Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 76: Gặp Tấn Công
Sau khi quay trở lại Quốc Tử Giám, Du Tiệm Ly vẫn tiếp tục "ké" than lửa của Kỷ Nghiễn Bạch để sưởi ấm. Bây giờ hắn cũng không rõ, liệu đó là để tiết kiệm tiền hay xuất phát từ ý đồ cá nhân. Sau bữa tối, hắn trở về phòng mình nhưng lại leo qua cửa sổ nhỏ để vào phòng của Kỷ Nghiễn Bạch, thắp sáng ngọn đèn, cầm dụng cụ lên nhưng mãi mà không làm gì cả.
Ban đầu, hắn đáng lẽ phải vẽ bản thiết kế, hoặc tiếp tục làm các mẫu trang sức nhưng tâm trí không thể nào tĩnh lặng được. Thực ra, sau khi thấy món trang sức hắn làm cho Lục phu nhân lại xuất hiện trong tay quận chúa Thanh Từ, hắn đã có một khoảng thời gian tự hỏi. Có phải hắn đã làm chưa đủ tốt không? Hay có lẽ Lục Hoài Cảnh thích sự lộng lẫy nhưng Lục phu nhân lại không ưa phong cách đó? Trước khi bắt tay vào làm, liệu hắn có nên cẩn thận hỏi thăm sở thích của Lục phu nhân, hoặc xem xét phong cách trang sức trước đây của bà ấy? Hắn dùng sở thích của mình để làm quà tặng cho người khác, liệu có quá cẩu thả không?
Có lẽ hắn chưa chu đáo, chưa tỉ mỉ.
Hắn cứ cảm thấy đó là lỗi của mình, rằng hắn đã không làm tốt nên Lục phu nhân mới không thích. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại cầm dụng cụ lên và bắt đầu nghiên cứu mẫu trang sức mới. Nếu Lục phu nhân không công nhận sản phẩm của hắn, thì nó đã không được đưa đến tay quận chúa Thanh Từ, một người am hiểu. Có lẽ nó chỉ không phù hợp với phong cách cá nhân của Lục phu nhân thôi?
Hắn và quận chúa Thanh Từ quen biết nhau trong bí mật, người ngoài không ai biết.
Vả lại, hắn làm trang sức để cảm ơn Lục Hoài Cảnh vì đã đồng ý hợp tác làm đèn hoa và sau khi hắn đề nghị, Lục Hoài Cảnh đã tin tưởng vô điều kiện và đầu tư không ít bạc. Trang sức cũng được hắn làm theo yêu cầu của Lục Hoài Cảnh, chỉ cần Lục Hoài Cảnh thích là đủ. Lục phu nhân cuối cùng cũng là người mà sau này hắn không có dịp tiếp xúc.
Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng cũng buông bỏ chuyện đó, tiếp tục nghiên cứu công việc của mình.
Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch tập bắn cung về, bước vào phòng hỏi: "Nghe nói bữa tối ngươi ăn rất ít."
Du Tiệm Ly nghe vậy mà trợn tròn mắt: "Chuyện này mà Đàm Hồi cũng biết à?"
"Ừm, hắn còn nói ngươi ủ rũ, bảo ta về sớm để bầu bạn với ngươi."
"..." Du Tiệm Ly mau chóng nhận ra điều bất thường, bèn hỏi: "Đàm Hồi phát hiện chúng ta ở cùng nhau à?"
Kỷ Nghiễn Bạch lắc đầu: "Chắc là không. Hắn chưa bao giờ đến phòng ta vào buổi tối, nước nóng và hộp cơm sáng đều đặt trước cửa phòng chúng ta."
"Chính vì không đến nên mới không đúng..."
"Thật sao?" Kỷ Nghiễn Bạch không mấy bận tâm.
Du Tiệm Ly lại lo lắng, như thể hắn đã làm điều gì sai trái và bị người ngoài phát hiện: "Đúng vậy, hắn còn bảo ngươi về sớm để bầu bạn với ta, chẳng phải là đã biết rồi sao?"
"Biết thì sao?"
“Hắn sẽ nói với phu nhân Quốc Công chứ?"
"Không đâu, hắn rất biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, nếu không ta đã không giữ hắn bên mình."
