Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 88: Quân Sư Nhỏ
Ngày hôm sau, Du Tiệm Ly nhận được một chiếc lệnh bài nhỏ do Kỷ Nghiễn Bạch phái người cưỡi ngựa gửi tới, điều này khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn.
Xem như Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng không còn giận nữa, công nhận hành động của hắn và cho phép hắn ở lại trại tị nạn.
Hắn càng hăng hái hơn.
Phương pháp mà Du Tiệm Ly dạy cho binh sĩ rất đơn giản và thô sơ nhưng binh sĩ hành động cũng rất nhanh, tiến độ khá tốt.
Du Tiệm Ly bận rộn đến chiều tối, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi một chút.
Hắn bước ra khỏi trướng của mình và đứng ở cửa, thấy rằng nhóm dân chạy nạn đầu tiên đã vào trong.
Vừa lúc hắn bước ra, gặp nhóm binh sĩ dẫn theo một nhóm người khác trở về.
Một binh sĩ dắt ngựa, trên lưng ngựa chở hai cụ già cùng một ít đồ đạc, phía sau còn có hơn mười người đi theo.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những người này, binh sĩ đó bước tới chỗ Du Tiệm Ly và nói: “Việc che mặt của chúng ta có vẻ khiến họ sợ hãi, ban đầu khi thấy chúng ta họ hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi, chúng ta phải cưỡi ngựa đuổi theo và liên tục hô rằng chúng ta là lính mới trấn an được họ.”
Du Tiệm Ly gật đầu, nói: “Dù thế nào thì che mặt vẫn an toàn hơn, ngươi thấy không, ở lão kia rõ ràng đã bị cảm lạnh, ho khan và chảy nước mũi. Nếu lây nhiễm sẽ ảnh hưởng đến hành động sau này của các ngươi. Sau này các ngươi nhớ mang theo cờ của quân Kỷ gia, dân vùng biên giới đều biết cờ này.”
“Rõ.” Các binh sĩ thấy Hoàng Khải đều nghe lời hắn và lời nói của hắn cũng hợp lý nên họ cũng nghe theo chỉ huy của hắn.
Đi xa hơn, các binh sĩ bắt đầu hỏi nhau: "Thanh niên đẹp trai này là ai vậy?"
"Ta chỉ biết là bạn của tiểu tướng quân Kỷ gia."
"Ta nghe nói hắn là đệ tử của quân sư, sau này sẽ là tiểu quân sư của chúng ta! Nhưng đừng nói với ai khác đấy."
"Quân sư mà yếu ớt như vậy sao?"
"Người ta thông minh mà."
"Ra là vậy."
Du Tiệm Ly gọi Hoàng Khải và vị tướng phụ trách lương thảo vào trướng của mình, nhìn vào bản danh sách rồi lên kế hoạch: “Những ngày đầu không cần phân phát quá nhiều lương thực, lúc chạy trốn có lẽ họ đã mang theo một ít từ nhà. Khoảng năm ngày sau, khi họ ăn gần hết và đói quá thì mới xem xét phân phát.”
Hoàng Khải, vốn chỉ quen dẫn quân đánh trận, không rành về vấn đề này, không khỏi hỏi: “Cần phải cẩn thận như vậy sao?”
“Chúng ta không phải là keo kiệt, mà là vì không ai biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu và không biết khi nào lương thảo tiếp theo sẽ đến.” Sau đó hắn nói thêm về sự lo lắng của mình: “Vừa nãy ta ra ngoài quan sát thiên tượng, có vẻ như sắp có tuyết rơi, thậm chí là một trận bão tuyết. Khi trận bão tuyết này qua đi, rất có thể lương thảo sẽ không thể đưa vào.”
Nghe xong, sắc mặt của hai người cũng trở nên nghiêm trọng. Lời của một người có khả năng xem thiên tượng, họ không dám không tin.
Ở nơi hoang vu này, nếu gặp phải bão tuyết thì sẽ khó khăn thế nào, họ cũng có thể hình dung ra được.
Đội quân này chủ yếu chịu trách nhiệm an ủi và bảo vệ dân chạy nạn.
Vì vậy, sự an toàn của dân chạy nạn là vô cùng quan trọng.
