“Có bao nhiêu bạn muốn tham gia Đông Lệnh Doanh đây nhỉ?” Mới vừa học xong tiết hoá lão Hàn liền chạy sang đây hỏi.
Trong lớp có mấy cánh tay thưa thớt đưa lên, lão Hàn đứng ở trên kiểm tra số lượng “Tháng 12 năm nay là phải đi huấn luyện rồi, các em chuẩn bị cho thật kĩ. Có thể dành được điểm số cao đương nhiên là rất tốt, nếu không dành được thành tích cao cũng không sao cả, quay về học tập tốt hơn nữa là được nhé”
“Biết rồi ạ” Học sinh phía dưới tích cực trả lời lại.
Trước khi ra khỏi cửa lớp học lão Hàn quay đầu lại nói “Lúc đó chắc là phải xin nghỉ một tuần, các em về nhớ nói với ba mẹ mình”
“Nhất Nhất, nghe nói thi xong Đông Lệnh Doanh rồi sẽ chọn mấy chục người vào đội tuyển quốc gia. Thế nào, cậu tự tin không?” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại hưng phấn hỏi.
Diêu Nhất ngẩng đầu từ trong biển đề thi lên, mang theo chút mờ mịt “Còn phải chọn nữa à?” Cô nghĩ rằng xong lần này mình sẽ trực tiếp vào thẳng IMO luôn.
“Trước kia không phải Lý Cách đã giải thích rõ ràng cho cậu rồi à?” Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày “Cậu không nhớ rõ sao?”
Diêu Nhất chột dạ mím môi lại, lúc đó chắc cô đang nghĩ về chuyện khác, nào có nghe thấy Lý Cách đang nói cái gì.
“Chỉ sau khi vào đội tuyển quốc gia rồi mới có thể từ trong đó chọn ra 6 người đại diện quốc gia đi thi đấu” Phó Xuyên ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Phó Xuyên, cảm thấy kỳ lạ. Nếu cô nhớ không lầm thì hình như Phó Xuyên không có thi đến Đông Lệnh Doanh, sao biết rõ ràng thế nhỉ?
Những người như bọn họ là chỉ muốn xem điểm số trong cuộc thi hoặc là thi xong vòng bán kết rồi mới để ý tới hành trình tiếp theo. Đương nhiên cũng không thiếu người giống như Lý Cách chuyện gì cũng đều muốn biết rõ.
Nhưng Phó Xuyên lại chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào, chỉ thi đấu ở vòng sơ loại dành lấy được một vị trí. Hơn nữa thành tích của cậu cũng không cần phải cộng thêm điểm, hoàn toàn có thể chọn trường đại học.
“Oh, vẫn còn sớm mà” Nói xong Diêu Nhất cúi đầu tiếp tục làm đề thi của mình.
Hàn Tiêu Tiêu cũng bất đắc dĩ, quay người lên tiếp tục làm việc của mình, chỉ là giây cuối cùng còn liếc mắt nhìn Phó Xuyên một cái.
Cô không mấy thích Phó Xuyên này, tuy rằng cậu lớn lên là người đẹp nhất mà từ trước đến nay Hàn Tiêu Tiêu gặp được nhưng cũng không ngăn được việc cô ghét cậu.
Vì cái gì sao?
Hàn Tiêu Tiêu dùng bút chạm chạm vào mặt, câu được câu không nghĩ.
Đại khái lúc đầu là vì cậu ta đoạt lấy ngôi vị top đầu của Diêu Nhất, làm Diêu Nhất buồn. Sau này thì Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy ánh mắt người này nhìn mọi người cũng không đúng, mang theo một chút lạnh lẽo.
Có một lần Hàn Tiêu Tiêu đến trường học sớm, đang đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nói chuyện với bạn hồi cấp 2 của mình thì tận mắt nhìn thấy được Phó Xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ ngườj ngồi cùng bàn của mình một lúc, đáy mắt toàn là chán ghét.
À, khi đó bạn cùng bàn của cậu ta vẫn là Tần Lịch.
