Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 52




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 52: Thay đổi quan điểm

Du Tiệm Ly ở nhà Lục Hoài Cảnh đã làm sổ sách rất chi tiết.

Trong danh sách liệt kê những nguyên liệu mà hắn đã mang đi, chẳng hạn như ba khối ngọc, mỗi khối đều ghi rõ phẩm chất.

Năm thỏi vàng, tổng trọng lượng là bao nhiêu.

Hắn viết xong thì đưa cho Lục Hoài Cảnh xem nhưng Lục Hoài Cảnh thậm chí còn không buồn nhìn chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng.

Du Tiệm Ly sắp xếp đồ vào rương, đặt thật ngăn nắp, sợ rằng trên đường đi có thể bị va đập.

Hắn tiện miệng nhắc nhở: “Ngươi nên tập thói quen làm sổ sách, điều này có lợi cho ngươi.”

“Thật ra từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, ta đã bắt đầu xem qua nhưng đối với ngươi thì không cần.” Lục Hoài Cảnh trả lời với giọng uể oải, mắt cũng không thèm ngước lên.

“Dù là người thân cận cũng cần có sự đề phòng.” Du Tiệm Ly khuyên nhủ.

Lục Hoài Cảnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn hắn hỏi: “Ngươi có đề phòng Minh Tri Ngôn không?”

Câu hỏi này thực sự làm Du Tiệm Ly cứng họng.

Thực sự, hắn chưa bao giờ đề phòng Minh Tri Ngôn, thậm chí còn vô cùng tin tưởng, như thể chỉ cần có Minh Tri Ngôn, trong lòng hắn sẽ an tâm.

Có lẽ vì hắn đã đọc nguyên tác, biết rõ tính cách của Minh Tri Ngôn? Hoặc có thể là vì hào quang nhân vật chính?

Cũng có thể là vì hắn quá hiểu rõ tình cảm của Minh Tri Ngôn.

Lục Hoài Cảnh búng tay một cái: “Vậy, sao ngươi lại dám nói ta?”

“Ngươi giỏi lắm, lần này là ta sai.” Du Tiệm Ly sắp xếp đồ đạc xong, nhờ người hầu của Lục Hoài Cảnh mang lên xe ngựa.

Hắn cũng đi theo cùng những người hầu này, sợ rằng trên đường có chuyện gì bất trắc, bởi vì những thứ này đều rất quý giá.

Người hầu đã hộ tống hắn đến gian phòng của Quốc Tử Giám, Du Tiệm Ly mang hết đồ ra kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới để người hầu rời đi, hắn cất hết đồ vào tủ trong phòng.

Những thứ này để ở đây chắc sẽ không có vấn đề gì, phòng bên cạnh lại là của Kỷ Nghiễn Bạch, lúc nào cũng có người canh gác.

Đây quả thực là sự bảo đảm tốt nhất.

Khi Du Tiệm Ly đang vẽ bản thiết kế, nghiên cứu kiểu dáng trang sức, thì có người gõ cửa.

Hắn đặt bản vẽ xuống, đứng dậy mở cửa, thấy người đến là Đàm Hồi, cười nói với hắn: "Hoàng Khải nói rằng hắn đã thu dọn hết đồ đạc trong sân của ngài vào nhà rồi, không sợ bị mưa ướt."

Du Tiệm Ly lúc này mới nhớ ra mình đã đi vội, những thứ đó vẫn chưa được thu dọn, hắn liên tục cảm ơn: "Cảm ơn Hoàng Khải, may mà có hắn."

Đợi Đàm Hồi rời đi, hắn vẫn còn chút mơ màng.

Sao tự nhiên hắn lại trở nên quen thuộc với nhóm người này như vậy? Cả nhà cửa cũng giúp hắn chăm sóc chu đáo.

*

Hai ngày sau, đội bóng ngựa của Quốc Tử Giám và Sùng Huyền Học thi đấu.

Ngày đó trời quả nhiên âm u nhưng không đến mức mưa sấm chớp như Phùng Quang Tây nói.

Đối với những người chơi bóng ngựa như họ, thời tiết này lại rất thoải mái, không có ánh nắng gay gắt, lại có làn gió nhẹ thổi qua khiến họ không cảm thấy quá nóng bức.

Nếu không thì toàn thân đẫm mồ hôi, sân chơi lại đầy bụi bặm, thật sự rất khó chịu.

Ngày hôm đó, người của Sùng Văn Quán không đến, dường như họ cũng cho rằng trận này không có gì đáng mong đợi.

Du Tiệm Ly lại đến, Cố Quỳnh Hoa và tên mập cũng theo cùng. Lúc này, Du Tiệm Ly vẫn không biết họ thực sự thích xem bóng ngựa, hay là muốn nhìn Minh Tri Ngôn.

