Tâm tình mẹ Diêu gần đây rất tốt, con gái lên cấp ba giao lưu với không ít bạn bè, Phó Xuyên ở bên cạnh còn cả các bạn học muốn đến núi Lộc Cốc chơi.
Vui vẻ đến mức mặc kệ Diêu Nhất vùi đầu thế giới toán học không kể ngày đêm.
“Nhất Nhất, điện thoại của con kêu kìa” Mẹ Diêu lên lầu lấy đồ đi ngang qua phòng của Diêu Nhất, nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên.
Không thấy Diêu Nhất để ý đến mình, mẹ Diêu cau mày đẩy cánh cửa không khóa kia ra, điện thoại đang đổ chuông đặt ở trên bàn nhưng lại không thấy bóng dáng Diêu Nhất đâu nữa.
Mẹ Diêu cũng không ngạc nhiên, đi đến cầm điện thoại lên lại dẫm phải một chiếc dép lê. Thở dài một hơi rồi nhặt chiếc dép lên. Mẹ Diêu cầm dép đi quanh phòng một lượt, quả nhiên, tìm thấy Diêu Nhất đang ngồi ở một góc trong phòng.
Trong góc kia có mấy quyển sách, đầy giấy nháp bỏ đi trên sàn, Diêu Nhất đưa lưng về phía cửa ngồi đối diện với bức tường. Một lòng bôi bôi vẽ vẽ gì đó, trên chân chỉ có một chiếc dép.
Mẹ Diêu ngồi xổm xuống mang dép vào chân Diêu Nhất, lúc này điện thoại cũng ngừng đổ chuông. Nhìn lướt qua màn hình vẫn chưa tắt, thấy tên người gọi đến “Tiêu Tiêu”.
Đặt điện thoại bên cạnh Diêu Nhất, mẹ Diêu xoa đầu con gái một cái lại lấy chiếc áo khoác trên giường khoác lên cho cô rồi mới xuống nhà.
Diêu Nhất hoàn toàn không có cảm giác gì với động tĩnh của thế giới bên ngoài, đợi đến khi cô tính xong sắc trời đã tối rồi. Diêu Nhất chạm vào áo khoác, sau đó cầm điện thoại đứng lên lúc này chân cô đã tê rần, sau đó đem thành quả thận trọng cất vào túi.
“Alo, Tiêu Tiêu” Diêu Nhất gọi điện thoại lại.
Hàn Tiêu Tiêu đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vội vàng đứng dậy cầm sang.
“Nhất Nhất, cả ngày cậu làm cái gì thế?” Hàn Tiêu Tiêu chỉ nhúc nhích khẽ khoé môi, không dám mở miệng quá lớn “Gọi cậu cả mấy cuộc cũng không nhận”
“Oh, mình ở nhà làm bài tập” Diêu xem qua lịch sử cuộc gọi của Hàn Tiêu Tiêu, toàn gọi vào buổi sáng và buổi chiều
“Sau này cậu có thể gọi cho tớ vào trước hoặc sau giờ ăn cơm”
Lúc đó người nhà sẽ đến gọi cô, Diêu Nhất mới có thể bỏ sách xuống để ra ăn cơm.
“Mình bàn với bọn Lý Cách rồi, hôm sau bọn mình đến nhà cậu chơi được không?” Hàn Tiêu Tiêu dùng tay che mặt cười cười “Triệu Tiền nói cậu ta muốn tới cho biết thêm kiến thức về biệt thự”
“Vậy ngày mai các cậu bắt xe đi đến phía bắc của núi Lộc Cốc, dọc đường tớ sẽ đón các cậu.” Diêu Nhất khá quen thuộc với phía bắc “Bên kia có khá nhiều chỗ đi chơi hay lắm”
Hai người cùng thảo luận xong, quyết định đến ở nhà Diêu Nhất 3 ngày.
Khoảng ba, bốn cây số ở phía bắc và phía nam dọc đường không có nhiều xe cộ. Khách du lịch không thường đến đây, mà những chủ nhà ở phía nam cũng đến đây để tĩnh dưỡng sức khỏe, rất thích đi bộ.
Đợi đám người Hàn Tiêu Tiêu lên xe bắt đầu lên núi, Diêu Nhất đã đợi sẵn ở chỗ tụ tập rồi.
