Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 98: Suối Nước Nóng
Việc bị coi như người mẫu, nếu không biết thì thôi nhưng biết rồi thì sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Giống như trước khi xuyên sách, nếu có ai chụp ảnh Du Tiệm Ly, hắn chắc chắn sẽ giả vờ cười rồi làm động tác tay chữ V.
Không ít người từng xem ảnh của hắn đều nghĩ rằng hắn chỉ là có ngoại hình khá thôi nhưng khi gặp trực tiếp lại bị sốc: Sao có người ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nhiều thế?! Ngươi đã làm gì với khuôn mặt đẹp đẽ của mình vậy?
Lúc này, Du Tiệm Ly ngồi không yên.
Vẽ tranh lại không nhanh như chụp ảnh.
Du Tiệm Ly phối hợp một lúc đã cảm thấy không thể nằm yên được nữa, bèn hỏi: “Các ngươi còn bao lâu nữa?”
Hà Sở lắc lắc ngón tay: “Ngươi đừng có động đậy, ta cảm thấy tay mình đang cực kỳ thuận, sau khi vẽ xong có lẽ sẽ trở thành một kiệt tác truyền thế.”
Hàn Ngộ chống một tay lên cằm, thở dài: “Ta lại cảm thấy ta vẽ chưa đạt, không thể hiện được phong thái của Du huynh.”
Minh Tri Ngôn vung bút mau chóng, đáp lại một cách hời hợt: “Gần xong rồi.”
Lục Hoài Cảnh rón rén tới sau lưng Thất Hoàng tử, châm chọc: “Ngươi tham gia làm gì? Ngươi vẽ còn không bằn con rùa của ra vẽ.”
“Tranh của ta chú trọng ý cảnh.”
“Phòng tắm thì có ý cảnh gì?”
“Tẩy sạch tâm hồn.”
“Tranh của ngươi hợp để lau chân sau khi rửa chân.”
Kỷ Nghiễn Bạch khoanh tay trước ngực, đứng sau lưng họ nhìn bức tranh họ vẽ, lại nhìn người trong lòng mình, bĩu môi.
Trong mắt hắn, tranh vẽ cũng bình thường thôi.
Nhưng nếu tặng cho hắn, hắn sẽ lấy hết, nhất định sẽ treo cạnh giường.
Lúc này có người đưa vào trái cây ướp lạnh đến, Lục Hoài Cảnh lấy một quả nho ăn thử, thấy ngọt bèn bẻ thêm một quả đút cho Du Tiệm Ly.
Ai ngờ vừa đưa tới đã bị đuổi đi, Hà Sở không hài lòng: “Đừng có quấy rầy.”
“Không thể để một người bệnh nặng cứ mãi không ăn uống chứ!”
“Người ta đã khỏi bệnh rồi, mà chúng ta cũng sắp xong.”
Nơi này thực sự quá nhàm chán, Lục Hoài Cảnh bèn dẫn mấy người còn lại sang phòng chơi bài.
Lục Hoài Cảnh thấy những người thông minh hơn đều đang vẽ tranh, chỉ có vài người bọn hắn ở đây nên có thể xoay sở một chút trên bàn bài, bèn đề nghị mọi người cùng chơi.
Hắn còn hứng thú hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Lần này Thánh thượng ban thưởng cho ngươi bao nhiêu?”
“Hai nghìn lượng, còn một vài thứ khác nữa.”
“Thật không ít nhỉ...” Lục Hoài Cảnh nghe xong, mắt sáng lên.
Lục Hoài Cảnh ngồi trước bàn, đầy vẻ đắc ý, hắn tính toán sẽ thắng lại chút ngân lượng thưởng của Kỷ Nghiễn Bạch nhưng miệng vẫn an ủi: “Bây giờ chúng ta chơi công bằng một chút, ta cũng chỉ thắng nhỏ vài ván thôi, nếu Du Tiệm Ly ở đây chắc chắn sẽ giúp ta, lúc đó ngươi còn thua thảm hơn.”