Du Tiệm Ly tiếp tục nói: “Giới hạn trong ba ngày, có thể dẫn dụ được bao nhiêu dân chạy nạn thì dẫn dụ, trên đường về hãy để lại những lá cờ nhỏ để chỉ đường cho dân chạy nạn, ba ngày sau, tất cả mọi người không được rời khỏi phạm vi mà ta đã vẽ.”
“Rõ.” Cả hai người đồng thanh đáp.
“Trong vài ngày này, có thể xây dựng được bao nhiêu nhà thì xây dựng bấy nhiêu, đừng động vào cây cối trên sườn núi, chúng cố định tuyết, có thể chắn được một phần gió tuyết, hãy động vào cây dưới chân núi.”
“Ừ.”
“Hãy báo cho tất cả các binh sĩ chuẩn bị, chúng ta có thể sẽ bị mắc kẹt trong núi một thời gian.”
Nghe xong, Hoàng Khải lập tức đứng dậy nói: “Ngài đã chọn vị trí tốt rồi, ta sẽ phái năm binh sĩ đưa ngài trở về, để tránh ngài bị mắc kẹt cùng chúng ta.”
“Nếu ta không ở đây, các ngươi sẽ không thể lợp mái nhà được.”
“...” Hoàng Khải lập tức cứng họng.
Sau khi Du Tiệm Ly ra lệnh xong, hắn lại cầm dụng cụ lên để mài chỗ ghép, nói: “Ta cũng phải tiếp tục bận rộn, các ngươi cứ làm việc của mình đi.”
Hoàng Khải có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn tuân lệnh.
Đêm đó, Du Tiệm Ly chỉ ngủ được hai canh giờ thì tỉnh dậy.
Hắn bước ra ngoài, thấy các binh sĩ vẫn đang luân phiên làm việc, dường như dân chạy nạn cũng nhiều hơn.
Cần phải nhanh hơn nữa mới được.
Hắn lại tìm Hoàng Khải, nói: “Hãy cho những người khỏe mạnh trong đám dân chạy nạn cùng tham gia, bảo với họ rằng nếu giúp đỡ, sau này họ sẽ được chia cho một ít than hoặc lương khô, cháo gạo, họ sẽ sẵn lòng làm việc.”
“Rõ.” Hoàng Khải đáp lời.
Du Tiệm Ly nhìn đám trẻ đang chạy nhảy trên bãi đất trống, vỗ tay nói: “Các cháu bé ơi, chú dạy các cháu cách xây nhà tuyết nhé! Nhà tuyết mà chú xây chắc chắn lắm, bên trong còn có thể để đồ nữa!”
Những đứa trẻ kia vẫn còn năng lượng, nhìn nhau một lúc, dường như cảm thấy anh trai này trông hiền lành, lập tức đáp: “Được ạ!”
Như vậy lũ trẻ sẽ không còn chạy nhảy lung tung nữa, nếu thực sự bận rộn, chúng cũng có thể giúp được việc, nhà tuyết cũng có thể dùng khẩn cấp.
Đến tối ngày thứ ba, tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, bị gió cuốn xoay tít trên không trung rồi cuối cùng rơi xuống.
Lúc này, gió tuyết vẫn còn hiền lành.
Nhưng Du Tiệm Ly đã có vẻ mặt nặng nề.
Hắn biết rằng chưa đầy hai canh giờ nữa, trận tuyết này sẽ biến thành bão tuyết.
Hắn bắt đầu hỏi xem còn binh sĩ nào chưa trở về không.
Hoàng Khải sai người kiểm tra rồi báo lại, vẫn còn một đội ba người chưa trở về, những người khác đều đã về rồi.
Du Tiệm Ly lại đi kiểm tra tình trạng của các căn nhà.
Những căn nhà dựng tạm tuy đơn sơ nhưng có thể chứa hai, ba mươi người tránh gió tránh tuyết.
Mỗi căn nhà đều có một lò than, nếu trong nhà có nam giới khỏe mạnh đã ra ngoài giúp đỡ, lúc này có thể đốt than lên để sưởi ấm.
Du Tiệm Ly đành quay lại trướng của mình, trong lòng cầu nguyện rằng trận bão tuyết này sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn.
