Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 51




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 51: Thay Đổi

Trên người có túi tiền, trong túi tiền còn có bạc nặng trĩu, điều này khiến Du Tiệm Ly vui như một đứa trẻ.

Gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngốc nghếch nhưng trong mắt người ngoài, hắn cười tươi rạng rỡ như đón gió xuân đột ngột, thu hút vô số hoa đào, tạo nên một cảnh đẹp như vườn hoa nở rộ, hương thơm lan tỏa nghìn dặm.

Hắn vui vẻ đi dạo trong chợ, đến tiệm mua những nguyên liệu mà trước đây hắn thích nhưng không đủ khả năng mua.

Hắn chọn cho em gái mình những nguyên liệu tốt hơn, lần này còn có thể làm cho em gái một chiếc trâm bạc, ngọc bích cũng mua loại tốt hơn.

Sau đó, hắn lại đến tiệm gỗ, chọn cho cha mình những nguyên liệu tốt hơn, dự định làm cho ông một bộ bàn ghế.

Nghĩ đến cậu em trai nghịch ngợm của mình, hắn không biết nên làm gì cho em trai, đành mua một ít gỗ chắc chắn, làm cho hắn một chiếc giường tốt, tránh cho hắn phá hỏng giường khi nghịch ngợm.

Sau đó, hắn lại mua một ít giấy, để có thể vẽ bản thiết kế, nếu vẽ sai cũng không sợ lãng phí giấy, thay một tờ khác và vẽ lại, cũng có thể viết bản thảo sau này.

Mua sắm hào phóng một lần như vậy, hắn đã đặt mua một lượng lớn nguyên liệu nhưng vẫn chỉ tiêu tốn chưa đến năm mươi lượng bạc.

Hắn cảm thấy mình đã phung phí nhưng lại không quá phung phí.

Khi trở về căn nhà mới mua, bên trong đã có lô nguyên liệu đầu tiên mà hắn đặt mua.

Hắn đóng cửa sân, dọn dẹp đơn giản một chút rồi cởi áo khoác ngoài, gấp gọn và đặt ngay ngắn sang một bên.

Sau đó, hắn xắn tay áo, lấy bản vẽ thiết kế mà hắn đã vẽ sẵn ra, bắt đầu cưa gỗ theo bản vẽ.

“Ái chà!” Hoàng Khải không biết đã vào sân bằng cách nào, kêu lên một tiếng: “Ngài đừng làm mấy việc này nữa, nhìn mà ta giật cả mình.”

Vừa nói, hắn vừa muốn giành lấy công cụ trong tay Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly ngạc nhiên khi thấy Hoàng Khải vẫn theo dõi mình, bèn hỏi ngay: “Ngươi… đã theo ta suốt à?”

“Cũng không hẳn, sáng nay tiểu tướng quân mới bảo ta là ngài không có ở Quốc Tử Giám, bảo ta tìm ngài mà bảo vệ. Ta không biết chỗ nào khác nên ở nhà ngài đợi.”

Du Tiệm Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu bị phát hiện hắn đang lén viết tiểu thuyết, thì còn mặt mũi nào nữa?

Hắn lấy lại công cụ và nói: “Việc này ta có thể làm, đây chỉ là công việc cơ bản thôi, ta cũng khá thích làm thủ công.”

“Nếu có việc nặng thì để ta làm, ngài cứ làm mấy việc tỉ mỉ thôi.”

“Thế thì ta thấy ngại quá, ta thật sự có thể làm được, coi như rèn luyện sức khỏe.”

“Đừng vậy, đợi về tiểu tướng quân lại chất vấn ta, làm sao có thể để ngài làm những việc dễ mệt chết, ta giúp ngài là được, tối cho ta một bữa cơm là được.” Hoàng Khải vừa nói, vừa xắn tay áo chờ Du Tiệm Ly giao việc.

