Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 94: Đã Biết Chữ
Kỷ Nghiễn Bạch luôn theo dõi tin tức về Du Tiệm Ly.
Khi nghe tin Du Tiệm Ly bệnh nặng, e rằng không qua nổi mười ngày, Kỷ Nghiễn Bạch gần như phát điên.
Những ngày đó, chính hắn cũng không thể hiểu nổi mình đã vượt qua như thế nào.
Hắn không ngủ không nghỉ, dẫn theo hai nhóm binh lính thay phiên nhau tấn công doanh trại địch.
Quân địch dường như chưa từng gặp ai điên cuồng như vậy, không ngừng nghỉ, như thể không cần ngủ, rất giống như phương pháp “ngày đêm tra tấn” của họ.
Trước đó, quân sư đã dự đoán rằng, tình hình có lẽ cần phải chống cự thêm nửa tháng nữa.
Nhưng Kỷ Nghiễn Bạch đã đánh bại hoàn toàn quân địch trong ba ngày, thế trận như thể muốn cùng quân địch lưỡng bại câu thương, không chết không ngừng.
Sau khi đại thắng, trên đường về kinh, vừa hay họ đi ngang qua nơi Du Tiệm Ly dựng trại tị nạn, Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng nhận được tin, bệnh tình của Du Tiệm Ly đã thuyên giảm, hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến Kỷ Nghiễn Bạch thở phào nhẹ nhõm, có thể tạm thời dừng lại để xem tình hình trại tị nạn.
Đội ngũ của hắn cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Kỷ Nghiễn Bạch luôn biết Du Tiệm Ly rất giỏi nhưng trước đây hắn chỉ làm những việc như trang sức, đèn hoa.
Bây giờ nhìn thấy Du Tiệm Ly chỉ huy mọi người xây dựng nhà tạm trú, hắn không khỏi kinh ngạc.
Những binh sĩ dưới quyền hắn chỉ biết đánh đấm, cùng với những người tị nạn đến đây tạm thời, vậy mà có thể mau chóng xây dựng được nhiều ngôi nhà kiên cố như vậy.
Có lẽ vài năm nữa, những ngôi nhà tạm trú này vẫn có thể ở được.
Đi thêm một ngày rưỡi nữa, hắn lại nhận được tin, Du Tiệm Ly đã hồi phục và được phong quan.
Minh Tri Ngôn cũng đã được thả khỏi ngục và được đón về nhà họ Du, cùng ăn ở với Du Tiệm Ly.
Ban đầu, tâm trạng của Kỷ Nghiễn Bạch rất nhẹ nhõm.
Biết người mình yêu không gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn trở về kinh thành vẫn có thể gặp lại Du Tiệm Ly, điều này còn quý giá hơn bất cứ điều gì.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi hắn không còn nữa.
Họ cùng ăn cùng ở với nhau sao?
Trước khi rời kinh, vừa mới định tình với hắn, giờ đây vì Minh Tri Ngôn mà gấp rút trở về kinh cứu người, suýt mất mạng vẫn chưa đủ, giờ còn cùng ăn cùng ở nữa?!
Hay lắm, Du Tiệm Ly.
Lần đầu gặp, tưởng hắn nhát gan, giờ thì đúng là gan dạ!!!
Tốc độ hành quân của Kỷ Nghiễn Bạch nhanh hơn xe ngựa, vì không giống như khi xuất chinh phải gấp rút ngày đêm, thêm vào đó là sự mệt mỏi sau trận chiến, mất hơn bốn ngày để trở về kinh thành.
Hai bên luôn có ngựa nhanh gửi thư, khi họ đến bên ngoài thành đã có đoàn đón tiếp.
Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống đoàn người chào đón mình.
Hắn quét mắt khắp nơi rồi nhìn về phía vị trí nổi bật, nghĩ rằng nếu Du Tiệm Ly đi cùng Lục Hoài Cảnh, chắc chắn sẽ ở vị trí dễ thấy nhất.
Đó là phong cách nhất quán của Lục Hoài Cảnh.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy Du Tiệm Ly và những người khác ngay lập tức.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn đứng cạnh nhau, cùng nhìn về phía mình.
Hắn cưỡi ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét qua họ.
Rõ ràng trước khi trở về, hắn rất hân hoan, nghĩ rằng có thể gặp lại Du Tiệm Ly, lòng hắn tràn ngập mong đợi, muốn gặp ngay lập tức.
Nhưng khi thật sự gặp rồi, hắn lại không thể điều chỉnh được biểu cảm của mình.