Du Tiệm Ly vẫn có hơi lo lắng, đang định nói thêm gì đó thì Kỷ Nghiễn Bạch lại nhắc đến chuyện khác: "Quận chúa Thanh Từ định mở tư thục, còn mời muội muội của ngươi, ngươi có biết không?"
"Ừm, ta có nghe nói, hình như họ đang thử thầy giáo, mấy người gần đây đều đang được thử việc."
Thánh Thượng đã kiểm tra bài vở của quận chúa Thanh Từ, quận chúa xuất sắc về toán học nhưng các môn khác lại không được như vậy. Sau khi bị Thánh Thượng nhắc nhở, quận chúa dự định sau năm mới sẽ bắt đầu dạy ở tư thục của mình.
Một mình học bài thật là nhàm chán nên cô đã mời thêm tiểu thư nhà họ Thi, cùng ba vị quý nữ khác.
Điều khiến Du Tiệm Ly ngạc nhiên nhất là quận chúa Thanh Từ còn mời cả Du Tri Uẩn.
Mấy vị quý nữ kia, người có địa vị thấp nhất cũng là con gái của quan viên tam phẩm, Du Tiệm Ly đã từng lo lắng nhưng nghĩ lại nếu Du Tri Uẩn có thể kết bạn với quận chúa Thanh Từ thì cũng là điều tốt nên hắn chỉ dặn dò vài câu.
"Họ còn mời nhị tẩu của ta dạy bắn cung và cưỡi ngựa." Kỷ Nghiễn Bạch nói rồi đột nhiên cười khẽ: "Nhị tẩu nói khi gặp muội muội của ngươi, tẩu ấy cứ ngỡ là gặp tiên nữ."
"Họ còn học cái này sao? muội muội của ta liệu có theo kịp không..." Du Tiệm Ly không khỏi lo lắng.
Kỷ Nghiễn Bạch nghe thấy sự lo lắng của Du Tiệm Ly thì ngạc nhiên: “Ngươi không biết muội muội của ngươi biết bắn cung à? Còn cưỡi ngựa rất giỏi nữa?"
"Hả?" Rõ ràng hắn không biết.
“Muội muội của ngươi đỉnh hơn ngươi nhiều."
Du Tiệm Ly nhớ lại về em gái của mình, trong ấn tượng của hắn, Du Tri Uẩn luôn là một cô gái dịu dàng, hiểu chuyện, hắn luôn cảm thấy mình phải bảo vệ em gái ở mọi nơi.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Người nhà ta sức khỏe không tốt, phụ thân lo lắng sức khỏe của muội muội cũng yếu như ta nên khi còn nhỏ đã cho muội ấy học một số môn võ nhưng chắc chỉ là Thái Cực quyền gì đó, chỉ để rèn luyện sức khỏe."
"Vậy sao?" Kỷ Nghiễn Bạch cảm thấy kỳ lạ, tại sao Du Tiệm Ly lại miêu tả về Du Tri Uẩn hoàn toàn khác với lời của nhị tẩu thế?
Kỷ Nghiễn Bạch còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị cắt ngang.
Ngoài cửa phòng kế bên vang lên tiếng đập cửa: "Du Tiệm Ly! Ra chơi đi!"
Cả hai nghe thấy giọng của Lục Hoài Cảnh bèn cùng đứng dậy, cảm giác như bị bắt quả tang tại trận.
Du Tiệm Ly vội mở cửa sổ nhỏ, vì trèo vội mà suýt ngã khỏi cửa sổ, may mà được Kỷ Nghiễn Bạch giữ lại.
Cuối cùng hắn cũng mau chóng đi mở cửa, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Chúng ta đang chơi ở hậu viện, xem ai bắn trúng nhiều lá rụng hơn, ngươi cũng đến xem đi." Lục Hoài Cảnh nói, liếc nhìn vào phòng của Du Tiệm Ly: “Sao ngươi không thắp đèn? Ngươi đã ngủ rồi à?"
"Ồ, ban ngày ta hơi mệt, nên về nhà nghỉ ngơi một lúc."
"Thôi, đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi đi, đừng gọi Kỷ Nghiễn Bạch, hắn đến thì chả còn vui gì nữa. Bắn trúng lá cây đang rơi là khó đối với bọn ta nhưng với hắn thì như trò chơi, nhìn mà phát bực."
