Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 63




Ngày đầu tiên thầy giáo đưa mọi người về chỗ ở của mình nghỉ ngơi, đến tối thì đưa tất cả đi ăn thức ăn ngon. Thời gian còn lại để mọi người làm quen với môi trường xung quanh.

Tất nhiên là Tần Lịch và Diêu Nhất không có khả năng ở cùng một chỗ, vốn dĩ nữ sinh tới đây rất ít, nên nơi ở của các bạn nữ tốt hơn mấy bạn nam một chút.

Diêu Nhất ở hai người cùng một phòng, bạn cùng phòng của cô còn liều mạng hơn cả cô nữa, ăn tối xong liền quay về chỗ ngồi làm đề thi. Nhưng mà nhìn cô ấy một chút cũng không vui vẻ, bộ dáng ngồi ở kia như sắp khóc đến nơi.

Diêu Nhất hoài nghi nhìn bạn nữ kia, cảm thấy thật kỳ quái, làm đề toán học không phải là một chuyện rất vui vẻ à?

Nghĩ là nghĩ như vậy thôi, Diêu Nhất cũng không nói ra. Cô rửa mặt xong rồi ngồi xếp bằng lại trên giường, vô cùng nghiêm túc trả lời tin nhắn của Phó Xuyên.

[Đến rồi, nhưng bộ dáng của mọi người ở đây luôn rất đau khổ, thoạt nhìn không mấy vui vẻ]

Phó Xuyên rất nhanh đã trả lời lại: [Ừm, bọn họ đi thi tất nhiên sẽ không thấy nhẹ nhàng]

Không phải ai cũng giống như cậu, chỉ có hứng thú với mỗi toán học, còn những thứ khác thì không bận tâm đến.

Phó Xuyên giật mình nhìn lên màn hình điện thoại, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy mềm mại lại trộn lẫn vài tia chua xót.

[Trên nội thành này lạnh thật đấy, lúc bọn mình xuống máy bay Tần Lịch bị lạnh đến choáng váng]

Phó Xuyên không vì chuyện Diêu Nhất nhắc đến Tần Lịch mà không vui, ngược lại cô lại nguyện ý nói chuyện khác với cậu ngoài chuyện học đã rất tốt rồi.

[Ra ngoài nhớ phải giữ ấm]

Diêu Nhất nhanh chóng gõ phím: [Bọn mình ở trong phòng thi mà, có máy sưởi đấy]

Đáy mắt Phó Xuyên xẹt qua một tia ý cười, cúi đầu trả lời: 

[Buổi chiều các cậu thi có lúc sẽ đi ra ngoài tham quan mấy nơi khác]

Diêu Nhất chỉ biết đến đây là sẽ có đề thi thật khó để làm, hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện khác, nhìn thấy Phó Xuyên trả lời có hơi ngạc nhiên.

[Không phải bọn tớ sẽ ở mãi chỗ này làm đề thi à?]

Nói thật ra Diêu Nhất có chút mất mát, cô còn tưởng có thể cả ngày ở đây làm đề thi cơ.

[Nhưng cậu có thể nhìn thấy rất nhiều nhà toán học lợi hại nếu có thể tiến vào IMO đấy]

Trước khi Diêu Nhất đi Phó Xuyên đã tra qua một lần rồi, hai năm trước kia quán quân không phải là Thiên Triều, đối với một người vẫn luôn giành chức vô địch trong nhiều năm như Thiên Triều thì đây là một chuyện rất nhục nhã, vì thế mà rất coi trọng cuộc thi năm nay.

Lời nói của Phó Xuyên luôn có thể làm vực dậy tinh thần của Diêu Nhất, quả nhiên cô đang ngồi ở trên giường liền đung đưa 2 lần khi nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt cong lên cười.

Ở cùng Diêu Nhất là một nữ sinh ở ngoại tỉnh, hai người không thân, mà cô ấy cũng không có ý định làm mối quan hệ tốt với Diêu Nhất, viết bài thẳng đến 12h xong lên giường nghỉ ngơi luôn.

Trong lúc này Diêu Nhất vẫn luôn nói chuyện cùng Phó Xuyên, nói chuyện xong Diêu Nhất trực tiếp gọi video cho cậu.