Sau khi trở về kinh, hắn cần vào cung báo cáo trước, thậm chí không thể giao tiếp với người của phủ Quốc Công nên tất nhiên không thể trò chuyện với Du Tiệm Ly và những người khác.
Họ cũng biết điều này, chỉ cần xem cảnh hắn trở về kinh là được rồi.
Khi hắn đi qua chỗ đài cao đó, trong lòng lại thấy khó chịu, như thể trái tim bị bóp chặt.
Đôi môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, giống như một con chó khổng lồ mất đi sự cưng chiều của chủ nhân, lòng đầy bất mãn nên lại quay đầu nhìn về phía Du Tiệm Ly.
Ánh mắt của Du Tiệm Ly dường như chưa từng rời khỏi hắn, khi thấy Kỷ Nghiễn Bạch nhìn lại mình lần nữa, hắn bèn vẫy tay, dùng khẩu hình miệng nói: “Ta không sao.”
Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên khán đài.
Lục Hoài Cảnh chống nạnh nhìn cảnh Kỷ Nghiễn Bạch vào thành, không nhịn được cảm thán: "Lúc này đây không thể không thán phục, Kỷ Nghiễn Bạch mặc giáp trông thật oai hùng, ta thậm chí còn thấy hắn đẹp hơn nhiều."
"Thật sự rất uy phong." Du Tiệm Ly cũng khen theo.
"quân Kỷ gia đã trở về, ngươi có phải đi nhận chức không? Ngươi sẽ không quay lại Quốc Tử Giám nữa chứ?"
Chuyện này mấy người khác trong đội đánh bóng cũng rất quan tâm, đồng loạt nhìn về phía Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly lắc đầu: "Binh Bộ chưa thể khôi phục trạng thái như trước, Quốc Công gia cũng chưa trở về, có lẽ phải đợi Quốc Công gia trở về ta mới có thể nhận chức, trước đó có lẽ vẫn sẽ quay lại Quốc Tử Giám tiếp tục học."
"Ồ, vậy thì tốt." Lục Hoài Cảnh có vẻ khá tiếc nuối khi phải xa hắn.
Sau khi xem xong cảnh quân Kỷ gia trở về kinh thành, họ cũng không còn việc gì để làm, nghĩ rằng hoàng thượng chắc sẽ giữ Kỷ Nghiễn Bạch lại để ăn gia yến.
Không có gì làm, họ lại đến chỗ chơi bài.
Có vẻ như nghe nói về chuyện trước đây của họ, vẫn không ai muốn chơi cùng, cuối cùng chỉ có Lục Hoài Cảnh và những người khác chơi, Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn ngồi một bên xem.
Hai người ngồi cùng nhau nhưng không yên lặng, Du Tiệm Ly thấy Lục Hoài Cảnh định đánh quân không nên đánh, bèn khẽ ho một tiếng hoặc đột nhiên nhấm nháp hạt dưa khiến Lục Hoài Cảnh rút tay về.
Dường như không ai chú ý đến điều này, cho đến khi Lục Hoài Cảnh thắng hơn ba mươi lượng bạc, các bạn chơi bài khác mới phát hiện ra có điều bất thường và bắt đầu đuổi người.
Lục Hoài Cảnh thấy đã đủ, bèn thu dọn đồ đạc rồi hỏi: "Mọi người đoán xem, Kỷ Nghiễn Bạch sau khi ra khỏi cung sẽ về phủ Quốc Công trước, hay sẽ đến gặp chúng ta trước?"
Du Tiệm Ly trả lời ngay: “Hắn chắc chắn sẽ về phủ Quốc Công trước để báo bình an cho mẫu thân."
"Tin tức ngươi bệnh nặng chắc chắn đã đến tai Kỷ Nghiễn Bạch, sao hắn có thể không đến thăm ngươi?"
"Vẫn phải tuân theo quy tắc."
Trong lúc nói chuyện, cả nhóm cùng nhau xuống lầu, Du Tiệm Ly đang định bước về phía xe ngựa của mình thì đã thấy Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi ngựa đến.
Kỷ Nghiễn Bạch giữ khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không thân thiện quét qua ba người họ.
Chủ quán sợ hãi chạy ra đón, Kỷ Nghiễn Bạch không cởi áo giáp, trông thật dữ tợn khi xuất hiện trước cửa quán, khiến chủ quán tưởng rằng vị tiểu tướng quân này định phá tan quán của mình.
