Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 95




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 95: Cãi vã

Du Tiệm Ly chưa bao giờ biết rằng Kỷ Nghiễn Bạch lại là một người học tập chăm chỉ như vậy.

Hắn đã đánh giá thấp sự thông minh của Kỷ Nghiễn Bạch trước đây.

Kỷ Nghiễn Bạch chỉ cần muốn học, khả năng học tập của hắn thật sự đáng kinh ngạc! Nếu như ở thế giới trước khi hắn xuyên sách, Kỷ Nghiễn Bạch có thể thuộc dạng cần nửa năm cuối cấp ba xông thẳng lên đại học!

Đúng là tuyệt vời!

Du Tiệm Ly không thể chịu nổi!

Hắn bắt đầu suy nghĩ tìm lý do để bỏ đi, hoặc là tiếp tục làm ầm ĩ thêm một lúc nữa, không biết Kỷ Nghiễn Bạch có mềm lòng mà trả lại bản thảo không?

“Ta phải làm thế nào thì ngươi mới chịu trả lại cho ta?” Du Tiệm Ly không từ bỏ, hỏi.

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn thấy Du Tiệm Ly rơi nước mắt, cố nín cười.

Sự bất mãn trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm xúc vui vẻ.

Khi Du Tiệm Ly xấu hổ thì thường không kiểm soát được nước mắt, lần trước Kỷ Nghiễn Bạch còn thấy đau lòng, giờ nhìn lại cảm thấy rất thú vị.

Hắn không trả lời câu hỏi của Du Tiệm Ly, mà tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Bình thường thấy ngươi ăn mặc chỉnh tề, không ngờ những gì ngươi viết ra… lại khá là…”

“Đừng nói nữa!” Du Tiệm Ly không muốn nghe, khóc càng lớn hơn.

“Có gì đâu mà, ta chẳng quan tâm, ngươi khóc cái gì? Hơn nữa, quyển ngươi dùng tên thật của ta không phù hợp lắm, quyển khác lại phù hợp hơn, tiếc là không dùng tên ta. Có phải ta đoán sai không? Nhân vật chính có phải là ta không?”

“Không phải.” Du Tiệm Ly phủ nhận.

“Ồ, vậy tại sao ta cảm thấy những lời nhân vật đó nói, ta cũng từng nói với ngươi, những cảnh cùng nhau trải qua cũng rất quen thuộc?”

Du Tiệm Ly không muốn ở lại nữa, hắn không chịu nổi, Kỷ Nghiễn Bạch bỗng trở nên thông minh khiến hắn có cảm giác mất kiểm soát.

Tại sao câu nào cũng làm hắn xấu hổ thế?

Hắn chuẩn bị tạm thời từ bỏ bản thảo, rời đi trước để điều chỉnh lại tâm trạng.

Hắn lúc này đứng dậy: “Ta phải đi trước… vài ngày nữa còn phải về Quốc Tử Giám.”

Kỷ Nghiễn Bạch không ngăn cản hắn, để hắn có thể đứng dậy một cách suôn sẻ.

Hắn đứng lên, bước đến cửa, tạm dừng bước chân, lau nước mắt trên má, chỉnh lại biểu cảm rồi chuẩn bị đẩy cửa ra, nhưng ngay lúc đó hắn cảm thấy đôi chân mình bỗng dưng rời khỏi mặt đất, sau đó bị Kỷ Nghiễn Bạch bế lên giường.

Lúc này, Du Tiệm Ly đột nhiên cảm thấy giường là một nơi rất đáng sợ.

Nhất là khi hắn nằm ngửa trên giường, Kỷ Nghiễn Bạch cũng chống tay hai bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.

Điều khó chịu là vị trí đầu gối của Kỷ Nghiễn Bạch chống lên khiến hắn phải mở chân ra để nhường chỗ.

“Ta tưởng ngươi sẽ nhớ ta.” Kỷ Nghiễn Bạch đột nhiên nói một câu như vậy.