Trong lòng Diêu Nhất đã sớm tính toán xong rồi, cô có lên nội thành cũng không thể giảm tiến độ yêu đương được. Cho nên gọi video rất cần thiết, có thể đẩy mạnh kết nối giữa hai người hơn.

Phó Xuyên hình như vừa tắm rửa xong, ánh mắt sắc bén của Diêu Nhất thậm chí còn nhìn thấy mấy giọt nước nhỏ xuống rồi len vào trong cổ áo của cậu.

“Cậu…. Không lạnh à?” Diêu Nhất do dự hỏi, cô nhìn thấy thôi cũng đủ lạnh nữa là.

“Cái gì?” Phó Xuyên để điện thoại dựng ở trên bàn, còn mình ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nhìn người trong màn hình.

Diêu Nhất chỉ chỉ vào cổ áo: “Nước, không lau khô sẽ sinh bệnh đấy”

Phó Xuyên quay đầu nhìn cổ áo mình đã thấm ướt một mảng, thấp giọng mang theo ý làm nũng không thể xem nhẹ nói: “Không muốn lau” 

“Không được, cậu mau lau khô đi” Sắc mặt Diêu Nhất nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại cho thêm một câu: “Tớ sẽ đau lòng đấy”

Hàng ngàn câu dặn dò không bằng một câu âu yếm —- 《 Sách tình yêu 》

Diêu Nhất mang tai nghe, tuy là nữ sinh kia không nghe thấy Phó Xuyên nói chuyện, nhưng mà lời của Diêu Nhất nói thì nghe thấy rất rành mạch rõ ràng.

Nữ sinh kia nhịn không được liếc mắt về phía Diêu Nhất – người còn đang nói mấy lời âu yếm, một người đã đi đến bước này rồi mà còn có thể yêu đương à? Còn là con gái nữa.

Nữ sinh kia cũng là học sinh lớp 11, theo kinh nghiêm của chính cô ấy mà nói thì mấy nữ sinh mà yêu đương thì đều giống nhau cả chỉ số thông minh sẽ tụt dốc không phanh, thành tích cũng sẽ kém xuống.

Xem ra bạn cùng phòng tạm thời này không phải là đối thủ của cô, cậu ta vào phòng từ nãy đến giờ chỉ ngồi chơi điện thoại, cũng không đọc sách, tám phần là đứng chốt sổ được vào đây.

Diêu Nhất không biết nữ sinh kia đang nghĩ gì, cô bây giờ đang cố gắng nhớ lại mấy lời âu yếm đó.

Sao Phó Xuyên lại không nhìn ra được bộ dáng miễn cưỡng của Diêu Nhất chứ, nhưng cho dù là vậy, nghe thấy lời cô nói trong lòng vẫn có chút run rẩy.

Cuối cùng Phó Xuyên đi lấy khăn lông lau khô tóc, Diêu Nhất còn đang tự hỏi tiếp theo nên nói câu âu yếm gì đây.

Bởi vì cô phát hiện tuy là cô tự nói có chút khó khăn, nhưng Phó Xuyên rõ ràng là rất vui vẻ.

Quả nhiên sách chính là sách, xem ra là mình xem thường quyển sách này rồi.

_______

Sáng ngày hôm sau không có cuộc thi, thầy giáo dắt học sinh đi nghe tọa đàm về toán học, là một nhà toán học đến diễn thuyết khích lệ học sinh.

Tần Lịch ngồi phía dưới nghe mà nước mắt lưng tròng, sống lưng ngồi thẳng tắp. Cậu yêu toán học, chính là vì cậu suy nghĩ cho gia đình của mình, toán học người ngoài nghe thấy giống như là nghèo đói lắm vậy.

“Không phải là toán học không có tiền đồ, mà là các em học không được tốt” Học giả ở phía trên đỡ đỡ mắt kính: “Bất kể là ở trong ngành nào chỉ cần các em đứng ở trên đỉnh kim tự tháp sẽ không phải lo đến việc không có tiền. Tôi biết tôi nói có hơi thô thiển, nhưng nói điều này với các em rất thích hợp. Các em cả ngày liều mạng ngâm mình trong đề thi đua không phải là để tiến vào một trường đại học thật tốt sao? Sau đó chọn một chuyên ngành phổ biến, cuối cùng ra xã hội mỗi tháng cầm lương cao”

Đoạn này nói ra cũng là vượt ngoài dự kiến của mấy giáo viên ở dưới, bọn họ trực tiếp sững sờ ở trên chỗ ngồi.

