Trong phòng có máy sưởi, vì thế mà cuối cùng Diêu Nhất đáng thương lúc đi ngủ đem chăn hất ra một bên, không hề che chắn tay phải của mình lại.
Sáng sớm ngày hôm sau Tần Lịch sang đây gõ cửa, Diêu Nhất vẫn đang cố gắng rửa mặt, bạn cùng phòng đi ra mở cửa.
“Chào cậu, mình là bạn học của Diêu Nhất sang đây mang hành lý giúp cậu ấy” Tần Lịch cười cười nói.
Thầy giáo của Nhất Trung đã chờ sẵn ở cửa, tuy là một cái tay khác của Diêu Nhất vẫn còn ổn nhưng chung quy vẫn không thuận tiện lắm.
“Cậu chuẩn bị hành lý xong chưa? Tớ sang mang đi giúp cậu” Tần Lịch được bạn cùng phòng của Diêu Nhất mở cửa để đi vào.
“Oh” Diêu Nhất vẫn còn mặc một chiếc áo mỏng, đang loay hoay mặc quần áo vào người: “Cậu đợi chút”
Tần Lịch làm như mình không thấy một mớ quần áo lung rối loạn trong vali của cô, đi qua kéo vali lên.
“Mình xong rồi, đi thôi” Diêu Nhất mặc thêm quần áo lên người xong liền rời đi.
Tần Lịch đi theo phía sau Diêu Nhất, đi được một lúc rồi cậu nhịn không được đuổi theo hỏi: “Cậu…. Không chải đầu à?”
Tóc đằng sau của Diêu Nhất rối lung tung không khác gì vừa mới bị cháy.
“Không chải” Diêu Nhất trả lời khá nhanh, vốn dĩ sức chịu đau của cô có hạn. Trên tay hoặc trên đùi nhiều lúc có thể chịu được, nhưng không biết có phải là vì không nhìn thấy hay không mà da đầu hoàn toàn không chịu được một chút đau nào.
Vốn dùng tay phải chải đầu cô đã cảm thấy rất không thoải mái, bây giờ dùng tay trái thì khỏi cần phải nói nữa.
Diêu Nhất nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Lịch, cuối cùng đành thoả hiệp. Cô lấy chiếc mũ ở đằng sau áo của mình đội lên, như vậy sẽ không nhìn thấy đầu tóc rối tung của của cô.
“…..” Thật là nhanh trí, Tần Lịch cạn lời nhìn động tác đó của Diêu Nhất.
Giáo viên của Nhất Trung đã nhận được tin tức tay Diêu Nhất bị thương rồi nhưng khi nhìn thấy tận mắt học sinh bó thạch cao đi ra vẫn bị dọa hết hồn.
“Em đây là…. Sao bị thương nghiêm trọng vậy?” Giáo viên của Nhất Trung có chút hoảng, như thế này thì phải giải thích với phụ huynh thế nào đây.
“Không sao thầy ạ, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi” Thật ra Diêu Nhất không hề để bụng.
“Xin lỗi”
Góc áo của Diêu Nhất bị người khác kéo kéo, cúi đầu nhìn xuống thì ra là đứa bé kia, cậu bé thoạt nhìn rất uể oải.
“Chị đã không sao rồi, sau này em cẩn thận một chút là được” Diêu Nhất không ghét nổi một đứa bé như vậy, mỉm cười nói không sao.
Đứa bé vẫn dựa vào người Diêu Nhất: “Thật xin lỗi, em chỉ là muốn thắng chị, thầy giáo nói chị rất lợi hại còn lợi hại hơn cả em nữa”
Nói đến chuyện này khoé miệng đứa bé lại hạ xuống.
“Thầy của em nói sai rồi, ở tuổi của em rất ít người giỏi như em, chị ở tuổi của em vẫn còn đang học tiểu học đấy” Diêu Nhất an ủi đứa bé, nghĩ thầm thầy giáo sao lại cho cho đứa bé áp lực lớn như vậy.
