Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 55: Tự tưởng tượng
"Vậy ta tự tính xem sao." Du Tiệm Ly trả lời rồi bắt đầu nghiêm túc nấu mì.
Những người trong nhà bếp không giúp đỡ gì cho Du Tiệm Ly nên hắn đành tự mình canh lửa và cẩn thận không để mì bị vón cục. Kỷ Nghiễn Bạch đứng bên cạnh quan sát, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trông như một người giám sát khắt khe.
May mắn là Du Tiệm Ly đã quen với tính cách của Kỷ Nghiễn Bạch, nếu không bị một người nghiêm nghị như vậy nhìn chằm chằm khi đang nấu mì, chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực.
Khi mì chín, Du Tiệm Ly bưng tô mì qua một bên, múc hai bát và định mang ra sân thì Kỷ Nghiễn Bạch đã đi trước, mang hai bát mì ra đặt trên bàn đá ngoài sân.
Du Tiệm Ly cầm đũa đi theo ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế đá, đưa cho Kỷ Nghiễn Bạch một đôi đũa. Kỷ Nghiễn Bạch nhận đũa ăn một miếng mì, thấy mùi vị cũng bình thường, thậm chí không ngon bằng mì của những quán ăn ven đường.
Thì ra Du Tiệm Ly cũng không phải là người hoàn hảo trong mọi việc.
Du Tiệm Ly ăn một miếng, nói: "Quả thật chỉ để lấp đầy bụng mà thôi."
"Vẫn tạm được." Kỷ Nghiễn Bạch nói, tỏ ra không kén chọn.
"Thật ra chơi bóng ngựa chỉ là một trò chơi, ngươi không cần quá nghiêm túc hay cạnh tranh quá mức." Du Tiệm Ly cuối cùng cũng nhắc đến chuyện bóng ngựa.
"Ta không thích sự bất công, cũng không thích quá nhiều quy tắc, càng không thích những âm mưu lắt léo. Có lúc ta nhận ra những mưu tính của họ, mà họ cứ xuất hiện trước mặt ta, như thể đã nắm bắt được ta. Ta thật sự muốn đấm họ một cái, chứ không muốn dây dưa với họ."
"Nhưng... có lúc cũng phải thỏa hiệp. Nhìn ta mà xem, chẳng phải ta cũng đang cố gắng đấu tranh, mỗi ngày đều sống rất cẩn trọng sao? Nếu chuyện gì ta cũng để tâm, ban đêm trằn trọc khó ngủ, e rằng mỗi ngày ta đều sẽ phải hộc máu mất."
Kỷ Nghiễn Bạch cúi đầu đáp: "Lý lẽ thì ta đều hiểu nhưng vẫn thấy bực bội. Muốn phát tiết lại phải cân nhắc đến đại cục, đại cục cái quái gì, để ta trở lại chiến trường, giết hết những kẻ không nghe lời còn dễ hơn. Bắt ta ở lại Kinh thành, ngày ngày bị áp chế, ta chịu không nổi."
Du Tiệm Ly không phủ nhận suy nghĩ của Kỷ Nghiễn Bạch, thậm chí còn tỏ ra đồng tình: "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, cũng hiểu sự bức bối của ngươi."
Kỷ Nghiễn Bạch cúi đầu ăn mì, không nói gì.
Du Tiệm Ly bèn tiếp tục: "Để ta nói cho ngươi biết cách điều chỉnh của ta. Ta sẽ không dễ dàng phủ nhận bản thân, ta luôn cảm thấy mình có vài sở trường, ta làm tốt ở những điểm đó. Không so sánh với người khác, không quan tâm đến hành vi của người khác, không đoán xem mục đích của họ là gì. Ta tập trung vào bản thân mình, chỉ cần tiến bộ một chút thôi, ta cũng sẽ tự khen ngợi bản thân."
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn hắn, hỏi: "Khen ngợi như thế nào?"
"Ví dụ như sau kỳ thi tháng vừa rồi, mọi người đều khen ngợi bài văn của Lâm Thính tuyệt vời nhưng ta lại lén mừng suốt mấy ngày liền, ta được năm điểm cơ đấy! Năm điểm!" Du Tiệm Ly vừa nói vừa giơ tay lên, khoe khoang năm ngón tay, biểu thị cho năm điểm.
