2
Thấy tướng Vương em rơi nước mắt, tướng Vương anh đứng ngây như phỗng.
Sửng sốt mất một lúc, anh mới ngồi sụp xuống lau nước mắt cho cô, Vương Tử Chu gạt tay anh ra, tiếp tục khóc tu tu.
“Ơ hay!” Mạn Vân cau mày, rầu rĩ: “Sao em lại khóc? Bỗng dưng được nguyên một thùng văn phòng phẩm em phải vui lên chứ!”
Vương Tử Chu càng khóc to hơn.
Mạn Vân bất lực đành ngồi đối diện nhìn cô khóc. Sinh viên ký túc đi ngang qua nhòm ngó, Mạn Vân ngẩng lên thấy vậy bèn bảo: “Rồi xong, mọi người lại nghĩ anh bắt nạt em cho xem! Đúng là oan Thị Kính mà!”
Vương Tử Chu bắt đầu nức nở, Mạn Vân vỗ lưng cô khe khẽ, chợt nhớ ra: “Khăn tay Con Nhím đưa cho em đâu? Khăn tay đâu rồi?”
Nghe thấy “Con Nhím”, cuối cùng Vương Tử Chu cũng có ý thức dừng lại.
Cô lấy khăn tay, Mạn Vân chộp lấy, xoa lung tung lên mặt cô: “Hầy, con bé này, đồng cảm quá thì hay ho gì! Con Nhím biết điểm dừng ở đâu còn em thì sao? Nhìn nó đi mà học tập!”
Vương Tử Chu suýt òa khóc tiếp.
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.” Mạn Vân nói, “Anh dẫn em đi ăn kem! Đứng lên đi!”
Vương Tử Chu vừa đứng dậy vừa lau mặt.
Đần quá đi mất, tự nhiên ngồi trước cửa ký túc người ta khóc huhu.
May mà trời nóng, nỗi buồn cũng nhanh chóng bốc hơi, Vương Tử Chu tìm lại lý trí, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hễ nhìn thùng các-tông dưới đất, khoé mắt cô lại thấy cay cay, như thể có một cô bé đang ngơ ngác ngồi đó, vẫy tay chào cô.
Mạn Vân ôm thùng đồ nặng trịch: “Đi thôi! Nhà em ở đâu?”
Vương Tử Chu sụt sịt chỉ đường.
Mạn Vân ôm thùng ra ngoài trước, Vương Tử Chu lẽo đẽo theo sau.
Lần này anh đặc biệt để tâm đến tốc độ của Vương Tử Chu, đi chậm hơn bình thường rất nhiều. Hai người lặng lẽ đi một lúc, khi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Mạn Vân nói: “Đi đi đi, vào mua kem!” Sau đó, anh dùng vai đẩy cửa kính, nhìn Vương Tử Chu: “Đứng ngây ra đó làm gì? Vào đi.”
Vương Tử Chu chen vào cửa hàng.
Đến tủ đông lạnh, Vương Tử Chu chỉ kem ống Papico vị đào, nói: “Em muốn ăn cái này.”
“Vâng vâng vâng.” Tướng Vương anh hào phóng lạ thường: “Mua!”
Vương Tử Chu mở tủ lạnh lấy một cái, bước ra quầy thanh toán, bấy giờ Mạn Vân mới thảng thốt nhận ra: “Anh quên mang ví rồi!”
Anh ấy thậm chí còn đang đi dép lê.
Vương Tử Chu hừ một cái: “Biết ngay mà!”
Cô lấy ví trong cặp sách, trả tiền, giận dữ ngồi xuống bàn sát cửa sổ, bóc bao bì. Có hai que kem trong một túi Papico, Vương Tử Chu lấy một cái, bắt đầu ăn, Mạn Vân đang vươn tay lấy cái còn lại thì thấy cô giữ khư khư: “Cái này cũng là của em!”
“Em ăn xong cái kia là cái này chảy mất!”
“Em biết ngay mà!” Vương Tử Chu nói, “Bao giờ cũng thế! Anh lừa em để ăn chực chứ gì!”
“Đồ ki bo!”
Vương em ki bo giữ mấy chục giây, cuối cùng vẫn đưa que kem còn lại cho anh. Hai người ngồi đối diện cửa kính, im lặng ăn kem, trong khoảng khắc nào đó, dường như họ đã trở về một ngày hè tuổi thơ, đang ăn dè ăn sẻn que kem vị trái cây cuối cùng của kỳ nghỉ hè nóng bức.