“Ba không sai đâu, ông là thầy giáo rất lợi hại” Lưu Mân lắc lắc đầu.
Diêu Nhất hoảng hốt: “Ba em là thầy giáo?”
Lưu Mân nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói: “Ừm, nhưng mà ba nói ở trường không được gọi ông là ba”
“Là người thì đều sẽ phạm sai lầm” Diêu Nhất nhíu mày “Em rất lợi hại đấy, ba em so sánh em với người khác là không đúng”
“Diêu Nhất, mau lên xe thôi!” Tần Lịch cất hành lý xong xuôi, ở trên xe gọi Diêu Nhất.
“Được rồi, chị đi đây” Diêu Nhất dùng tay trái sờ sờ đầu đứa bé “Em rất giỏi, không thể kém hơn chị được” Diêu Nhất nói xong liền đi về phía chiếc xe.
Lưu Mân còn muốn nói gì đó nhưng phía sau lại truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Tiểu Mân”
_____
Ba mẹ Diêu sáng sớm đã ngồi đợi sẵn ở sân bay, mấy năm nay đây là lần đầu tiên dậy sớm thế này.
Bên ngoài gió rất lớn, Lâm Tú Ngọc đã bao bọc mình giống như một cái bánh chưng, giờ phút này bà cũng không rảnh lo đến chuyện ưu nhã nữa, dù sao cũng không phải ở nội thành, bây giờ con gái là quan trọng nhất.
“Diêu Nhất ở kia kìa!” Ánh mắt Lâm Tú Ngọc tinh tường, trong nháy mắt đã nhìn thấy con gái mình, dùng sức vỗ vỗ chồng mình.
Hai vợ chồng mau chóng tiến lên vẫy vẫy tay để Diêu Nhất nhìn thấy.
“Ba, mẹ” Diêu Nhất chậm chạp đi đến, Tần Lịch ở phía sau xách theo hai cái vali.
Thời khắc nhìn thấy con mình quấn thạch cao đi đến, sắc mặt ba Diêu nháy mắt rất khó coi, còn Lâm Tú Ngọc thì trực tiếp rơi nước mắt.
“Con không sao cả, bác sĩ nói dưỡng thương một hồi là khỏi thôi” Diêu Nhất ngược lại giống như là người không có việc gì cả, như là đã quên mất chuyện mấy buổi tối đau cả nửa ngày vẫn không ngủ được rồi.
Đoàn người nói chuyện cả nửa ngày, cuối cùng Lâm Tú Ngọc dừng ánh mắt lại trên người Tần Lịch “Cháu là bạn học của Diêu Nhất phải không, cảm ơn cháu nhé”
Lâm Tú Ngọc vỗ vỗ ba Diêu bên cạnh, bảo ông tiến lên nhận lấy hành lý trên tay bạn học nhỏ.
“Chào cô chú ạ, con là Tần Lịch”
“Ấy, con là bạn học lần trước ra ngoài bán đồ với Diêu Nhất đấy à?” Ba Diêu phản ứng lại, nhiệt tình bắt tay với Tần Lịch.
“Bạn học nhỏ ở đâu, đi cùng với bọn chú đi”
Bốn người vui vẻ hài hoà đi ra khỏi sân bay, để lại giáo viên Nhất Trung lẻ loi một mình đứng đó.
[Quay về rồi sao?]
Diêu Nhất mở điện thoại lên, thứ đầu tiên thấy là tin nhắn của Phó Xuyên.
Lâm Tú Ngọc ngồi trên ghế phụ nói chuyện với Tần Lịch, thường thường nhìn sang con gái. Kết quả là nhìn thấy Diêu Nhất bình thường không phải là làm đề thi thì sẽ tự hỏi trong đầu thế mà bây giờ lại đang xem điện thoại.
Đè xuống nghi vấn trong lòng, Lâm Tú Ngọc định đưa Tần Lịch về nhà rồi hẵng nói.