Có thể thấy, Du Tiệm Ly thực sự rất vui.
Kỷ Nghiễn Bạch cười khẽ, tâm trạng dường như tốt lên rồi lại nói: "Nhưng ngươi cố gắng tránh xa những người đó, họ vẫn cứ vây quanh ngươi, thật sự rất phiền."
"Thật ra thì... Thái tử đúng là đa nghi. Môi trường sống của ngài ấy khiến ngài ấy trải qua nhiều lần bị phản bội, nhìn thấy quá nhiều sự bất trung, trở nên đa nghi và nhạy cảm. Ngài ấy không có cảm giác an toàn nên phải tìm kiếm nó. Ngài ấy coi trọng ngươi nên luôn muốn xác nhận lòng trung thành của ngươi."
"Những gì ngươi nói giống hệt như lời quân sư."
"Có những lúc chúng ta không nên tưởng tượng mọi thứ quá hoàn hảo, không nên mong đợi quá nhiều điều tốt đẹp, không có sự chênh lệch, cũng sẽ không thất vọng. Giống như một trận thi đấu, đừng kỳ vọng mọi thứ đều suôn sẻ, có sóng gió là điều bình thường, thua không có nghĩa là chưa cố gắng, tất nhiên, nếu thắng thì là tốt nhất."
"Cách làm của ngươi có vẻ như là một sự thỏa hiệp bất lực đối với vạn vật."
"Ai cũng đang tìm cách sinh tồn trong hoàn cảnh tồi tệ cả. Chỉ cần những ngày tháng của chúng ta có thể trôi qua một cách thuận lợi là được rồi."
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn bát mì thanh đạm, cuối cùng cũng kết thúc bữa tối bình dị của mình.
Lúc này Kỷ Nghiễn Bạch đột nhiên nhận ra vì sao hắn lại có cảm tình tốt với Du Tiệm Ly.
Hắn dường như luôn cảm thấy rất bực bội, tính cách cũng rất nóng nảy, dễ dàng nổi giận. Du Tiệm Ly lại là một người rất bình thản, trầm tĩnh, không làm hắn cảm thấy ồn ào, còn luôn nhìn mọi thứ rất thoáng.
Tâm tư rộng mở, cảm xúc ổn định, còn có thể đoán được suy nghĩ của hắn, dùng giọng điệu ôn hòa an ủi hắn.
Ở bên cạnh hắn rất thoải mái.
Đó là suy nghĩ của Kỷ Nghiễn Bạch lúc này.
Vừa rồi bắn cung cả nửa canh giờ, không bằng ngồi cùng Du Tiệm Ly nói chuyện một lát, đã giải tỏa được nhanh hơn.
Du Tiệm Ly luôn dễ dàng khiến những người xung quanh hắn bình tĩnh lại.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Minh Tri Ngôn chỉ dịu dàng với Du Tiệm Ly.
*
Buổi tối, Du Tiệm Ly trở về phòng của mình.
Chính hắn cũng cảm thấy mình giống như một người chạy vạy khắp nơi để làm vừa lòng mọi người, chỉ có ban đêm mới được nghỉ ngơi một chút.
Hắn bắt đầu làm trâm cài cho mẹ của Lục Hoài Cảnh, khi cảm thấy mỏi tay, hắn hoạt động cơ thể một chút rồi đứng dậy lấy tờ giấy mới, bắt đầu viết một câu chuyện.
Câu chuyện tiến triển đến đoạn khiến người ta đỏ mặt, hắn vô thức nuốt nước bọt, cầm bút viết những dòng chữ ngay ngắn.
Nét chữ ngay ngắn, đoạn văn cũng theo thói quen của thư sinh khi viết nhưng nội dung lại tràn đầy dục vọng sắc tình.
Đầu óc hắn không ngừng nghĩ về những cảnh tượng đó.