Kỷ Nghiễn Bạch bị kích thích bởi câu nói, bèn hỏi: “Làm sao ngươi biết hắn sẽ giúp ngươi?”
“Ngươi không hiểu tình cảm của Du Tiệm Ly dành cho ta đâu.”
“Tình cảm gì chứ?” Kỷ Nghiễn Bạch khinh thường hỏi.
Có lẽ tiếng hừ của Kỷ Nghiễn Bạch kích thích Lục Hoài Cảnh, hắn ghé lại gần cố tình hạ giọng, hỏi: “Ngươi không nhận ra Du Tiệm Ly đối xử rất tốt với ta sao?”
“Có sao?”
“Còn không sao?” Lục Hoài Cảnh giễu cợt: “Hắn vì ta mà từng từ chối không cho Lâm Thính chữa trị, lần này là bất đắc dĩ mới phải chấp nhận.”
Kỷ Nghiễn Bạch có vẻ không hiểu, hỏi: “Điều đó có liên quan gì?”
“Lâm Thính có cảm tình với ta, Du Tiệm Ly ghen nên không muốn nhận sự chữa trị từ Lâm Thính.”
Kỷ Nghiễn Bạch càng không hiểu, hỏi: “Ghen ư?”
Du Tiệm Ly mà cũng ghen với người khác sao?
Hắn có thể ghen với Lâm Thính vì điều gì chứ? Lâm Thính dường như chỉ có mỗi một ưu điểm là cao hơn Du Tiệm Ly.
“Ngươi không hiểu đâu, tình địch gặp nhau thường đỏ mắt, Du Tiệm Ly đang thầm yêu ta đấy!" Lục Hoài Cảnh nói xong còn liếc nhìn xung quanh, nhắc nhở: “Ngươi đừng nói ra đấy."
Kỷ Nghiễn Bạch nghe vậy bật cười.
"Du Tiệm Ly thầm yêu ngươi?" Hắn hỏi.
"Ừ." Lục Hoài Cảnh rất tự đắc gật đầu.
"Vậy hắn có thể xem là công khai yêu ta không?" Hắn lại hỏi.
Lục Hoài Cảnh khinh thường liếc hắn một cái: "Công khai yêu ngươi cái gì? Yêu ngươi xấu xí? Yêu ngươi điệu bộ? Yêu ngươi như cái nồi đen à?"
“Ngươi chết tiệt..."
“Ngươi tức giận rồi à? Không nói được gì nữa rồi à? Ghen tị với ta rồi à? Để ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu. Ngươi chỉ là cấp trên của hắn, hắn chỉ là tôn trọng ngươi, nếu không, hắn cũng chẳng thèm quan tâm ngươi đâu."
Kỷ Nghiễn Bạch cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình rồi lại hỏi: "Điều gì khiến ngươi có cái ảo tưởng rằng Du Tiệm Ly có tình ý với ngươi vậy?"
"Ảo tưởng gì chứ, ta phân tích rất hợp lý mà."
"Chỉ mỗi chuyện từ chối chữa trị thôi sao?"
"Bình thường hắn đối xử với ta cũng rất tốt."
"Còn điều gì khác nữa không?"
"..." Lục Hoài Cảnh chợt không biết nói gì.
Kỷ Nghiễn Bạch lại hỏi: "Vậy ngươi có tình ý gì với hắn không?"
Lục Hoài Cảnh lúc này thở dài: "Chỉ có thể nói là hắn có tình, ta vô ý, ta chỉ xem hắn như một người bạn tốt thôi."
"Ừ, mấy chuyện đơn phương như thế này đừng nói với người khác nữa."
"Ta chưa bao giờ nói với ai khác mà." Lục Hoài Cảnh cố tình chọc tức Kỷ Nghiễn Bạch khiến hắn nản lòng mà từ bỏ, bớt dây dưa với Du Tiệm Ly lại. Còn với người khác, hắn thực sự không đề cập đến chuyện này.
"Ừ."
Thấy Kỷ Nghiễn Bạch vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, Lục Hoài Cảnh không khỏi thắc mắc.
Chẳng lẽ Kỷ Nghiễn Bạch không quan tâm đến điều này sao?