Kỷ Nghiễn Bạch không để ý đến chủ quán, mà chỉ nói: "Du Tiệm Ly, theo ta về phủ Quốc Công."
Hành động này của Kỷ Nghiễn Bạch thực sự khiến người khác bất ngờ, Lục Hoài Cảnh ngay lập tức nhảy lên nói: "Kỷ Nghiễn Bạch, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, ngươi không định chào hỏi chúng ta một tiếng sao?"
"Quan hệ của chúng ta từ khi nào tốt đến mức cần phải chào hỏi rồi?"
"Ta còn ra cổng thành đón ngươi đấy!"
"Cảm ơn." Kỷ Nghiễn Bạch nói một câu rồi bèn cưỡi ngựa rời đi.
Du Tiệm Ly biết Kỷ Nghiễn Bạch đang giận, hắn chỉ có thể theo y đến phủ Quốc Công nên giải thích với hai người kia: "Ta... giờ cũng đã vào Binh Bộ rồi, ta sẽ đến phủ Quốc Công một chuyến."
"Được, cứ đi đi." Minh Tri Ngôn là người đầu tiên lên tiếng.
Du Tiệm Ly mau chóng lên xe ngựa, người đánh xe lái xe theo sau Kỷ Nghiễn Bạch về phủ Quốc Công.
Lục Hoài Cảnh không kìm được thắc mắc: "Sao ta thấy Kỷ Nghiễn Bạch lạ lùng vậy nhỉ? Kỷ Nghiễn Bạch từ chỗ đáng ghét đã tiến lên một mức độ đáng ghét hơn nữa rồi."
“Hắn đang giận ta, cho rằng ta đã khiến Du Tiệm Ly bị ốm nặng."
"Vậy sao?! Nhưng... đâu phải chỉ có mình ngươi gây ra chuyện đó."
"Ừ, không sao, chỉ là xe ngựa của ta mất rồi, phiền công tử Lục đưa ta về nhà họ Du." hắn đến đây bằng xe ngựa của nhà họ Du, giờ xe ngựa đã theo về phủ Quốc Công rồi.
Lục Hoài Cảnh cũng không từ chối: "Được thôi, lên xe đi."
*
Khi Du Tiệm Ly xuống xe, Kỷ Nghiễn Bạch cũng vừa xuống ngựa.
Hắn được người khác đỡ xuống xe, thấy Kỷ Nghiễn Bạch đang đứng đợi ở cổng phủ Quốc Công.
Có vẻ khi chỉ có một mình, thái độ của Kỷ Nghiễn Bạch sẽ tốt hơn một chút, ít nhất là lúc này ánh mắt hắn đã mềm mại hơn, không còn dữ tợn như khi vừa vào thành nữa.
Hắn mau chóng bước tới bên cạnh Kỷ Nghiễn Bạch, dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn, dù trông thật phong trần nhưng vẫn là hình ảnh tuấn tú và oai phong như thường lệ.
Hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, phu nhân Quốc Công đang đợi."
"Ừ." Kỷ Nghiễn Bạch quay người lại, cùng hắn bước vào phủ Quốc Công.
Hai người đi qua hành lang dài của phủ Quốc Công, bước vào sân rồi vào chính điện.
Mẹ của Kỷ Nghiễn Bạch, hai chị dâu và cháu trai của hắn đều đang đợi họ.
Khi thấy Du Tiệm Ly cùng đến, họ có hơi bất ngờ nhưng vẫn tiếp đón rất đàng hoàng.
"Sau khi ngươi khỏi bệnh, chúng ta vẫn chưa đến thăm, giờ nhìn ngươi trông vẫn khá khỏe mạnh." Phu nhân Quốc Công giơ tay ra, mời Du Tiệm Ly đến bên cạnh mình.
Du Tiệm Ly mau chóng bước tới, chủ động cảm ơn bà: "Ta nghe cha kể lại chuyện lúc ta hôn mê, chưa kịp cảm ơn người vì đã giúp ta tìm thầy thuốc."
"Đó là điều nên làm, chỉ cần ngươi khỏe lại là tốt rồi."
"Ta hiện tại đã khỏe nhiều, những ngày trước còn đến Binh Bộ, có lẽ sẽ sớm được nhận chức."
"Không vội, sau khi Nghiễn Bạch trở về cũng sẽ quay lại Quốc Tử Giám để học thêm một thời gian, hắn có thể học cùng ngươi thêm một thời gian nữa. Đợi khi Binh Bộ trở lại bình thường, ngươi hãy đến nhận chức."