"Cái lần trước Thái tử đã nói chuyện gì với ngươi vậy?" Cố Quỳnh Hoa cũng thấy xung quanh không có người khác, mới dám hỏi: “Không lẽ muốn ngươi và Minh Tri Ngôn cùng..."

Đây quả là một chủ đề cấm kỵ, cũng may là Cố Quỳnh Hoa, kẻ ngốc nghếch này dám hỏi.

Du Tiệm Ly cũng chẳng có gì phải giấu, nói thẳng: "Không có gì chỉ là nói chuyện vu vơ về bóng ngựa, ta chỉ giỏi làm thủ công, Thái tử có chiêu mộ ta cũng chẳng được gì."

"Đúng vậy, chẳng lẽ muốn ngươi đến sửa lại hoa viên, hoặc làm một chiếc đèn lồng đẹp hơn."

Mấy người đang trò chuyện thì thấy Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi ngựa vào sân.

Kỷ Nghiễn Bạch là loại người sinh ra để ngồi trên lưng ngựa, tư thế điều khiển ngựa rất tất nhiên, cái khí chất phóng túng ẩn sâu trong hắn sẽ được thể hiện một cách trọn vẹn trên lưng ngựa.

Hắn đáng lẽ phải phóng ngựa trong gió, xuyên qua khoảng không, không ai có thể ngăn cản.

Cố Quỳnh Hoa không kìm được mà cảm thán: "Vẫn là Kỷ Nghiễn Bạch đỉnh nhất, trận trước hắn đúng là thần."

Du Tiệm Ly nhìn theo, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Kỷ Nghiễn Bạch làm hắn hơi bối rối.

Cố Quỳnh Hoa bên cạnh rõ ràng còn căng thẳng hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại nhìn qua đây? Chẳng lẽ hắn nghe thấy ta nói?"

Du Tiệm Ly không trả lời chỉ thầm kinh ngạc, hắn và Cố Quỳnh Hoa cố tình trốn ở chỗ kín đáo, sao vẫn bị phát hiện?

Hắn từng nghe nói một câu, khi yêu một người, dường như sẽ có một khả năng đặc biệt, đó là có thể dễ dàng tìm thấy người đó giữa đám đông, người đó như đang phát sáng.

Rất nhanh, hắn lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, Kỷ Nghiễn Bạch là tướng quân, có thể nhận ra có người phục kích là chuyện dễ dàng, phát hiện họ lại càng đơn giản.

Nghĩ gì thế này?!

Vừa rồi, trong chốc lát, ngươi đang tự đa tình sao?!!

Sao mình lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?

Khi Du Tiệm Ly còn đang phân tâm, đột nhiên có người nhảy lên, đạp tường phóng lên khán đài, lao thẳng về phía Du Tiệm Ly.

Người này tốc độ cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly không phải là người luyện võ, đến khi phản ứng kịp thì người kia đã đến gần, trong tay cầm một tấm bùa chú, miệng niệm chú rồi đập về phía mặt hắn.

Đáng tiếc là hắn chưa kịp thành công, khi bùa chú còn chưa kịp đến gần mặt Du Tiệm Ly thì đã bị một người khác ngăn lại.

Dường như người này đến rất gấp, túm lấy cổ áo người kia kéo về, giống như trong lúc hoảng hốt, tay không bắt được một con côn trùng bẩn thỉu, bèn tiện tay ném ra xa hai trượng.

Phùng Quang Tây lăn một vòng trên mặt đất, tỉnh táo lại, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra bùa chú: "Bùa chú ta xin từ sư phụ! Đừng có hỏng mất."

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn Phùng Quang Tây, thấy hắn không có ý định tấn công nữa, mới quay lại hỏi Du Tiệm Ly: “Ngươi không sao chứ?"

Du Tiệm Ly vẫn chưa hoàn hồn nhưng vẫn mau chóng đáp: "Ta không sao, cảm ơn ngươi."

Bên này có động tĩnh mau chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

Họ không có khả năng phi thân lên mái nhà chỉ có thể cưỡi ngựa nhìn lên từ dưới khán đài, cũng không quá lo lắng, vì có Kỷ Nghiễn Bạch ở đó nên họ cũng yên tâm rồi.

Lục Hoài Cảnh kêu lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?!"

Phùng Quang Tây bị Kỷ Nghiễn Bạch ném đi, cả người đau ê ẩm, nhăn nhó mặt mày.

May mà ở Sùng Huyền Học cũng học võ nên thân thể hắn khá rắn rỏi, nếu không hôm nay chắc chắn không thể thi đấu bóng ngựa.