Trước kia Hàn Tiêu Tiêu từng nghe ba mình nói làm giáo viên lâu như vậy, luôn cũng gặp phải ít phân chuột, hẹp hòi, có mấy hành động nhỏ nhặt với bạn cùng lớp của mình trong các kì thi.
Tuy là Phó Xuyên không trải qua loại chuyện này nhưng mà Hàn Tiêu Tiêu dần dần cho rằng cậu chính là người như vậy.
“Sinh nhật cậu là khi nào thế?” Diêu Nhất một lúc lâu không làm bài tập, đột nhiên quay đầu lại hỏi Phó Xuyên.
Tay nắm bút máy của Phó Xuyên dừng lại một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cậu ngồi cùng bàn với tớ lâu vậy rồi nhưng hình như tớ không quá hiểu biết về cậu” Diêu Nhất nhỏ giọng nói.
“Ngày 7 tháng 7” Phó Xuyên lại một lần nữa tiếp tục viết trên sách, rũ mắt xuống trả lời câu hỏi của Diêu Nhất.
“Oh” Diêu Nhất trong lòng nghĩ thầm vẫn còn lâu thật đấy, bây giờ mới tháng 11 thôi, cô phải lấy cớ gì để tặng quà Phó Xuyên đây? 《 Sách tình yêu 》 chương sinh nhật không thể thực hiện được rồi.
Diêu Nhất vạch thật mạnh trên giấy nháp vài nét bút, bút máy lại hết mực trực tiếp xé rách tờ giấy.
Nhìn nhìn cây bút máy và tờ giấy nháp Diêu Nhất không động đậy.
Quả nhiên, rất nhanh Phó Xuyên đã phát hiện ra, cậu dừng tay lại duỗi tay lấy cây bút máy của Diêu Nhất sang sau đó cẩn thận giúp cô rót mực vào.
Thói quen này đã có hơn 2 tuần.
Không biết từ khi nào Phó Xuyên cũng bắt đầu dùng bút máy, kết quả là một ngày kia Diêu Nhất làm dính mực lung tung khắp nơi hết, Phó Xuyên giúp cô lau khô, sau lại tự nhiên mà đảm nhận luôn công việc giúp cô thay mực.
“Cảm ơn” Phó Xuyên ghé vào trên bàn nhìn Phó Xuyên mở bút máy ra bắt đầu rót mực.
Người có khí chất mặc kệ là làm cái gì cũng có một khí chất riêng. Diêu Nhất nhìn động tác của Phó Xuyên, cảm thấy cậu lớn lên nhất định rất đẹp, ngón tay đẹp, đôi mắt cũng đẹp.
Diêu Nhất không thể hiểu được bắt đầu cảm thấy bệnh mù mặt của mình là một chuyện rất nghiêm trọng.
Trước kia dựa vào trí nhớ tốt mà Diêu Nhất chỉ cần phân biệt ngôn ngữ cơ thể bên ngoài là có thể biết được đó là ai, bây giờ cô bỗng nhiên muốn nhìn thấy rõ ràng mặt Phó Xuyên rốt cuộc là trông như thế nào.
“Xong rồi” Phó Xuyên đem bút máy trả cho Diêu Nhất “Có thể viết được một lúc đấy”
“Ừm” Diêu Nhất ngồi dậy rồi gật đầu, không hề phát hiện chính bản thân mình bắt đầu có chút ỷ lại vào Phó Xuyên.
Sau giờ học buổi chiều, Diêu Nhất không hề đi cùng Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền, mà là đi cùng Phó Xuyên ra ngoài ăn cơm.
Chiều ngày hôm kia Diêu Nhất rủ Phó Xuyên ra ngoài cùng đi ăn cơm lấy cớ là thảo luận về viết văn. Còn Hàn Tiêu Tiêu thì phụ trách trấn an mấy người khác nghi ngờ.
Phó Xuyên dọn dẹp sách vở trên bàn xong, sóng vai cùng Diêu Nhất đi về phía cổng trường.