Nhắc đến điều này, giọng Du Tiệm Ly bỗng trở nên mềm mại: “Tất nhiên là ta nhớ ngươi rồi, lúc nào cũng lo lắng cho ngươi.”

“Nhưng ngươi gặp ta lại vội vã rời đi.”

“Là ngươi không chịu trả lại bản thảo cho ta, còn chế giễu ta!”

Kỷ Nghiễn Bạch lại không tha: “Chẳng lẽ lời ta nói không phải là những gì trong sách của ngươi?”

“Im miệng.” Du Tiệm Ly hiếm khi mắng Kỷ Nghiễn Bạch một câu.

“Không được, phải mở miệng.”

Kỷ Nghiễn Bạch dùng một tay bóp cằm hắn, không chút do dự mà hôn lên.

Những nhớ nhung suốt gần hai tháng dường như tan chảy trong một nụ hôn.

Suýt nữa hắn tưởng rằng người hắn yêu sẽ đột ngột chết đi ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy, hắn ở cách xa ngàn dặm không thể giúp được gì, không thể nhìn thấy người yêu của mình, chỉ có thể chờ đợi tin tức.

Cảm giác bất lực khiến hắn gần như phát điên.

Hắn có thể làm gì?

Chỉ có thể dũng cảm đánh địch, mau chóng kết thúc.

Hắn đã chinh chiến nhiều năm, chưa từng trải qua nỗi nhớ mãnh liệt như vậy.

Ban đêm không thể ngủ, ngẩng đầu nhìn trời, biết rằng ngôi sao này không phải là ngôi sao mà Du Tiệm Ly nhìn thấy, cũng biết rằng cơn gió lạnh xung quanh không thể thổi đến kinh thành xa xôi.

Hắn chỉ có thể phát điên với quân địch.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó ngủ lại có ích.

Người mà hắn nhớ nhung bấy lâu giờ đang ở trước mặt hắn, trong thời gian hắn không có mặt bị bệnh nặng, lại hồi phục khi hắn không có mặt.

Hắn không thể trải qua những điều này nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Kỷ Nghiễn Bạch chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.

Du Tiệm Ly vẫn cẩn thận, chỉ dám giơ tay nắm lấy vạt áo trên vai hắn.

Nhưng Kỷ Nghiễn Bạch thì táo bạo hơn.

Không ngoài dự đoán, Du Tiệm Ly bắt đầu vùng vẫy, còn đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra và giận dữ nói: “Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi đừng có… chạm… vào…”

“Để ta xem ngươi gầy đến mức nào rồi.” Kỷ Nghiễn Bạch tất nhiên không nghe lời hắn, vẫn cứ làm theo ý mình.

Quyển sách của Du Tiệm Ly thực sự là một tài liệu tốt, hắn mới biết hóa ra giữa những người yêu nhau có thể làm nhiều chuyện đến vậy.

Nhìn những mô tả trong đó, dường như Du Tiệm Ly cũng thích, vậy sao lại vùng vẫy dữ dội thế này?

“Không được… Bạch Bạch, ngươi nghe lời đi có được không?!”

“Ngươi đừng nói nữa.” Kỷ Nghiễn Bạch lại hôn lên, chặn đứng sự phản đối của hắn trong nụ hôn.

Du Tiệm Ly sợ hãi tột cùng.

Nhưng lại không vùng vẫy nổi.

Cho đến khi Kỷ Nghiễn Bạch buông hắn ra, nghiêm túc hỏi: “Có phải vì bị bệnh không? Sao ngươi lại nhỏ thế này.”

Biểu cảm của Du Tiệm Ly sụp đổ rõ ràng.

“Kỷ Nghiễn Bạch!” Du Tiệm Ly đột nhiên hét lên.

“Sao thế?” Kỷ Nghiễn Bạch vô cùng bối rối.

