Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 93: Khải hoàn
Dường như trong phút chốc, mọi chuyện sáng tỏ.
Lục Hoài Cảnh luôn chờ đợi tin tức, sốt ruột đi đi lại lại trong sân, chỉ có Lâm Thính sẵn lòng đến báo tin cho hắn về tình hình bên ngoài.
Nghĩ lại, bạn bè khác của hắn cũng có thể truyền tin cho hắn nhưng tiếc là đều bị người nhà chặn lại.
Hôm nay Lâm Thính đến hơi muộn khiến vị công tử này không vui.
Lâm Thính vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không quan tâm đến việc hắn la hét, tự mình ngồi xuống.
Lục Hoài Cảnh thấy mình bất lịch sự, Lâm Thính bèn im lặng, cuối cùng đành nhượng bộ: “Được rồi, được rồi, nói cho ta tin tức đi, Du Tiệm Ly thế nào? Minh Tri Ngôn tình hình ra sao?”
“Ta đã điều trị cho Du Tiệm Ly, hắn giống như bà nội của ngươi, đều cần ta đến kiểm tra định kỳ.”
Lục Hoài Cảnh vẫn còn có hơi buồn bã, hắn đoán rằng Du Tiệm Ly không thích giao tiếp với Lâm Thính.
Ai bảo cả Lâm Thính và Du Tiệm Ly đều thích hắn chứ, tình địch gặp nhau, lại càng ganh tỵ.
“Còn gì nữa?” Lục Hoài Cảnh lại hỏi.
“Sáng nay Hoàng thượng đã ban chức quan cho Du Tiệm Ly, ngươi đoán xem là chức gì?”
“Nhanh như vậy đã ban chức quan rồi sao? Hắn lập công ở biên giới à? Chức gì vậy? Vào Binh Bộ rồi à? Không thể là Đại sứ được, chắc là một chức chủ sự thôi.”
Đại sứ là quan cửu phẩm, với một học sinh Quốc Tử Giám tích lũy được tám điểm, lại còn có công, không thể nào lại ban chức quan cửu phẩm được.
Hắn nghĩ đến các chức vụ trong Binh Bộ, Lục Hoài Cảnh đoán rằng chức chủ sự lục phẩm là hợp lý.
“Là Lang trung Binh Bộ Vụ khố Thanh Lại Tư.”
Lục Hoài Cảnh nghe xong sững sờ rồi mau chóng cười lớn: “Không hổ là Du Tiệm Ly, thật là không làm ta thất vọng, chuyến đi biên giới này không hề uổng phí.”
Niềm vui này là xuất phát từ tận đáy lòng, nụ cười lan tỏa đến đáy mắt.
Lâm Thính nhìn hắn, ánh mắt đầy ý vị, miệng cười nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ đơn giản vậy sao?”
Biểu cảm của Lục Hoài Cảnh thay đổi ngay lập tức, lại hỏi: “Sao?”
“Một tin khác, Minh Tri Ngôn hôm nay có thể ra tù, ta thấy người nhà họ Du đã đi đón rồi.”
“Thật sao?! Nhưng… ngươi vừa rồi úp mở là có ý gì?”
“Du Tiệm Ly sau khi về kinh đã gắng gượng một thời gian rồi đột nhiên ngã bệnh, khi hắn bệnh, Minh Tri Ngôn lại được ra tù, ngươi có biết giữa họ có mối liên hệ gì không?”
“Là Du Tiệm Ly đã cứu Minh Tri Ngôn sao?! Hắn… hắn làm thế nào? Hắn thực sự làm được sao?”
“Du Tiệm Ly trong những ngày này đã hoàn thiện nội dung cải cách của Minh Tri Ngôn, tấu chương chắc hẳn vô cùng xuất sắc khiến Hoàng thượng sau khi xem xong bèn công nhận tài năng của hắn, phá lệ thả Minh Tri Ngôn ra, còn ban cho hắn chức quan cao.”