Mãi đến giờ Dần, đội ba binh sĩ kia mới trở về doanh trại trong bộ dạng nhếch nhác.
Lúc này, gió tuyết đã trở nên đáng sợ, gió thổi ào ạt, ngay cả các binh sĩ cũng bị gió thổi đến mức khó khăn khi di chuyển.
Một nhóm người dìu nhau, lại có các binh sĩ khác đến giúp, mới khó khăn lắm mới vào được doanh trại.
Bây giờ, nơi ở chật chội, trong trướng của Du Tiệm Ly còn có Hoàng Khải và bảy, tám binh sĩ khác đang ở.
Hoàng Khải tất nhiên là người nhận được tin đầu tiên, thấy Du Tiệm Ly cũng bị đánh thức, bèn thông báo để hắn yên tâm.
“Họ phát hiện một nhóm người dưới chân núi, có mấy người bị ngã xuống, ba người họ đã đi cứu nên mất nhiều thời gian, hiện tại họ đã mang theo hơn hai mươi người dân chạy nạn trở về.”
“Về được là tốt rồi, bây giờ trong doanh trại có bao nhiêu người?”
“Cả binh lính và người bảo vệ lương thảo tổng cộng là một trăm năm mươi ba người, số dân chạy nạn hiện tại đã lên đến bốn trăm năm mươi bảy người. Trong những căn nhà đó đã được sắp xếp thêm nhiều người vào, những căn nhà lớn chứa được năm, sáu mươi người, cũng khá ấm áp.”
Du Tiệm Ly gật đầu rồi rúc vào chăn nói: “Tuyết lớn phong tỏa đường, chúng ta đông người và ngựa như vậy, không biết sẽ bị mắc kẹt bao lâu, thử thách mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
“Ừ, sau này dù có đói đến mức phải đào cỏ mà ăn, chúng ta cũng không đến nỗi quá thê thảm, ngươi không cần lo lắng.”
Du Tiệm Ly lại hỏi: “Chuồng ngựa vẫn vững chứ?”
“Mấy căn nhà trú ẩn ngài xây rất chắc chắn, còn ổn định hơn cả trướng của chúng ta. Ngài xem trướng của chúng ta bị gió thổi lắc lư, còn căn nhà đào sâu ba thước của ngài thì không hề lay động.”
Cụm từ "đào sâu ba thước" mà Hoàng Khải nói ám chỉ nền móng mà Du Tiệm Ly đã bảo họ đào.
“Vậy thì tốt.”
*
Đến ngày thứ mười bảy, Du Tiệm Ly đã không còn sức để rời khỏi chiếc chăn trong trướng của mình nữa, lương thực và nước đều phải do Hoàng Khải mang đến cho hắn.
Hắn đã đổ bệnh, trên xe có mang theo thuốc nhưng dù uống thuốc cũng chỉ làm giảm bớt triệu chứng, không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Đây có lẽ là khoảng thời gian khốn khổ nhất của hắn.
Trong điều kiện lâu ngày không thể tắm rửa, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, khuôn mặt của Du Tiệm Ly đầy râu ria, tóc tai cũng bù xù như một kẻ điên nhỏ.
Thân thể hắn gầy gò, mấy ngày trước có lẽ hoàn toàn dựa vào ý chí mà gắng gượng, bởi vì doanh trại phải nhờ vào hắn để sắp xếp mọi việc.
Trong thời gian tránh gió tuyết, hắn mới đổ gục.
Tình trạng của hắn không tốt, đến mức Hoàng Khải có vấn đề cũng không dám nói với hắn nhưng khi nói chuyện thì thầm lại bị Du Tiệm Ly nghe thấy một phần.
“Có chuyện gì vậy?” Du Tiệm Ly khàn giọng hỏi.
“Lương thực không đủ rồi... Trong đám dân chạy nạn đã có hơn mười người chết, họ tụ tập lại mà không chịu che mặt, nhiều người đã bị lây bệnh, bầu không khí trong doanh trại hiện rất tệ, còn có cả việc đánh nhau vì một chút lương thực.”
“Nhớ cử binh lính canh giữ chỗ lương thực còn lại.”
“Rõ.”