Du Tiệm Ly không nói nhiều, bèn vẽ một đường thẳng, bảo Hoàng Khải cưa gỗ theo đường vẽ.

Công việc này đối với Hoàng Khải chỉ là chuyện đơn giản, không hề có một lời phàn nàn, cùng Du Tiệm Ly làm việc một cách nhiệt tình.

Du Tiệm Ly tính toán rằng công việc này cần làm trong vài ngày nhưng chỉ trong một ngày đã hoàn thành được gần hết.

Sau khi hoàn thành công việc mà Du Tiệm Ly giao, Hoàng Khải bắt đầu xem xét căn nhà mà Du Tiệm Ly đã mua, khen ngợi: “Ngôi nhà này khá thanh lịch, rất hợp với phong cách của ngài.”

Đi một vòng quanh nhà, hắn ra hỏi: “Nhà chính là của cha ngài, còn viện nhỏ là của ngài à?”

“Không, viện nhỏ là của muội muội ta, ta không cần.” Du Tiệm Ly vẫn đang làm các chi tiết, thản nhiên trả lời.

“Nhà ngài chỉ có một muội muội thôi à?”

“Ta còn có một đệ đệ.”

“Đệ đệ không cần sắp xếp một căn à?”

“Nó à…” Du Tiệm Ly chỉ đáp qua loa khi nhắc đến em trai: “Nó sống khỏe mạnh là tốt rồi.”

Hoàng Khải cũng không hỏi thêm.

Trong sân không có chỗ nào để ngồi, xung quanh đều chất đầy nguyên liệu, Hoàng Khải bèn ngồi xổm ở một góc xem Du Tiệm Ly làm việc.

“Tay ngài khéo thật, trước đây thấy ngài làm đèn lồng ta đã muốn khen rồi, khi ngài lắp ghép những chi tiết nhỏ xíu đó, ta còn không dám thở mạnh, sợ thổi bay mất.”

Du Tiệm Ly thổi một ít mùn cưa đi, vừa làm vừa đáp: “Nhà ta ai cũng khéo tay, cha ta vốn làm việc ở Công Bộ, có thể xây dựng nhà cửa, cũng có thể làm một số thứ nhỏ. Ta cũng giống ông ấy, thích những thứ này nên học được một ít. Muội muội ta thêu thùa rất giỏi, khi nhà ta sa sút, đều nhờ muội muội thêu thùa để nuôi sống gia đình.”

“Vậy muội muội của ngài cũng thật giỏi giang.”

“Nó rất kiên cường, ta chỉ mong nó sau này có thể khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Hoàng Khải gật đầu đồng tình: “Đến lúc đó kêu tiểu tướng quân của chúng ta giúp đỡ, tìm cho cô ấy một gia đình tốt.”

Nói xong, hắn tự phản bác: “Thôi bỏ đi, tiểu tướng quân tìm toàn là các chiến sĩ, chúng ta đều là những kẻ liều mạng sống trên lưỡi dao, không biết chừng một ngày nào đó đã chẳng còn nữa, làm sao mà cưới vợ sinh con được?

“Thật ra lần này để tiểu tướng quân trở về kinh thành, còn có ý đồ khác, họ muốn tiểu tướng quân cưới vợ, để lại hậu duệ cho phủ Quốc Công.”

Nghe đến đây, động tác làm thủ công của Du Tiệm Ly dừng lại.

Hoàng Khải không để ý đến sự bất thường của Du Tiệm Ly, tiếp tục nói: “Tiểu tướng quân vốn có hai người ca ca nhưng đều đã hy sinh cả… Quốc công gia dường như rất muốn có cháu nên đã gọi tiểu tướng quân về kinh thành.

“Nhưng lòng tiểu tướng quân không ở đây, ngài ấy định dành cả đời mình cho chiến trường, cũng không muốn bất cứ cô nương nào vì mình mà phải chịu cảnh goá bụa, giống như hai tẩu tẩu kia, nên ngài ấy vẫn luôn chống đối chuyện hôn nhân.”

