Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 91: Cái hộp
Giống như bụi trần lắng xuống, lại tựa như một khởi đầu mới.
Du Tiệm Ly sau khi hoàn thành tấu chương, giao cho Thất Hoàng tử, thì bệnh trở nặng, rơi vào hôn mê.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại được một chút, lúc đó hắn đã về đến nhà, Du Tri Uẩn lo lắng gọi: “Ca ca!”
Hắn rất muốn đáp lại nhưng bất lực.
Trong trí nhớ của hắn, hắn nôn đến mức trời đất quay cuồng, ngực đau như bị xé rách, đầu cũng đau đến dữ dội.
Hắn cảm thấy mình bị nghẹn, có người vỗ lưng cho hắn rồi giúp hắn làm dịu cơn nghẹn.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy khá hơn.
Đợi đến khi tình trạng của hắn hơi ổn định lại, ý thức mơ hồ, hắn cảm thấy có người đang cho hắn uống gì đó.
Tình cảnh này dường như rất quen thuộc, hắn cố gắng nuốt xuống nhưng không thể nuốt được chút nào.
Du Tri Uẩn cầm khăn, cẩn thận lau sạch thuốc rỉ ra trên má Du Tiệm Ly rồi đặt bát thuốc sang một bên.
Du Tiệm Linh đứng bên cạnh vẫn đang dùng mảnh vải lớn lau sạch giường, những vết máu mà Du Tiệm Ly nôn ra, có chỗ phải dùng chút nước mới có thể lau sạch.
Trong cơn mơ màng, Du Tiệm Ly đột nhiên nhớ ra một chuyện, kiên quyết nói: “Tri Uẩn...”
“Vâng, muội đây!” Du Tri Uẩn lập tức cúi xuống bên hắn.
“Hộp bên cạnh... đưa cho Minh Tri Ngôn...” Trong hộp đó là bản sách quý độc nhất mà Đại thiếu phu nhân đã tặng hắn, về sau hắn sẽ không còn thấy nó nữa, đưa cho Minh Tri Ngôn là thích hợp hơn.
“Được.”
Du Tiệm Ly yếu ớt chỉ: “Hộp đó... đưa cho... Bạch...”
“Là Kỷ Nghiễn Bạch phải không?”
“Đúng vậy.”
Trả lời xong, Du Tiệm Ly lại chìm vào hôn mê.
Du Tri Uẩn không thể kìm nén nổi tiếng nấc nghẹn ngào.
Du Tĩnh Hà nhìn tình hình trong phòng mà không nói lời nào, cuối cùng quay người bước ra ngoài, trở lại nhà bếp để tiếp tục sắc thuốc. Bát thuốc này không uống được, thì sắc thêm bát khác.
Vũ Sàn đứng bên cạnh nói: "Lão gia, để ta sắc thuốc cũng được."
"Ở quê ta thường xuyên sắc thuốc cho nó, ta quen với việc này."
"Vậy ta sẽ học theo."
“Ngươi đi giúp Tri Uẩn chăm sóc ca ca của nó đi."
Vũ Sàn suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu rời đi.
Sau khi Vũ Sàn rời đi, Du Tĩnh Hà ngồi trước lò lửa, không thể kìm nén nước mắt.
Ông vẫn nhớ lời thầy thuốc nói rằng Du Tiệm Ly có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa và còn khuyên họ nên chuẩn bị lo hậu sự.
Họ không muốn chấp nhận kết cục này.
Lần trước Du Tiệm Ly cũng gặp tình trạng tương tự, họ đã vượt qua, Du Tiệm Ly cũng đã kiên trì qua được.
Lần này cũng nhất định sẽ vượt qua được.
Nhưng ông vẫn không thể ngừng đau lòng.
Lúc này Vũ Lam vào thông báo rằng có người đến thăm.
Du Tĩnh Hà đành gọi Vũ Sàn sắc thuốc, còn mình thì chỉnh trang lại rồi đi tiếp khách.
Người đến thăm là một người bạn cũ của Du Tĩnh Hà.
Nói ra cũng lạ, khi Du Tĩnh Hà vừa trở về kinh thành, lúc cần giúp đỡ nhất thì người bạn này không xuất hiện, giờ lại đến.