Người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, khi người trong lòng đang muốn chạy trốn, chỉ cần một tay nắm lấy cánh tay người ấy, đã dễ dàng kéo người ấy trở lại vòng tay mình.
Rồi từ từ hôn lên.
Kìm nén nhưng cũng đầy vội vã, như thể muốn dùng cách này để hoàn toàn hiểu thấu người trong lòng...
Viết được một nửa, Du Tiệm Ly vội vàng đặt bút xuống, có hơi hoảng hốt xoa mặt... Sao trong đầu hắn toàn nghĩ đến Kỷ Nghiễn Bạch thế?
Hắn lại còn đang suy nghĩ rằng nếu bị Kỷ Nghiễn Bạch khống chế, thì nên để Kỷ Nghiễn Bạch tiếp tục hôn mình hay là chạy trốn?
Chắc chắn là không trốn nổi rồi?
Càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn hít một hơi thật sâu.
Tại sao cứ liên tục dùng Kỷ Nghiễn Bạch để nhập vai vào câu chuyện thế?
Hắn nhìn ngọn nến đăm chiêu một lúc, cuối cùng tự tìm ra lý do cho mình: Kỷ Nghiễn Bạch thực sự trông rất giỏi trong những việc này...
Có vẻ thể lực cũng rất tốt.
Nghĩ đến đây, hắn nằm úp mặt xuống bàn và thở dài một hơi.
Người như Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn nên tìm một người có sức khỏe tốt hơn, nếu không thì không thể nào làm cho Kỷ Nghiễn Bạch thỏa mãn.
Bất chợt, hắn ngồi thẳng dậy, nghĩ gì thế này, ngươi lại đang tiếc nuối vì cơ thể mình không đủ khỏe để đấu với Kỷ Nghiễn Bạch tám trăm hiệp?
Viết tiểu thuyết đen tối đến mức đầu óc cũng hỏng rồi sao?!
Nghĩ linh tinh cái gì thế này!
Hắn vội đứng dậy đi lại trong phòng để bình tĩnh lại.
Đi được một lúc, hắn dừng lại, vén áo lên xem, trong lòng cảm thấy có hơi an ủi: Cơ thể này cũng không đến nỗi vô dụng, ít nhất vẫn còn có phản ứng.
Khi hắn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ.
Du Tiệm Ly có hơi chột dạ, vừa rồi còn đang tưởng tượng về Kỷ Nghiễn Bạch, cơ thể lại có phản ứng, lúc này Kỷ Nghiễn Bạch lại gõ cửa sổ khiến hắn hoảng loạn vô cùng.
Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"
"Đàm Hồi mang về một ít bánh, đưa ngươi một phần."
Du Tiệm Ly mau chóng bước đến bên cửa sổ nhỏ, dùng khung cửa che đi phần cơ thể không tự nhiên của mình rồi mở cửa sổ ra.
Kỷ Nghiễn Bạch đưa hộp bánh qua, nhìn vào sắc mặt của hắn và hỏi: “Ngươi trông có vẻ không được khỏe."
"Ta... không có!" Nhưng giọng điệu lại vô thức cao lên.
Kỷ Nghiễn Bạch không để hắn lảng tránh, mà đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào má hắn, thử nhiệt độ rồi nói: "Cơ thể ngươi vốn dĩ rất lạnh,sao hôm nay má lại nóng thế này?"
Bị Kỷ Nghiễn Bạch chạm vào, Du Tiệm Ly càng không thể kiểm soát được cảm giác nóng ran trong người.
Hắn vội vàng nói: "Không, không sao... Cảm ơn ngươi về món bánh."
Nói xong bèn định đóng cửa sổ lại.
"Đợi đã." Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay ra, dễ dàng nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn trở lại.
Cơ thể hắn nghiêng về phía trước, khoảng cách với Kỷ Nghiễn Bạch càng gần hơn.
Động tác này giống hệt như trong câu chuyện hắn viết khiến Du Tiệm Ly sợ đến mức đồng tử khẽ rung, hơi thở cũng loạn nhịp.
"Có chuyện gì vậy?" Khi hỏi, trái tim hắn đập loạn nhịp, như một con thỏ nhỏ bị chim ưng rượt đuổi, vừa hoảng loạn vừa có hơi cầu sinh.