“Chúng ta vẫn còn ở gần khu vực an toàn, chỉ sợ bên chỗ Kỷ Nghiễn Bạch... ” Du Tiệm Ly không khỏi lo lắng cho Kỷ Nghiễn Bạch.
“Chắc họ cũng không còn nhiều lương thực... nhưng họ sẽ có đối sách.”
“Hiện giờ thiếu lương thực có lẽ không chỉ mình chúng ta, sẽ còn nhiều kẻ tệ hơn chúng ta.” Du Tiệm Ly nói, cố gắng ngồi dậy: “Lấy bút lông đến đây, ta vẽ bản thiết kế cho ngươi, chúng ta cần chế tạo một số vũ khí phòng thủ, phòng ngừa bất trắc.”
Hoàng Khải định ngăn cản nhưng nghĩ đến việc bão tuyết cũng đã được Du Tiệm Ly dự đoán trước, hắn không dám nghi ngờ, vội vàng đi lấy hộp dụng cụ của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly vẽ ra một số bản thiết kế, các binh sĩ đã có kinh nghiệm xây dựng nhà cửa nên cũng có thể làm được.
Du Tiệm Ly kiệt sức, chỉ có thể nằm trên giường, nhìn binh sĩ đưa những thứ đã làm vào cho hắn xem rồi chỉ dẫn họ chỉnh sửa.
“Tiểu quân sư, ngài xem chúng ta làm đúng không?” Du Tiệm Ly không hiểu tại sao các binh sĩ bắt đầu gọi mình là tiểu quân sư.
Hắn không còn sức để hỏi, chỉ yếu ớt nói: “Đỉnh nhọn hơn một chút, tốt nhất là đẩy ra là đâm chết được vài tên.”
“Được, được!” Các tiểu binh lập tức làm theo.
Không biết từ khi nào, Du Tiệm Ly lại thiếp đi.
Khi tỉnh lại, không biết là do tiếng ồn bên ngoài hay do những ngọn đuốc cháy sáng quá bất thường ngoài kia khiến hắn mở mắt và nhìn quanh.
Trong trướng của hắn không có ai.
Những âm thanh chiến đấu bên ngoài khiến hắn giật mình, trong khoảnh khắc hắn tỉnh táo hẳn.
Hắn khó nhọc mặc quần áo, khoác áo choàng, cầm gậy chống rồi ra khỏi trướng, thấy binh lính dưới trướng của Hoàng Khải đang chiến đấu.
Mặc dù họ sống trong điều kiện khó khăn nhưng vẫn còn một chút lương thực dự trữ.
Chỗ lương thực này đủ để những kẻ khác nhòm ngó.
Lúc này, họ không có thời gian để suy nghĩ xem bọn Hung Nô này làm thế nào xâm nhập được vào đây, chỉ có thể cố gắng bảo vệ lương thảo của họ.
Nếu lương thảo bị cướp đi, đó sẽ là thảm họa lớn đối với binh sĩ tiền tuyến của phe mình.
Hoàng Khải thấy Du Tiệm Ly bước ra, bèn tranh thủ đuổi hắn đi: “Du công tử, ngài mau quay về nghỉ ngơi, chúng ta đối phó với mấy tên tép riu này thừa sức, bọn chúng đúng là gặp phải Diêm Vương rồi. Hồi tiểu tướng quân bảo chúng ta bảo vệ lương thảo, ta còn nghĩ thật lãng phí nhân tài, bây giờ xem ra ta còn có thể kiếm thêm chút công trạng.”
Hoàng Khải là một người kỳ lạ, nếu gặp phải tình huống như thế này, người khác có lẽ đã hoảng sợ.
Nhưng Hoàng Khải không phải vậy, hắn hưng phấn đến mức gần như điên cuồng, khóe miệng cười không thể kìm nén được.
Loại người này sinh ra để dành cho chiến trường, thường ngày nhìn giống như một kẻ thô lỗ, giờ đây trong bộ dạng khát máu, hắn lại có nét hoang dã của một hảo hán thực sự.
Du Tiệm Ly gọi lớn: “Đối phó có khó khăn không?”