"Được thôi."
Du Tiệm Ly bị Lục Hoài Cảnh kéo đi khiến Kỷ Nghiễn Bạch không vui chút nào.
Trong lúc hắn còn đang không hài lòng, Đàm Hồi bất ngờ gõ cửa vào phòng của hắn, mang theo một ít than bạc mới rồi lại lặng lẽ rời đi mà không có vẻ gì ngạc nhiên khi thấy dụng cụ của Du Tiệm Ly nằm trên bàn của Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn Đàm Hồi, xem như đã chắc chắn rằng Đàm Hồi thực sự đã biết từ lâu.
Trên con đường núi bên ngoài kinh thành.
Du Tri Uẩn ngồi trong xe ngựa của Quận chúa Thanh Từ, giúp quận chúa đắp lại áo choàng, sau đó cúi người thắp hương an thần trong xe.
Hôm nay, cô cùng quận chúa đến ngôi chùa trên núi để cầu phúc, quận chúa Thanh Từ trò chuyện với trụ trì khá lâu, đến chiều tối mới lên xe ngựa xuống núi.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, các thị nữ đều ở bên ngoài.
Quận chúa Thanh Từ rõ ràng có hơi mệt mỏi, tay bóp thái dương, lông ngươi hơi cau lại.
Du Tri Uẩn cũng không làm phiền, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh.
Quận chúa Thanh Từ thích những món đồ tinh xảo nên xe ngựa cũng được trang trí như thế, không chỉ là cách bài trí trong xe rất đẹp, mà còn có một cái bàn nhỏ và hộp đựng đồ.
Ngay cả lư hương cũng được thiết kế riêng, sau khi xoay lư lại, nó sẽ cố định trên xe, dù xe có rung lắc thì lư hương cũng không bị di chuyển.
Khói trắng nhẹ nhàng từ lư hương tỏa ra, mang theo mùi hương thanh nhã giúp tinh thần thư thái.
Quận chúa Thanh Từ chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ hộp đựng đồ ra hai quyển sách và nói: "Nếu ngươi thấy buồn chán, có thể đọc hai quyển tiểu thuyết này, rất hay, ta và Tân Nhiên đều thích."
Du Tri Uẩn hai tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn quận chúa."
"Khách sáo gì chứ?"
Du Tri Uẩn thắp nến trong xe, dựa vào ánh sáng đọc tiểu thuyết. Đọc một lúc, cô chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
Cô cầm sách suy nghĩ một hồi, vẫn không thể chắc chắn nên lật lại trang đầu và đọc lại từ đầu.
Phong cách này... sao giống như anh trai mình viết thế?
Chắc không phải đâu...
Nhưng những gì anh trai đã kể với họ, cùng với số tiền hắn đưa và số tiền dùng để mua đồ đạc, thực sự có một phần không khớp.
Cô lại nhớ đến người tên Lưu Tùng, người mà anh trai có vẻ như đã nhắc đến là chủ một tiệm sách.
Chẳng lẽ... Anh trai đang viết loại sách này?
cô tiếp tục đọc, càng đọc càng thấy hai nhân vật trong sách, một người giống như anh trai của mình, một người giống Kỷ Nghiễn Bạch.
Cô mau chóng lướt qua rồi cầm quyển thứ hai lên và chỉ đọc phần đầu.
Hiếm khi cô cau mày xinh đẹp lại, đây đúng là anh trai và Kỷ Nghiễn Bạch nhưng với thân phận khác!
Điều này khiến cô chột dạ trong giây lát, tự nhủ rằng phải tin tưởng vào nhân phẩm của anh trai, anh trai chắc chắn không phải là người sẽ hy sinh bản thân vì lợi ích nhỏ nhoi!
Rồi cô đột nhiên dừng lại, nếu không phải là anh trai tự hy sinh mà là anh trai đã để mắt đến Kỷ Nghiễn Bạch thì sao?
Cô bắt đầu nhớ lại Kỷ Nghiễn Bạch.