“Phủ Quốc Công chỉ còn lại Kỷ Nghiễn Bạch là nam nhân duy nhất sao?” Du Tiệm Ly hỏi, giọng không khỏi run rẩy.

“Không hẳn, đại tẩu của ngài ấy có bốn người con, hai trai hai gái, nhị tẩu cũng có một trai một gái. Nam nhân nhà họ Kỷ không nạp thiếp, người trong nhà cũng không đến nỗi thiếu thốn.”

“Vậy thì tốt…” Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục làm việc.

“Đại công tử rất quý tiểu tướng quân của chúng ta, thằng bé đó… mới mười tuổi thôi nhưng đã cao gần bằng ta rồi, đàn ông nhà họ Kỷ thật là cao lớn.” Hoàng Khải tiện mắt nhìn Du Tiệm Ly một cái và nhận xét: “Hoàng hậu nương nương cũng cao gần bằng ngài đấy.”

Chiều cao của Du Tiệm Ly không phải là cao lắm, khoảng chừng 177 đến 178 cm nhưng đối với một người phụ nữ thì lại khác.

Hoàng hậu nương nương cao thật.

Hoàng Khải tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương cũng là một nữ anh hùng, trước đây rất thẳng thắn, mấy năm gần đây ta không gặp bà ấy, nghe nói giờ đã nghiêm nghị hơn nhiều.”

Du Tiệm Ly cũng hiểu: “Ừ, dù sao thì bây giờ cũng là hoàng hậu rồi.”

“Vậy nên vẫn là chúng ta, những tiểu tướng quân này sống thoải mái hơn, không có nhiều người dòm ngó.” Hoàng Khải nói rồi nhìn ra ngoài và nói: “Có người đến rồi, ta phải trốn đây.”

Nói xong, hắn bèn nhảy một cái biến mất khỏi tầm mắt của Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly không nói cho ai biết về vị trí của căn nhà này, vậy mà sao lại có người tìm đến đây?

Hắn mở cửa ra, nhìn thấy thuộc hạ của Lục Hoài Cảnh.

Hắn sững người lại, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

“Tình hình của công tử bên kia có hơi khó khăn, chúng ta cũng đành bất đắc dĩ mới tra ra đến đây.”

Du Tiệm Ly hiểu ra, đối với những người từ gia đình lớn như vậy, hành tung của hắn chẳng phải là bí mật gì, muốn tra ra cũng dễ dàng thôi.

Nhất là khi hắn thường xuyên đi dạo chợ, gần đây lại đặt mua một số thứ, ngoại hình lại nổi bật, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ.

Hắn khóa cửa viện rồi mới theo thuộc hạ lên xe ngựa của nhà họ Lục, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão phu nhân trong nhà bệnh nặng, tiểu công tử lần này nghỉ phép về mới biết, sau khi trở về sắc mặt luôn u ám, còn nổi nóng, chúng ta không có cách nào khác mới nghĩ đến ngài.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Nghiêm trọng, trước đó suýt nữa thì…”

Thuộc hạ không nói tiếp nhưng Du Tiệm Ly đã hiểu, gật đầu, yên lặng ngồi trong xe ngựa chờ đến Lục gia.

Sau khi đến nơi, Du Tiệm Ly được dẫn vào trong viện, vừa hay gặp Lục Hoài Thanh đang chuẩn bị rời đi.

Hôm nay Lục Hoài Thanh có hơi khác biệt.

Lục Hoài Thanh thường ngày luôn có thái độ ôn hòa, khi gặp ai, bất kể là ai cũng đều mỉm cười, cùng thái tử đứng bên cạnh nhau, giống như hai con cáo đang cười.

Chỉ là tính cách của thái tử thẳng thắn hơn, còn Lục Hoài Thanh thì kín đáo hơn.

