Gần đây Tần Lịch bắt đầu trở nên khẩn trương, mục tiêu của cậu không chỉ là tiến vào Đông Lệnh Doanh, cậu còn muốn đi xa hơn nữa.
Toàn bộ người trong lớp Tần Lịch nhìn trúng cũng chỉ có mình Diêu Nhất, cậu cảm thấy đề tài chung của hai người khá nhiều cho nên lúc khẩn trương liền tự nhiên mà chạy đi tìm Diêu Nhất.
Tìm cô là để ra đề bài có cả thảo luận toán học lý luận nữa.
Lý Cách thật sự không hiểu Tần Lịch vì sao đối với chuyện được tuyển thẳng đại học có một ham muốn mạnh mẽ như vậy, hơn nữa cũng cực kỳ đam mê toán học, nhưng Diêu Nhất lại không hề để bụng.
“Nếu không thi đậu nhà tớ sẽ không có nhiều tiền như vậy để mua điểm vào” Tần Lịch đầu cũng không ngẩng lên nói: “Trường đại học tốt nhất mới có đãi ngộ tốt được”
Gia cảnh của cậu chỉ được tính ở mức bình thường, mà con người thì luôn bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sống. Có lúc Tần Lịch nghĩ mình sẽ đi nghiên cứu học thuật toán học, tương lai không chắc sẽ kiếm được nhiều tiền. Nếu tốt nghiệp học trường đại học tốt nhất, sau này có đổi nghề cũng dễ dàng hơn một chút.
Lý Cách trầm mặc một hồi rồi nhỏ giọng cổ vũ nói: “Cậu hãy nỗ lực thật nhiều vào, nhất định có thể tiến vào đội tuyển quốc gia!”
Tần Lịch gật đầu, cũng không bị lời nói lúc nãy ảnh hưởng.
“Cậu có thể xem giúp tớ đề này không? Tớ cảm thấy cách trên mạng hình như có vấn đề” Tần Lịch cầm đề bài đã đánh dấu rồi chạy đến bên chỗ Diêu Nhất hỏi.
Phó Xuyên ngồi ở bên ngoài, Tần Lịch trực tiếp làm lơ cậu chen vào giữa 2 người, quay về phía Diêu Nhất hỏi.
“Mình xem trước đã, tiết sau đến tìm cậu” Diêu Nhất nhận lấy nói. Loại đề thi đua này không phải dăm ba câu là nói rõ ràng được.
“Ừ, tí tan học có thể đợi một lát không, tớ còn có mấy vấn đề nữa” Tần Lịch không biết cô đi với Phó Xuyên, muốn cô ở lại thêm một lúc.
Diêu Nhất theo bản năng nhìn về Phó Xuyên ở bên cạnh, thấy cậu gật gật đầu gần như không thấy được kia rồi mới mở miệng nói: “Được”
“Tần Lịch, mình cảm thấy các cậu phải nỗ lực hơn nữa đấy” Lý Cách nghịch điện thoại trong tay một hồi lâu, thấy Tần Lịch quay lại chỗ ngồi nói.
“Sao thế?” Tần Lịch một lòng chỉ muốn làm đề toán học thôi.
Lý Cách thở thật dài một hơi nói: “Mình thấy mấy hạt giống tuyển thủ của đội quốc gia lần này toàn mấy đứa nhỏ hết”
“Mấy đứa nhỏ gì?” Tần Lịch nghe không hiểu.
Lý Cách chậm rãi nhìn về phía Tần Lịch: “Gọi là thần đồng đấy”
“Ừ, mấy năm trước đều như vậy cả” Tần Lịch cũng không mấy ngạc nhiên “Rất nhiều người 13, 14 tuổi tham gia IMO đã đạt giải”
Lý Cách im lặng nhìn thoáng qua Tần Lịch, trong lòng rất đồng cảm. Tuy rằng thành tích toán học năm cấp ba của cậu không tính là quá kém, nhưng mà đề thi ở trường cấp ba và đề thi đua là hai thế giới khác nhau.
Nói đến đề tài này Tần Lịch cũng hiếm khi thấy có hứng thú lên: “Sao Diêu Nhất lại không nhảy lớp thế?”
Bản thân Tần Lịch là chỉ có hứng thú với đơn độc một mình môn toán học thôi, chắc là cũng có chút thiên phú đi. Nhưng Diêu Nhất hầu như mỗi chương trình dạy đều có thể đạt được top đầu, hoàn toàn đủ tố chất để được coi là một thần đồng. Thế nhưng kết quả là vẫn đọc sách và đi từng bước một như người bình thường, ở một độ tuổi bình thường học cấp ba.