“Không khó, doanh trại này chọn vị trí quá tốt, bọn chúng chỉ có thể đi một con đường, đến một tên giết một tên. Vũ khí mà ngài chuẩn bị trước đó cũng đã được sử dụng, đâm chết được mấy tên, có vài tên còn bị đẩy lăn xuống dốc. Tiếc là bọn nhóc dùng quá hăng, mới mấy phát đã làm hỏng rồi, lần sau phải làm thêm vài cái nữa.”
Du Tiệm Ly nhìn xung quanh, nói: “Ngươi hãy cử vài người lên núi hoạt động một chút khiến cho tuyết lở ở phía đó chôn vùi đám người này đi, chúng ta cũng có thể tiết kiệm được chút sức lực.”
“Xong rồi!” Hoàng Khải cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Du Tiệm Ly thật sự yên tâm quay trở về trại: “Ta về nghỉ ngơi trước.”
Lúc này, Hoàng Khải hoàn toàn nghe theo lời của Du Tiệm Ly.
Hắn cử năm binh sĩ trẻ nhưng thân thể linh hoạt, lén lút leo núi, cố gắng gây ra tuyết lở từ vách núi.
Khi tuyết đổ xuống và chôn vùi những người Hung Nô đang tấn công, mọi người trong doanh trại đứng yên tại chỗ quan sát, ngoài trừ vị trí phòng thủ của họ trước đó bị tuyết tạt một ít, còn lại thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến doanh trại.
Hoàng Khải phái người canh gác, lo sợ đám Hung Nô kia mạng lớn, tuyết cũng không vùi chết được họ.
Hắn sau đó quay lại trại báo cáo.
Khi vào trong, Du Tiệm Ly lại rơi vào giấc mộng, không biết là thật sự không lo lắng về tình hình bên ngoài, hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình, hay là thể lực đã cạn kiệt, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Hoàng Khải đành không làm phiền hắn, một lần nữa ra ngoài trại kiểm soát tình hình.
Cơn bão tuyết qua đi.
Tuyết lở đã dừng lại.
Giờ đây đã là ngày thứ hai mươi lăm họ đóng quân ở nơi này, Tết Nguyên đán đã trôi qua.
Lương thực trong doanh trại đã không đủ để số binh lính và dân tị nạn sống sót, một số binh sĩ bắt đầu đào tuyết ngoài doanh trại, thử tìm đường quay lại cầu cứu.
Trong trại có không ít dân tị nạn mắc cùng một loại bệnh, đến mức khó kiểm soát.
Hoàng Khải biết rằng Du Tiệm Ly cơ thể yếu nên bất cứ ai nhiễm bệnh hoặc từng tiếp xúc với người bệnh đều không được vào trại của Du Tiệm Ly.
Hoàng Khải cùng những người khác ăn uống tiết kiệm nhưng luôn dành riêng một phần lương thực cho Du Tiệm Ly.
Giờ đây Du Tiệm Ly đã không còn sức lực để hỏi tình hình bên ngoài, chỉ có thể yếu ớt nằm trong trại, mỗi lần tỉnh dậy thì uống thuốc hoặc ăn uống.
Sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Khải lo lắng không yên, sợ mình không bảo vệ được tiểu quân sư, lần nữa phái người đi tìm.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày thứ hai mươi sáu, khi một đội xe ngựa tiến về doanh trại của họ.
Hoàng Khải lập tức đích thân ra đón, chủ động hỏi: “Có phải là viện binh của Châu Tấn không?”
“Nơi này bị tuyết lớn phong tỏa, viện binh đã đi vòng đường khác. Chúng ta là đội của Quận chúa Thanh Từ, đến đây cứu trợ dân tị nạn.”
Nghe nói viện binh đã bỏ qua khu vực của họ, chọn đi con đường khác, Hoàng Khải không hề tức giận, mà còn thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, bên tiểu tướng quân có cứu viện ta yên tâm rồi.”
Trong lúc họ trò chuyện, một chiếc xe ngựa dừng lại, có người mở cửa xe, khoác áo choàng đi ra hỏi: “Du Tiệm Ly có phải ở trong trại của ngươi không?”