“Giờ chị Mạn Ngọc đang ở đâu?” Bỗng nhiên Vương Tử Chu hỏi.
“Bắc Kinh.”
“Chị ấy làm…”
“Làm giáo viên dạy múa.” Mạn Vân vừa nói vừa mở album ảnh trong điện thoại di động, tìm một bức chụp Mạn Ngọc đang đi làm, đưa cho Vương Tử Chu xem.
“Uầy, ngầu quá!” Vương Tử Chu nói, “Đẹp hơn anh bao nhiêu!”
“Vớ vẩn, rõ ràng là y nhau!” Mạn Vân tịch thu điện thoại.
“Chị ấy tốt nghiệp Học viện múa à?”
“Học viện múa? Gì. Cấp 2 chị ấy đã đến Bắc Kinh một mình rồi.” Mạn Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, nói những lời này với giọng điệu hết sức lạnh nhạt: “Chắc đó cũng là lúc chị ấy ghét anh nhất.”
Vương Tử Chu nghiêng sang nhìn anh.
“Anh vẫn nhớ có hôm chị ấy mắng anh: Mày học giỏi để làm gì? Mày học càng giỏi, tao càng thừa thãi, càng vô dụng trong cái nhà này! Lẽ ra hồi xưa tao phải bóp ch3t mày rồi tự sát mẹ đi cho xong! Cho cả nhà này xong luôn!” Mạn Vân kể xong tự nhiên bật cười: “Cũng được đấy chứ, ước gì chị ấy bóp ch3t anh cho rồi.”
Vương Tử Chu thở dài, khẽ khàng như không.
Khi còn rất nhỏ, cô cũng nói những lời khó nghe như vậy mỗi lần họ hàng trêu cô. Họ hàng mà nói: “Bố mẹ đẻ em trai là Tử Chu nhà mình ra rìa đấy!” Cô sẽ đốp lại chan chát: “Thì cháu giết nó luôn.”
Giờ nghĩ lại, tư tưởng độc địa ấy xuất phát từ việc bị đe dọa đến sự sống còn của mình phải không? Còn nhỏ như vậy mà đã phải nhìn khuôn mặt đáng sợ của người lớn dữ tợn nói “Nhà mình phải có con trai” và cũng vì cảm thấy sợ hãi, sợ hãi… khi trở thành Mạn Ngọc.
Tuy cô không trở thành Mạn Ngọc.
Nhưng người như Mạn Ngọc là có thật.
“Anh từng nghĩ, hay cứ học hành chểnh mảng, thi cử hời hợt thôi.” Mạn Vân kể, “Nhưng điểm thấp thì anh bị đánh! Về sau anh nghĩ, thôi học hành đàng hoàng đi, nếu mình hư đốn thì cũng ảnh hưởng đến Mạn Ngọc mà, Mạn Ngọc muốn mắng thì mắng vậy.”
“Bây giờ anh chị có thường xuyên liên lạc không?”
“Cũng bình thường.” Anh bảo, “Nhưng khi anh lên Bắc Kinh học đại học thì chị ấy lại không muốn gặp anh. Dù ở cùng thành phố, chỗ chị ấy ở cũng không xa nhưng chị ấy không cho anh đến gặp. Chị ấy bảo anh bốc mùi của cái trường đại học ấy, chị ấy ngửi thấy là buồn nôn.”
Mạn Vân dừng lại một lúc.
Bấy giờ, Vương Tử Chu thấy được bí mật mà tác giả “Công viên” viết đến tập thứ 3 vẫn chưa bật mí, đó là sự u ám phía sau cậu ma nhà xí Húc Thiên Trúc đủng đỉnh, ngông nghênh.
Cậu vốn không hề thích bản thân mình chút nào.
“Thực ra…” Cậu ma nhà xí chợt quay sang nhìn cô: “Anh thấu hiểu và chấp nhận tất cả những gì Mạn Ngọc mắng anh. Cho đến một hôm, chị ấy bảo, có bao giờ mày tự hỏi vì sao ngày sinh của mày khác với ngày sinh trong sổ hộ khẩu không? Bởi vì mày là đồ trộm cắp, mày ăn trộm tất cả những gì vốn thuộc về em gái tao, lẽ ra mày không nên tồn tại trên cõi đời này!”
Kem ống vị đào ngòn ngọt man mát, Vương Tử Chu nghĩ, trong miệng mình toàn là vị ngọt của đào nhưng tại sao mình lại ngửi thấy vị mặn của nước mắt nhỉ.