Lục Hoài Cảnh đứng sững tại chỗ.
Trong vài ngày ngắn ngủi, Du Tiệm Ly đã viết ra một tấu chương đủ để làm chấn động Hoàng thượng, tấu chương đó sẽ phải kinh ngạc đến mức nào?
Triều đình có biết bao nhiêu đại thần, cũng không thấy ai có thể dùng một bản tấu chương mà khiến Hoàng thượng phá lệ như vậy.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ đến điều khác, giọng nói khẽ run: “Hắn chắc chắn... đã rất cố gắng, phải dốc hết tâm huyết mới có thể viết ra được, viết xong thì kiệt sức ngã bệnh. Lần này bệnh nặng... cố gắng chống chọi như hồi quang phản chiếu... Hắn chắc hẳn rất mệt mỏi..."
Lâm Thính nhướn ngươi: "Người khác chỉ quan tâm đến nội dung tấu chương của hắn, chỉ có ngươi mới lo lắng về sức khỏe của hắn."
"Người khác chỉ thấy chuyện ồn ào nhưng hắn là bạn của ta, ta chỉ quan tâm hắn sống có tốt hay không."
"Thái tử ca ca vẫn chưa được gỡ bỏ lệnh cấm túc nhưng ta đoán họ cũng đã nhận được tin tức rồi, chắc chắn đang lo lắng chết đi được, tìm mọi cách để biết nội dung tấu chương."
"Ta nghĩ ta sắp được ra ngoài rồi."
"Ừ, sắp rồi nhưng mấy ngày này đừng đi, Minh Tri Ngôn có lẽ không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng sa sút của hắn."
Lâm Thính thấy cảm xúc của Lục Hoài Cảnh thay đổi thất thường, sau khi báo tin cho hắn xong cũng không nói thêm gì nữa, ngồi một lát rồi rời đi.
Biết người mà hắn lo lắng nhất đã an toàn, Lục Hoài Cảnh cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, trở về phòng lấy sách ra đọc.
Không lâu sau, Lục phu nhân bước nhanh vào phòng hắn khiến hắn cau mày: "Sao nương lại vào thẳng mà không báo trước."
"Ta là nương con, chẳng lẽ phải báo trước với con sao?"
Lục phu nhân quan sát tình trạng của Lục Hoài Cảnh, thấy hắn đang đọc sách, bèn bước đến cầm lấy cuốn sách trong tay hắn xem, thấy hắn đang đọc Tả truyện, bà không khỏi ngạc nhiên.
“Nương có chuyện gì không?" Lục Hoài Cảnh hỏi một cách kỳ lạ.
"Con im lặng như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt, ai ngờ con lại đang đọc sách."
Lục Hoài Cảnh bị lời của Lục phu nhân làm cho khó chịu, tâm trạng đọc sách trước đó cũng tan biến.
Thấy biểu cảm của hắn, Lục phu nhân cảm thấy mặt mình có hơi không giữ được nhưng thái độ vẫn không nhượng bộ: "Những ngày gần đây con vì mấy tên bạn xấu mà gây sự với nương bao nhiêu lần, nương không thể đến xem con đang làm gì sao?"
“Nương cũng nhận được tin rồi chứ? Du Tiệm Ly đã được ban chức quan."
"Ừ, nương biết." Lục phu nhân vẫn tỏ vẻ coi thường, dường như nghĩ rằng chỉ là chức quan ngũ phẩm.
"Du Tiệm Ly biết tin Minh Tri Ngôn bị bỏ tù, gắng gượng chịu đựng bệnh tật từ biên giới trở về, mệt mỏi đến mức thổ huyết mới viết được một bản tấu chương cho Hoàng thượng khiến Hoàng thượng phá lệ thả Minh Tri Ngôn ra."
Lục phu nhân đại khái cũng đã nắm được một số chuyện, cũng đoán được một số nội dung.
