biểu ngữ lên từ sáng sớm.

“Là mình nghe lầm sao?” Lý Cách nhìn về phía người ngồi cùng bàn của mình: “Cậu được tham gia IMO?”

Tần Lịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Cách, không nói chuyện. Đáy lòng cũng đã nhẹ nhàng thở ra, đi đến được bước này thì chuyện đỗ đại học là chắc chắn rồi, đến lúc đó cậu không cần lo lắng nhiều về chuyện thi đại học nữa.

“Không nghĩ tới toán học của cậu cũng giỏi như vậy.” Lý Cách vẫn có chút líu lưỡi, bình thường bài thi của mọi người được 150 điểm là đạt điểm tối đa rồi, cậu cũng không nghĩ tới Tần Lịch ở trong ban có tổng điểm các môn không mấy nổi bật, vậy mà chỉ chớp mắt đã trở nên lợi hại như vậy.

Chuyện Diêu Nhất vào IMO, chẳng có kẻ nào cảm thấy giật mình cả, toàn trường Nhất Trung đều cho rằng là đó là chuyện đương nhiên.

“Thầy muốn khen ngợi Diêu Nhất một chút, bắt đầu từ vòng đấu loại thi toán học đã được xếp thứ nhất, đến tận lúc đi Đông Lệnh Doanh dự thi cũng vẫn có thể bảo trì hạng nhất, thực ghê gớm.” 

Lão Hàn cười tủm tỉm nói: ‘’Nửa năm kế tiếp em vẫn phải nỗ lực hơn, tranh thủ ở trên sân thi đấu quốc tế lấy được hạng nhất tiếp nhé.”

Kỳ thật có thể từ trong đội tuyển quốc gia đi lên, huy chương vàng trên cơ bản là nắm chắc rồi. Có một câu nói: đi thi IMO không khó, khó nhất chính là lọt vào đội tuyển quốc gia.

Diêu Nhất không để ở trong lòng, huy chương vàng gì đó cô không hề có hứng thú, chủ yếu là có thể được giải đề khó.

Lần này sau khi tan học, hai người Phó Xuyên và Diêu Nhất không thể đi một mình với nhau được nữa, vì bên cạnh có thêm một đống người.

Tần Lịch là chạy tới cảm ơn lúc trước Diêu Nhất giúp cậu ra đề bài, còn về phần Hàn Tiêu Tiêu, cô đơn thuần chỉ cảm thấy không nỡ rời xa Diêu Nhất khi sắp phải nghỉ đông.

“Nghỉ đông tớ muốn cùng người nhà ra ngoài du lịch.” Hàn Tiêu Tiêu lôi kéo tay Diêu Nhất cọ cọ, dừng ở trong mắt Phó Xuyên khiến cậu đặc biệt cảm thấy khó chịu.

Ngoài Hàn Tiêu Tiêu là một nữ sinh, xung quanh Diêu Nhất còn vây quanh ba người nam sinh nữa.

“Diêu Nhất, cậu có nhìn thấy ở Đông Lệnh Doanh có một đứa bé không? Một đứa bé rất đặc biệt ấy.” Lý Cách tò mò hỏi.

Một đứa bé? Diêu Nhất bỗng nhớ tới Lưu Mân, đôi mắt đỏ hoe và bộ dáng đáng thương của đứa bé kia khiến cho đến tận bây giờ cô vẫn không thể trách nó được.

“Lưu Mân à?” Diêu Nhất còn chưa nói hết, Tần Lịch đã giành nói trước.

“Đúng đúng đúng!” Lý Cách gật đầu: “Chính là nó, chắc là nó cũng rất lợi hại, ba tớ đã nghe nói về nó. Thời điểm trước khi các cậu thi đấu, ba tớ còn cùng ba của Lưu Mân trò chuyện qua điện thoại đấy.”

“Nó á?” Sắc mặt của Tần Lịch không được đẹp: “Chính là đứa bé làm hại Diêu Nhất biến thành bộ dạng này đấy.”

Mọi người đều sửng sốt, một lát sau ánh mắt lạnh lùng của Hàn Tiêu Tiêu dừng ở trên người Lý Cách.

Lý Cách bất đắc dĩ giơ tay lên: “Chuyện không liên quan đến tớ mà, tớ chỉ là người ngoài cuộc, giúp các cậu tìm hiểu tin tức mà thôi.”

“Lưu Mân kia có tật xấu gì vậy? Đọc sách đến choáng váng rồi à?” Triệu Tiền nhíu mày, đối với đứa bé chưa thấy từng thấy mặt kia ngay lập tức cảm thấy chán ghét.

“Đứa bé đó cũng không phải cố ý, chỉ là không kịp dừng lại thôi.” Diêu Nhất theo bản năng thay Lưu Mân giải thích.