Bất giác cô nhớ lại câu nói vu vơ của Tưởng Kiếm Chiếu trên đường về tối qua, rằng: “Khổ thân Mạn Vân ghê.”
Cô hỏi tại sao, Tưởng Kiếm Chiếu trả lời: “Không biết phải giải thích thế nào nhưng tao có thể cảm nhận được một điều. Ít nhất chúng ta vẫn cảm thấy được là bản thân mình. Nhưng Mạn Vân thì khác, như thể anh ấy không có cảm giác là chính mình, và cũng không chấp chận chính mình. Nhìn thì đủng đỉnh đấy nhưng còn ôm tư tưởng hủy hoại hơn cả Đàm Duệ Minh, mày hiểu ý tao không?”
Tối qua Vương Tử Chu không hiểu lắm nhưng bây giờ cô hiểu rồi.
Thậm chí cô còn hiểu được hôm ở trên sân thượng, vì sao Mạn Vân nói bấy lâu nay anh ấy giẫm lên lằn ranh cảnh báo mang tên Đàm Duệ Minh. Anh ấy hy vọng được cảnh báo, không chỉ về áp lực học hành, về sự mong đợi mà còn về nỗi khát khao điên dại được hủy hoại bản thân vì nghĩ rằng mình không xứng đáng được tồn tại.
Trong “Công viên” có một đầm lầy có thể nuốt chửng mọi thứ, cậu ma nhà xí rất thích lang thang quanh đó nhưng lúc nào cũng bị chặn lại bởi một lớp khiên bảo vệ.
Cậu từng chửi lớp khiên: “Sao mi chỉ cản mình ta?”
Lớp khiên im lặng.
Cậu ma nhà xí cáu bẳn: “Ta chỉ tò mò muốn xem bên trong trông như thế nào thôi, sao mi không cho ta đi vào? Ki bo gì đâu!”
Lớp khiên im lặng.
Bởi lớp khiên biết, cậu đâu có tò mò muốn xem, việc cậu muốn là nhảy xuống và nhấn chìm trong đó.
Vương Tử Chu thầm nghĩ, nếu lớp khiên biết nói, chắc nó sẽ bảo: “Thôi chú trật tự đi, anh biết tỏng là chú lừa anh cho chú vào để chú tha hồ hủy hoại bản thân chứ gì.”
Tại sao trong “Công viên” Trần Ổ lại chặn cậu ma nhà xí lại?
Ai cũng có thể đứng trầm tư bên đầm lầy, suy nghĩ xem có nên đặt dấu chấm hết cho tất cả hay không, trừ cậu ma nhà xí. Trần Ổ tạo riêng một tấm khiên cho cậu, một tấm khiên của riêng và duy nhất, một tấm khiên không bao giờ đáp lại.
Không có lý do gì hết, không là không.
Tác giả mới thiên vị cậu ta làm sao.
Cậu như chim không chân, cây không rễ, như một đám mây bồng bềnh trôi một cách vô định trên bầu trời.
Tự nhiên Vương Tử Chu rất tò mò không biết Trần Ổ đã nghĩ gì khi viết đoạn này, cô cũng tò mò không biết Mạn Vân – nguyên mẫu của cậu ma nhà xí, nghĩ gì khi đọc đến đoạn này.
Vì vậy, cô hỏi chậm một nhịp: “Anh có bao giờ kể những chuyện này cho Bạn Nhím không?”
Mạn Vân nói: “Sao anh phải kể cho nó?”
“Nhưng trong ‘Công viên’…”
“Ý em là lớp khiên chứ gì?” Mạn Vân lừ cô một cái, tự nhiên mắng oang oang: “Con quỷ Nhím như thế đấy! Nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác! Lúc nó viết đoạn ấy, bọn anh còn chưa gặp nhau bao giờ!”
“Nhưng hai người thường xuyên liên lạc phải không? Gọi điện, gọi video các kiểu ấy.”
“Không nhiều lắm.” Mạn Vân siết bẹp lép ống kem rỗng, “Nhưng nó có thể bắt được em chỉ với vài câu trò chuyện, nó là kiểu người có khả năng quan sát trời phú, tu tập phép thuật đọc suy nghĩ, em cứ liệu liệu cái thần hồn!”
“Hả?” Vương Tử Chu không ngờ câu chuyện có thể chuyển hướng sang mình, “Em liệu cái gì?”