Lúc này mấy người khác cũng tới.
Thi Hoài Kỳ vốn là người ham chơi nhưng hắn không có đầu óc gì, gặp Lục Hoài Cảnh và Kỷ Nghiễn Bạch thì lại yên tâm hơn nhiều.
Người còn lại là Lữ Quân Kỳ, nhìn bộ dạng có vẻ cũng không thông minh lắm, bọn họ đều cảm thấy yên tâm.
Ai ngờ người này trước khi đánh bài lại bấm đốt ngón tay tính toán, lập tức bị Lục Hoài Cảnh đuổi đi: "Mấy người biết tính quẻ không xứng đáng chơi bài! Ngươi cũng đi ra ngoài!"
Lữ Quân Kỳ rất oan ức, đành phải lùi sang một bên.
Còn Phùng Quang Tây thì cười đến không chịu nổi, mời Lữ Quân Kỳ sang một bên: "Lại đây, chúng ta tính xem hôm nay ai trong số bọn họ sẽ thắng."
Lục Hoài Cảnh lại mắng: “Ngươi cũng cút đi!"
Cuối cùng một người khác trong đội bóng ngựa bổ sung vào, bốn người cuối cùng cũng đủ một bàn, thế mà đánh mãi vẫn chưa phân thắng bại.
Chỉ khổ cho những người đứng xem bên cạnh, xem bài thấy buồn ngủ, xem vẽ tranh thấy chán, cuối cùng tụ tập lại ra sân cưỡi ngựa chơi đùa.
*
Làm người mẫu, bị mấy người kia vẽ xong, cơ thể Du Tiệm Ly cứng đơ, còn đau lưng mỏi cổ.
Hắn ngồi dậy vận động cơ thể, cảm thấy rất mệt mỏi.
Minh Tri Ngôn cầm bức tranh của mình đưa cho hắn xem, hắn ngay lập tức khen ngợi: "Đẹp quá! Ngươi vẽ ta như thần tiên vậy."
Hà Sở cũng mang tác phẩm của mình đến cho hắn xem: "Xem tranh của ta đây."
Du Tiệm Ly lại tấm tắc khen ngợi: "Nét vẽ của ngươi thanh thoát, tuổi còn trẻ mà đã có bút pháp tinh tế như vậy, thật đỉnh."
Hà Sở rất hài lòng với lời khen ngợi của Du Tiệm Ly: “Ngươi có con mắt tinh đời đấy."
Hàn Ngộ thì rất khiêm tốn, không cần người khác đánh giá, đặt tranh xuống rồi đi tìm Lữ Quân Kỳ.
Thất Hoàng tử cầm tác phẩm của mình, cũng không cần người khác đánh giá, mang nó sang một bên để phẳng.
Hà Sở đi theo nhìn, nhìn xong bèn im lặng, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ môi trường xung quanh có vấn đề.
Minh Tri Ngôn cũng lại gần nhìn, nói: “Ngươi có vẻ oán hận Du Tiệm Ly lắm nhỉ..."
"Đâu có?" Thất Hoàng tử đáp lại rất vô tội.
Hà Sở tiếp lời: "Người ta vốn dĩ rất đẹp, mà ngươi vẽ như ác quỷ, ý cảnh cũng u ám, không biết còn tưởng ngươi vẽ Chung Quỳ đấy."
"Cũng không đến nỗi như vậy chứ..."
Du Tiệm Ly nghe họ nói mà cũng tò mò, bèn ghé mắt xem thử, xem xong lùi lại một bước: "Không ngờ có ngày ta cũng có thể dùng để trấn trạch."
Hà Sở cười nói: "Quả vậy."
"Thôi được rồi, đừng chỉ trích ta nữa, ta cũng vẽ rất nghiêm túc mà." Thất Hoàng tử bị nói đến ngại ngùng, chỉ có thể ra hiệu mọi người cùng rời đi.
Bọn họ đi tìm mấy người đang đánh bài, vào đến nơi thì thấy bốn người kia cũng đang trong tình thế căng thẳng.