Du Tĩnh Hà vẫn vui mừng, dù sao thì bạn cũ cũng còn quan tâm đến mình.
Người bạn cũ trước tiên làm ra vẻ đàng hoàng, đến xem qua tình hình của Du Tiệm Ly, sau đó mới theo Du Tĩnh Hà vào chính đường, ngập ngừng một lúc mới nói: "A Ly giờ đã thế này, hắn cũng nên nghĩ đến tương lai của con gái."
"Ý ông là sao..." Sắc mặt của Du Tĩnh Hà dần trở nên khó coi.
"A Ly lần này có lẽ không qua khỏi, chi bằng tranh thủ khi nó chưa qua đời, sắp xếp hôn sự cho con gái trước. Một mặt không làm lỡ tuổi đẹp của con gái, mặt khác có thể trông cậy vào việc cưới hỏi để cứu được A Ly."
Sắc mặt của Du Tĩnh Hà hoàn toàn trầm xuống: "..."
Người kia tất nhiên cũng nhận ra nhưng đã đến đây rồi, trước khi đến cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Ông ta thẳng người lên, như thể đang ban ơn cho Du Tĩnh Hà: "Ta có một người bạn, hiện tại là quan Chính lục phẩm, tương lai tiền đồ rộng mở. Ông ấy có một người con trai, tuy hiện chưa làm quan nhưng là con trưởng chính thất, cũng vì mắt cao nên mới lận đận đến giờ, ta nghĩ cũng hợp với con gái của ngươi."
"Hợp?" Du Tĩnh Hà cố nén giận hỏi.
"Tất nhiên rồi."
"Ông bạn họ Lưu đó của ngươi? Ta cũng có nghe nói qua, ông ấy năm nay đã gần năm mươi, sắp biết mệnh trời, còn gì là tiền đồ rộng mở? Con trai trưởng của hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, mấy năm trước đánh nhau gây rối bị đánh đến ngớ ngẩn, nằm bệnh mấy năm nay, vậy mà còn kén chọn à?!"
Người bạn cũ không ngờ Du Tĩnh Hà lại tức giận đến mức nói những lời này.
Trong ấn tượng, Du Tĩnh Hà luôn là người nhu nhược, thậm chí có hơi nhút nhát, không ngờ bây giờ lại dám nói chuyện với mình như vậy. Phải biết rằng, hiện tại hắn cũng là quan ngũ phẩm.
"Ông, ông đừng không biết điều!"
"Ông mới là không biết điều! Vậy để con gái ông gả qua đó, nương ông cũng đã góa lâu rồi, để bà ấy tái giá qua đó rồi ông gọi tên ngớ ngẩn đó là cha! Đừng để người khác chiếm lấy chuyện tốt này! Cút đi! Con trai ta còn chưa chết đâu! Đừng có mà nhắm vào con gái ta! Cút!"
Du Tĩnh Hà, người đã làm người tốt cả đời, lúc này cũng bị chọc giận, bèn cầm lấy cây gậy bên cạnh đuổi người.
Ông đã làm thợ cả đời, khi bận rộn còn phải tự mình ra tay, sức lực hơn hẳn những người đọc sách bình thường.
Mấy gậy đánh xuống, người bạn cũ bị đánh đến chóng mặt, tiếng kêu than vang xa, thu hút không ít người đến xem.
Du Tĩnh Hà như phát điên, vừa đánh vừa mắng, cuối cùng đuổi người ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa viện, không tiếp khách nữa.
*
"Bệnh tình của Du Tiệm Ly nghiêm trọng đến vậy sao?" Quốc công phu nhân nghe tin thì không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy bước ra ngoài: “Ta sẽ vào cung, nhờ Sơ nhi điều thái y đến khám cho hắn."