Bà ngưng lại trong giây lát, hỏi: "Vậy thì sao?"
"Trước đây nương nói họ không tốt, con không có tự tin để trả lời nương, giờ con cuối cùng cũng có thể trả lời thắc mắc của nương rồi. Nếu ngày nào đó con thật sự gặp nạn, Du Tiệm Ly cũng sẽ liều mình cứu con như đã cứu Minh Tri Ngôn, con có lòng tin này, làm bạn với Du Tiệm Ly thật sự xứng đáng. Vì vậy, mong nương sau này cũng tôn trọng bạn bè của con một chút, được không?"
Những lời này thật sự khiến Lục phu nhân câm nín.
Bây giờ nhìn lại, Du Tiệm Ly không phải là người không có tiền đồ, hắn ra biên giới cũng thật sự lập được chiến công, nghĩ đến có lẽ là công lao không nhỏ.
Hơn nữa, nhìn vào tính cách của Du Tiệm Ly, dường như hắn thật sự sẽ liều mình cứu bạn, tình bạn như vậy trong chốn quan trường biết giữ mình này thực sự rất hiếm.
Lục Hoài Cảnh không còn hứng thú đọc sách, đứng dậy trở về phòng mình: "Bây giờ con muốn đi ngủ, sẽ không dễ dàng ra ngoài, nương về đi."
Lục phu nhân cảm thấy có hơi khó xử, cuối cùng cũng quay lưng rời đi.
Lục Hoài Cảnh ban đầu định đọc sách.
hắn bỗng nhận ra rằng khi bạn bè gặp chuyện, hắn chỉ có thể ở nhà chờ tin, không giúp được gì.
Kỷ Nghiễn Bạch tuy không biết chữ nhưng là một tướng quân có thể giết địch trên chiến trường.
Tài năng của Minh Tri Ngôn ai cũng biết, giờ đây Du Tiệm Ly cũng nổi bật xuất chúng, ngay cả Phùng Quang Tây, người mà hắn luôn ghét, cũng là đệ tử có căn cơ sâu sắc nhất của Sùng Huyền học.
Bạn bè của hắn đều rất xuất sắc, dường như chỉ có hắn là một kẻ ăn chơi vô dụng.
Nhưng bây giờ lo lắng có ích gì... thật sự còn có thể theo kịp họ không?
Nằm trong chăn, hắn đột nhiên nhớ đến lời khen của Du Tiệm Ly dành cho mình, hắn bật dậy.
hắn giỏi giao tiếp mà!
Ăn chơi, hắn rành rẽ, nhân duyên cũng không tệ, nếu kiềm chế bớt tính xấu, nghĩ rằng sau này thật sự có thể nhờ gia đình mà làm quan, hắn cũng có thể dựa vào tài giao tiếp của mình để xây dựng một mạng lưới quan hệ.
Không giỏi văn, không giỏi võ, hắn sẽ kéo bè kết phái!
Cần gì phải cố gắng vào những thứ mình không giỏi?
Đợi đến khi hắn mạnh về lĩnh vực này, sau này cũng có thể giúp đỡ họ!
*
Lục Hoài Thanh hiếm khi có cảm xúc thay đổi.
Hắn luôn điềm nhiên, mỉm cười nhìn mọi người khiến người khác có cảm giác hiền lành.
Lúc này, hắn hiếm khi bất an.
Du Tiệm Ly là một biến số đột ngột xuất hiện, họ vẫn chưa biết tấu chương của Du Tiệm Ly viết gì, có thể khiến Hoàng thượng thay đổi ý định, chắc chắn là viết rất sắc bén, có lý lẽ.
Giờ đây Du Tiệm Ly được ban chức quan, Minh Tri Ngôn được thả khỏi tù, trong khi họ vẫn bị cấm túc, dường như bị Hoàng thượng lãng quên.