Trước đây, cô chỉ gặp Kỷ Nghiễn Bạch một lần, không quá chú ý đến người này, chỉ cảm thấy người này cao lớn, dung mạo cũng tuấn tú, chỉ có điều vẻ mặt hơi hung dữ, trông không dễ gần.
Anh trai thích loại người này sao?
Cô thà rằng anh trai thích người như Tri Ngôn hơn...
Tại sao sau khi anh trai trở về kinh thành, lại xa cách với Tri Ngôn, mà thay vào đó lại thân thiết với Kỷ Nghiễn Bạch?
Thôi, tốt nhất là tin vào ánh mắt của anh trai. Nếu thực sự là người mà anh trai chọn, chắc chắn cũng không phải là người tồi.
Chỉ tiếc là không chọn Tri Ngôn.
Cô cũng đoán được nội dung tiếp theo nên đã dừng lại trước khi những đoạn đó xuất hiện, cô không muốn đọc những nội dung có thể khiến Du Tiệm Ly cảm thấy xấu hổ.
Hãy để dành chút thể diện cho anh trai...
Cô sẽ coi như không biết chuyện này.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, chiếc xe ngựa đột nhiên rung lắc, vệ binh hô lên cảnh báo, các thị nữ cũng hét lên kinh hãi.
Vệ binh quát lớn: "Láo xược! Đây là xe của Quận chúa Thanh Từ!"
Bên ngoài có tiếng cười lớn: "Chúng ta đúng là cướp của quận chúa! Ai mà không biết con ả này lắm tiền nhiều của chứ?!"
Nghe thấy tiếng bên ngoài, Du Tri Uẩn mau chóng đặt tiểu thuyết xuống, che chắn quận chúa Thanh Từ phía sau lưng.
Quận chúa Thanh Từ lúc này cũng giật mình tỉnh dậy, dường như cũng bị hoảng sợ, đến khi hoàn hồn thì đã bị Du Tri Uẩn bảo vệ phía sau, không khỏi ngạc nhiên.
Động tác của cô sao lại thuần thục như vậy?
Bên ngoài xe mau chóng lâm vào hỗn chiến, mục tiêu của bọn cướp tất nhiên là chiếc xe ngựa này.
Mẹ của quận chúa Thanh Từ vốn là tiểu thư danh giá của một đại gia đình phương Nam, của hồi môn vô cùng hậu hĩnh, năm đó khi bà về nhà chồng, là một đoàn rước dâu kéo dài mười dặm.
Giờ đây, quận chúa Thanh Từ kế thừa tất cả những gì mẹ để lại, lại còn có đầu óc kinh doanh, công việc làm ăn ngày càng phát đạt.
Nói rằng Quận chúa Thanh Từ là người giàu có nhất kinh thành cũng không phải là quá lời, tài sản của cô thậm chí còn vượt qua nhiều thương nhân. Dù cô được hoàng thượng sủng ái, trong mắt bọn cướp cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối, làm vụ này xong, chúng có thể rửa tay gác kiếm. Sau đó chúng sẽ ôm tiền biến mất không dấu vết, không ai có thể làm gì được.
Du Tri Uẩn trong xe ngựa dập tắt ngọn nến, cầm lấy chân đèn lên cân nhắc, cảm thấy không thuận tay lắm. cô mau chóng tìm kiếm, cuối cùng xác định trong xe không có thứ gì thuận tay hơn chân đèn, đành phải chấp nhận.
Đúng lúc đó có kẻ vén rèm xe định xông vào nhưng bị Du Tri Uẩn dùng chân đèn đập mạnh vào đầu, sức mạnh bất ngờ khiến mọi người kinh ngạc. Sau đó, cô hai tay nắm lấy thành xe, lấy đà đạp mạnh một cái, kẻ đó bèn bị đá bay ra ngoài, phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi nặng nề rơi xuống đất.
Du Tri Uẩn không dừng lại, vứt bỏ chân đèn, nhanh tay cầm lấy thanh đại đao mà tên cướp bỏ lại, cảm nhận cân nặng của nó. Khi có người khác định vén rèm xe lên, cô không do dự mà chém xuống ngay.
Quận chúa Thanh Từ đã trải qua nhiều chuyện lớn, khi thấy cảnh này cũng không hoảng sợ, suốt quá trình cô chỉ lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra. Cô chỉ ngạc nhiên vì Du Tri Uẩn, một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối, lại có võ công mạnh mẽ đến vậy.