Hà Sở bèn hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
"Thắng nhỏ thôi." Thi Hoài Kỳ là người đầu tiên trả lời, rất đắc ý nói: "Ta đã thắng được hai lượng bạc rồi."
“Ồ, không tệ nhỉ, có thể mua được năm túi bánh nướng lớn đấy.”
Du Tiệm Ly vừa ngồi xuống, đã nghe Lục Hoài Cảnh hỏi: “A Ly, giữa ta và Kỷ Nghiễn Bạch ngươi sẽ giúp ai?!”
“Hả?” Vừa mới tới, sao có vẻ như mình lại bị cuốn vào một trận chiến thế này?
Kỷ Nghiễn Bạch cũng nhìn sang hắn, rõ ràng không nói gì nhưng ánh mắt như đang cảnh cáo: "Cân nhắc kỹ lời ngươi nói, nếu không ngươi biết hậu quả sẽ ra sao đấy."
“Các ngươi đánh bài, ta giúp được gì chứ?” Du Tiệm Ly ngồi xuống bên cạnh, tránh né câu hỏi.
Lục Hoài Cảnh lại không chịu bỏ qua: “Phải chọn một trong hai!”
Hắn đã từng khoe khoang với Kỷ Nghiễn Bạch rồi.
Du Tiệm Ly hiểu rằng, nếu đắc tội với Lục Hoài Cảnh, sẽ phải đối mặt với sự càn quấy, điên cuồng của hắn. Nhưng nếu làm mất lòng Kỷ Nghiễn Bạch, e rằng hôm nay hắn sẽ phải lấy thân ra làm ví dụ, không thể nào qua mặt được.
Thế là hắn lại giả vờ ngu ngơ: “Chuyện cạnh tranh công bằng mà nhờ người khác giúp thì còn vui vẻ gì nữa, cũng chẳng còn thú vị gì để chơi.”
“Ngươi trước đây...” Lục Hoài Cảnh không cam lòng nói.
“Ôi, nằm lâu quá rồi, ta mệt rồi, ta về phòng khách nằm một lát đây.”
Du Tiệm Ly còn chưa kịp ngồi yên trên ghế đã đứng lên, rời khỏi phòng lần nữa.
Mọi người đều nhìn theo hắn rời đi, một lúc sau có người bật cười.
Minh Tri Ngôn đứng bên cạnh khoanh tay, hỏi: “Trong số các ngươi, ai đang thua?”
Lục Hoài Cảnh hừ lạnh: “Kỷ Nghiễn Bạch chơi dở tệ nhưng vận may lại tốt.”
“Ồ, vậy chỉ có mình ngươi là thua thôi à?” Minh Tri Ngôn hiểu ra.
“Mới thua có năm lượng bạc.” Lục Hoài Cảnh cố gắng cứu vãn danh dự của mình.
Hà Sở thở dài: “Các ngươi đánh cả buổi chiều, cuối cùng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Bốn người: “...”
Bọn họ đều đánh rất nghiêm túc mà.
*
Du Tiệm Ly vừa về phòng khách nằm được một lát, bèn nghĩ đến một chuyện.
Bây giờ mọi người đều đã giải tán, chẳng phải suối nước nóng đã được dọn sạch rồi sao?
Vừa nghĩ thế, hắn bèn lén lút một mình đi đến suối nước nóng.
Phòng thay đồ rộng lớn, chỉ có mình hắn.
Hắn là người không cần người khác hầu hạ, lại không thích cảnh cùng người khác tắm chung nên một mình lại càng thoải mái hơn.
Hắn thay xong áo choàng tắm, một mình đi vào bể suối nước nóng.
Do trước đó chưa vào, hắn cứ tưởng bể tắm có hình dạng cố định nhưng khi bước vào, mới phát hiện vẫn còn giữ lại những tảng đá lớn, tạo nên các bờ đá không đều, rất nguyên sơ, có cảm giác như đang tắm trong rừng.
Hắn vịn vào tảng đá chầm chậm bước vào, ngâm mình trong nước rồi thở ra một hơi dài.