Hoàng Khải không ngờ Quận chúa Thanh Từ đích thân đến tiền tuyến, mau chóng thu lại sự kinh ngạc và trả lời: “Có, nhưng hắn đang bệnh, chúng ta đang cố gắng mở đường, muốn đưa hắn về.”
Quận chúa Thanh Từ lập tức xuống xe, nói: “Ta đi xem hắn.”
“Đừng, trong doanh trại có bệnh… làm sao nói nhỉ, nhiều người đã mắc bệnh, xin Quận chúa đừng để bị lây nhiễm.”
Quận chúa Thanh Từ không cố chấp, mà ra lệnh cho người của mình đi cứu trợ dân tị nạn.
Đội của cô tất nhiên mang theo một lượng lớn lương thực, trong khi Hoàng Khải và những người khác đang đào đường từ ngoài vào, nhóm người này cũng đang cố gắng đào từ bên trong, phía trước còn có con đường núi bị sụp do tuyết lở, họ phải tốn rất nhiều sức lực mới đến được đây.
Quận chúa Thanh Từ còn mang theo các đại phu, họ tiến vào doanh trại để kiểm tra bệnh tình.
Trong số đó, có một người riêng đi tìm Du Tiệm Ly, kiểm tra tình trạng của hắn.
Không lâu sau, đại phu báo cáo: “Hắn tái phát bệnh cũ nhưng không sao và không bị nhiễm dịch bệnh, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chuyển đến nơi ấm áp, yên tĩnh dưỡng bệnh một thời gian, uống thêm thuốc là có thể hồi phục.”
Quận chúa Thanh Từ nghe xong bèn thở phào nhẹ nhõm, cô sợ phải nhìn thấy Du Tri Uẩn khóc lóc.
Sau khi xác nhận rằng hắn không sao, cô lại ra lệnh: “Để lại một lượng lương thực vừa đủ ở đây, phần còn lại mang đến tiền tuyến.”
Sau đó cô nói với Hoàng Khải: “Ngươi chỉnh đốn binh sĩ của mình, ăn no uống đủ, hộ tống lương thực của ta đến gặp quân với tiểu tướng quân của ngươi.”
Hoàng Khải có hơi do dự, nói: “Còn Du công tử thì sao…”
“Đợi hắn khá hơn, ta sẽ đưa hắn về kinh thành. Ngươi không cần lo lắng cho dân tị nạn, người của ta đã báo tin về kinh thành, không quá một ngày sẽ có viện binh đến bảo vệ, bây giờ việc quan trọng là bảo vệ lương thực của ta đến tiền tuyến, người của ta không có kinh nghiệm chiến đấu, vẫn cần đến ngươi.”
“Vậy được.” Hoàng Khải lập tức triệu tập binh sĩ của mình, chuẩn bị đội ngũ sẵn sàng đi tiếp viện tiền tuyến.
Quận chúa Thanh Từ được người đỡ hướng về trại của Du Tiệm Ly, trong khi không ngừng cảm thán: “Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể xây dựng nhiều nơi trú ẩn như thế này, Du Tiệm Ly đúng là có bản lĩnh.”
Một binh sĩ bèn khen ngợi: “Không chỉ vậy, vị trí này chọn cũng tốt, bão tuyết lớn như vậy, chúng ta không bị ảnh hưởng chút nào, còn dễ dàng giải quyết được đám Hung Nô trộm lương, quả không hổ danh là tiểu quân sư mà quân sư chọn lựa.”
Tiểu quân sư?
Lẽ nào thật sự giống như tin đồn?
Quận chúa Thanh Từ bước vào trại, vừa nhìn thấy Du Tiệm Ly thì kinh ngạc một lúc.
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông lúc nào cũng sạch sẽ, tuấn tú vô song, giờ đây lại tiều tụy như một kẻ lang thang, nhìn còn gầy gò hơn trước.
áo quần mà Du Tri Uẩn làm cho hắn lại không vừa vặn nữa rồi.
Hoàng Khải và những người khác tuy cũng tiều tụy nhưng vẫn còn tinh thần, dáng vẻ bệnh tật của Du Tiệm Ly thật sự khiến người ta nhìn mà xót xa.
Quận chúa Thanh Từ không nỡ nhìn thêm, bèn nói: “Sắp xếp cho hắn gọn gàng lại.”