“Nếu em định một chân đạp hai thuyền thì tuyệt đối đừng nghĩ trước mặt nó.”
“Em có phải loại người như vậy đâu!” Vương Tử Chu phản bác.
“Cũng phải, em thì thích ai ngoài Con Nhím được cơ chứ.” Mạn Vân nói.
“Sao anh nói thế?!” Vương Tử Chu bất mãn.
“Vương Tử Chu, em phải hiểu là không ai đọc ‘Công viên’ như kiểu của em cả.” Tự nhiên Mạn Vân gọi tên đầy đủ của cô, “Tương tự như vậy, có lẽ không ai hiểu em hơn Trần Ổ, em có biết là nó đã đọc hết tất cả các bản dịch của em không?”
“Em… không biết.”
“Bao gồm cả cuốn sách mà em dịch thay cho người khác.” Mạn Vân nhìn cô chằm chằm, nói: “Người em dịch thay họ Hoàng đúng không? Anh thấy nó đọc quyển ấy rồi.”
Hôm ở Ikedaya, Vương Tử Chu có kể cho Trần Ổ nghe về vụ dịch thay nhưng cô chưa từng đề cập đến chị ấy là ai và quyển sách kia tên gì.
“Sao cậu ấy biết…” Vương Tử Chu nói, “Cậu ấy hỏi biên tập à?”
Nếu hỏi Đinh Viện Viện thì có lẽ sẽ biết chị ấy là ai và cuốn sách kia là cuốn nào nhưng như vậy đường đột và bất lịch sự quá, không giống phong cách làm việc của Trần Ổ.
“Chắc em biết chứ, nó không phải kiểu người như vậy.” Mạn Vân kiên nhẫn giải thích, “Tất nhiên là dựa trên những thông tin cơ bản, dùng phương pháp loại trừ sàng lọc ra được một tập hợp tương đối nhỏ và cuối cùng là tìm ra đối tượng trong tập hợp đó.”
“Tại sao?” Vương Tử Chu không hiểu, “Em còn cố tình bắt chước cách viết của chị ấy, bọn em còn cùng nhau trau chuốt lại bản dịch nữa!”
“Em đã nghe nói về bài kiểm tra Morelli bao giờ chưa?”
“Hình như em có nhớ mang máng…” Vương Tử Chu cố gắng tìm kiếm trong đầu, “Có phải Giovanni Morelli đã đưa khái niệm thể loại vào giám định nghệ thuật?”
① Giovanni Morelli (1816-1891): Nhà sưu tầm, giám định, nhà văn và chính khách người Ý.
“Đúng vậy, theo phương pháp giám định của Morelli, khi phác họa và vẽ những bộ phận quan trọng, họa sĩ thường học hỏi từ những người đi trước hay đơn giản là vẽ theo truyền thống. Tuy nhiên, khi vẽ những chi tiết ít quan trọng hơn, chẳng hạn như tai và tay, họ thường vô thức bộc lộ những đặc trưng riêng của mình. Chính những đặc trưng nhỏ bé này sẽ trở thành bằng chứng quan trọng để xác định xem một bức tranh có phải của một họa sĩ nào đó hay không.”
② Vui lòng tham khảo Úc Hỏa Tinh, “Phương pháp nghiên cứu nghệ thuật phương Tây”, Nhà xuất bản sách Trung Quốc, Bắc Kinh, 2019, trang 62.
Nói xong, Mạn Vân nhìn cô: “Tương tự như khi Trần Ổ đọc những bản dịch đó. Nó biết rất rõ em sẽ vẽ tai như thế nào, phân biệt được tai em vẽ, kể cả trong bản dịch đề tên của người khác.”
Tai ư.
Chúng không phải là đặc trưng bộc lộ một cách vô thức mà là những ký hiệu bất mãn của tớ, là tớ cố tình.
Tớ tưởng rằng mình giấu kĩ lắm.
Không ngờ cậu vẫn tìm ra.
Không ngờ cậu hiểu được chúng.
Tớ từng lo rằng thích chỉ là ảo giác nhất thời, từng sợ khi cậu đáp lại quá nhanh, quá bất ngờ, từng ngại là cậu không hiểu biết gì về tớ, và rằng câu nói “không đáng sợ đến thế” chỉ là lời an ủi tạm bợ. Giờ tớ…
Mới biết.
Biết chắc rằng.
Chúng ta tìm thấy nhau ở những chi tiết mà người khác chưa bao giờ để ý.
Chúng ta hoàn toàn, hoàn toàn giống nhau.