Hoàng thượng sao có thể quên?!
Dù Hoàng thượng có quên, vẫn còn nhiều thái giám có thể nhắc đến Thái tử điện hạ.
Nhưng... chẳng có động tĩnh gì, thật là kỳ lạ.
"Trước đây ta đã không nhìn sai, Du Tiệm Ly này thật thú vị, hắn cũng có điểm yếu... Minh Tri Ngôn sẽ làm hắn tức giận. Nếu không bị kích động, Du Tiệm Ly này thật sự không chịu ra tay, nhìn thì hiền lành nhưng lại phá vỡ cục diện!"
Lục Hoài Thanh khi nghe tin tức xong, thoáng chốc hiện lên vẻ bạo lực, người báo tin quỳ xuống không dám động đậy.
Lục Hoài Thanh cảm thấy Minh Tri Ngôn chướng mắt, vì vậy khi Minh Tri Ngôn bị Thái tử bỏ rơi, tuy bên ngoài hắn không biểu lộ gì nhưng trong lòng lại có hơi vui mừng.
Hắn từng nghĩ rằng việc Du Tiệm Ly trở về có thể gây ra không ít rắc rối, thậm chí còn để ý đến Du Tiệm Ly và khi biết hắn đổ bệnh, Lục Hoài Thanh mới yên tâm hơn.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp Du Tiệm Ly. Ai có thể ngờ rằng một tiểu giám sinh vô quyền vô thế lại có thể gây ra biến động lớn như vậy.
Hắn chắc chắn rằng quận chúa Thanh Từ sẽ không giúp đỡ, trong phủ quốc công cũng chỉ còn lại nữ quyến, cầu xin chỉ có thể tìm đến Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương một lòng lo cho Thái tử.
Vậy ai đã giúp Du Tiệm Ly?
Ai đã đưa tấu chương đến trước mặt Hoàng thượng?
Trong chốc lát, hắn không thể nghĩ ra đó là ai.
Hắn chỉ có thể ra lệnh: "Mời mẫu thân đến đây."
Hắn có lẽ phải kết hôn sớm hơn để củng cố thế lực của mình.
*
Thi Hoài Kỳ mau chóng bước vào tiểu viện của Hà Sở.
Hà Sở đang cho chim ăn, thấy hắn đến cũng không ngạc nhiên: "Ta đoán ngươi sẽ đến, không ngờ lại nhanh như vậy."
"Đừng nhắc nữa!" Thi Hoài Kỳ với vẻ mặt u ám ngồi xuống trong viện của Hà Sở, cũng không thèm rót trà, mà cầm ngay ấm trà đổ thẳng vào miệng.
Hà Sở tỏ vẻ khó chịu, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Hà Sở không khỏi thắc mắc: "Du Tiệm Ly được ban chức quan, Minh Tri Ngôn được thả, sao ngươi lại bực bội như vậy."
"Ta cũng đoán ngươi đã nhận được tin tức rồi, vốn dĩ ta không lo lắng, họ chắc chắn có mối liên hệ nào đó, nếu không sẽ không xảy ra cùng một ngày. Hoàng thượng bên này ban chức quan, bên kia thả người, cứ như muốn nói thẳng vào tai chúng ta rằng có điều khuất tất, mau suy nghĩ đi!"
“Ngươi không tham gia vào chuyện này, vậy ngươi giận cái gì?"
"Ta giận cái gì... Lục phu nhân đến nhà ta rồi!"
Hà Sở ngẩn ra một lúc, sau đó chúc mừng: "Tránh được Kỷ Nghiễn Bạch, lại gặp phải Lục Hoài Thanh, chúc mừng, chúc mừng!"
“Ngươi có thể nghiêm túc một chút không? Lục Hoài Thanh là người thế nào, chẳng lẽ chúng ta không biết? Gả muội muội ta cho hắn, thà gả cho Kỷ Nghiễn Bạch còn hơn, Kỷ Nghiễn Bạch ít nhất không nạp thiếp, Lục Hoài Thanh bên này chắc chắn không có hạnh phúc gì đáng nói."