“Không rõ lắm, hình như ba mẹ cậu ấy không mấy đồng ý thì phải” Lúc Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu cùng ăn cơm trực tiếp ở nhà Diêu gia, thoạt nhìn cô chú Diêu đều hy vọng mỗi ngày của Diêu Nhất trôi qua vui vui vẻ vẻ là được rồi.
“Ra vậy….” Tần Lịch hình như là hiểu ra được rồi.
Câu hỏi của đề thi đua vẫn phải cần suy nghĩ, Diêu Nhất phải quay vòng đề thi mấy lần mới nhìn ra được vấn đề. Bài học trên lớp không thích hợp với cô, dứt khoát trực tiếp cúi đầu xuống tính toán đề bài Tần Lịch đưa tới luôn.
Vừa tan học Diêu Nhất liền đem vở đưa cho Tần Lịch, phía trên là đáp án kỹ càng tỉ mỉ từng bước đi.
“Trên mạng hẳn là lúc nhập vào có vấn đề, đánh sai rồi” Diêu Nhất đã xem qua đáp án trên mạng mà Tần Lịch đưa.
“Cảm ơn, lát nữa phiền cậu đợi một lát rồi hẵng về nhà nhé” Tần Lịch vừa lật tờ giấy nháp vừa nói.
“Ừm” Diêu Nhất đồng ý xong trực tiếp trở về chỗ ngồi.
Vốn dĩ thời gian giải lao giữa các tiết cũng chỉ có 10 phút, nói chuyện cũng không nói được mấy câu.
Lúc giáo viên đang giảng bài ở Lớp giỏi thì đại đa số học sinh đều ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi của giáo viên. Suy cho cùng thì giáo viên có thể dạy ở Lớp giỏi đều có một ít bản lĩnh, trước đó sẽ chuẩn bị những câu hỏi khó hơn để mở rộng ra.
Trong tình huống bình thường thì giáo viên cho phép học sinh cúi đầu xuống làm bài tập của mình, bởi vì có vài học sinh thật sự là không cần lãng phí thời gian nghe bài giảng trên lớp nữa, nhưng mà thất thần thì tuyệt đối không cho phép.
“Phó Xuyên, em đứng lên nói xem đáp án đề này là gì?” Giáo viên hoá học bỗng dưng gọi tên.
Phó Xuyên bị gọi tên đứng lên, dáng người thon dài đĩnh đạc, cho dù là bộ đồng phục bình thường nhất cũng không phá đi vẻ đẹp của cậu được.
Chỉ là Phó Xuyên đẹp trai hôm nay cũng không biết đáp án là cái gì, cậu ngay đến cả giáo viên hỏi cái gì cũng không biết nữa là.
Diêu Nhất đợi cả nửa ngày cũng không thấy Phó Xuyên trả lời, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nhìn giáo viên lại liếc mắt nhìn Phó Xuyên một cái: “Chọn C”
Giáo viên vừa mới đọc xong một đề hoá học trắc nghiệm, câu hỏi không khó. Diêu Nhất kỳ quái nhìn Phó Xuyên không nói lời nào, chắc là cậu ấy biết.
Thấy cậu vẫn không trả lời, Diêu Nhất dùng tay chọc chọc Phó Xuyên: “C nha!”
Phó Xuyên thuận tay nắm tay Diêu Nhất lại, không cho cô lộn xộn nữa, một cái tay khác nắm lại ho một tiếng nói: “Chọn C”
Giáo viên hoá học ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Phó Xuyên “Ngồi xuống đi, học tập đừng quên mất là phải tiến bộ hơn”
Lời này nghe cứ kỳ kỳ, Lý Cách cúi đầu nhịn cười, xem ra là Phó Xuyên làm việc riêng bị giáo viên phát hiện.
Sau khi Phó Xuyên ngồi xuống rồi mới buông tay Diêu Nhất ra, cũng không nhìn về phía cô, vẫn ngồi nghiêm chỉnh không biết đang suy nghĩ gì.
Diêu Nhất cũng không để bụng mấy chuyện này, liền suy bụng ta ra bụng người, nếu chính mình mà nói người bên cạnh cứ luôn quấy rầy thì bản thân Diêu Nhất cô cũng sẽ nói không được động đậy.