"Ừ, được."
Sau khi nói chuyện với Du Tiệm Ly, phu nhân Quốc Công mới hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: "Trận chiến này có thuận lợi không?"
"Mọi thứ đều thuận lợi."
"Có bị thương không?"
"Họ không thể làm con bị thương."
"Vậy thì tốt, về nghỉ ngơi đi."
Du Tiệm Ly không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ cuộc trò chuyện giữa phu nhân Quốc Công và Kỷ Nghiễn Bạch đều ngắn gọn thế này sao?
Những gì hắn nói với phu nhân Quốc Công còn nhiều hơn những gì mẹ con họ nói với nhau.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, chiến tranh đối với phủ Quốc Công dường như là chuyện thường tình, không cần mỗi lần đều là cảnh xa cách lâu ngày, nước mắt lưng tròng.
Nhất là lần này chỉ diễn ra trong chưa đầy hai tháng, không thể xem là một trận chiến khó khăn.
Kỷ Nghiễn Bạch hành lễ rồi chuẩn bị rời đi, Du Tiệm Ly cũng định đứng dậy nhưng bị phu nhân Quốc Công giữ lại: "Ta muốn giữ A Ly lại nói chuyện một chút."
"Con cũng muốn nói chuyện với hắn, đợi lát nữa nương hãy nói sau."
"Lát nữa ta phải nghỉ ngơi rồi."
"Vậy thì để lần sau đi."
Kỷ Nghiễn Bạch không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ tay của Du Tiệm Ly, kéo hắn rời khỏi.
Phu nhân Quốc Công dường như muốn giữ hắn lại nhưng sau đó cũng thở dài và nói: "Thôi được, đi đi."
Lúc này, một cậu bé lên tiếng: "Tam thúc, cháu vẫn muốn nghe thúc kể chuyện về chiến trường!"
"Để dịp khác."
cậu bé sợ hãi co đầu lại: "Vâng ạ."
Kỷ Nghiễn Bạch kéo Du Tiệm Ly rời khỏi chính điện, đi thẳng về phía tiểu viện của mình.
Trên đường đi, Du Tiệm Ly muốn rút tay ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Kỷ Nghiễn Bạch, nhiều người đang nhìn lắm!"
"Không gọi là Bạch Bạch nữa sao?"
"Cái này... ở bên ngoài..."
"Vậy thì đợ về nhà gọi."
“Ngươi đi chậm lại chút, ta vừa mới khỏi bệnh."
Kỷ Nghiễn Bạch bị nhắc nhở, cuối cùng cũng giảm tốc độ đi lại, thả tay Du Tiệm Ly ra và chuyển sang đi bên cạnh hắn.
Hắn nghiêng mặt nhìn Du Tiệm Ly, trong mắt đầy vẻ xót xa, hạ giọng hỏi: "Sao ngươi gầy đi nhiều vậy?"
"Ở doanh trại, suốt ngày chỉ có cháo hoặc lương khô, đúng là ta đã gầy đi nhiều."
"Vì Minh Tri Ngôn mà ngươi thực sự đã cố hết sức."
"Nếu người gặp nạn là ngươi, ta cũng sẽ cứu ngươi."
Kỷ Nghiễn Bạch bị Du Tiệm Ly làm nghẹn lời, im lặng một lúc không đáp lại.
Khi họ cùng nhau bước vào tiểu viện, Đàm Hồi đã sắp xếp xong mọi thứ.
Thực ra, trước khi họ trở về, người trong phủ đã dọn dẹp xong xuôi, Đàm Hồi chỉ đang sắp xếp lại một số đồ đạc theo ý của Kỷ Nghiễn Bạch mà thôi.
Khi họ vào phòng, nhiệt độ trong phòng vừa phải, lò than không cháy mạnh.
Dù sao, những ngày lạnh nhất cũng đã qua.
Kỷ Nghiễn Bạch vào phòng, đóng cửa lại, ngăn không cho Đàm Hồi bước vào.
Đàm Hồi ngạc nhiên một lúc nhưng không để tâm, bắt đầu đuổi những người còn đang bận rộn sang trong viện chỗ khác.
Trong phòng, Du Tiệm Ly vừa bước vào đã bị Kỷ Nghiễn Bạch ôm vào lòng.
Bộ giáp của Kỷ Nghiễn Bạch rất cứng, Du Tiệm Ly như va phải tường đồng vách sắt, đang có hơi bối rối, ngước lên đã thấy Kỷ Nghiễn Bạch đang nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ tủi thân: "Khi ta ở biên giới, ta lo lắng muốn chết, ta đã cầm binh nhiều năm, chưa từng sợ hãi như lần này.
