“Vậy thứ hai tuần sau tớ mang đến cho cậu nhé?” Diêu Nhất nhận được tin vui, lập tức phấn chấn tinh thần lại nói.
Con búp bê kia Diêu Nhất để ở biệt thự trên núi Lộc Cốc, đợi đến cuối tuần về đấy một chuyến.
“Được” Phó Xuyên thấp giọng đồng ý.
“Nhất Nhất, chúng ta đã về rồi đây” Lâm Tú Ngọc vừa bước vào cửa đã bắt đầu hô lên, một chút cũng không hợp với khí chất ưu nhã từ trên xuống dưới của bà.
“Ba, mẹ” Diêu Nhất bỏ sách xuống, đứng lên muốn tiếp nhận đồ trên tay ba cô.
Nhưng lại bị Lâm Tú Ngọc ngăn lại: “Không phải đầu gối bị thương sao, lộn xộn cái gì đấy”
“Oh, đều ổn rồi ạ” Diêu Nhất không để bụng nói.
“Ổn cái gì, để mẹ nhìn xem” Mẹ Diêu cho ba Diêu một ánh mắt, bảo tự ông đem đồ cất đi.
Diêu Nhất bị ép ngồi lại trên sô pha, sau khi hỏi là chân bên nào xong Lâm Tú Ngọc bắt đầu vén ống quần con gái lên kiểm tra.
Một vết bầm tím rõ to kia cho dù có qua mấy ngày cũng không hoàn toàn mất đi, vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng dấu vết ở trên.
“Mẹ, không đau nữa rồi” Diêu Nhất thấy Lâm Tú Ngọc vẫn mãi không nói chuyện, chột dạ nói.
“Đã bị thành như thế này rồi, nếu không phải tiểu Phó nói với mẹ chuyện này thì có phải con cũng sẽ không nói luôn cho ba mẹ biết đúng không” Lâm Tú Ngọc bất mãn nói.
Diêu Nhất lập tức giải thích: “Nhưng mà đã khỏi rồi ạ, hơn nữa, hơn nữa Phó Xuyên còn tặng con dầu thuốc nữa”
Lâm Tú Ngọc gật đầu “Tiểu Phó là người không tệ”
Ba Diêu cất xong đồ đi sang đây, xoa xoa đầu Diêu Nhất: “Là con gái phải biết yêu quý chính bản thân mình, ba mẹ cũng không thể chăm sóc con cả đời được”
“Oh” Diêu Nhất từ trước đến nay không bao giờ cãi lời người lớn nói, chẳng qua là nghe thấy và hiểu được lại là 2 chuyện khác nhau.
“Dầu thuốc đâu, ba bôi giúp con” Ba Diêu nhìn một vết kia trên đầu gối con gái, nheo mắt nói.
Diêu Nhất chỉ chỉ kệ đựng đồ nói: “Con để chỗ kia ạ”
“Nhất Nhất, tháng 12 có phải con muốn lên trên nội thành tham gia Đông Lệnh Doanh không?” Mẹ Diêu ngồi ở bên cạnh nhìn ba Diêu ngồi xổm xuống bôi thuốc giúp con gái hỏi.
Diêu Nhất nỗ lực bỏ qua cảm giác nóng rát của dầu ở đầu gối gật đầu nói: “Dạ, đi về chắc cũng mất khoảng một tuần ấy”
“Ông ngoại lần trước gọi điện thoại đến nói nhớ con đấy, con lên trên nội thành ở lại luôn nhà ông ngoại đi….. Lão Diêu anh nhẹ tay thôi!” Lâm Tú Ngọc nhìn thấy Diêu Nhất nhíu mày lập tức vỗ lên tay ba Diêu.
“Ây, dầu thuốc là phải dùng lực mới bôi được” Ba Diêu phản bác lại.
Đã từng nghe Phó Xuyên nói mấy lời này rồi, Diêu Nhất nhịn không được cũng gật đầu: “Ba nói không sai ạ”
Lâm Tú Ngọc dở khóc dở cười với Diêu Nhất: “Mẹ là sợ con đau đấy”
“Không sao ạ” Diêu Nhất ngồi ở trên sô pha đặc biệt ngoan.
“Mẹ biết con ngoan” Lâm Tú Ngọc nhìn con gái đã lớn như vậy cũng có chút cảm thán, Diêu Nhất trừ bỏ dùng mấy đồ rách này hoặc kỳ quái và không đi ngủ đúng giờ ra thì còn lại đều rất ngoan.