Trong phòng học chỉ có âm thanh giáo viên hoá đang giảng bài, còn có tiếng gió vù vù ở ngoài cửa sổ.
Phó Xuyên nắm vuốt lòng bàn tay mình, tựa hồ vẫn còn lưu luyến cảm giác vừa nãy.
Thật mềm.
________
Chuông tan học vừa vang lên, học sinh bắt đầu thu dọn sách vở rời đi. Diêu Nhất ngồi nguyên vị trí cũng bắt đầu thu dọn sách vở, chỉ chừa lại một quyển vở nháp và một cây bút.
“Tớ sang bên kia đây” Diêu Nhất chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên Tần Lịch, rất tự nhiên mà đưa cặp sách cho Phó Xuyên giữ.
Lớp học tuy là trong nháy mắt chỉ còn có một nửa, nhưng mà vẫn còn một vài học sinh ở lại, vì thế mà dù Phó Xuyên ngồi ở hàng cuối cùng cũng không nhìn thấy được.
Tần Lịch tự nhiên không hề phát hiện, cậu lấy ra một cuốn vở thật dày, ở trên toàn là những chỗ mà cậu không hiểu.
Thật ra mà nói, Diêu Nhất cho rằng giữa cô và Tần Lịch có sự chênh lệch, ít nhất là về mặt toán học thì không lớn như vậy.
Cho nên vấn đề mà cậu hỏi Diêu Nhất cũng không thể trực tiếp giải ra được liền, còn phải nhìn một lúc mới giải ra được.
Đại khái là lăn lộn hơn bốn mươi phút, Diêu Nhất giúp đỡ thảo luận ra được 2 vấn đề, lúc này trong phòng học chỉ còn lại 3 người.
“Ngại quá, lại chậm trễ cậu lâu như vậy” Tần Lịch đứng lên quay về phía vị trí của Lý Cách nói với Diêu Nhất.
Diêu Nhất kỳ quái nhìn Tần Lịch “Cậu khách khí như vậy sao?” Ấn tượng của cô với Tần Lịch còn dừng lại ở bộ dáng lúc cậu keo kiệt lấy tiền thuê cuốn tập san với cô.
Tần Lịch bị đáp lại một câu như vậy, chỉ cười cười rồi đứng lên thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.
Cậu phát hiện bạn ngồi cùng bàn của mình trước kia vẫn còn ở lớp học, lúc này Tần Lịch vẫn không suy nghĩ gì nhiều, thẳng đến khi Diêu Nhất và Phó Xuyên sóng vai nhau ra khỏi lớp học.
Cặp của hai người còn đổi cho nhau, đừng hỏi Tần Lịch làm sao mà biết được. Cặp của Diêu Nhất nát như vậy, toàn bộ Nhất Trung cũng không tìm ra cái cặp nào cũ như của cô.
“Có đói bụng không?” Phó Xuyên mang khăn quàng cổ Diêu Nhất tặng, nhẹ giọng hỏi.
Chiếc khăn này cũng không tính là tặng, Diêu Nhất chưa từng nói, nhưng hai người đều ngầm thừa nhận như vậy.
“Có một chút” Diêu Nhất học xong một buổi sáng, não bộ hoạt động cực nhiều sao có thể không đói bụng? Chỉ là nói chuyện vẫn phải uyển chuyển một chút thôi.
Bước chân của Phó Xuyên không dừng lại, lấy từ trong túi ra một thanh chocolate: “Ăn cái này đi”
“Cảm ơn” Diêu Nhất nhận lấy, hơi do dự “Cậu chỉ có một cái à?”
Phó Xuyên từ một bên túi khác lấy ra thêm một cái đưa cho Diêu Nhất “Vẫn còn, lát nữa lái xe tôi không tiện ăn, cậu ăn đi”
Hai người nói chuyện đi đến bãi đỗ xe, xe bên trong đã lấy đi hết rồi, dễ như trở bàn tay lấy xe ra ngoài.
Trong lúc Phó Xuyên mở khoá xe Diêu Nhất đã ăn xong một thanh chocolate, lại mở ra một cái khác, đợi này lúc cậu đứng dậy liền chạy đến bên miệng Phó Xuyên.
“Cậu lái xe đi, tớ cầm cho cậu ăn” Diêu Nhất cong mắt cười nói, để Phó Xuyên chờ lâu như vậy cô cũng hơi ngại.
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất, thần sắc trong mắt cô đều xem không hiểu, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngồi lên xe đạp rồi, Phó Xuyên quay đầu lại hỏi Diêu Nhất “Ngồi ổn chưa?”