Thật dễ chịu.
Hơi nước trong bể vẫn tỏa ra mờ mịt, khói sương lơ lửng xung quanh, mọi thứ trở nên mờ ảo, trước mắt như được phủ lên một lớp lụa mỏng.
Hắn ngửa người dựa vào tảng đá, híp mắt tận hưởng cảm giác thư giãn.
Lúc này, hắn chợt nghe thấy một vài âm thanh.
Hắn nghĩ đó là người dọn dẹp nhưng khi nhìn kỹ thì thấy Kỷ Nghiễn Bạch đang mặc áo choàng tắm, xuất hiện không xa, thấy hắn bèn đi thẳng tới.
“Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải đang chơi bài sao?” Du Tiệm Ly hỏi.
“Ngươi rời đi xong thì bọn ta cũng tan rã trong không vui, ngươi không có ở đó, ta với những người khác cũng không thân thiết lắm nên cũng nói là về phòng nghỉ ngơi.”
Kỷ Nghiễn Bạch nói xong bước vào bể suối, ngồi xuống bên cạnh Du Tiệm Ly.
“Bọn họ giờ đang làm gì?” Du Tiệm Ly hỏi, hắn có hơi lo sợ Lục Hoài Cảnh sẽ đến tìm mình.
“Không biết nữa, chắc là đang đua ngựa, có người còn muốn câu cá bằng băng.”
“Giờ nước vẫn còn đóng băng cứng lắm à?”
“Nếu ngươi lên đó đi chắc sẽ bị rơi xuống đấy.”
“May mà ta không định lên.”
“Ngươi thông minh đấy.”
Du Tiệm Ly nghe Kỷ Nghiễn Bạch nói mà không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đánh bại được Lục Hoài Cảnh mà ngươi cũng phải cố sức, còn dám nói ta à?”
Ai ngờ Kỷ Nghiễn Bạch lại cười khúc khích, hắn không hiểu hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
Kỷ Nghiễn Bạch cười rồi hỏi lại hắn: “Vậy trong mắt ngươi, Lục Hoài Cảnh quả thật không thông minh sao.”
“Ta có nói thẳng đâu mà...”
Kỷ Nghiễn Bạch cười càng lớn hơn.
Khi Kỷ Nghiễn Bạch vào bể tắm, Du Tiệm Ly bắt đầu cảm thấy không thoải mái, hắn muốn mau chóng tắm xong rồi rời đi.
Ai ngờ tay của Kỷ Nghiễn Bạch lại đưa sang, hỏi: “Ngươi có bị cấn không? Ta lấy một cái khăn tắm để ngươi kê nhé?”
“Ta... không đến mức yếu đuối như vậy...” Du Tiệm Ly trả lời mà đã có hơi khó chịu, vì tay của Kỷ Nghiễn Bạch thực sự không yên phận.
“Ngươi ngồi sát vào đây.” Kỷ Nghiễn Bạch thấy hắn né tránh, bèn muốn giữ lấy hắn.
“Ngươi đừng như vậy...” Du Tiệm Ly lùi lại nhưng không kịp, bị Kỷ Nghiễn Bạch nắm lấy cổ chân kéo lại, hai người ngồi sát vào nhau hơn.
Áo choàng tắm bị ngấm nước trở nên nửa trong suốt, mờ ảo, lại càng khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
Dù có áo choàng tắm bán trong suốt che đi, sự khác biệt về màu da của hai người vẫn rất rõ rệt. Khi tựa vào bên cạnh Kỷ Nghiễn Bạch, dáng người của hắn lại càng trở nên mảnh mai hơn.
“Đá cấn lắm, ngồi lên chân ta đi.” Kỷ Nghiễn Bạch dễ dàng nhấc hắn lên, đặt ngồi lên chân mình.
Tay hắn đặt lên vai rộng của Kỷ Nghiễn Bạch, đôi mắt cúi xuống nhìn người đối diện. Những giọt nước từ mái tóc của hắn nhỏ xuống cằm của Kỷ Nghiễn Bạch rồi chảy dọc theo cổ họng xuống bể nước.