“Tôi nói lời này chính là muốn nói với các em, toán học ấy, cứ mạnh dạn mà học, không phải sợ tương lai sau này thế nào chỉ cần các em có bản lĩnh là được” Vương Lợi mang một đôi giày vải, cả người không có một món đồ nào là đáng giá, thoạt nhìn không khác gì những người làm nông cả. Dù vậy thì khí thế trên người vẫn rất ngạo nghễ như cũ “Đương nhiên nếu các em không có thiên phú về toán học thì đừng liều làm gì, những người được đào tạo từ trong một biển đề thi ra cũng không đi xa được”

Vương Lợi phát biểu rất công tâm, không ai dám phản bác lại vì địa vị và danh tiếng của ông.

Học sinh ở phía dưới cũng đã chịu một trận đả kích, ở dưới trầm mặc thật lâu, tinh thần chiến đấu sục sôi lúc ban đầu nháy mắt trở nên rất uể oải.

Tần Lịch cũng nắm chặt tay, sắc mặc khó coi. Có thể đến được đây thì ai mà không có thiên phú về toán học? Còn về biển đề thi…. Tần Lịch không thể không thừa nhận đây là thói quen ưa thích của bọn họ.

Diêu Nhất vẫn đang giữ nguyên trạng thái ngẩng cao đầu nghe, cô cảm thấy Vương Lợi nói chuyện rất cứng nhắc, không cảm nhận được mị lực của toán học một chút nào cả.

“Không giống như tớ nghĩ nhỉ” Diêu Nhất quay đầu lại nói với Tần Lịch.

Khi tối Phó Xuyên nói với cô rồi, sẽ có nhà toán học đến kể các câu chuyện về toán, khích lệ mọi người học tập toán học, phát triển trong lĩnh vực toán học này hơn.

Buổi tối Diêu Nhất cũng không ngủ được, bởi vì quá hưng phấn. Muốn nghe thử xem một nhà toán học truyền cảm hứng đến như thế nào, kết quả là….. thế này đây?

“Thầy ơi, thầy dọa người khác như vậy đến lúc đó ai còn dám đến học chứ” Chu Thành ngồi phía dưới nhìn Vương Lợi có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ nói.

“Có thích đến hay không, nếu người đến mà giống như em chi bằng đừng đến thì hơn” Miệng lưỡi Vương Lợi sắc bén, không để ý đến học trò của mình chút nào.

Vì trấn an trái tim đã bị tổn thương của đám học sinh, Chu Thành lại đi lên phát biểu một đoạn ngắn. Một lần nữa đem không khí bị thầy giáo của anh làm cho trầm trọng kéo lên.

Học sinh phía dưới nhìn thấy một người có khí chất hoàn toàn không giống với một nhà toán học xuất hiện, liền lập tức bị thu hút sự chú ý.

“Đó không phải là người lần trước nói mẹ cậu sao?” Một người của Nhất Trung nói với nam sinh ngồi bên cạnh Tần Lịch.

Tần Lịch cũng ngẩng đầu nhìn lên, đứng trên đài là một người mặc đồ tây trang, mang giày da, đôi mắt màu vàng kia càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn của khán phòng. Ngược lại giống như là một nhân viên kinh doanh hơn là nhà toán học.

Nhưng mà Chu Thành ở trên lại nói chuyện liên quan đến toán, làm tinh thần của bọn học sinh lại một lần nữa phấn chấn lên.

Diêu Nhất không nghe vào nữa rồi, cô chỉ đang nghĩ là có đề thi khó để giải hay không thôi.

Buổi chiều bắt đầu thi, lượng đề thi không nhiều, nhưng kiến thức so với với cấp ba thì khó hơn nhiều.

Diêu Nhất ở phòng thi làm bài xong liền bắt đầu phát ngốc, Diêu Nhất cảm thấy cũng chỉ như vậy, không phóng đại lên như trên mạng nói.

Đặt cằm trên mặt bàn, duỗi tay ta xoay xoay cây bút. Cô có mười tiếng không nhìn thấy Phó Xuyên, tin nhắn cũng không gửi đi cái nào, trong lòng thực hoảng.