Ra lệnh xong cô rời khỏi, trở về xe ngựa của mình.
Lều trại có mùi khó chịu khiến người ta không khỏi buồn nôn, vậy mà trước giờ, Du Tiệm Ly vẫn sinh hoạt tại đây?
Quận chúa Thanh Từ quay lại xe ngựa, chưa đầy một canh giờ sau, Hoàng Khải đã dẫn đội ngũ của mình hộ tống lương thảo cô mang tới để chi viện. Quận chúa Thanh Từ chờ khoảng nửa ngày thì nghe tin Du Tiệm Ly đã tỉnh dậy.
Lúc này, trong trại đã dựng lên những túp lều, phát cháo nóng cho dân tị nạn. Dân tị nạn xếp hàng, tay cầm bát, thấy Quận chúa Thanh Từ còn cúi đầu hành lễ, tỏ lòng cảm ơn. Quận chúa Thanh Từ không tỏ vẻ gì, cô đáp lại họ rồi bước vào lều của Du Tiệm Ly.
Lều của Du Tiệm Ly đã được tắm rửa sạch sẽ và hắn cũng được người của cô giúp rửa mặt mũi qua loa. Tuy rằng râu vẫn chưa được cạo nhưng cũng không còn lôi thôi như trước đó.
"Ngài sao lại đích thân tới đây?" Du Tiệm Ly thấy Quận chúa Thanh Từ thì rất ngạc nhiên.
Quận chúa Thanh Từ chỉ có thể thành thật trả lời: "Đất nước đang gặp nạn, một người có khả năng như ta sao có thể ngồi yên ở kinh thành mà không ra ngoài? Lương thực cứu trợ rất dễ bị quan lại tham ô, ta chỉ có thể đích thân tới để bảo đảm mỗi hạt gạo đều tới tay dân tị nạn."
"Ngài thật đáng kính phục."
"Ta còn có vài phần kính phục ngươi, một thư sinh yếu đuối, vậy mà cũng dám không màng tới an nguy để tới chiến trường."
Du Tiệm Ly cười e thẹn rồi hỏi thăm: "Gia đình ta vẫn ổn chứ?"
"Ba ngày sau khi ngươi rời kinh thành, ta cũng xuất phát. Nếu không vì trận tuyết lớn này, chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi. Trên đường chỉ kịp gặp muội muội của ngươi một lần, cô ấy không nhắc đến ngươi một lời, chỉ dặn ta phải chú ý an toàn."
"Nó sợ làm ngài lo lắng."
“Ngươi nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi theo ta về kinh thành, đừng chết ở đây."
"Ừ, được."
Đáng tiếc, Du Tiệm Ly không thể thuận lợi mà nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, một người cưỡi ngựa tới trại, dáng vẻ lôi thôi, đôi mắt đỏ ngầu, không biết đã cưỡi ngựa mấy đêm ngày mới có thể tới đây.
"Ta tìm... Du công tử..." Kiền Bảo khàn giọng, ngã khỏi ngựa, chỉ thốt được câu đó.
Có người đưa hắn vào lều của Du Tiệm Ly, cho uống nước để tỉnh táo lại chút ít.
Thấy Kiền Bảo xuất hiện ở đây, Du Tiệm Ly rất ngạc nhiên, cố gắng ngồi dậy để hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Có phải Lục Hoài Cảnh đã xảy ra chuyện không?"
Kiền Bảo lắc đầu: "Việc này..."
Du Tiệm Ly hiểu ra, bèn bảo những người trong lều ra ngoài.
Kiền Bảo lúc này mới nói: "Chuyện này Lục phu nhân và đại công tử không muốn tiểu công tử biết, tiểu nhân cũng vì nhớ tới ân nghĩa của ngài mà từ chức, một thân một mình tới báo tin, không có thư từ hay tín vật gì cả..."
Du Tiệm Ly lo lắng giục: “Ngươi nói nhanh đi!"
"Minh Tri Ngôn bị giam vào ngục rồi, e là không bao lâu sẽ bị xử trảm, kinh thành không ai dám cứu... chỉ sợ ngài phải mau chóng về kinh thôi!"
Du Tiệm Ly nghe như sét đánh ngang tai.