"Sức khỏe của ta xưa nay vẫn như vậy..."
"Ta biết nhưng ta vẫn không thể chấp nhận được việc ngươi đột nhiên ngã bệnh."
"Vậy ta hứa, sau này ta sẽ chú ý đến sức khỏe của mình, được không?" Du Tiệm Ly vừa nói vừa đưa tay lên, xoa đầu Kỷ Nghiễn Bạch: “Bạch Bạch."
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đầy bụng oán giận nhưng lại bị dỗ dành một cách dễ dàng.
Hắn đành thỏa hiệp, sau đó buông Du Tiệm Ly ra.
Du Tiệm Ly không quen với bộ giáp, chỉ có thể giúp Kỷ Nghiễn Bạch cởi nó ra.
Bộ giáp khá nặng, Du Tiệm Ly cầm lên đã không kìm được mà suy nghĩ, làm thế nào để cải tiến bộ giáp vừa chắc chắn lại vừa nhẹ nhàng hơn.
Sau khi cởi bộ giáp uy nghi, bên trong là chiếc áo trắng sạch sẽ vào cung diện thánh, trang phục tất nhiên phải chỉnh tề.
Hắn quay người giúp Kỷ Nghiễn Bạch lấy áo khoác ngoài, sau khi rũ áo ra thì giúp hắn mặc vào.
Lúc này Kỷ Nghiễn Bạch đã trở lại với dáng vẻ bình thường, sau khi thay quần áo xong, hắn kéo Du Tiệm Ly ngồi xuống, hỏi chi tiết về tình hình sức khỏe của hắn: "Đại phu nói sao? Sau này có đột ngột ngất xỉu nữa không? Cần chú ý điều gì?"
"Đại phu là Lâm Thính, hắn dùng độc, không muốn nói nhiều với ta, chỉ nói rằng chỉ cần hắn không muốn ta chết, ta sẽ không chết, đúng là đồ kiêu ngạo!"
"Ngự y còn không cứu được, hắn lại có thể, cũng có lý do để kiêu ngạo."
“Hắn đúng là... rất giỏi." Nếu không thì sao lại trở thành phản diện lớn nhất trong truyện được.
Bây giờ Lâm Thính quy thuận hoàng thượng, không tham gia vào tranh chấp, điều đó có nghĩa là nhà họ Lục sẽ không suy tàn, Kỷ Nghiễn Bạch cũng sẽ không bị điên cuồng và bị lăng trì?
Nếu tất cả những điều này đã được ngăn chặn, thì mối nguy hiểm lớn nhất bây giờ là gì?
Là thái tử sao?
Hay là sự tức giận của các đại gia tộc.
"Vậy bây giờ không dễ chết như vậy nữa nhỉ?" Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.
Du Tiệm Ly suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: "Những ngày gần đây ta thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, thậm chí còn khỏe hơn trước. Trước đây chỉ cần mệt mỏi một chút, cơ thể sẽ nặng nề, làm gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Giờ thì không còn nữa... Tất nhiên, hiện tại ta chưa thử làm việc gì quá mệt nhọc."
"Vậy là tốt rồi vài ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội gặp Lâm Thính, hỏi hắn chi tiết."
“Hắn không phải người tốt, ngươi nên ít tiếp xúc với hắn thì hơn." Hắn vẫn sợ Lâm Thính tiếp xúc với Kỷ Nghiễn Bạch rồi lén hạ độc.
Kỷ Nghiễn Bạch đột nhiên hừ một tiếng: “Ngươi không cho ta tiếp xúc với người khác, còn mình thì ăn ở cùng Minh Tri Ngôn?"
"Nhà của hắn quá đơn sơ, sức khỏe hắn yếu, tạm thời ở nhà ta. Cũng khổ cho ta lắm đó, đệ đệta ngủ hay đá chăn, ta luôn phải đắp chăn lại cho nó, mấy ngày nay ta không ngủ được ngon."
"ngươi... ngủ cùng với đệ đệ mình?"
Du Tiệm Ly mau chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn nói: "Nếu không thì sao?"
“Ồ.”
“Hôm nay ngươi nhìn ta với ánh mắt dữ dằn như vậy là vì chuyện này sao?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy.”
“Vậy còn giận ta vì ta bị bệnh nặng?”