Diêu Nhất quyết định tối nay phải nói mấy lời ngọt ngào với Phó Xuyên, cô đã nghĩ kỹ rồi. Cái gì mà em muốn hỏi một đường đi, đường đi vào trái tim anh. Cái gì mà em mơ một giấc mơ, bên trong có anh, sau khi tỉnh giấc lại phát hiện giấc mơ không hề viển vông.

Thời gian thi là bốn tiếng rưỡi, đề thi cũng chỉ có vài đề thôi, nhưng bây giờ cũng có học sinh chỉ đang làm ở đề đầu tiên.

Bộ dáng thảnh thơi của Diêu Nhất nhìn thấy khá rõ.

Thật ra trước kia Diêu Nhất không phải thế này, cô làm xong bài thi sẽ ngồi thẳng tắp bắt đầu lấy mấy đề chưa làm xong ở trong đầu trực tiếp ngồi tính toán luôn.

Bây giờ…. Trong đầu chỉ có làm như thế nào để yêu đương với Phó Xuyên.

Sau khi hết giờ, giám thị đi thu bài thi, trong phòng thi đột nhiên có một bạn nam sinh khóc lên, rất thảm thiết.

Diêu Nhất mờ mịt nhìn quanh phòng thi một vòng, phát hiện ngoại trừ nam sinh đang khóc thành tiếng kia ra, còn có người ngồi ở vị trí của mình lau nước mắt nữa.

Nghĩ không ra, Diêu Nhất dứt khoát không nghĩ nữa, thi xong chạy đi tìm Tần Lịch.

“Cậu làm thế nào?” Tần Lịch vẫn còn bình tĩnh “Đề cuối tớ làm mới được một nửa, phía sau không đủ thời gian”

“Vẫn còn ổn” Phó Xuyên trước kia đã cho cô đề thật của mấy năm trước, Diêu Nhất đã làm quen với các dạng rồi nên phía sau hoàn toàn không có áp lực gì cả.

Mọi người hầu hết đều ra ngoài rồi, không ít học sinh cúi đầu lau nước mắt. Có vài người hình như còn nộp giấy trắng lên.

Mấy năm trước ở cuộc thi đua lan truyền một câu nói thế này: Ở IMO lấy huy chương không khó, khó là ở trong đội huấn luyện dẫn đầu kia kìa.

Nhưng trong đám đông có một cậu bé rất bắt mắt, rất nhiều học sinh đều vây quanh cậu, xem tư thế kia chắc là đang thảo luận bài thi vừa rồi.

Tần Lịch tùy ý nhìn thoáng qua, không đi lại xem náo nhiệt, muốn hỏi cậu ta thì hỏi Diêu Nhất cũng được. Dù sao với thực lực của Diêu Nhất thì không có chuyện cậu ấy không biết.

“Tớ đói bụng rồi, đi ăn cơm đi” Tần Lịch sờ sờ cái bụng trống không nói.

“Ừm” Diêu Nhất cúi đầu nghịch điện thoại xong rồi đi theo Tần Lịch.

Còn tại Nhất Trung của thành phố Yên, Phó Xuyên nghe thấy điện thoại rung lên một tiếng, dừng bút lại lấy điện thoại ra ngoài, phía trên là một tin nhắn thình lình xuất hiện trước mắt cậu: [Nếu cậu không phiền thì, có thể làm phiền cậu yêu tớ không?]

Phó Xuyên dựa vào trên ghế, nhìn sang chỗ ngồi trống không bên cạnh. Xé ra một trang giấy trắng viết một chữ, nhẹ nhàng gấp đôi lại rồi kẹp vào quyển sách học văn của Diêu Nhất.

Diêu Nhất mỗi buổi sáng sẽ lấy cuốn sách này ra để học thuộc, đợi cô quay lại chắc chắn sẽ thấy tờ giấy này.

Đem sách viết văn trả lại chỗ cũ rồi, Phó Xuyên cong môi cười cười, lấy điện thoại ra trả lời Diêu Nhất.

Ở trên nội thành xa xôi kia điện thoại trong túi Diêu Nhất vang lên, cô nhìn Tần Lịch phía đối diện chỉ một lòng ngồi ăn cơm, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Phía trên chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: [Phiền toái]