"Mẫu thân, xin khoan đã." Đại thiếu phu nhân đỡ lấy tay Quốc công phu nhân, khuyên nhủ: "Lần trước người đã cãi nhau với Hoàng hậu nương nương, bây giờ vẫn chưa hòa giải, nếu người vào cung nhắc đến chuyện này, Hoàng hậu nương nương khó tránh sẽ nhắc lại chuyện cũ và làm khó người thêm. Trước mắt người cứ liên lạc với thầy thuốc tin cậy trước, trong thời gian đó con sẽ vào cung cầu xin Hoàng hậu, tỷ ấy sẽ không làm khó con đâu."
"Cũng được, ta sẽ xem trong kho còn thảo dược nào thích hợp thì gửi đi cùng."
"Thảo dược không cần xem nữa, lần trước suýt nữa đã dọn sạch cả kho, có thể gửi đã gửi hết rồi."
Quốc công phu nhân thở dài một tiếng, nói: "Vậy con vào cung trước đi, ta sẽ đưa Lạc nhi đến thăm nhà họ Du."
"Vâng."
Sau khi nhận được tin, Quốc công phu nhân bèn bận rộn trong phủ.
Đại thiếu phu nhân mau chóng ra khỏi phủ, còn Quốc công phu nhân thì cùng Nhị thiếu phu nhân chỉnh tề trang phục, lên xe ngựa đến nhà họ Du.
Vì đi vội nên hiếm khi họ đi ra ngoài mà không mang theo thứ gì.
Khi đến nơi, cổng nhà họ nhà họ Du đóng kín.
Quốc công phu nhân đang thắc mắc, có người hàng xóm đến giải thích vài lời về những gì đã xảy ra trước đó.
May mắn là người trông coi sân nhà là Vũ Lam, người mà trước đó họ đã gửi gắm nên mau chóng mở cửa cho họ.
Người hàng xóm nhìn thấy cỗ xe ngựa sang trọng trước cổng không kìm được thắc mắc: "Đây là phủ của ai vậy? Sao người đến thăm toàn là nữ nhân?"
Có người biết chuyện đã tránh xa từ sớm, đồng thời thì thầm nói: "Là phủ Quốc công đấy, không thấy ngựa khác nhau à? Hộ vệ của phủ Quốc công đã đi biên giới cả rồi nên chỉ có nữ nhân ra ngoài thôi."
"Quốc..." Người hàng xóm giật mình hoảng sợ, đây là người mà họ không dám trêu chọc: “Phủ Quốc công sao lại đến thăm nhà này? Họ đâu có thân thích gì đâu?"
"Con trai họ không phải từ biên giới trở về sao? Có lẽ là đến thăm hỏi."
"Thật đáng tiếc, vừa được chú ý thì người đã không còn..."
"Thôi, đừng nói nữa."
Phu nhân Quốc công đến nhà họ nhà họ Du sớm hơn thầy thuốc.
Khi họ vào trong, căn nhà vẫn bừa bộn nhưng Du Tri Uẩn vẫn có thể đặt bát thuốc xuống, lễ phép ra đón tiếp.
Mắt Du Tri Uẩn hơi đỏ nhưng lúc này cô đã bình tĩnh lại, vì cô không thể để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến việc chăm sóc anh trai.
Du Tĩnh Hà vội vã từ bếp chạy ra, có hơi lúng túng không biết nên tiếp đãi thế nào.
Phu nhân Quốc công được Nhị thiếu phu nhân đỡ, ánh mắt bà dừng lại trên thân hình gầy yếu của Du Tiệm Ly.
Lần gặp trước, Du Tiệm Ly vẫn còn như một vị tiên nhân, giờ đây lại gầy gò, xanh xao đến đáng thương, không còn chút máu nào trên mặt.
Áo và chăn của Du Tiệm Ly còn dính vết máu, càng làm nổi bật làn da trắng bệch của hắn.
Du Tĩnh Hà chỉ biết nói lời xin lỗi: "Nhà cửa bừa bộn, chưa kịp dọn dẹp..."
"Không sao, chúng ta đều là những người từng trải qua biên giới, đã quen với cảnh đánh giết, chút máu này không là gì cả." Phu nhân Quốc công nói rồi ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Du Tiệm Ly: “Chỉ là một người tốt như vậy mà giờ lại yếu ớt thế này, ta đau lòng lắm."
"Nó luôn ốm yếu, may mà có Kỷ tiểu tướng quân chăm sóc."