“Diêu Nhất!” Triệu Tiền cao, nhìn thoáng qua liền thấy Diêu Nhất cầm một cây cờ đứng đó đợi.
Ba người vội vàng chạy đến về hướng Diêu Nhất.
“Còn có cả cờ nữa sao?” Lý Cách cầm lá cờ xem chữ “Công ty du lịch XX” hiếu kỳ hỏi.
“Là ai đó không cần nữa, mình vừa nhặt lên đấy” Diêu Nhất đưa nó cho Lý Cách “Bọn mình mau đi đi, đợt lát nũa sẽ có một đoàn khách du lịch đến, đông lắm”
Bốn người cùng tụ hộp lại một chỗ, không khí vô cùng tốt. Đặc biệt là Lý Cách, nhìn xung quanh một vòng thân hình mũm mĩm của cậu trông có vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển hơn một chút.
“Thật mới mẻ!” Lý Cách hít một hơi sâu “Không khí ở đây vẫn tốt như vậy!”
Diêu Nhất kỳ quái nhìn cậu “Nơi này là nơi khách du lịch tụ tập, mỗi ngày đều có xe lui tới, cậu ngửi được chỉ có mùi khói xe ô tô, nó rất mới mẻ sao?”
“……” Lý Cách cẩn thận cảm nhận hương vị, phát hiện mũi của mình đích thực là chỉ có mùi xăng và khói xe. Cậu vừa rồi còn chưa kịp kiểm nghiệm đã vội cảm thán.
Triệu Tiền cười vui vẻ nói: “Mới mẻ, mùi khói xe này rất mới mẻ, còn rất sảng khoái nữa”
Hàn Tiêu Tiêu đi ở phía sau cúi đầu cười, Lý Cách ăn mệt, đình chỉ hắn chim nhỏ giống nhau phi tư thái.
Càng đi gần đến khu biệt thự, không khí quả thực trong lành hơn, các căn nhà cũng rất đẹp.
“Ở nơi này hưởng thụ không chừng sống lâu trăm tuổi ấy” Hàn Tiêu Tiêu cảm thán một câu.
Vừa dứt lời, Hàn Tiêu Tiêu bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào bóng dáng phía trước: “Có phải mình bị hoa mắt không, kia không phải là bạn học Phó Xuyên lớp bên cạnh sao?”
“Không hoa mắt đâu” Trệu Tiền nói chắc chắn.
“Sao cậu ấy lại chạy đến đây, không lẽ đi du lịch à?” Lý Cách tỏ vẻ không hiểu hỏi.
Đại khái là vì giọng nói của bọn họ quá lớn, bóng dáng người phía trước bỗng nhiên xoay người lại, quả nhiên là Phó Xuyên.
Đám người Triệu Tiền bị doạ giật mình, bước chân cũng dừng lại một lúc. Diêu Nhất không phát hiện vẫn đi về phía trước như cũ.
“Đi, đi, đi” Lý Cách vội vàng đuổi theo, sợ hai người này phát sinh mâu thuẫn gì đó, vạn nhất đánh nhau thì sao? Thế giới của mấy vị thần học giỏi này người khác không hiểu được.
“Chào buổi sáng” Phó Xuyên gật đầu với Diêu Nhất đang đi đến, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
Diêu Nhất cũng chào hỏi lại như thế, tự nhiên sánh vai cùng Phó Xuyên đi về phía trước, bỏ lại ba người ở sau trợn mắt há mồm.
Càng làm cho bọn họ khó tiếp thu hơn nữa chính là Phó Xuyên lại ở đối diện với nhà của Diêu Nhất.
“…… Cậu ấy, bạn học Phó Xuyên là hàng xóm của cậu sao?” Mấy tin tức bát quái trong đầu Lý Cách nay lại có thêm một đầu mối mới, dẫn đến có chỗ mắc kẹt.
“Ừm” Diêu Nhất mở cửa vào, tiếp đón mời 3 người ngồi xuống.
Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền liếc nhìn nhau, sau mới mở miệng hỏi: “Vậy trước kia cậu vẫn là không quen biết bạn học Phó Xuyên”
“Mình cũng không biết cậu ấy” Diêu Nhất khom lưng rót ba ly nước, trên bàn mẹ Diêu đã sớm chuẩn bị đủ thứ đồ ăn vặt
“Bạn học Phó Xuyên vốn dĩ là ở trên thành phố đọc sách, nghỉ hè mới đến đây.”
“Các cậu đều không biết nhau sao?” Hàn Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói “Thật không biết đây là có duyên hay không nữa”
Ba mẹ Diêu ở trên lầu dọn sạch phòng cho khách, khi hai người họ xuống lầu Triệu Tiền và Lý Cách đã dạo ăn một vòng rồi. Ba người này không ai thuộc tính cách hướng nội cả, mồm mép rất lém lỉnh, làm cho ba mẹ Diêu rất vui vẻ.
“Không sai, Diêu Nhất của chúng ta rất lợi hại, trực tiếp đánh bại toàn trường. Cậu ấy không chỉ thành tích tốt mà còn chạy rất giỏi nữa, đại hội thể thao hôm đó cậu ấy đã tự mình hạ gục tất cả mọi người, xém chút nữa còn phá kỷ lục ấy ạ” Lý Cách ngồi đối diện với mẹ Diêu, chắc có thể nói chuyện ba ngày ba đêm không hết việc.
Mẹ Diêu mỉm cười, lần đầu tiên thấy con gái mình hoạt bát như vậy, nhịn không được muốn biết càng nhiều hơn: “Nhất Nhất chỉ biết đến toán học, không chừng có rất nhiều bạn học không thể nói chuyện với nó”
“Sao có thể chứ, Diêu Nhất rất được hoan nghênh ấy chứ, cuộc chiến giành danh dự lại cho lớp đều ở trên vai cậu ấy” Lý Cách phản bác lại.
“Đúng thế, cô không biết bạn học Phó Xuyên kia mạnh thế nào đâu, không có Diêu Nhất lớp chúng con chắc chắn sẽ bị huỷ” Hàn Tiêu Tiêu phụ hoạ theo.
“….. Tiểu Phó sao?” Ba Diêu đi đến nghe thấy thế, do dự hỏi:
“So thành tích à?”
“Cậu ấy luôn đứng nhì, Diêu Nhất mới đứng đầu ạ” Hàn Tiêu Tiêu vội vàng nói.
“À, vậy sao” Ba Diêu như suy nghĩ chuyện gì gật đầu nói.
Ba mẹ Diêu Nhất hôm nay rất vui vẻ khi nhìn thấy bạn bè của con gái mình, nhiều năm như vậy chưa từng thấy ai. Không nghĩ đến nay lại nhiều đến cả 3 người, lại còn là những đứa trẻ ngoan.
Triệu Tiền và Lý Cách ngủ ở một căn phòng dành cho khách, Hàn Tiêu Tiêu cùng Diêu Nhất ở chung một phòng. Ăn cơm xong, Diêu Nhất dẫn bọn họ đi tham quan phòng của mình.
“Nơi này…..Đối diện không phải là bạn học Phó Xuyên chứ?” Lý Cách đi đến bên cửa sổ, tin tức bát quái radar kia lập tức dựng lên.
Diêu Nhất đi qua, nhìn phía đối diện đang đóng chặt bức màn, gật đầu “Ừm, bạn học Phó Xuyên ở bên kia”
“Vậy các cậu chạm mặt nhau sẽ nói chuyện à? Giống như hôm nay vậy” Lý Cách càng muốn biết thêm nhiều hơn.
Diêu Nhất suy nghĩ một hồi về mấy tình huống gần đây nhất rồi mới trả lời: “Ừm, nhưng bọn tớ thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, cơ bản là không chạm mặt nhau đâu”
Phó Xuyên thích ra ngoài vào buổi sáng hoặc buổi tối một chút, buổi chiều sẽ ngồi ở cửa sổ đọc sách. Còn Diêu Nhất một ngày trừ khi giải quyết 3 bữa ăn và 3 việc gấp thời gian còn lại đều dành cho việc tính toán.
Diêu Nhất đã quyết định dành 3 ngày để chơi cùng với các bạn, sách cũng được cất sang một bên rồi.