Diêu Nhất trước tiên là “Ừm” một tiếng, sau đó liền mang thanh chocolate đưa sang “Cắn một miếng”
Bóng dáng hai người nhìn ở đằng xa, nhìn không khác gì một cặp yêu đương bình thường.
Tần Lịch đứng ở đằng sau nhìn mà hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
Hai bọn họ từ khi nào mà có tình cảm tốt như vậy rồi?
“Ây, Tần Lịch đấy à, sao trễ rồi còn chưa quay về nữa?” Giáo viên hoá chạy một chiếc xe điện mini dừng lại bên cạnh Tần Lịch “Em ở lại ký túc xá trường sao?”
Tần Lịch lắc đầu: “Thầy ơi, em là học sinh ngoại trú ạ”
“À, à, à, nhà em ở đâu?” Giáo viên dạy hoá ôn hoà hỏi.
Nghe Tần Lịch báo địa chỉ nhà mình rồi, giáo viên hoá học cười vui vẻ nói: “Vừa lúc tiện đường, thầy chở em đi một đoạn”
“Cảm ơn thầy ạ” Tần Lịch cũng không làm ra vẻ, trực tiếp ngồi vào đằng sau.
Xe điện đương nhiên nhanh hơn so với xe đạp, Tần Lịch và giáo viên dạy hóa rất nhanh đã vượt qua đôi tình nhân hư hư thực thực ở phía trước kia.
Nhân tiện, giáo viên dạy hoá đặc biệt thích chào hỏi học sinh sau giờ học, nhìn thấy Phó Xuyên và Diêu Nhất ở phía trước, liền cố tình giữ tốc độ chậm lại một lúc.
“Phó Xuyên, về nhà đấy à?” Giáo viên dạy hoá không đợi đến lúc cậu trả lời đã cười ha ha nói: “Diêu Nhất lần trước thi hoá không tồi, cứ giữ vững như vậy nhé”
Mặt khác hai người còn lại nghe không hiểu, thành tích hoá của Diêu Nhất có lần nào thi không tốt đâu? Cần gì phải lấy ra nói?
“Phó Xuyên cũng vậy, đừng nghĩ rằng đứng đầu liền thiếu cảnh giác” Giáo viên dạy hoá tựa hồ như đang ám chỉ điều gì “Mấy chuyện khác có thể làm, nhưng vẫn phải bảo đảm duy trì thành tích thật tốt”
Nghe vậy Diêu Nhất đột nhiên thấy có chút chột dạ, sao cảm giác như giáo viên dạy hoá đang ám chỉ điều gì ấy nhỉ.
Sau khi giáo viên dạy hoá nói xong, thỏa mãn tăng tốc vượt qua xe Phó Xuyên.
“Haiz, mấy đứa trẻ bây giờ ấy à!” Tần Lịch nghe giáo viên dạy hoá ở phía trước thở dài nói “Còn rất lãng mạn nữa”
“???”
Tần Lịch nghe thế nào cũng thấy không đúng “Thầy ơi, thầy là đang nói Phó Xuyên và…..”
“Nói cái gì, thầy không nói gì cả” Giáo viên dạy hoá nắm chặt tay lái, mạnh mẽ phủ nhận “Thầy chưa từng nói là bọn họ đang yêu đương. Này nhóc con, em tốt nhất là cũng đừng nói với người khác, tối hôm này em nhìn thấy cái gì đều quên hết đi”
Hôm này cậu nhìn thấy cái gì? Tần Lịch ngồi ở phía sau xe vẻ mặt tràn đầy hoài nghi.
“Phó Xuyên và Diêu Nhất đang yêu đương ạ?” Tần Lịch phản ứng lại hỏi.
Giáo viên hoá học trầm mặt một lúc nói: “Thâyd không có nói như vậy, Tần Lịch em cũng đừng đi nói lung tung với người khác”
Một lát sau giáo viên dạy hoá còn nói thêm: “Bọn nó có yêu đương cũng không sao cả, một người đứng đầu top, một người đứng nhì top cùng nhau tiếp thu. Khá tốt, khá tốt”
Cho nên……
Tần Lịch ngồi ở phía sau tâm tình và đầu tóc bị gió thổi đến hỗn độn giống nhau y như nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Giáo viên dạy hoá: Không phải tôi, không phải tôi nói, người ở quán ăn hít sâu một hơi cũng không phải tôi đâu ∑( ̄□ ̄;)