Hắn lảo đảo đứng dậy, chính khí lẫm liệt đáp: "Bắt yêu, các ngươi đừng cản ta, ta đã xin được bùa chú từ sư phụ, hôm nay nhất định phải thu phục yêu nghiệt này. Dù là thần ma nhập thể hay mượn xác hoàn hồn, tất cả đều phải lộ nguyên hình!"

Kỷ Nghiễn Bạch không chần chừ, chắn trước mặt hắn: "Nếu ngươi còn dám gây rối, ta sẽ đá ngươi xuống dưới khán đài để ngựa dẫm nát ngươi."

Phùng Quang Tây cũng biết độ hỗn xược của Kỷ Nghiễn Bạch, hoàn toàn không cùng cấp độ với Lục Hoài Cảnh.

Lục Hoài Cảnh chỉ giỏi cái miệng, chứ thực ra không có bản lĩnh gì to tát.

Nhưng thật sự thì Kỷ Nghiễn Bạch có thể giết chết hắn.

Hắn chỉ còn cách chỉ vào Du Tiệm Ly mà nói: “Hắn có gì đó không đúng! Hắn lẽ ra đã phải chết rồi, trên người hắn chắc chắn có điều gì đó mờ ám."

Kỷ Nghiễn Bạch lười tranh luận với hắn, nói gì cũng vô ích: "Nói thêm một câu nữa thì ngươi sẽ chết trước hắn đấy."

Phùng Quang Tây: "..."

Có lý mà nói không được.

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, hắn cẩn thận thu lại lá bùa, quay lưng đi: "Bị yêu ma mê hoặc, vô phương cứu chữa, cáo từ."

Kỷ Nghiễn Bạch thấy Phùng Quang Tây đã từ bỏ, bèn quay sang Du Tiệm Ly nói: “Ngươi cẩn thận chút, hôm nay chỉ được hoạt động trong tầm mắt của ta, nghe rõ chưa?"

"Ừ, được." Du Tiệm Ly thực sự có hơi sợ hãi, nghe Phùng Quang Tây vừa nói, hắn thực sự sợ lá bùa đó có thể làm hồn phách hắn rời khỏi thân xác.

Sau đó Kỷ Nghiễn Bạch còn phải thi đấu, thấy Phùng Quang Tây đã quay trở lại đội ngũ của Sùng Huyền Học, hắn mới nhảy xuống khán đài, leo lên ngựa.

Chờ Kỷ Nghiễn Bạch rời đi, Cố Quỳnh Hoa và tên béo mới lại gần hỏi: "Sao vị đạo sĩ đó lại nhắm vào ngươi vậy?"

“Hắn khiêu khích mắng Lục Hoài Cảnh, ta bèn nói dối để hắn không thể xuống nước, không ngờ hắn tin thật, hôm nay muốn đến bắt ta…"

Cố Quỳnh Hoa nghe xong cười phá lên: "Hahaha, những người này đúng là mê tín thật đấy."

"Ừm…" Du Tiệm Ly có hơi hối hận vì đã dùng cách này.

"Người đó vừa rồi đạp lên bức tường này mà lên được sao?" Cố Quỳnh Hoa vừa nói vừa nhìn xuống từ lan can.

Khán đài này ở vị trí cao, khoảng tầm một tầng lầu, phía dưới lan can là bức tường đá trơn nhẵn, không có chỗ nào để đặt chân, vậy mà Phùng Quang Tây vẫn leo lên được.

Du Tiệm Ly đáp: "Dù sao cũng là người của Sùng Huyền Học, chắc hẳn cũng có hơi công phu thực sự."

"Công phu của Kỷ Nghiễn Bạch mới là đỉnh, phát hiện có điều không đúng bèn đạp lên lưng ngựa rồi nhảy lên đây, cú đạp đó thậm chí không làm ngựa hoảng sợ. Hắn to lớn như vậy mà đạp một cái cũng đủ để ngựa chịu đựng, rõ ràng là nhờ khinh công."

"Ừm, hắn rất giỏi về phi thân trên tường."

Cố Quỳnh Hoa lại thở dài: "Thì ra trong sách nói đều là thật, vừa rồi nhìn thấy hắn đứng gần ta, ta mới cảm nhận được sự chênh lệch về vóc dáng…"

Du Tiệm Ly kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy lời nói của hắn có gì đó không đúng.

Sách nào viết vậy?

Sách có viết về Kỷ Nghiễn Bạch sao?

Hắn quay lại nhìn sân đấu, mất một lúc lâu mới trở về thực tại.

Sách viết…

Chẳng lẽ là cuốn tiểu thuyết do hắn viết?