Nhất là cô có thể không chần chừ chặt đứt cánh tay của tên cướp dễ dàng như thể chỉ chặt đứt một cành cây. Máu tươi bắn tung tóe, trên khuôn mặt kiều diễm của Du Tri Uẩn vương đầy mùi tanh của máu, dù vậy, lông ngươi cô vẫn không nhúc nhích, tiếp tục bảo vệ quận chúa Thanh Từ.
Quận chúa Thanh Từ nhìn bóng lưng của Du Tri Uẩn, bỗng nhiên bật cười khẽ, đôi huynh muội này thật thú vị, luôn khiến cô bất ngờ. Du Tri Uẩn cảnh giác một lúc, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng đánh nhau nữa. Cô dùng đao vén rèm xe lên, cẩn thận nhìn qua khe hở, phát hiện có một nhóm người khác đã đến.
Những người này võ công rõ ràng cao cường hơn, dễ dàng giải quyết bọn cướp. Quận chúa Thanh Từ vẫn giữ nụ cười trên môi, tiến đến dùng khăn tay giúp Du Tri Uẩn lau vết máu trên mặt, nói: “Ta giàu có, lại hơi tiếc mạng nên thuê một số tử sĩ. Những người này được ta nuôi nấng tốt, một năm chỉ ra tay một hai lần nên chuyện này để họ lo liệu, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nghe xong những lời này, Du Tri Uẩn thở phào nhẹ nhõm, vứt bỏ thanh đao trong tay, cúi xuống nhìn áo quần của mình, nói: “Quận chúa, hôm nay ta có thể đến ở nhờ chỗ người không? Đợi ta giặt sạch và phơi khô bộ áo quần dính máu này rồi sẽ về.”
“Tất nhiên là được, ta sẽ cho người báo tin cho gia đình ngươi.”
Người bên ngoài đến xin lỗi: “Quận chúa, chúng thuộc hạ đến bảo vệ chậm trễ.”
“Ừ, ngày thường các ngươi uống nhiều rượu quá chăng? Tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, máu bắn cả vào xe của ta rồi.”
“Chúng thuộc hạ biết tội, xin phạt bạc, mong quận chúa thứ tội.”
“Chậc, chúng làm ta sợ hãi, ta không muốn giữ lại thi thể nguyên vẹn của chúng, chia chúng ra mỗi mảnh một chỗ rồi vứt một phần xuống sông cho cá ăn.”
“Vâng.”
Du Tri Uẩn nghe xong những lời của quận chúa Thanh Từ, nhìn đám người mau chóng dọn dẹp sạch sẽ xe ngựa. Khi yên tĩnh trở lại, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. cô mau chóng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, chuyện hôm nay có thể đừng nói cho ca ca ta biết không? Ta sợ huynh ấy lo lắng.”
“Chuyện này ta cũng không muốn nhắc đến, tốt nhất là không ai biết, tránh bị người khác dèm pha.”
“Vâng.”
Quận chúa Thanh Từ bỗng nhiên tiến lại gần, chăm chú nhìn cô: “Trước mặt ca ca ngươi, ngươi lại giả vờ ngoan ngoãn như vậy.”
“Ca ca ta nhát gan, sức khỏe cũng không tốt, ta không muốn huynh ấy lo lắng.”
“Ừ, được rồi, ta biết rồi.”
Trên đường về, quận chúa Thanh Từ bỗng nói: “Tri Uẩn, khi ở tư thục, ngươi phải học giỏi toán học, ca ca ngươi thông minh như vậy, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không kém. Sau này, ta muốn mở một tiệm may, giao cho ngươi quản lý, ngươi làm người đứng sau.”
Du Tri Uẩn biết đây là món quà cảm ơn từ quận chúa Thanh Từ nhưng vẫn có hơi do dự: “Ta sợ ta...”
“Sợ gì chứ, có ta mà, việc kinh doanh của ta chưa bao giờ lỗ cả.”
Du Tri Uẩn nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, cuối cùng trả lời: “Được, ta sẽ cố gắng.”
Quận chúa Thanh Từ nở một nụ cười, không nói thêm gì nữa.
- --