"Nhưng Lục Hoài Thanh về mặt danh nghĩa thì ổn, những gì nên có cũng sẽ cho muội muội ngươi. Lục Hoài Thanh cũng không chắc sẽ nạp thiếp, tâm tư của hắn không ở phương diện này."
Thi Hoài Kỳ vẫn không được an ủi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ thốt lên: "Ôi trời!"
“Ngươi có tức giận cũng vô ích, trong số những người như chúng ta, Lục Hoài Thanh thật sự là một lựa chọn phu quân không tồi."
Thi Hoài Kỳ cũng biết mình không thể phản đối nên đành chuyển sang chủ đề khác: "Chúng ta có nên đến chúc mừng Du Tiệm Ly không?"
"Thôi bỏ đi, tình hình hiện nay chưa rõ ràng, đừng dính vào, kẻo các đại gia tộc lại ghét lây sang chúng ta. Gửi một món quà mừng cho hợp lễ nghĩa là được, dù sao cũng chỉ là bạn bè qua đường."
"Ừ, được."
*
Minh Tri Ngôn đã được đưa về nhà họ Du.
Du Tri Uẩn là nữ nhi, đã tránh mặt trong tiểu viện của mình.
Du Tĩnh Hà nghĩ rất chu đáo, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cần thiết, để Minh Tri Ngôn đến là có thể tắm rửa ngay.
Du Tiệm Ly được Vũ Thường đỡ ra đón, dù đã nghĩ Minh Tri Ngôn sẽ rất sa sút nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn đầy vết thương và bộ dạng nhếch nhác, Du Tiệm Ly vẫn không khỏi đỏ hoe mắt.
"Bây giờ... không được thể diện lắm, để ta tắm rửa xong rồi sẽ nói chuyện với ngươi." Minh Tri Ngôn vẫn giữ phong thái lịch sự.
"Được." Du Tiệm Ly nhẹ nhàng đáp.
Minh Tri Ngôn một mình đi tắm.
Du Tiệm Ly ngồi chờ trong chính sảnh.
Du Tĩnh Hà lại giúp mang thêm một lần nước nóng.
Lần tắm này khá lâu, có lẽ do trên người có nhiều vết thương, cần phải cẩn thận tránh chạm vào.
Lần tắm sau khi Du Tiệm Ly rời khỏi doanh trại còn ngắn hơn thời gian Minh Tri Ngôn tắm lần này.
Khi Minh Tri Ngôn ra ngoài, Du Tiệm Ly đang ngồi đối diện với hắn.
Minh Tri Ngôn không nói gì, Du Tiệm Ly cũng không hỏi, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Cuối cùng, Minh Tri Ngôn cười khổ: “Ngươi chắc có nhiều thắc mắc lắm phải không?"
"Còn sống là tốt rồi." Du Tiệm Ly lắc đầu trả lời như vậy.
Trong lòng Minh Tri Ngôn bỗng chốc mềm mại vô cùng.
Hắn nhìn Du Tiệm Ly, so với lúc mới vào kinh thì gầy hơn, gương mặt tái nhợt đến mức gần như bệnh tật, nếu không nhờ cốt cách ưu tú của Du Tiệm Ly và làn da nâng đỡ, thì có lẽ còn trông tiều tụy hơn.
Trong lòng hắn cảm thấy xót xa nhưng vẫn thở dài: "Ta không ngờ ngươi có thể quay lại, để lại cơ quan ấy chỉ là muốn ngươi sau này có thể thấy, giữ lại chút trong sạch trên đời."
“Ngươi nên biết rằng, dù ngươi không để lại, ta cũng sẽ tin tưởng con người của ngươi."