Du Tiệm Ly mạnh mẽ đẩy hắn ra, mau chóng chỉnh lại áo quần của mình, sau đó chỉ vào hắn và mắng: “Đừng có coi thường người khác! Ta rất bình thường! Không hề nhỏ! Là ngươi không bình thường!”

“Tự dưng sao lại giận vậy?” Kỷ Nghiễn Bạch rất ấm ức đứng dậy, đi qua an ủi Du Tiệm Ly.

“Ta không giận! Ta rất bình tĩnh!” Du Tiệm Ly đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không thừa nhận mình đang tức giận.

“Ta chỉ quan tâm ngươi thôi.”

“Không cần ngươi quan tâm!”

“Sao ngươi lại không biết điều thế?”

“Ta… ta bị ngươi nói là nhỏ, còn bị ngươi nói không biết điều?! Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi quá đáng lắm rồi!”

Du Tiệm Ly gần như gào lên, cuối cùng quay người rời đi, nhanh đến mức Kỷ Nghiễn Bạch chỉ kịp nắm lấy vạt áo của hắn, tất cả chỉ vì không ngờ Du Tiệm Ly lại nhanh nhẹn đến vậy.

Bệnh nặng mười tám năm, bỗng chốc bị chọc tức đến mức thân nhẹ như yến.

“Tiệm Ly!” Kỷ Nghiễn Bạch vội vàng đuổi theo ra ngoài, giơ tay nắm lấy cổ tay của Du Tiệm Ly.

“Nếu Tiểu tướng quân đã thích xem thì cứ để lại mà xem, đã đưa đến tay ngươi rồi thì cứ để ngươi xử lý. Trước đây dùng ngươi làm nguyên mẫu để viết chuyện kiếm tiền thực sự là lỗi của ta, đợi đến hôm khác ta sẽ đưa toàn bộ số tiền kiếm được từ chuyện đó cho ngươi để chuộc lỗi.”

“Ta không phải muốn tiền bạc của ngươi, ta đâu có thiếu.”

“Cáo từ.” Du Tiệm Ly hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói, tiếp tục bước ra ngoài sân, giận dữ như một con bò tơ bướng bỉnh.

Ra khỏi sân, Kỷ Nghiễn Bạch không tiện kéo Du Tiệm Ly lại.

Du Tiệm Ly da mặt mỏng, nếu để người khác thấy thì chắc chắn hắn sẽ càng tức giận hơn.

Kỷ Nghiễn Bạch chỉ có thể đi bên cạnh hắn mà khuyên nhủ: “Ngươi đừng giận nữa, ta chỉ là lo lắng cho sức khỏe của ngươi thôi.”

“Không cần Tiểu tướng quân lo lắng.”

“ngươi...”

Kỷ Nghiễn Bạch còn định nói gì đó nhưng nhìn thấy một thị nữ cầm theo một cái hộp nhỏ đi tới: "Ngài đến thật đúng lúc, đại thiếu phu nhân bảo nô tỳ đưa một ít đồ bổ cho Du công tử... à không, cho Du lang trung. Ta có nên bảo Đàm Hồi mang ra xe ngựa cho Du lang trung không?”

“Đúng lúc ta cũng phải đi rồi, ta cầm là được.”

“Ngài bệnh vừa khỏi, sao có thể để ngài tự cầm, để nô tỳ đưa ngài ra ngoài.”

“Cảm ơn.”

Có người ngoài đến, Kỷ Nghiễn Bạch đành phải nhẫn nhịn, tiễn Du Tiệm Ly ra khỏi sân.

Hắn muốn đỡ Du Tiệm Ly lên xe ngựa nhưng Du Tiệm Ly không cần, tự mình lên xe, nhận lấy cái hộp nhỏ rồi bảo phu xe lái xe rời đi.

Kỷ Nghiễn Bạch đứng ở cửa nhìn xe ngựa đi xa, một lúc lâu sau mới quay người trở về phủ.

Nghĩ không ra.

Thật sự nghĩ không ra.