Bởi vì đầu gối Diêu Nhất bị thương mà trong nhà mỗi bữa ăn đều ăn ngon hơn nhiều, nhưng Diêu Nhất không tẩm bổ được bao nhiêu mà ngược lại còn làm ba Diêu mập thêm.
Cuối tuần, Diêu Nhất muốn lên núi Lộc Cốc, ba Diêu tự lái xe đưa đi chứ không để Diêu Nhất tự bắt xe lên.
“Con để cái gì trên biệt thự đấy, ba đi lấy giúp con không phải được rồi sao, thế nào cũng phải tự mình đi một chuyến như này à” Ba Diêu ngồi ở phía trước hỏi.
Diêu Nhất ghé vào trên cửa sổ ngắm phong cảnh trên núi “Con cất chúng rồi, sợ chắc ba không tìm thấy”
Diêu Nhất cất con búp bê làm được trong một cái rương, cái rương không lớn lắm, đựng nhiều nhất được hai con búp bê. Năm vừa rồi Diêu Nhất cơ bản đều cho vài đứa trẻ không quen biết mấy con búp bê đó. Nhưng trong rương vẫn còn một con búp bê ở nguyên trong đấy không động đến, đã rất nhiều năm rồi.
Đến biệt thự, ba Diêu giúp con gái mình vào nhà xong rồi đi ra tưới nước cho mấy cây xanh trong nhà mình.
Diêu Nhất đi vào phòng mình, ở trên kệ sách phía trên cùng tìm được một cái hộp hơi cổ xưa cũng rất tinh xảo.
Phía trên có một lớp giấy bao lại bên ngoài để tránh bụi bặm vì thế nên sau khi mở ra hộp rất sạch sẽ.
Cái hộp này có thể nói là đồ mà Diêu Nhất giữ gìn tốt nhất, nhiều năm như vậy trừ bỏ là tự nhiên cũ đi thì mấy nơi khác đều như lúc ban đầu.
Bên trong có một miếng lót mềm mại, con búp bê bằng sứ được đặt ở giữa.
Diêu Nhất ngồi xổm xuống dưới đất, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp thật lâu, cuối cùng khép nó lại, mang theo chiếc hộp cùng đi xuống.
Ba Diêu cũng vừa lúc tưới cây xong đi vào.
“Xong rồi à?” Ba Diêu đặt mấy thứ đồ trong tay xuống hỏi.
Diêu Nhất gật đầu rồi cùng đi ra ngoài với ba Diêu.
“Chiếc hộp này….. con lấy ra làm gì?” Ba Diêu cúi đầu nhìn chiếc hộp trên tay con gái mình, vô cùng kinh ngạc.
“Sao vậy ạ?” Diêu Nhất không rõ chuyện gì, mở hộp lộ ra con búp bê xanh lam ở trong: “Con tặng cái này cho bạn, vừa lúc hợp với cái hộp này luôn”
Ba Diêu kinh ngạc nhìn Diêu Nhất: “Trước kia con xem cái hộp này như bảo bối, con không nhớ sao?”
Đồ vật bên trong bọn họ chừng từng thấy, nhưng khi còn nhỏ Diêu Nhất đặc biệt xem trọng cái hộp này, ai cũng đều không cho chạm vào.
Diêu Nhất cúi đầu nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay: “Con? Có à? Sao con không nhớ rõ nhỉ”
“Chiếc hộp này là mẹ con mua ở một cửa hàng thủ công ở Dương Châu, lại bị con lấy mất, sau đó trong nhà không ai được động vào nó nữa” Ba Diêu nhớ lại nói:
“Khi đó con vẫn còn nhỏ, mới có 6,7 tuổi. Mẹ con có chạm vào một lần nhưng con lại rất hung dữ”
“Con?” Diêu Nhất hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dáng hung dữ của mình, ấn tượng trong cô còn chưa phát giận với ai bao giờ.
Ba Diêu cười cười: “Nhất Nhất bây giờ đã trưởng thành rồi, chắc là không còn nhớ nữa”
Nói đến con gái đã lớn, ba Diêu cũng quên hỏi thăm chuyện hộp con búp bê.
_______
Sáng sớm thứ hai, khi trời vừa hửng sáng, Diêu Nhất đã gấp gáp chạy từ trên lầu xuống trong tay còn gắt gao ôm chặt hộp búp bê.