Hôm nay hắn lại có gương mặt u ám, bước nhanh ra ngoài, khi thấy Du Tiệm Ly thì hơi khựng lại một chút.

“Lục công tử.” Du Tiệm Ly chủ động chào.

“Ừ.” hắn đáp một tiếng rồi rời đi ngay.

Du Tiệm Ly không làm phiền thêm, đi thẳng đến viện của Lục Hoài Cảnh, thấy Lục Hoài Cảnh đang bận rộn chỉ huy người ta chuyển đồ.

Hắn bước vào nhìn, phát hiện Lục Hoài Cảnh đang mang ra khá nhiều vật liệu quý giá mà hắn cất giữ, như ngọc mã não đỏ to bằng đầu người, san hô đỏ cao nửa người, từng khay ngọc trai và các loại đá quý được xếp đầy trong những chiếc rương.

Một số viên đá quý mà Du Tiệm Ly nhìn thấy cũng không dám hỏi giá trị chỉ được đặt ở dưới đáy rương.

Điều khiến Du Tiệm Ly ngạc nhiên nhất là một khay đầy thỏi vàng, thứ này nhìn thôi cũng đủ làm người ta yêu thích.

Thấy Du Tiệm Ly đến, Lục Hoài Cảnh chỉ nói qua loa: “Đến rồi à? Đây là những nguyên liệu ta chuẩn bị, ngươi xem có thể làm gì cho nương ta, trâm cài, vòng cổ, gì cũng được, phải thật lộng lẫy.”

Du Tiệm Ly bước vào, không đáp lại câu đó mà nói: “Nói xem chuyện gì đang làm ngươi phiền lòng đi.”

Lục Hoài Cảnh ra hiệu cho những người khác ra ngoài rồi mới nói: “Lâm Thính hình như thật sự không phải người tốt.”

“Sao thế?” Điều đầu tiên Du Tiệm Ly nghĩ đến là bệnh tình của lão phu nhân có liên quan đến Lâm Thính.

“Dạo gần đây, sức khỏe của bà nội ta càng ngày càng tệ, đêm hôm trước bà phát bệnh rất đột ngột, thái y cũng đã đến, họ đều nói e rằng không cứu được, khó mà qua khỏi đêm đó, bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý.

“Khi đó ta vẫn còn ở Quốc Tử Giám, ngươi thì đã về nhà rồi. Họ đang chuẩn bị cử người đi báo tin cho ta, cũng định để ta gặp bà nội lần cuối, ai ngờ lúc đó Lâm Thính lại đến.”

Du Tiệm Ly mau chóng phát hiện ra điều bất thường: “Ngươi còn chưa nhận được tin tức mà hắn đã đến rồi sao?”

“Ừ, đúng vậy.” Lục Hoài Cảnh mặt ngươi trầm ngâm, tiếp tục nói: “Hắn nói rằng khi bắt mạch cho bà nội, hắn dự đoán rằng sức khỏe bà có thể gặp vấn đề trong thời gian tới. Đêm đó, đột nhiên thấy lo lắng nên mới tới xem thế nào.

“Hắn biết một chút y thuật, có thể thử, giúp bà nội kéo dài sự sống. Nhưng phương pháp hắn dùng rất cực đoan, là dùng một loại độc dược khiến bà nội có biểu hiện hồi quang phản chiếu, có thể sống thêm một thời gian nữa mà không cảm thấy đau đớn.”

Du Tiệm Ly nghe mà cau mày: “Hắn nói thẳng là dùng độc dược sao?”

“Ừ, phụ thân ta sau khi cân nhắc, nghĩ rằng thay vì mất nương trong đêm đó, thà để Lâm Thính thử một lần. Không ngờ hắn thực sự thành công, bà nội ta có thể ngồi dậy ăn cháo ngay trong ngày hôm đó, sắc mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên.

“Ý của Lâm Thính là hắn phải thường xuyên theo dõi tình trạng sức khỏe của bà nội, thay đổi công thức thuốc thì mới có thể duy trì sự sống cho bà.”