Lúc này, thị nữ nhắc nhở: “Tam công tử, có những lúc đã làm người khác giận rồi thì đừng cố thuyết phục nữa, dễ làm tình hình thêm tồi tệ. Ngài phải nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu rồi mới có thể giải quyết được.”

Hóa ra thị nữ này đã nhìn thấu rồi.

“Được, ta biết rồi.”

*

Thi Hoài Kỳ tuyệt đối không ngờ rằng, một ngày nào đó người khách mình tiếp đón lại là Kỷ Nghiễn Bạch.

Họ dường như đã trở thành kẻ thù không đội trời chung sau lần đánh nhau trước đó.

Mặc dù sau đó đã hóa giải hiểu lầm nhưng quan hệ cũng không cải thiện, vậy mà sao Kỷ Nghiễn Bạch sau khi trở về kinh lại đến phủ của hắn trước?

“Ta có tài đức gì chứ?” Thi Hoài Kỳ tự hỏi mình khi đón Kỷ Nghiễn Bạch vào sân, rất nhanh có thị nữ mang trà và điểm tâm đến, quy củ hơn hẳn so với phủ của Kỷ Nghiễn Bạch.

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn tất cả, đợi khi thị nữ đều rời đi, hắn mới nói thẳng: “Ta đến để hỏi ngươi một câu.”

Thi Hoài Kỳ lập tức hứng thú, chỉnh lại áo khoác của mình, nghiêm túc hỏi: “Là về quân sự ư?”

Dù sao thì nhà họ cũng có liên quan đến quân sự, cha hắn và Quốc công gia từng là chiến hữu.

“Không phải, ta với một người bạn đã cãi nhau, ta nghĩ mãi mà không hiểu.” Kỷ Nghiễn Bạch trả lời.

“Ờ...” Thi Hoài Kỳ ngẩn người hồi lâu, sau đó giơ tay gãi đầu: “Quan hệ của chúng ta tốt đến mức có thể nói chuyện này rồi sao?”

“Không hỏi ngươi thì ta biết hỏi ai.”

“Hỏi Du Tiệm Ly đi chứ!” Thi Hoài Kỳ nói xong bèn nhận ra: “Ồ, ngươi cãi nhau với Du Tiệm Ly à? tính tình hắn tốt lắm, cãi nhau được với hắn thì cũng không dễ dàng đâu, sao vậy, ngươi đã đánh Minh Tri Ngôn và Lục Hoài Cảnh trước mặt hắn à?”

“Trong lòng ngươi, ta chỉ là một kẻ thô lỗ thôi sao?”

“Ừ.” Thi Hoài Kỳ gật đầu thừa nhận ngay lập tức: “Kiểu không có đầu óc ấy.”

Kỷ Nghiễn Bạch tức đến mức muốn đấu tay đôi với Thi Hoài Kỳ ngay lúc này.

Thi Hoài Kỳ thấy bộ dạng tức giận của Kỷ Nghiễn Bạch, chỉ có thể xua tay ra hiệu: “Thôi nào, đừng giận nữa, ăn chút điểm tâm đi.”

“Không muốn ăn.”

“Ngươi không ăn thì ta ăn.” Thi Hoài Kỳ cầm một miếng lên ăn: “Rốt cuộc là cãi nhau vì chuyện gì?”

“Ta nói hắn nhỏ.”

“...” Thi Hoài Kỳ nghẹn miếng điểm tâm, uống trà để thông cổ nhưng vẫn không hiểu "nhỏ" ở đây chỉ cái gì: “Ngươi lớn tuổi hơn hắn mà? Không phải hắn quay lại Quốc Tử Giám học lại sao? Bằng tuổi với Minh Tri Ngôn, đều mười tám tuổi rồi.”

“Thân hình nhỏ.”

Thi Hoài Kỳ suýt phun trà ra, cố nhịn một hồi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhìn thể trạng của hắn, có lẽ thực sự... nhỏ.”