“Chơi bài không?” Lý Cách đề nghị
“Hình như nhà mình không có” Diêu Nhất không rõ mấy thứ này lắm.
Hàn Tiêu Tiêu giơ tay: “Mình có mang theo”
Bốn người lập tức ngồi thành một vòng, ngồi trên tấm thảm trong phòng đánh bài Poker.
“Đôi J” Triệu Tiền ra bài “Lão Hàn có nói ai sắp tới sẽ vào lớp không?”
“Không có, ba tớ dạo gần đây vì chuyện này mà đau đầu ấy” Hàn Tiêu Tiêu ném bài ra nói
“Chọn học sinh ban xã hội là từ nguyện vọng của học sinh chọn ra, ban tự nhiên thì chọn ra từ top 50”
Đến lượt Diêu Nhất ra bài: “Bạn học Phó Xuyên chắc là ở lớp chúng ta phải không?” Nếu như cùng một lớp vậy càng tiện hơn cho việc mua sách ở đường Phượng Dương của cô rồi.
“Đó là chắc chắn!” Lý Cách nhìn bài của mình, nhịn không được đắc ý nói: “Năm nào người đứng top 2 cũng sẽ vào lớp tốt nhất”
Diêu Nhất âm thầm đưa bài của mình ra, cô là người thắng.
Ba người cùng ngẩn người không phản ứng lại, một lát sau:
“Không phải chứ, như vậy mà cậu cũng có thể thắng sao?”
“Vận may bùng nổ”.
———-
“Poker thực chất là làm một bài toán xác suất” Diêu Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, cười nói
“Môn toán của các cậu cần củng cố thêm”
Không thú vị, trong lòng ba người cùng nảy ra ý nay, quyết định không chơi nữa.
Phó Xuyên không ở lại núi Lộc Cốc quá lâu, trên thành phố kia có người muốn đưa cậu về ăn Tết, Phó Xuyên chỉ có thể lập tức du dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
“Cậu chủ, đây là trái cây bạn học Diêu đưa đến” Chú Lý đưa đến một rổ trái cây.
Có rất nhiều loại trái cây đặc biệt trên núi Lộc Cốc, một số người dân địa phương khi đến mùa sẽ hái chúng và bán đi. Nó được bán cho khách du lịch với giá rất cao, bình thường khi vừa hái xuống liền bán hết.
Diêu Nhất quen biết một ông chủ bán trái cây, khi còn nhỏ cô luôn giúp ông ấy tính toán sổ sách. Vì muốn đám Hàn Tiêu Tiêu ăn thử, Diêu Nhất cùng với ông chủ thương lượng, muốn để lại cho bọn họ.
Sau khi trở về, Diêu Nhất lại lấy một rổ đưa cho Phó Xuyên, làn này ngược lại không phải ý của mẹ mà là ý của chính Diêu Nhất.
Phó Xuyên từ trên thành phố đến, tuy rằng là ở trên núi Lộc Cốc nhưng chắc chắn mấy loại trái cây hẳn là chưa ném thử lầm nào. Diêu Nhất nghĩ nghĩ, bản thân sắp làm bạn cùng lớp với Phó Xuyên, cô nên biểu đạt tình bạn một chút.
“Trái cây?” Phó Xuyên nhíu mày nhìn rổ trái cây, mấy quả đều lỗi lõm, đầu thì nhỏ bé, đây cũng được gọi là trái cây à?
Lúc này Phó Xuyên nhận được một tin nhắn:
[Trái cây rất ngon đấy, đã rửa sạch rồi.]
Cúi đầu xem tin nhắn, khoé môi Phó Xuyên hơi cong lên, lộ ra một vòng cung rất nhỏ.
“Chú Lý, chú đi lấy xe trước đi” Phó Xuyên nhận rổ trái cây nói.
Hôm nay phải ra sân bay, chú Lý lên muốn gọi Phó Xuyên xuống nhà đi.
Nhìn chú Lý đi xa, lúc này Phó Xuyên mới cúi đầu nhìn rổ trái cây.
Mấy quả này bề ngoài có chút khó coi, một số thậm chí còn có vết hằn ở trên.
Dù vậy, Phó Xuyên vẫn cầm một quả lên bỏ vào miệng cắn một miếng.
……Thật ngọt.