"Nó đã cứu nhiều người, ta có nghe nói." Phu nhân Quốc công nhìn sang Du Tĩnh Hà, trong ánh mắt đầy tự hào: “Lần đầu tiên xuất chinh, nó đã bảo vệ được hơn bốn trăm người tị nạn."
Nhà họ Du lần đầu tiên nghe chuyện Du Tiệm Ly ở biên giới, nghe xong ai nấy đều sững sờ.
Du Tĩnh Hà gật đầu, trong giọng nói đầy tự hào: "Nó luôn là người giỏi giang."
Lúc này thầy thuốc vội vã đến, phu nhân Quốc công chủ động nhường chỗ.
Họ lui ra ngoài để không làm phiền việc thầy thuốc chẩn đoán, không lâu sau thầy thuốc bước ra, gương mặt cũng không mấy tươi sáng, như thể sợ rằng nếu không cứu được sẽ bị trách phạt.
Thực ra, nhìn vẻ mặt của thầy thuốc, mọi người cũng đã đoán được phần nào.
Phu nhân Quốc công hít một hơi sâu, nói: "Ông cứ nói đi."
"Tình hình không khả quan... Có thể tạm thời châm cứu để hắn uống được thuốc và đồ ăn lỏng và cũng..." và cũng sống thêm được vài ngày nữa.
Phu nhân Quốc công gật đầu, thầy thuốc lập tức quay lại trong phòng để châm cứu cho Du Tiệm Ly.
Phu nhân Quốc công không yên tâm, lại ở nhà họ nhà họ Du ngồi tĩnh một buổi chiều, cuối cùng trong cung cũng chịu cử thái y đến.
Đây đã là ngoại lệ, nếu không phải là nhờ phủ Quốc công, e rằng rất khó mời được thái y đến chữa trị cho một người như Du Tiệm Ly.
Đáng tiếc, câu trả lời của thái y cũng gần như giống hệt với thầy thuốc trước đó.
Nghe xong, phu nhân Quốc công chao đảo, cảm thấy chóng mặt trong giây lát, Nhị thiếu phu nhân vội vàng đỡ lấy bà an ủi.
Phu nhân Quốc công nói khẽ: "Bạch Bạch không có ở kinh thành, nếu ta không chăm sóc tốt cho hắn, khi nó trở về chắc chắn sẽ trách ta."
"Chúng ta hãy nghĩ thêm cách."
"Ừ."
Lúc này, cả hai người đều đang suy nghĩ liệu có nên báo tin này cho Kỷ Nghiễn Bạch hay không, ai nấy đều rất do dự.
Tin tức Du Tiệm Ly bệnh nặng mau chóng lan truyền.
Về vị tài tử trở về kinh thành, mau chóng được thăng chức lên Quốc Tử Giám rồi rơi vào tình cảnh cạn kiệt sức lực, nhiều người bàn tán xôn xao.
Một số người hả hê, dường như không thấy thương cảm cho Du Tiệm Ly, mà còn cho rằng hắn đã đến lúc phải chết.
Một số người thì tiếc nuối, cảm thấy rằng kết cục của Du Tiệm Ly không nên như vậy, một người tài năng xuất chúng như hắn lẽ ra nên tiếp tục tỏa sáng, lưu danh thiên cổ.
Khi hắn còn sống, họ bàn tán, nghi ngờ hắn, như thể mọi tài năng của hắn đều là nhờ đi đường tắt.
Khi hắn sắp qua đời, họ cuối cùng cũng thừa nhận tài năng của hắn, thậm chí bắt đầu truyền tụng về hắn.
Tất nhiên, nhiều người cho rằng cuộc đời Du Tiệm Ly như vậy là đã đủ.
Trong giai đoạn cuối của cuộc đời, hắn một mình trở về kinh thành, chứng minh sự trong sạch của mình, cha hắn cũng thuận lợi trở về kinh, còn mua được một ngôi nhà.
Hắn lại dùng chút sức lực cuối cùng, nhận được sự công nhận từ phủ Quốc công khiến phu nhân Quốc công đích thân đến thăm hỏi, cũng là để giành lấy một chút che chở cho gia đình.