“Xì... ngươi cười nhạo cái gì chứ?”

“Nếu ngươi nói ta nhỏ thì ta cũng sẽ giận, ta đâu có nhỏ.” Nói rồi còn hoạt động cơ thể một chút: “Còn có thể vung tay nữa.”

“Vậy tức giận là bình thường ư?”

“Ừ, chỉ là không đánh lại ngươi, nếu không chắc chắn sẽ đánh ngươi, vì chuyện này liên quan đến lòng tự trọng của nam nhi.”

“Vậy phải làm sao?”

“Dù Du Tiệm Ly tính tình tốt nhưng cũng có lòng tự trọng, vừa nhìn đã biết hắn là người dễ xấu hổ, không như bọn ta da dày thịt chắc. Ta và Hà Sở còn thi với nhau xem ai đen hơn khi tắm nhưng rõ ràng Du Tiệm Ly không phải người như vậy. Dù ngươi nói không có ác ý nhưng cũng đủ làm người ta xấu hổ và giận rồi.”

Kỷ Nghiễn Bạch im lặng, vẻ mặt dường như rất khó xử.

Thi Hoài Kỳ lại nhắc nhở: “Tốt nhất là ngươi đừng nói với Du Tiệm Ly rằng ngươi đã hỏi ta, nếu không ngươi sẽ càng tức giận hơn. Ta sẽ coi như không biết gì, không nói ra đâu, ta cũng sợ bị hắn diệt khẩu lắm.”

“Vậy ta nên xin lỗi thế nào mới được?”

“Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ. Miệng lưỡi của ngươi, chỉ cần nói vài câu thôi cũng dễ khiến tình hình tồi tệ thêm, lời nói bình thường của ngươi cũng có thể làm người ta tức giận rồi.”

“Vậy... vậy phải làm sao?”

“Nếu thật sự không có cách nào, thì trước hết ngươi hãy gửi một ít đồ mà hắn thích, coi như quà chuộc lỗi, ngày hôm sau lại đến xin lỗi. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, Du Tiệm Ly không phải người nhỏ nhen như vậy.”

“Được, ta biết rồi.”

“Nói mới nhớ, ta có xem một vài... cuốn sách, trong đó có người rất giống ngươi, chỉ là một chút thôi... Trong sách nói ngươi có kích thước rất đáng sợ, đáng sợ đến mức nào thế?” Thi Hoài Kỳ hỏi với vẻ ngập ngừng.

“Ngươi cũng đọc rồi à?”

“Ta chỉ nghe nói thôi, vừa nghe đến là sách viết về ngươi, ta tò mò quá nên mới xem thử. Quyển sách này lan truyền rộng lắm, danh tiếng của ngươi cũng nhờ nó mà tốt lên đúng không?”

“Chậc.” Kỷ Nghiễn Bạch nhíu mày, hắn từ trước đến giờ không quan tâm đến danh tiếng của mình nhưng bỗng nhiên hiểu ra ánh mắt lạ lùng dạo gần đây là do đâu.

“Xem ra ngươi biết chuyện của quyển sách rồi?”

Kỷ Nghiễn Bạch bất đắc dĩ trả lời: “Vừa mới biết thôi.”

“Ngươi định giải quyết thế nào?”

“Cứ để xem đã.”

Kỷ Nghiễn Bạch nói rồi định đứng dậy nhưng mau chóng dừng lại và hỏi: “Nên tặng thứ gì đây?”

“Bây giờ hắn thiếu thứ gì nhất? Không phải vừa được ban chức quan sao? Hãy nghĩ xem sau này Du Tiệm Ly sẽ cần gì rồi tặng thứ đó.”

“Được.”

Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy, chắp tay cảm ơn Thi Hoài Kỳ: “Cảm ơn nhé.”

“Ây da, không cần khách sáo thế đâu, ta cũng ngại lắm, ta đâu có giúp gì được nhiều.” Thi Hoài Kỳ cười cười đứng dậy tiễn khách.