Phó Xuyên đã đợi sẵn ở cổng, cậu đứng bên cạnh chiếc xe đạp. Bộ đồng phục vừa to vừa rộng vẫn như cũ không che dấu được dáng người thon dài của cậu, trong làn sương mù trắng mờ ảo càng thêm hiện rõ dáng người vững vàng kia.
“Phó Xuyên” Diêu Nhất không biết vì sao trong lòng có chút nhảy nhót, gọi lên âm thanh lộ ra vẻ vui mừng.
Vốn dĩ đang đứng ở đằng kia là Phó Xuyên vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùnh đó, nghe thấy liền nâng mi lên, nhìn thấy là Diêu Nhất trên mặt liền xuất hiện một tia ấm áp, hơi thở lạnh lùng xung quanh cũng tan đi không ít.
“Chào buổi sáng” Phó Xuyên nhẹ giọng nói.
“Chào buổi sáng” Diêu Nhất còn mấy bước liền chạy nhanh đến, trực tiếp đưa cái hộp trên tay sang: “Búp bê sứ ở bên trong ấy”
“Cảm ơn” Phó Xuyên không có mở ra mà là mang chiếc hộp bỏ vào cặp của mình.
Diêu Nhất quen cửa quen nẻo ngồi vào phía sau chiếc xe đạp, còn giữ vạt áo của Phó Xuyên.
“Ngồi ổn chưa?” Phó Xuyên nghiêng đầu hỏi.
Diêu Nhất gật đầu: “Ừm”
Phó Xuyên không đi ngay, ngược lại tháo đôi bao tay da của mình xuống, cậu xoay người lại giúp Diêu Nhất sửa lại chiếc khăn quàng cổ vẫn chưa mang tốt, cẩn thận vòng lại ổn hơn, che chắn hơn nửa khuôn mặt.
Làm xong chuyện này rồi, Phó Xuyên mới bắt đầu lái xe về hướng trường học.
Diêu Nhất ngồi ở phía sau một tay nắm lấy vạt áo Phó Xuyên, một tay vuốt vuốt khăn quàng cổ của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng Phó Xuyên.
Phó Xuyên……sẽ không phải muốn yêu đương với cô chứ?
Ánh mắt Diêu Nhất rất nghiêm túc, chẳng lẽ thật sự bị Tiêu Tiêu đoán trúng rồi? Phó Xuyên cũng muốn yêu đương với cô rồi củng cố thành tích của chính mình.
Không trách sao Diêu Nhất đột nhiên nghi ngờ, thật sự là động tác vừa rồi của Phó Xuyên quá phù hợp với kỹ xảo trong cuốn 《 Sách tình yêu 》 đi.
Diêu Nhất lâm vào trầm tư, cô đang suy nghĩ xem mình có nên tiên hạ thủ vi cường* hay không.
Đúng, để Phó Xuyên tưởng rằng bản thân mình thật sự thích cậu, lúc đó cậu mới nới lỏng cảnh giác được.
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Diêu Nhất ngồi ở phía sau như đang suy tư gì đó. Xem ra cô phải mang cuốn《 Sách tình yêu 》 triệt triệt để để nghiên cứu lại một lần. Quả nhiên thành tích ngữ văn tốt nên hiểu rõ mấy thứ này hơn à?
Phó Xuyên thật sự thấu hiểu hết mấy kỹ xảo trong cuốn sách, hiểu một cách xuất sắc. Trong lòng Diêu Nhất ba phần bội phục bảy phần không phục
Rõ ràng vừa nãy còn giữ thái độ thân thiện giữa bạn bè, chỉ cần không đến hai phút lập trường của Diêu Nhất đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi đến trường, Diêu Nhất không giống như bình thường trực tiếp tự mình đi về khu dạy học, mà là nhắm mắt đuổi theo Phó Xuyên đã đi đến bãi đổ xe.
“Làm sao vậy?” Phó Xuyên xoay người lại hỏi.
Diêu Nhất mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng chân thành nói: “Tớ đợi cậu cùng nhau đi”
Phó Xuyên ngẩn người, khoé môi không nhịn được cong lên nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, thu hồi biểu cảm trên mặt mình.
Sương mù hôm nay rất đậm, trắng xoá cả một khoảng. Mới sáng thức dậy còn thấy rõ người xung quanh, còn bây giờ chỉ nhìn thấy được người trong vòng 5 mét thôi.
Diêu Nhất phải cẩn thận theo sát Phó Xuyên ở đằng sau mới không bị mất dấu cậu.