Một số người bạn của Du Tiệm Ly, như thành viên đội bóng ngựa của Quốc Tử Giám, Cố Quỳnh Hoa, tên mập của Thái Học, Hàn Ngộ và Lữ Quân Kỳ của Ty Thiên Đài, đều đã thử đến thăm nhưng tiếc rằng đều bị từ chối khéo léo.
Lúc này, Du Tiệm Ly đã không thể gặp mặt ai, người nhà cũng không có sức để tiếp đón họ.
Lưu Tùng đến vài lần, đều mang theo những thứ cần thiết, cũng không cần người nhà ra mặt, chỉ để lại đồ cho Vũ Lam rồi vội vã rời đi.
Có lẽ thật sự chỉ trong những thời điểm như thế này, mới có thể thấy được tình cảm thật sự của người khác.
Dù Du Tri Uẩn không nói ra nhưng cô vẫn âm thầm ghi nhớ những điều này, đợi khi anh trai tỉnh lại, cô sẽ kể cho hắn nghe mọi chuyện.
Ở một nơi khác.
Những ngày gần đây, Thi Hoài Kỳ không yên ổn, ăn uống không thấy ngon, ngủ cũng luôn gặp hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, không ngủ yên được.
Hắn không bị dính líu vào chuyện này, cũng không bị cấm túc, bèn quyết định đi tìm Hạ Sở.
Hạ Sở cũng không ngạc nhiên khi thấy hắn đến, đang ngồi trong phủ đùa nghịch với con chim mới mua của mình.
Thi Hoài Kỳ vô cùng lo lắng, bất an nói: “Ngươi nói ta có nên đi thăm Du Tiệm Ly không?"
“Ngươi đi thăm hắn cũng không khá hơn được đâu. Nếu thật sự trong lòng không yên, cứ phái người mang ít thuốc bổ qua là được rồi."
"Ta luôn lo rằng nếu Kỷ Nghiễn Bạch chưa kịp trở về kinh thành mà Du Tiệm Ly đã không qua khỏi, thì Kỷ Nghiễn Bạch sẽ đau lòng biết bao. Du Tiệm Ly chẳng phải là người bạn đầu tiên của hắn sao?"
Ánh mắt của Hạ Sở không rời khỏi con chim của mình, nghe đến đây cũng không có biểu hiện gì: "Kỷ Nghiễn Bạch lớn lên trên chiến trường, đã trải qua rất nhiều sinh tử biệt ly, tâm lý hắn chắc còn mạnh mẽ hơn chúng ta, sao có thể bị ảnh hưởng nhiều chứ?"
"Thật đáng tiếc..."
"Minh Tri Ngôn vốn đã là người bị bỏ rơi, bạn thân của hắn cùng nhau ra đi, truyền thuyết về hai người bọn họ cũng có thể được lưu truyền cho đời sau."
Thi Hoài Kỳ trông có vẻ buồn bã: "Từng coi trọng Minh Tri Ngôn như thế nhưng lại là người đầu tiên bị bỏ rơi. Sau này chúng ta liệu có giống vậy không...?"
"Biết làm sao được? Chúng ta bị gia đình chọn lựa để đưa vào Sùng Văn Quán, cuộc đời này đã được định đoạt sẵn, chỉ có thể cẩn thận lời nói và hành động. Ngươi còn muốn đi thăm Du Tiệm Ly? Chính mình còn chưa thoát khỏi khó khăn."
“Ngươi nói cũng đúng."
"Ta đã nghe ngóng rồi, cũng có người khác đến thăm Nhà họ Du nhưng đều không được vào cửa."
Thi Hoài Kỳ ban đầu không nhận ra, sau đó mau chóng cười khổ: “Ngươi còn khuyên ta, chẳng phải ngươi cũng ngầm hỏi thăm sao?"
"Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn..." Hạ Sở cuối cùng cũng ngừng đùa nghịch con chim, thở dài: “Thật sự đáng tiếc."
Thất hoàng tử sau khi nhận được tấu chương của Du Tiệm Ly, cũng đau đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng cách quỷ quái nhất.