Hơi nước mờ ảo nhẹ nhàng bao quanh hai người khiến người trước mắt như đắm chìm trong màn sương.
Người mà hắn luôn khao khát giờ đã ở ngay trước mắt, Du Tiệm Ly cuối cùng cũng không kiềm chế được, cúi xuống chạm nhẹ vào đôi môi của Kỷ Nghiễn Bạch.
Vừa mới hôn xong, hắn bèn lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng có ai đó nhìn thấy.
Kỷ Nghiễn Bạch trấn an: “Đừng lo, ta nghe ngóng rồi, không có ai vào đây đâu, hơn nữa lúc vào ta đã khóa cửa lại rồi.”
“Thì ra có thể khóa cửa sao?”
“Ừ.”
Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn nhắc nhở Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi không được để lại dấu vết nữa, lần trước đệ đệ ta đã nhìn thấy rồi. Nếu không, ta sẽ phạt ngươi chép ‘Lễ Ký’ đấy.”
“Được.” Kỷ Nghiễn Bạch đáp nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn.
Du Tiệm Ly cuối cùng cũng nổi giận.
Khi đang lau tóc, hắn tránh né sự giúp đỡ của Kỷ Nghiễn Bạch, tự mình đứng bên cạnh, tức giận mà lau mãi không dứt.
“Rõ ràng vừa rồi ngươi... Sao giờ còn giận?” Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu, tiến lại gần Du Tiệm Ly.
“Ta đã nói là không được.”
“Ta chỉ là muốn tìm đường trước, đợi khi cơ thể ngươi khỏe lại, ta có thể lập tức tìm đúng chỗ, ngươi thấy có phải không?”
Du Tiệm Ly đỏ mặt tía tai, nói: “Ta đã cầu xin ngươi rồi, ngươi còn không buông tha cho ta.”
“Khi cầu xin ta, sao ngươi ôm ta chặt thế? Còn chủ động hôn ta? Còn gọi tên ta đứt quãng? Hơn nữa, trong sách của ngươi cũng viết rồi, dường như việc từ chối trong lúc ấy có thể bỏ qua.”
“…” Đầu Du Tiệm Ly như muốn nổ tung, hắn quay lưng lại.
Kỷ Nghiễn Bạch cũng không bỏ cuộc, đứng bên cạnh cúi xuống nhìn hắn: “Thật sự giận à?”
“Cũng không hẳn.”
“Vậy là gì?”
“Ngươi im đi, ta xấu hổ lắm.”
“Vậy ngươi cứ xấu hổ đi, ta giúp ngươi lau tóc, đừng để mệt mỏi quá.” Kỷ Nghiễn Bạch nhận lấy khăn tắm cẩn thận giúp hắn lau tóc.
Tóc của Du Tiệm Ly đen mượt và dày như tơ lụa, khi chảy qua kẽ tay cảm giác mát lạnh.
Du Tiệm Ly xấu hổ một lúc, cuối cùng vẫn quay lại ôm lấy eo Kỷ Nghiễn Bạch, vùi mặt vào ngực hắn.
Kỷ Nghiễn Bạch không nhịn được bật cười, tiếp tục giúp hắn lau tóc.
Khi tóc đã gần khô, Du Tiệm Ly đứng dậy ra một bên thay áo choàng tắm.
Kỷ Nghiễn Bạch lấy một cái khăn tắm sạch, ngồi xuống giúp Du Tiệm Ly lau chân.
Du Tiệm Ly vội thu chân lại, nói: “Ngươi không nên làm những việc này.”
“Những việc không nên làm nhất ta đã làm rồi, thêm cái này thì có gì khác?”
Du Tiệm Ly nghĩ một lát rồi lại duỗi chân ra: “Cũng phải…”
Sau khi cả hai đã mặc đồ chỉnh tề, Du Tiệm Ly cẩn thận mở hé cửa, thò đầu ra nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai rồi mới rón rén chạy về phòng mình.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn theo dáng vẻ lén lút của hắn, rõ chậm rãi quay về phòng của mình.