Du Tiệm Ly nghe xong cũng cảm thấy bất lực chỉ có thể thở dài ngồi phịch xuống ghế.

Tên Lâm Thính này luôn có cách khiến người khác không thể tiêu diệt hắn.

“Vậy có nghĩa là trong một thời gian dài sắp tới, Lâm Thính sẽ có thể tự do ra vào nhà ngươi, người khác còn phải đối xử tử tế với hắn. Công thức thuốc của hắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, các thầy thuốc khác không thể thay thế chỉ có hắn mới làm được.”

Lục Hoài Cảnh gật đầu: “Đúng vậy, từ sau khi ngươi khuyên ta, ta đã không tiếp xúc với hắn nhiều. Tối hôm qua trở về mới biết chuyện này. Hôm nay ta đi thăm bà nội, thấy bà đã có thể xuống giường đi lại, còn có thể tỉnh táo nói chuyện với ta, nhớ lại những chuyện thời ta còn nhỏ...

Ngươi biết không, trước khi Lâm Thính đến kinh thành, bà nội ta đã có hơi lú lẫn, người trong nhà cũng nhận không ra hết, bây giờ lại tốt đến mức... khiến người ta sợ hãi!”

Du Tiệm Ly cũng không nghĩ ra đối sách ngày, chỉ có thể đáp: “Tạm thời hãy cẩn thận một chút, bà nội không sao là tốt rồi.”

“Ừ.”

*

“Vừa mới điều tra về hắn, chúng ta còn chưa có động thái gì, bà nội ta đã bệnh nặng, mà chỉ có hắn mới cứu được. Nếu ta động đến hắn, e rằng bà nội ta cũng không qua nổi.” Lục Hoài Thanh nói, cười khổ.

Thái tử ngồi không xa cũng nghe mà trầm mặc.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ Lâm Thính là một tên nhỏ bé, muốn loại trừ hắn là chuyện dễ dàng, thậm chí không cần phải quá để ý.

Nhưng vừa khi họ nhận ra người này, Lâm Thính đã có cách khiến họ không thể động vào hắn.

Bây giờ mạng sống của lão phu nhân nhà họ Lục hoàn toàn phụ thuộc vào Lâm Thính, nếu họ động vào hắn, sẽ phải đánh đổi cả tính mạng của bà.

Một người như vậy, họ thậm chí không biết nếu để hắn tiếp tục ở lại, trong thời gian tới Lâm Thính có thể làm ra chuyện gì.

Cứ như thể đang để mặc một con sâu mọt hoành hành ngay trước mắt họ.

Nhưng họ lại bất lực.

Thái tử hỏi: “Thái y có thể kiểm tra được trước đó lão phu nhân có bị hạ độc không?”

“Thái y đã kiểm tra tất cả, bao gồm cả thức ăn, thuốc thang, đèn nến, thậm chí là chăn gối nhưng không phát hiện gì. Hơn nữa, người của Lâm Thính không thể tiếp cận nơi ở của bà nội, thân phận của hắn chưa đủ tư cách để đến thăm bà.

“Chỉ có hai lần bắt mạch cho bà nội, cũng đều có thầy thuốc và thị nữ trong phủ đi theo giám sát, hắn không có cơ hội hạ độc.”

Thái tử cuối cùng lên tiếng an ủi: “Ta đã biết ngươi không liên quan gì đến hắn, chúng ta sau này tiếp tục theo dõi hắn là được, sức khỏe của lão phu nhân quan trọng hơn. Ta không tin có kẻ nào dám đối đầu với ta như vậy, bọn họ có thể lay động ta sao?”

“Cũng đến lúc để Minh Tri Ngôn có chút quyền hành rồi.”

“Được, sau Trung Thu ta sẽ tìm cơ hội nhắc đến chuyện này với phụ hoàng.”