Kỷ Nghiễn Bạch hơi cúi xuống, chăm chú nhìn vào mặt hắn, lo lắng hỏi: "Có cần ta đưa ngươi đến phòng dưỡng bệnh không? Ngươi trông không ổn lắm."
Hai người gần nhau đến mức Du Tiệm Ly nghi ngờ rằng Kỷ Nghiễn Bạch sẽ nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Kỷ Nghiễn Bạch cũng dễ dàng nhìn rõ lông mày, đôi mắt của hắn, cũng như vẻ hoảng hốt như con thỏ nhỏ của hắn.
Du Tiệm Ly một lần nữa biện hộ cho mình: "Ta thật sự không sao, chắc là do vừa làm thủ công mệt quá, có vấn đề gì ta sẽ gọi ngươi."
Kỷ Nghiễn Bạch lúc này mới buông hắn ra, không đeo bám thêm, chỉ nhắc nhở: "Đừng cố gắng chịu đựng."
"Ừ, được."
Khi Kỷ Nghiễn Bạch đóng cửa sổ lại, Du Tiệm Ly mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đặt hộp bánh lên bàn, ôm ngực một lúc lâu, vừa rồi căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, quả nhiên không nên làm chuyện xấu, nếu không thực sự rất khó chịu đựng.
Hắn lại nhớ đến dáng vẻ của Kỷ Nghiễn Bạch khi cúi xuống nhìn hắn vừa rồi.
Hóa ra một người thô lỗ như vậy, khi quan tâm người khác cũng có biểu cảm cẩn thận, ánh mắt đầy sự quan tâm như thế.
Nghĩ đến đây, tim hắn lại lần nữa rung động.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, hắn ngồi xuống, cầm bút lông chấm mực, những dòng tiếp theo được viết ra mượt mà không ngờ.
Hắn thậm chí không cần dừng lại suy nghĩ, mà có thể viết liền một mạch toàn bộ quá trình.
Chi tiết và tràn đầy khẩn trương.
Trong đầu hắn là cảnh hai người vật lộn, một người nhẫn nhịn, một người cố nén nước mắt, vừa đau vừa thích.
Viết xong đoạn này, hắn cầm tờ giấy lên để thổi khô.
Hắn cảm thấy rất chột dạ, sợ rằng những nội dung này sẽ bị người ở phòng bên cạnh nhìn thấy, biết hắn đang tưởng tượng về Kỷ Nghiễn Bạch để viết truyện thì hắn sẽ không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Vội vàng thổi khô rồi giấu đi.
Thổi được nửa chừng hắn lại dừng lại.
Hắn chợt nhận ra tại sao phải sợ một đám mù chữ?
Câu chuyện này mà đưa cho bọn họ, có gom hết lại cũng không ghép nổi một câu chuyện hoàn chỉnh.
Hắn đã lo lắng quá mức rồi.
Trong cơn hoảng loạn, hắn lại quên mất một điều quan trọng như vậy.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, hắn sắp xếp lại bàn viết rồi đi gõ cửa sổ.
Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch mở cửa sổ nhỏ ra, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ta quên hỏi, ngươi có thể tóm tắt lại chiến thuật của Sùng Văn Quán không? Ta muốn xem có thể bổ sung được gì không.”
“Được.” Kỷ Nghiễn Bạch mau chóng bắt đầu nói về các chi tiết của trận đấu bóng ngựa hôm nay.
Kỷ Nghiễn Bạch tựa vào cửa sổ, nhớ tới gì thì nói cái đó.
Du Tiệm Ly thì mang ghế đến, vừa nghe vừa tổng kết, đồng thời ghi chép lại.
Cứ thế hai người tổng kết suốt nửa canh giờ mới xong.
Những ngày gần đây, đêm đã trở nên mát mẻ, toàn bộ Quốc Tử Giám yên tĩnh như con rắn đang ngủ đông.
Trong đêm lạnh lẽo, chỉ có họ là vẫn đang nhiệt tình bàn luận về trận đấu, không chút mệt mỏi.