Bị Tần Lịch vô tình vạch trần: “Đừng tin, lần nào tôi cũng ở đây, đứa nhỏ kia cứ rảnh là lại tìm cậu gây phiền toái.”

Lời này Diêu Nhất không có biện pháp phản bác, chỉ có thể miễn cưỡng thêm một câu: “Nó chính là muốn thắng tớ.”

Lý Cách ở bên cạnh giống như nhớ tới cái gì, bừng tỉnh nói: “Ồ, đứa nhỏ kia cũng khá đáng thương.”

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Lý Cách mở miệng giải thích: “Ba mình cùng ba Lưu Mân là bạn học cùng đại học, ba nó làm thầy giáo ở một tỉnh khác. Trước kia tớ đã thấy Lưu Mân một lần rồi, ba của nó hoàn toàn coi nó như công cụ vượt giai tầng* trong tương lai.”

*Giai tầng xã hội: Giai tầng xã hội hay đẳng cấp xã hội trong tiếng Anh được gọi là social class, là những vị trí trong xã hội mà con người có được, cao hay thấp là do nỗ lực của mỗi người.

Từ sau lần đó, Lý Cách lần đầu tiên cảm thấy ba mình chính là người ba tốt, sẽ không bắt ép mình học tập quá nhiều, chỉ mong cầu mình không bỏ phí thời gian.

Cũng may tính tình Lý Cách cũng chịu khó tranh đua, thành tích vẫn luôn không tồi, cứ xét theo thành tích bây giờ, vào được trường đại học trọng điểm là không thành vấn đề.

“Công cụ?” Hàn Tiêu Tiêu nghe vậy cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

“Khi đó tớ còn đang học cấp hai, bọn họ tới nhà của tớ làm khách, đứa bé kia ngay cả lời nói đều phải thực lưu loát không có lỗi sai, còn bị ba của nó bắt ở trong đại sảnh làm đề toán.”

Cũng không thể tính là bắt ép, Lý Cách nói cũng có khoa trương. Nhưng ở trong lòng cậu ấy xem ra ba Lưu Mân chính là cưỡng chế, nhưng Lưu Mân cũng là tự nguyện làm bài.

Chủ đề mà cả nhóm cùng thảo luận ngày càng không đứng đắn, cuối cùng để được trò chuyện với nhau nhiều hơn, cả nhóm đều thống nhất quyết định cùng ngồi xe buýt trở về.

Diêu Nhất nhìn về phía Phó Xuyên, định hỏi cậu muốn về trước không, thì Phó Xuyên đã mở miệng nói trước: “Mình để chú Lý đi về trước rồi.”

Lý Cách ở gần nhất kinh ngạc nhìn hai người, kinh ngạc vì mối quan hệ giữa bọn họ từ khi nào đã trở nên thân mật như vậy.

Diêu Nhất không từ chối chỉ có thể gật đầu, dù sao mọi người đều là bạn học, cũng không có gì kỳ quái.

Xe buýt trước cổng trường là đông nhất, sáu người cùng lên xe. Lúc này, trên xe buýt đã có nhiều học sinh, hầu như ai cũng đều đắm chìm trong sự vui sướng của kỳ nghỉ, nên trong xe ồn ào chẳng khác gì họp chợ bán thức ăn.

Nhóm Lý Cách không thể không tăng âm lượng khi nói chuyện, Hàn Tiêu Tiêu bị ép sang một bên, xe buýt đột nhiên phanh gấp nên suýt chút nữa cô đã té ngã, thấy thế Triệu Tiền đành phải chen qua giữ chặt cô.

Ý tưởng nói chuyện phiếm trên đường lúc về đã tan vỡ từ lâu.

Phó Xuyên không hợp đi xe buýt, cũng may hiện tại người đông nên không ai nhìn rõ ai đang chen chúc, cũng không thể di chuyển. Hơn nữa tất cả mọi người đều đang mặc đồng phục học sinh nên cậu không khiến cho những người khác chú ý.

Tay phải của Diêu Nhất vẫn còn băng bó, Phó Xuyên vòng tay ôm cả người cô lại, để đề phòng những người khác đụng phải cô.

Ý tưởng của cậu thì tốt, nhưng vì là phương tiện công cộng nên không ngừng có người nối đuôi nhau đi lên, cuối cùng Phó Xuyên trực tiếp ôm lấy eo Diêu Nhất, để cô dựa hẳn vào lồng ngực mình, che chở tay phải của cô.

Diêu Nhất không cảm thấy khó chịu chút nào, lúc nhoài người về trước, mũi cô còn ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Phó Xuyên, nhịn không được lặng lẽ cọ cọ.

“Khó chịu không?” Một bàn tay của Phó Xuyên trực tiếp nắm lấy tay vịn cao nhất trên xe buýt, bàn tay còn lại ôm Diêu Nhất, cằm để ở trên trán của cô sau đó thấp giọng hỏi.