"Ta thật sự không có gì để lại cho ngươi nữa..." Bây giờ Minh Tri Ngôn chẳng còn gì, để lại một bản thảo cũng coi như là một kỷ niệm.
"Đúng là như vậy."
Du Tiệm Ly vẫn như trước, Minh Tri Ngôn không nói thì hắn cũng không hỏi.
Minh Tri Ngôn nhất thời không biết nên nói thế nào nhưng vẫn hỏi: "Ta có làm liên lụy đến ngươi không?"
"Dù vậy không sao."
Minh Tri Ngôn cúi mắt xuống: "Ta cũng sợ liên lụy đến gia đình ngươi."
“Ngươi nghĩ họ có quan tâm không?" Du Tiệm Ly ra hiệu cho Minh Tri Ngôn: “Cha ta và cha ngươi là bạn thân duy nhất của nhau, ông ấy sẵn lòng giúp ngươi, chỉ hận mình không có đủ khả năng để giúp đỡ nhiều hơn. muội muội ta rất chín chắn và rộng lượng nên sẽ không để tâm đến những điều này."
"Ừ, vậy thì tốt..."
Du Tiệm Ly quan sát sắc mặt của Minh Tri Ngôn và hỏi: “Ngươi mệt lắm phải không? ngươi có thể vào phòng ta nghỉ ngơi, mấy ngày này ta có thể ngủ chung với đệ đệ."
"Được." Minh Tri Ngôn cũng không từ chối.
"Lúc nào ăn cơm ta sẽ gọi ngươi."
"Ừ."
Minh Tri Ngôn vào phòng của Du Tiệm Ly, căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp, sạch sẽ gọn gàng.
Hắn nằm xuống trên giường của Du Tiệm Ly, động tác khi nằm xuống cũng có phần khó khăn, hắn nhắm mắt lại, vừa mới nằm được một lúc thì có người nhảy qua cửa sổ, nhẹ nhàng đến bên giường, nói nhỏ: "Này, có người đã trèo qua cửa sổ này, ta thấy có dấu chân."
Minh Tri Ngôn không muốn nghe chuyện này nên hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Đây là bản sao của tấu chương do Du Tiệm Ly viết, viết rất tốt nhưng lúc hắn thổ huyết thì thật sự làm ta sợ chết khiếp." Thất Hoàng tử vừa nói vừa đặt cuộn tấu bên cạnh gối của Minh Tri Ngôn.
Minh Tri Ngôn cuối cùng cũng mở mắt, những chuyện này Du Tiệm Ly chưa từng nhắc đến, có lẽ là sợ hắn lo lắng.
"Sức khỏe của hắn... rất tệ sao?"
"Không chỉ tệ, suýt nữa thì chết nhưng được Độc Y cứu sống. Sau này cuộc sống của hắn... chắc chắn sẽ không được yên ổn. Trước đây hắn cố giấu tài năng nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào."
"Ta biết rồi." Minh Tri Ngôn trả lời với giọng nghẹn ngào.
Thất Hoàng tử đặt một bình thuốc mỡ thượng hạng bên cạnh gối của hắn: "Tự bôi thuốc, sẽ mau lành. ngươi nghỉ ngơi đi, ta về trước đây."
“Ngươi cũng cẩn thận nhé." Gần đây Thái tử chắc chắn đang điên cuồng tìm kiếm người đứng sau Du Tiệm Ly.
"Ta sẽ cẩn thận."
*
Du Tiệm Ly chưa chính thức nhậm chức nhưng đã đến Binh Bộ một chuyến.
Dạo này hắn đã hồi phục khá nhiều, cũng cần vận động một chút nên đến Binh Bộ.
Nhiều người trong Binh Bộ đã nghe về câu chuyện của Du Tiệm Ly, danh xưng "tiểu quân sư" của hắn cũng đã lan truyền khắp nơi.
Có người nhận ra Du Tiệm Ly, bèn dẫn hắn đến bộ phận mà hắn cần quản lý.