Hắn ra lệnh cho người kẹp tấu chương này vào giữa các tấu chương khác rồi dâng lên cho Hoàng thượng.
Bên cạnh Hoàng thượng có người của Thất hoàng tử, luôn chú ý đến tình hình của tấu chương.
Nếu cách này không thành, chỉ còn cách lén lấy lại tấu chương rồi tìm phương pháp khác.
Đêm hôm sau, Hoàng thượng cuối cùng cũng xem tấu chương đó.
Ban đầu, ông rất ngạc nhiên, cố ý mở ra hết để xem chữ ký, muốn biết ai đã dâng lên.
Rồi ngài đọc nội dung tấu chương.
Một công công bên cạnh liếc nhìn, không dám thở mạnh.
Trong cung điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hoàng thượng mở tấu chương ra, một tay chống cằm, tay kia đặt trên án, đọc đến đoạn sau thì ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống, ông thật sự đọc rất cẩn thận.
Không biết là đã đọc xong chưa, Hoàng thượng khẽ cười lạnh, gập tấu chương lại rồi ném sang một bên.
Tấu chương rơi xuống đất, trong điện mọi người đồng loạt quỳ xuống, ai nấy đều run rẩy sợ hãi.
Hoàng thượng nhìn quanh một vòng rồi đứng dậy đi lại trong cung điện.
Vì đang quỳ nên chỉ có thể nhìn thấy Hoàng thượng đang bước đi, không ai biết rõ tâm trạng của ngài.
Đột ngột, Hoàng thượng cúi xuống, nghiêng đầu nhìn một công công, hỏi nhỏ: "Người tên Minh Tri Ngôn ấy, đã giết chưa?"
"Vẫn còn trong ngục, sẽ bị xử sau sáu ngày nữa."
"Ồ, dạo này có phát minh ra hình pháp mới nào không?"
"Có vẻ... có."
"Ồ..." Hoàng thượng lại đứng dậy, tự mình nhặt tấu chương trước đó lên, mở ra lần nữa, miệng lẩm bẩm: “Dám giở mánh khóe với trẫm... Nhưng nếu không ép một chút, có vẻ cũng không chịu viết thứ gì ra hồn cho trẫm."
*
Cùng lúc đó.
Lại thêm một ngày ác chiến, kéo dài suốt nhiều ngày qua, ngay cả Kỷ Nghiễn Bạch cũng có hơi mệt mỏi.
Hắn đưa cây trường thương cho Đàm Hồi rồi quay về lều nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lúc này, Đàm Hồi cất trường thương, giao thư từ kinh thành đến cho Kỷ Nghiễn Bạch: "Là phu nhân phái người đưa đến."
Kỷ Nghiễn Bạch lau tay rồi mở thư ra đọc, đồng thời lẩm bẩm: "Sao nhiều chữ thế này?"
Hắn lướt qua một lượt, mau chóng tìm thấy ba chữ "Du Tiệm Ly" trong đống chữ đó.
Ba chữ này hắn nhận ra, dù sao cũng từng nhận nhầm trước đây.
Nhưng sao những chữ phía sau lại khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn chỉ có thể gọi Đàm Hồi lại hỏi: "Hai chữ này có phải là "quy thuận" không?"
Đàm Hồi lại gần xem, nói: "Hình như đúng."
Cả hai người đều không đọc trôi chảy một bức thư, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ có thể ra lệnh: "Gọi người đến đọc thư."
"Vâng."
Đàm Hồi ra khỏi lều, gọi một tiểu binh phụ trách báo cáo chiến sự trong quân, bảo tiểu binh vào đọc thư.
Đàm Hồi đứng cạnh Kỷ Nghiễn Bạch, giúp hắn cởi áo giáp, đồng thời nghe theo nội dung thư.
"Minh Tri Ngôn vì tham gia biến pháp, làm phật ý thánh thượng, hiện nay bị giam trong ngục. Du Tiệm Ly trở về kinh thì bệnh nặng, ho ra máu không ngừng..." Tiểu binh đọc đến đây thì nghe thấy tiếng áo giáp rơi xuống đất, sau đó là tiếng Đàm Hồi vội vàng sắp xếp lại.