“Ngươi bị bệnh nặng thì sao phải giận? Ta chỉ giận vì ngươi rõ ràng biết một số điều khác nhưng lại không dạy ta.”
Du Tiệm Ly lúc đầu không hiểu Kỷ Nghiễn Bạch đang nói gì.
Khi hắn hiểu ra, hắn không khỏi ngẩn ra.
“ngươi... cái hộp đó... ngươi đã xem rồi sao?” Du Tiệm Ly thử hỏi, cảm thấy tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nghiễn Bạch.
“Ừ, ta tưởng là di thư nên đã xem.”
“Xem hiểu rồi chứ?”
“Đại khái là vậy, nhưng vẫn cần ngươi giải thích chi tiết.”
Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thực ra ta đã viết một hướng dẫn cho ngươi, định gửi cho ngươi, tiếc là khi đó ta bị bệnh nặng, nhầm hộp. Những hộp đó đều giống nhau, bị lẫn lộn rồi, cái đó không phải cho ngươi, ngươi trả lại cho ta đi.”
“Không trả.”
“Sao vậy?”
“Cũng hay đấy, ta thích xem.”
Du Tiệm Ly không khỏi sốt ruột: “Ngươi không hiểu, ngươi cũng không biết được nhiều chữ thì giữ lại làm gì?”
“Hiểu rồi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Những ngày qua, ta vừa lật sách chữ, vừa nhờ người xem giúp ta rồi đọc xem, giờ ta đã xem xong rồi.”
“Xem xong rồi?!”
Du Tiệm Ly hoàn toàn không thể tin: “Năm cuốn sách, nhiều chữ như vậy, ngươi đã xem xong hết rồi?”
“Cuốn đầu tiên thì khó khăn, sau này biết nhiều chữ rồi thì đọc nhanh hơn.”
“ngươi... ngươi học chữ bao nhiêu năm không xong, sao lần này lại học nhanh như vậy?”
“Có thể là phương pháp học trước đó không đúng.”
Du Tiệm Ly nghẹn thở.
Hắn cảm thấy lo lắng, lại hỏi: “Ngươi không phải nói cần ta giải thích sao?”
“Ừ, nội dung đã xem nhưng vẫn có một số chi tiết ta không hiểu rõ, ngươi rất giỏi trong việc này nên cần ngươi giải thích và chỉ dẫn trực tiếp.”
Hắn cảm thấy có hơi xấu hổ vì đã bị lộ sở thích, còn bị người trong cuộc phát hiện nữa.
Hắn tưởng tượng ra những gì Kỷ Nghiễn Bạch đã đọc... Kỷ Nghiễn Bạch đã đọc hết.
Lúc này, Du Tiệm Ly thậm chí cảm thấy, thà không tỉnh lại còn hơn là phải đối mặt với Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn vô thức lùi lại nhưng bị Kỷ Nghiễn Bạch kéo vào lòng.
“Đừng...” Du Tiệm Ly chống tay lên ngực Kỷ Nghiễn Bạch, giữ khoảng cách giữa hai người: “Bạch Bạch, ta... bị bệnh nặng...”
“Vừa mới nói là đỡ hơn nhiều rồi mà?”
“Chỉ là đỡ hơn một chút thôi! Ta không chịu nổi việc này, ngươi trả lại những cái đó cho ta, ta sẽ đưa hướng dẫn bài viết cho ngươi...”
“A Ly, ta biết chữ rồi.” Kỷ Nghiễn Bạch nhắc nhở: “Hướng dẫn của ngươi có thể không còn phù hợp? Mấy cuốn sách này vừa khéo để ta xem đi xem lại, thưởng thức bài viết của ngươi.”
“Không không không...” Du Tiệm Ly vẫn đang tìm cách: “Ngươi không thể giữ lại!”
“Dù sao thì nhân vật chính là ta, sao ta không thể giữ lại?”
“...” Du Tiệm Ly nghĩ đến những thứ mình đã viết, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt lại không kiểm soát được mà rơi, nghẹn ngào níu lấy áo Kỷ Nghiễn Bạch, lần đầu tiên làm ầm ĩ không lý lẽ: “Kỷ Nghiễn Bạch... nếu ngươi không trả lại cho ta, ta sẽ lạnh nhạt với ngươi...”
Kỷ Nghiễn Bạch bị lời đe dọa của hắn làm cho bật cười: “Ồ, nếu lúc này hôn ngươi, thì ngươi sẽ không còn làm ầm ĩ nữa sao?”
Hắn đã học được rồi!!!