Du Tiệm Ly vừa nhìn qua đã thấy tối sầm mặt.
Kho vũ khí trống rỗng, những vũ khí hiếm hoi còn lại thì cũ nát.
Khi xem xét các vật dụng khác, hầu như tất cả cũng đã bị lấy đi.
Có lẽ sau này hắn sẽ có rất nhiều việc phải làm...
Khi Du Tiệm Ly đang xem sổ sách tại Binh Bộ, bỗng nghe tin thắng trận.
Hắn lập tức đứng dậy ra ngoài, nghe được tin tức làm hắn phấn chấn: "Biên cương đại thắng, các tướng sĩ sắp trở về kinh!"
Nghe tin này, Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm, trái tim luôn treo lơ lửng giờ đã an yên.
Hắn mau chóng nghĩ đến chuyện Kỷ Nghiễn Bạch cầm sách...
Hy vọng hắn chưa đọc.
*
Vào ngày đón quân Kỷ gia về kinh, Lục Hoài Cảnh cũng ra ngoài.
Hắn đã chuẩn bị trước một chỗ thuận tiện nhất để xem quân đội tiến vào thành, gọi bạn bè đến cùng chờ đợi Kỷ Nghiễn Bạch dẫn quân trở về kinh.
Lục Hoài Cảnh cũng đã lâu chưa gặp Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn, hắn không tỏ ra quá xa lạ, thấy Du Tiệm Ly bèn bắt đầu trách móc: "Du Tiệm Ly, bây giờ nhan sắc của ngươi không thể sánh bằng ta, ngươi gầy quá rồi!"
“Muội muội ta đã bắt đầu chuẩn bị hầm chân giò cho ta..." Du Tiệm Ly thở dài.
Minh Tri Ngôn cười nói: "Ta cũng phải ăn cùng, còn có canh xương nữa, uống đến mức hoa mắt chóng mặt."
Lục Hoài Cảnh bật cười lớn: "Hay đấy, hai ngươi ở chung cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau."
Sau khi trải qua những biến cố lớn như vậy, Lục Hoài Cảnh mới có thể rộng lượng như thế, nếu là trước đây, biết Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn ở bên nhau như thế, Lục Hoài Cảnh chắc chắn đã nổi giận.
Nhưng Lục Hoài Cảnh không tức giận nữa, không có nghĩa là người khác không để ý.
Lúc này bên dưới huyên náo hẳn lên, vài người đều nhìn về phía cổng thành.
Không lâu sau, quân Kỷ gia xuất hiện bên ngoài cổng thành, chẳng mấy chốc sẽ vào trong thành.
Khi vào thành, có quan chức đến tiếp đón, có lẽ sau một hồi chào hỏi, đoàn người cùng tiếng chiêng trống tưng bừng đã át cả tiếng nói chuyện.
Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi ngựa, dẫn đầu quân Kỷ gia tiến vào thành.
Lần trước khi Kỷ Nghiễn Bạch trở về kinh, Du Tiệm Ly vẫn chưa quay về kinh thành, lần này là lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Nghiễn Bạch trong cảnh vinh quang như vậy, không kìm được nụ cười, cẩn thận quan sát Kỷ Nghiễn Bạch.
Tứ chi đầy đủ, nhìn không có thương tích gì, thật tốt.
Không biết Kỷ Nghiễn Bạch làm thế nào nhưng giữa biển người mênh mông, hắn vẫn mau chóng tìm ra vị trí của họ và nhìn về phía họ.
Một người mang sát khí lạnh lùng, nhìn họ một cách lạnh lẽo khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình.
Nụ cười của Du Tiệm Ly cũng dần tắt...
"Ai đã chọc giận hắn vậy?" Lục Hoài Cảnh hỏi.
"..." Du Tiệm Ly không nói gì, chỉ đoán rằng có lẽ không phải là hắn... chắc vậy...