Kỷ Nghiễn Bạch quay người lại nhìn hắn, ánh mắt u ám nhưng vẫn ra lệnh: "Đọc tiếp."
"Ta đã mời thầy thuốc, đại tẩu của ngươi vào cung xin thái y, đều chẩn đoán rằng Du Tiệm Ly không còn nhiều thời gian, e rằng không qua khỏi mười ngày."
Sau đó không còn nội dung gì nữa.
Có lẽ phu nhân Quốc công cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Kỷ Nghiễn Bạch sau khi nghe xong thư, vội vã bước ra ngoài và gọi: “Hoàng Khải đâu?!”
Không lâu sau, Hoàng Khải vừa trở về cũng vội chạy đến, vừa nhai bánh khô vừa đáp: “Mạt tướng có mặt!”
“Ngươi chẳng phải đã nói Du Tiệm Ly không sao sao?”
“À? Đúng vậy, khi ta đến thì hắn thật sự không có vấn đề gì.”
“Tại sao thư từ kinh thành lại truyền đến tin rằng hắn đang bệnh nặng?”
Hoàng Khải ngẩn người, hắn thật sự không biết chuyện này.
Đàm Hồi vội vàng đuổi theo ra ngoài, nói: “công tử, trong thư có nói Minh Tri Ngôn đã bị tống vào ngục, có lẽ chuyện này đã khiến Du công tử bị kích động.”
“Trước đó còn khỏe mạnh, chỉ mới hơn một tháng, sao lại sắp chết rồi?!” Kỷ Nghiễn Bạch khó mà chấp nhận được tin này, gần như gầm lên hỏi.
“công tử ngài…” Đàm Hồi muốn khuyên can nhưng nhận ra biểu cảm của Kỷ Nghiễn Bạch có gì đó không ổn.
Hắn chợt nhớ lại lời khuyên của Du Tiệm Ly trước đây.
Kỷ Nghiễn Bạch mắt đỏ ngầu, thần thái gần như điên loạn, không ai có thể làm cho hắn nghe theo.
Kỷ Nghiễn Bạch đã phát cuồng.
Hắn vốn là người có bản tính dễ phát cuồng, Đàm Hồi biết điều này.
Chỉ là sau khi quen biết với Du Tiệm Ly, hắn dần dần trở nên điềm tĩnh hơn, suýt nữa khiến mọi người quên đi bản chất đó.
Kỷ Nghiễn Bạch nghĩ đến lúc hai người chia tay, mình đã mắng nhiếc Du Tiệm Ly, suốt những ngày qua luôn nghĩ đến biểu cảm tủi thân của Du Tiệm Ly lúc ấy.
Nếu đó là lần cuối cùng họ gặp nhau, chẳng phải hắn sẽ hối hận cả đời sao?
Hoàng Khải muốn hỏi thêm nhưng bị Đàm Hồi giữ lại: “Đi gọi quân sư, mau lên!”
Kỷ Nghiễn Bạch vẫn còn rất giận dữ, nắm chặt hai tay, dường như lúc nào cũng có thể phát cuồng tấn công người khác.
Đàm Hồi chợt nghĩ đến điều gì đó, vội chạy vào lều, mang ra một chiếc hộp nhỏ: “Đây là thứ phu nhân đồng thời mang đến, nói rằng Du công tử muốn giao lại cho ngài.”
Kỷ Nghiễn Bạch quay đầu nhìn thấy chiếc hộp, nhận ra đó là chiếc hộp mà mình từng tặng.
Hắn bước đến mở hộp ra, lấy ra một tập văn bản, cầm trên tay lật qua, càng xem càng trở nên bực bội: “Sao nhiều chữ thế này?!”
Nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ mà Du Tiệm Ly tự tay viết, cảm xúc của Kỷ Nghiễn Bạch dần ổn định hơn.
Đây chẳng phải là di thư sao?
Di thư của một người đọc sách dài như vậy ư?
Hay đây là những lời tâm sự mà Du Tiệm Ly muốn nói với mình?
Vậy có phải chỉ mình hắn mới có thể đọc được?
- --