Hắn lại nhìn sang Cố Quỳnh Hoa, thấy ánh mắt của Cố Quỳnh Hoa khi nhìn Kỷ Nghiễn Bạch có hơi khác lạ, không khỏi thở dài một tiếng.

Trước đây không phải hắn luôn rất sùng bái Minh Tri Ngôn sao?

Chẳng lẽ trước đây hắn luôn đọc tiểu thuyết của Minh Tri Ngôn, nay đọc cuốn tiểu thuyết mà hình mẫu là Kỷ Nghiễn Bạch rồi lại thấy Kỷ Nghiễn Bạch không tồi?

Thảo nào hôm nay trọng điểm của Cố Quỳnh Hoa lại là Kỷ Nghiễn Bạch, không còn chú ý đến Minh Tri Ngôn nữa.

Thế này có phải gọi là hâm mộ thần tượng không?

Hay là kiểu hâm mộ "đứng núi này trông núi nọ"?

Nhưng hâm mộ qua việc đọc tiểu thuyết cũng thật… khiến Du Tiệm Ly cạn lời.

Thấy Du Tiệm Ly không có phản ứng gì, Cố Quỳnh Hoa lại thúc cùi chỏ vào hắn: “Ngươi gần đây không biết sao? Các giám sinh trong Quốc Tử Giám đều thay đổi cách nhìn về Kỷ Nghiễn Bạch rồi."

"Sao?" Du Tiệm Ly vô thức nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ hắn làm hỏng việc rồi sao?

"Trước đây mọi người đều nghĩ hắn hung dữ, mới đến đã gây chuyện. Gần đây mọi người phát hiện, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không tự dưng gây sự, lần trước ra tay thậm chí còn được coi là hành hiệp trượng nghĩa, lâu dần mọi người thay đổi cách nhìn về hắn rất nhiều. Ngươi thấy không vừa rồi Kỷ Nghiễn Bạch đã ra tay giúp ngươi sao?"

"À… cũng đúng."

"Kỷ Nghiễn Bạch thực sự là một người tốt…" Cố Quỳnh Hoa nói với giọng đầy ngưỡng mộ, chân thành đến mức như thật sự đang nhìn thần tượng.

Đúng rồi, đây chính là tình tiết trong tiểu thuyết của Du Tiệm Ly.

Trong tiểu thuyết, hắn có đề cập rằng, ban đầu nhân vật chính cảm thấy hình tượng của Kỷ Nghiễn Bạch có hơi đáng sợ nhưng sau khi thực sự hiểu hắn mới phát hiện Kỷ Nghiễn Bạch là một người rất tốt, mỗi khi có chuyện xảy ra đều ra tay giúp đỡ người khác, bị người ta hiểu lầm cũng không giải thích, lặng lẽ chịu đựng rất nhiều.

Mọi người nhập vai vào thực tế, phát hiện Kỷ Nghiễn Bạch ngoài đời dường như thực sự là người như vậy.

Hắn lại vô tình nhờ một cuốn tiểu thuyết mà giúp Kỷ Nghiễn Bạch thay đổi hình ảnh sao?

Khoan đã.

Hắn đã đổi tên nhân vật chính rồi mà!

Sao mọi người vẫn liên tưởng đến Kỷ Nghiễn Bạch?

Rất nhanh hắn đã nhận ra, có lẽ ban đầu hắn viết là tiểu thuyết đồng nhân, dấu vết về danh tính quá rõ ràng, dù đổi tên cũng vẫn có thể nhận ra.

Hiện giờ hắn chỉ còn cách im lặng không nhắc đến chuyện này, nếu không hắn - tác giả - sẽ bị lộ trước mặt độc giả, hai người lại ngồi cùng bàn, chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao?

Khi trận đấu bắt đầu, Du Tiệm Ly phát hiện càng lúc càng có nhiều giám sinh tụ tập trên khán đài, nhiều người bàn tán xôn xao.

Du Tiệm Ly thỉnh thoảng có thể nghe thấy tên Kỷ Nghiễn Bạch, ánh mắt của mọi người cũng không còn sợ hãi, sự thay đổi này khiến hắn rùng mình.

Đừng như vậy chứ… Quốc Tử Giám sao lại có nhiều người đọc tiểu thuyết đồng nhân nam-nam đến vậy?

Họ làm vậy khiến hắn sợ hãi…

Dù là trong thế giới tiểu thuyết đam mỹ cũng không thể nào quá đà như vậy được chứ? Lại nghĩ đến việc xung quanh có quá nhiều người đã đọc mấy truyện có nội dung nặng đô của hắn, hắn càng thêm khó chịu, thậm chí cảm thấy thời gian thi đấu cũng trở nên cực hình.

Hắn đang cùng một đám độc giả xem nhân vật chính trong truyện của mình đánh bóng ngựa!!!