Kỷ Nghiễn Bạch đi nhanh như thế cũng tốt, Thi Hoài Kỳ thật sự không biết phải đối xử với Kỷ Nghiễn Bạch thế nào.

Cũng không hiểu sao Du Tiệm Ly lại chịu đựng được.

*

Du Tiệm Ly ở nhà cảm thấy vô cùng lo lắng.

Biết được Kỷ Nghiễn Bạch đã biết chữ và đã đọc chuyện mà hắn viết, nội tâm của hắn không thể nào yên ổn.

Xấu hổ không thể tả.

Minh Tri Ngôn đã gần như hồi phục, hôm nay dù vẫn chưa thể đi lại thoải mái nhưng vẫn đến Hàn Lâm Viện, có lẽ hôm nay sẽ không yên bình.

Nhưng chỉ cần Minh Tri Ngôn không đối đầu với đối thủ quá lớn thì sẽ không có vấn đề gì, Du Tiệm Ly lại lo lắng cho người muốn nhắm vào Minh Tri Ngôn.

Hắn và Kỷ Nghiễn Bạch đang trong tình trạng căng thẳng, quả thật có hơi khó xử.

Về đến nhà, ngồi một mình yên tĩnh một lúc lại thấy mình đúng là đã có cảm xúc quá lớn.

Đúng là đối diện với người mình thích, hắn cũng không thể giữ bình tĩnh hoàn toàn.

Khi hắn đang ngẩn ngơ thì Vũ Sàn báo tin: “công tử, Kỷ tiểu tướng quân đã gửi quà đến rồi.”

Du Tiệm Ly lập tức phấn chấn lên.

Hiện tại hắn ở chung phòng với đệ đệ, Kỷ Nghiễn Bạch không tiện nhảy cửa sổ vào gặp hắn, đêm qua hắn cũng trằn trọc không ngủ được.

Hôm nay Kỷ Nghiễn Bạch gửi quà đến, coi như là cho hắn một lối thoát.

Hắn mau chóng đứng dậy đi ra sân, thấy trong sân có đặt một thanh đao lớn, hắn rơi vào trầm tư.

Kỷ Nghiễn Bạch gửi cái này có ý gì?

Muốn cùng hắn chặt đứt mọi thứ sao?

Kỷ Nghiễn Bạch có thể tuyệt tình đến vậy sao?

Không, hắn không thể cứ vô lý như thế này nữa, hắn vội hỏi Vũ Sàn: “Thanh đao này có ý nghĩa gì không?”

“Ồ, mới chỉ mang thanh đao này vào thôi, phía sau còn một cái nữa...” Vũ Triền chưa kịp nói hết, một chiếc nỏ lớn đã được khiêng vào nhưng vì cổng không đủ rộng nên phải nhờ nhiều người cùng cố gắng khiêng nó qua tường.

Đây là nỏ công thành, trước đây hắn chỉ thấy bản vẽ, giờ thấy vật thật hắn không khỏi kinh ngạc.

Sân nhà hắn gần như không còn chỗ để.

Hắn nhớ lại, trong buổi hội ngộ hôm đó, hắn từng nhắc đến việc cải tiến nỏ công thành để tăng tầm bắn.

Giờ nhìn thấy chiếc nỏ thật được mang vào nhà, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc.

Nhưng quả thật hắn có thể nghiên cứu nó, đây cũng là công việc mà hắn phải làm sau này.

“Có bản vẽ không?” Du Tiệm Ly hỏi.

“Có.” Vũ Sàn đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, sau đó nói: “Phía sau còn có thương dài nữa.”

“Vũ khí lớn vậy là hết rồi chứ?”

“Hết rồi, Kỷ tiểu tướng quân sợ nhà mình không đủ chỗ để.”

Du Tiệm Ly cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, vậy thì tốt rồi.”