Cơm tập thể ở nhà ăn Phó Xuyên vẫn luôn ăn không quen, ngoài trường cũng nhiều các nhà hàng nhỏ, trước kia thì Phó Xuyên sẽ đi xe xa hơn chút tìm nhà ăn ổn ổn.
Bây giờ đều nghe theo Diêu Nhất hết.
“Lý Cách nói quán ăn này là sạch sẽ nhất, hương vị cũng được lắm” Diêu Nhất dẫn Phó Xuyên đụng phải mấy quán tệ vài lần, rốt cuộc cũng lấy được từ Lý Cách mấy tin tức hữu dụng.
Phó Xuyên nhìn mặt mày sống động của Diêu Nhất, có hơi sửng sốt. Diêu Nhất hiếm khi nói chuyện của trước kia hình như không thấy nữa.
Hai người ngồi xuống chọn ba món ăn, chắc là ông chủ cũng biết là học sinh phải mau vào tiết học buổi tối, tốc độ ra đồ ăn rất nhanh, bọn họ không phải chờ lâu lắm.
“Cơm ở đằng kia, hai người tự đến lấy nhé” Ông chủ chỉ chỉ vào một góc cười nói.
“Tớ giúp cậu lấy” Diêu Nhất xung phong chạy tới bên cạnh nồi cơm lấy hai cái chén không.
Phải đối xử tốt mới khiến đối phương cảm động được – Trích lời trong sách nói.
Phó Xuyên chỉ có thể đến bên Diêu Nhất, tiếp nhận lấy cơm mà cô đã bới xong. Diêu Nhất đang chuẩn bị động đũa ăn cơm, cúi đầu thì tóc lại r xuống, gây trở ngại cho việc ăn cơm của cô.
Cô đã rất lâu không xử lý tóc rồi, dài là chuyện đương nhiên. Diêu Nhất dùng tay giữ tóc lại, muốn tiếp tục cúi đầu ăn cơm kết quả vừa mới động tóc lại rơi xuống.
Diêu Nhất nhíu mày lại, thoạt nhìn không được thoải mái. Ngẩng đầu nhìn mái tóc dài của Phó Xuyên được buộc lại gọn gàng, Diêu Nhất có chút tủi thân không thể hiểu được.
Phó Xuyên lúc này cũng nhìn sang đây, phát hiện mái tóc ngăn cản việc cô ăn cơm.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Phó Xuyên trực tiếp tháo dây buộc trên tóc mình xuống “Tôi giúp cậu buộc lên”
Không có dây buộc tóc, mái tóc đen dài của Phó Xuyên trực tiếp xoã ra, vẻ đẹp vượt ngoài giới tính, đặc biệt giữa hàng lông mày còn mang theo một nụ cười dịu dàng.
Hai người trong mắt chỉ có đối phương, không chú ý tới một tiếng thở hổn hển nhỏ ở phía đối diện.
“Cậu cho tớ rồi cậu làm sao bây giờ?” Diêu Nhất ngửa đầu nhìn Phó Xuyên đã đứng dậy nói.
Phó Xuyên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diêu Nhất, giọng nói trong sáng mang theo ba phần khàn khàn “Tôi quen rồi, không quan trọng”
Rõ ràng là chưa bao giờ giúp ai khác buộc tóc nhưng động tác của Phó Xuyên lại thuần thục vô cùng. Nhẹ nhàng túm mái tóc đã dài của Diêu Nhất lên, dùng tay vuốt lại, cuối cùng là đem dây buộc tóc buộc chặt.
Từ đầu đến cuối đều không làm cho Diêu Nhất cảm thấy quá đau, làm cô nhịn không được kinh ngạc nói “Cậu lợi hại thật đấy, tớ tự mình chải đầu luôn rất đau”
“Cậu…..” Phó Xuyên đều có thể đoán ra được Diêu Nhất dùng bao nhiêu sức lực để túm tóc của cô lên “Cột tóc không cần phải quá nôn nóng”
“Oh” Diêu Nhất ngoan ngoãn đồng ý, nhưng vẫn không thay đổi được.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Phân chuột???