Diêu Nhất cúi đầu chậm rãi bấm bàn phím trả lời Phó Xuyên: [Quay về rồi]
Tuy rằng nói rất thuận tiện, nhưng mà ba mẹ vẫn còn ở đây. Trước kia Diêu Nhất từng nghe nói là phụ huynh đều không hy vọng là con cái mình sẽ yêu sớm.
[Quay về nghỉ ngơi thật tốt một buổi chiều, ngày mai đi học tôi ở dưới lầu đợi cậu]
Diêu Nhất khó xử nhìn tin nhắn, gãi gãi mặt, cô phát sầu không biết giải thích với Phó Xuyên như thế nào đây.
Kỳ thật không giải thích cũng không sao đúng không? Diêu Nhất nhíu mày nghĩ, lại có chút chột dạ không thể hiểu được.
_____
Chờ đến lúc về đến nhà, Lâm Tú Ngọc đỡ Diêu Nhất xuống dưới: “Nhất Nhất vừa gửi tin nhắn cho ai à?”
“Oh…. Con xin thầy giáo nghỉ, tiết tự học tối chủ nhật không muốn đi ạ” Diêu Nhất nói dối, nhưng giọng điệu trong lời nói đã bán đứng cô.
Lâm Tú Ngọc liếc mắt với ba Diêu cách đó không xa một cái, cũng không định chọc thủng lời nói dối này của Diêu Nhất, chuyện này đối với bọn họ mà nói ngược lại còn là chuyện tốt.
Diêu Nhất như vậy càng có sức sống hơn, chứ không phải là cả ngày chìm đắm trong đống đề toán học đó.
Vào trong nhà rồi, Diêu Nhất thả chiếc mũ trên đầu xuống. Mẹ Diêu ở phía sau đầu tiên là sửng sốt, sau thì tập mãi thành quen nói: “Nhất Nhất, đợi lát nữa mẹ gội đầu giúp con”
“Dạ” Diêu Nhất không cảm thấy có gì không đúng cả, mẹ cô luôn thích gội đầu giúp cô, bởi vì một khi cô xuống tay thì không khống chế được nặng nhẹ.
Buổi tối đến Diêu Nhất hoàn toàn không ngủ được, tay đau là một chuyện, mà chột dạ cũng là một nguyên nhân nữa.
Diêu Nhất cũng không biết bản thân thấp thỏm bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm lúc ăn bánh mì và sữa bò mẹ Diêu đã chuẩn bị sẵn Diêu Nhất có hơi thất thần, cô có chút sợ khi phải xuống lầu.
Mắt thấy thời gian sắp đến rồi, Diêu Nhất chỉ có thể chầm chậm đi xuống.
“Nhất Nhất, con làm gì đấy, đợi ba con một chút, để ba đưa đi học” Mẹ Diêu ở trong phòng bếp gọi ra.
“Không cần, bạn học con ở dưới lầu chờ rồi, bạn ấy chở con đi học ạ” Diêu Nhất từ chối.
“Bạn học nào?” Mẹ Diêu lau lau tay lên tạp dề, không hiểu nói.
“Là Phó Xuyên” Diêu Nhất không được tự nhiên mấp máy môi “Cậu ấy ở dưới lầu”
“Tiểu Phó?” Ba Diêu mới vừa ra ngoài nghe thấy lời này, nhịn không được đi ra cửa sổ nhìn, quả nhiên nhìn thấy một nam sinh khá hấp dẫn sự chú ý của người khác đang đẩy xe đạp ở dưới lầu.
Hai người nghĩ nghĩ liền đồng ý, đứa nhỏ tiểu Phó kia thoạt nhìn rất ổn trọng, chủ yếu là Diêu Nhất rất vất vả mới quen được bạn bè, bọn họ không muốn ngăn cản.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa gặp nhau nữa….. A! Tôi đảm bảo bọn họ ngày mai sẽ gặp nhau! Xuyên Xuyên sắp tức giận đến ngất luôn rồi! ヽ(`⌒?)ノ