“Kỷ tiểu tướng quân nói rằng những thứ này tặng cho ngài, ngài có thể giữ ở nhà để chơi.”

“……” Cảm ơn lòng hào phóng của hắn nhưng thật sự không còn chỗ để chứa đâu.

Tất nhiên, vấn đề không phải ở chiếc nỏ lớn, mà là nhà của họ quá nhỏ.

Hắn đứng trong sân, nhìn chiếc nỏ lớn và chìm vào suy nghĩ, đứng đó suốt một khắc.

Sau khi Vũ Sàn và Vũ Lam mang tất cả vũ khí vào, họ cũng đứng ngắm chiếc nỏ nhưng không thể hiểu hết được.

Du Tiệm Linh đóng cửa viện xong thì chạy ra ngoài, nhìn chiếc nỏ và hỏi: “Ca ca à, nếu chúng ta bắn trong sân nhà mình thì sẽ bắn trúng chỗ nào?”

Du Tiệm Ly thực sự suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi này: “Có thể trong sân không đủ rộng, nếu cố bắn thì hướng bắc có lẽ sẽ chạm đến chợ, còn hướng nam là con kênh đó.”

Du Tiệm Linh kêu lên: “Oa! Xa đến vậy sao? Thật đỉnh!”

Sau khi sức khỏe của Du Tiệm Ly hồi phục, Du Tri Uẩn bắt đầu bận rộn với việc kinh doanh cửa hàng quần áo, hiện tại cũng đang làm việc trong phòng riêng.

Nghe thấy bên ngoài đã yên ắng, Du Tri Uẩn bước ra khỏi viện nhỏ của mình vào viện chính, cực kỳ ngạc nhiên khi thấy những thứ trong sân.

Du Tiệm Ly thì mải mê cầm lấy chiếc hộp nhỏ và nói: “Ta về phòng xem bản vẽ.”

Du Tri Uẩn bước vào, nhìn những loại vũ khí trong hộp, dường như còn có phần thích thú.

Cô xem một lúc rồi cầm lên một cây thương dài, cô chưa bao giờ thử sử dụng loại vũ khí này, chủ yếu là do khó bảo quản và cô cũng không đủ tiền mua nhiều vũ khí.

Cô cầm cây thương đi vào viện nhỏ của mình, thử xoay vài vòng, âm thanh xé gió vang lên liên tục.

Ngay sau đó, cô thử vài chiêu thức múa thương.

Trước đây cô chỉ nhìn sư phụ luyện, chứ chưa tự mình thử, nhưng học rất nhanh.

Vũ Lam thì thầm với Vũ Sàn: “Ta đã nói, nhìn tiểu thư nhà mình là người biết võ mà.”

“Đúng thật...” Vũ Sàn rất ngạc nhiên, một cô gái văn nhã xinh đẹp như vậy, khi múa thương lại mạnh mẽ và đầy khí phách.

Lúc này, Du Tiệm Ly cầm bản vẽ ra khỏi phòng, đứng trước chiếc nỏ lớn xem xét, nghe thấy âm thanh bèn ngó đầu nhìn vào viện nhỏ.

Du Tri Uẩn lập tức thu cây thương lại, cầm trong tay với vẻ vô tội: “Cây thương này nặng quá huynh ạ.”

“Ừ, tất nhiên là nặng rồi, muội đừng để mỏi tay, đừng chơi quá nhiều.” Du Tiệm Ly không suy nghĩ nhiều, trả lời xong bèn tiếp tục xem xét chiếc nỏ lớn.

“Dạ.” Du Tri Uẩn ngoan ngoãn trả lời.

Vũ Lam và Vũ Sàn vội rời đi, đến nhà bếp vẫn không kiềm chế được việc thì thầm: “Sao tiểu thư không nói với công tử là cô ấy biết võ thế?”

Vũ Sàn cười: “Có lẽ tiểu thư rất thích cảm giác được ca ca bảo vệ.”

“Vậy sao?”

“Có thể là vậy.”

- --