Phó Xuyên tìm được một chỗ trống để xe xong xoay người lại vừa lúc Diêu Nhất cũng đụng phải cậu. Không biết trong lòng vì cái gì, nhưng Phó Xuyên không lên tiếng nhắc nhở cô, chỉ khi Diêu Nhất sắp đụng phải cằm mình cậu mới đỡ cô dậy.
“Cẩn thận” Phó Xuyên nửa ôm cô vào gần người mình, hơi cúi người xuống nói ở bên tai cô.
“Oh” Diêu Nhất có chút hồ đồ rồi, sương mù này quá dày nên tâm tư cô liền chạy đi nơi khác mất rồi.
Cả hai đang ở trong tư thế ôm hôn nhau, thoạt nhìn giống như là một cặp đôi đang thân mật trong khuôn viên trường.
“Ban ngày ban mặt, có thể để ý đến hình tượng chút được không?” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên ở gần đó “Đây là sân trường, không phải là nơi để mấy người yêu đương!”
Diêu Nhất và Phó Xuyên đồng loạt nhìn về nữ sinh đang nói chuyện, chắc cũng là học sinh tới để xe chẳng qua là sương mù quá dày nên không nhìn thấy rõ mặt cô ta.
Phó Xuyên nhíu mày, đang định mở miệng thì Diêu Nhất đã giành trước một bước: “Cho dù cậu có không yêu đương thì thành tích cũng đâu phải tốt nhất”
Người có thành tích tốt nhất đang ở bên cạnh cô đấy, Diêu Nhất có chút không cam lòng nghĩ.
Các khối lớp học ở Nhất Trung khác nhau thì có thời gian học khác nhau. Lớp 12 là sớm nhất, lớp 10 vì muốn học sinh thích ứng nhanh hơn nên thời gian sắp xếp ở phía trước lớp 11. Vì thế mà bây giờ chỉ có khối lớp 11 học thôi.
“Vậy thì thành tích so ra cũng tốt hơn mấy người!” Nữ sinh kia đại khái là bị chọc giận, ngữ khí cũng táo bạo hơn.
Phó Xuyên buông Diêu Nhất ra thấp giọng nói: “Cậu ra trước bãi đỗ xe phía đến bên phải bồn hoa đầu tiên đứng đợi tôi nhé”
“Oh” Diêu Nhất ngoan ngoãn xoay người chạy đi mất. Cô bây giờ dự tính sẽ nghe lời Phó Xuyên hơn, dù sao thì cậu cũng là người cô sắp tỏ tình mà.
Diêu Nhất chạy đi ra ngoài rồi Phó Xuyên mới đi về phía nữ sinh vừa rồi kia.
“Thế nào, cậu còn muốn bắt nạt nữ sinh khác nữa sao?” Nữ sinh kia đại khái là lo lắng người nói chuyện là một nữ sinh nào đó đội sổ hư hỏng của Nhất Trung, giọng điệu có hơi hoảng loạn nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Đây là trường học đấy, nếu cậu làm gì bậy bạ chắc chắn sẽ bị đuổi học!”
Phó Xuyên không để ý đến mấy lời vô nghĩa đó của cô ta, chỉ đi từng bước một về phía nữ sinh thẳng đến khi hai người có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương.
“Tôi tưởng, thành tích của cậu không tốt hơn tôi” Giọng nói Phó Xuyên cực lạnh lùng: “Vùi đầu vào học tập là chuyện của cậu, yêu đương là chuyện của tôi. Bạn học cậu đừng quá xen vào chuyện của người khác, đặt nhiều tâm tư hơn trên việc học đi. Nếu thật sự yêu việc học thì sẽ không đi nhìn những người khác đâu”
Nữ sinh kia đã sớm không nói được lời nào, mặt Phó Xuyên và mái tóc dài kia chính là ký hiệu của cậu. Ai mà không biết Phó Xuyên của khối 11 đem huyền thoại đi thi – Diêu Nhất của thành phố Yên ép đến gắt gao chứ.
Cô có thể so thành tích với cậu ấy được sao? Càng huống hồ là top 100 nữ sinh còn chưa vào được một lần.
Phó Xuyên nói xong cũng không để ý sắc mặt nữ sinh trở nên có bao nhiêu khó coi, lập tức đi ra ngoài.
Cô gái đứng đó sắc mặt hết trắng rồi xanh, xanh rồi trắng, cuối cùng lại sinh một câu hỏi mới: “Nếu người đứng top đầu yêu đương vậy thì nữ sinh kia là ai?”