Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 47




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 47: Bạch Bạch

Du Tiệm Ly hiếm khi đến chỗ Lục Hoài Cảnh, có lẽ vì từng đến nhà hắn làm khách bị người khác dị nghị khiến hắn ít khi đến nhà người khác gặp gỡ.

Hôm nay đột nhiên đến tìm Lục Hoài Cảnh, Lục Hoài Cảnh có hơi bất ngờ.

Sau khi Du Tiệm Ly ngồi xuống, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Nếu ngân sách là mười lăm lượng, ngươi có đề xuất tửu lâu nào không?”

Lục Hoài Cảnh nghe xong nhướn ngươi: “Sao vậy, muốn ăn mừng hoàn thành đèn hoa với ta à?”

“Không phải, ta đã hứa mời người khác ăn cơm, cần tìm một nơi thích hợp.”

Lục Hoài Cảnh nghe thấy không phải mời mình thì xìu mặt xuống: “Mời người khác? Minh Tri Ngôn à? Hai người các ngươi chỉ cần tìm một quán mì ăn bát mì là được, tốn mười lăm lượng cho hắn là lãng phí.”

“Cứ đề xuất là được rồi.”

Lục Hoài Cảnh vẫn không hài lòng: “Mười lăm lượng bạc đối với ngươi là một khoản tiền lớn rồi, ngân sách dồi dào như vậy, mời ai đây?”

“Thực ra ta còn định sau khi kết thúc Tết Trung Thu sẽ mời ngươi ăn một bữa nữa nhưng cái đó phải chờ xem đèn lồng mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho chúng ta đã. Nhưng ngươi yên tâm, ta vẫn rất hào phóng mà.”

“Người mà đến đồ đạc trong nhà cũng dùng ván gỗ để lắp ráp, lại nói với ta là hào phóng.” Lục Hoài Cảnh vốn biết gia cảnh của hắn nghèo khó, thấy hắn tỏ ra hào phóng như vậy nhưng lại không chịu nói rõ mời ai, nghĩ rằng chắc là có việc cầu xin, có lẽ liên quan đến việc khôi phục nhà họ Du.

Lục Hoài Cảnh không hỏi thêm nữa, mà sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, bèn đề xuất một vài nhà hàng.

Mấy nhà hàng này khá là chính quy, không có vũ nữ múa hát, lại rất yên tĩnh, đều là những nơi đàng hoàng, phù hợp hơn cho những cuộc gặp gỡ chốn quan trường.

Điều này rất hợp với ý của Du Tiệm Ly.

Nghe Lục Hoài Cảnh nói xong về đặc điểm và phong cách của mỗi nhà hàng, Du Tiệm Ly bèn chọn một trong số đó.

Lục Hoài Cảnh còn tưởng rằng Du Tiệm Ly chọn vì nơi đó khá kín đáo nhưng thực ra Du Tiệm Ly lại bị thu hút bởi món ăn có khẩu phần lớn.

Kỷ Nghiễn Bạch thân hình cao lớn, chắc chắn là có thể ăn nhiều.

Sau khi quyết định được quán ăn, Du Tiệm Ly còn nhờ Lục Hoài Cảnh cử người giúp hắn đặt chỗ, hẹn vào tối mai.

Đối với Lục Hoài Cảnh thì đây chỉ là chuyện nhỏ, hắn làm việc này rất thành thạo, lập tức gật đầu đồng ý: “Đã mời khách thì ngươi đến sớm một chút, lúc xướng danh mục món ăn chỉ cần ngươi có mặt là được, quy trình của họ hơi kỳ quặc.”

“Được thôi.”

Xác định xong mọi việc, Du Tiệm Ly mau chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng bị Lục Hoài Cảnh gọi lại: “Ngươi đến rồi đi vội vã như thế, không thể ngồi xuống nói chuyện với ta chút sao?”

“Tháng thi đang đến gần, ta đã ở Tư Thiên Đài một thời gian, cần phải tự đọc sách để bù đắp những bài học trong thời gian đó.”

“Ồ…” Lục Hoài Cảnh lúc này mới nhớ ra sắp đến kỳ thi, hắn hoàn toàn không hứng thú với việc thi cử, đầu óc toàn nghĩ đến bóng ngựa, coi như hoàn toàn quên mất chuyện này rồi: “Thôi đi đi, cố gắng thi đạt năm điểm lần này, ngươi sẽ theo kịp kỷ lục mà Minh Tri Ngôn đã tạo ra năm đó.”

“Được, ta sẽ cố gắng!”

Mời Kỷ Nghiễn Bạch ăn riêng một bữa, Du Tiệm Ly vẫn có hơi lo lắng.

Sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám, hắn đi một mình, ngồi xe ngựa mà nhà họ Lục sắp xếp đến dưới lầu của nhà hàng, sau đó được người hầu nhà họ Lục dẫn vào phòng riêng.

Không thể không cảm thán thiết kế nơi này, sau khi báo tên phòng, con đường dẫn đến phòng đều là độc lập, trên đường sẽ không gặp khách nào khác.

Sau khi vào phòng riêng, hắn không biết nên ngồi ở đâu, có cần phải tuân theo quy tắc gì không?

Hai người ăn cơm, hắn có cần phải vì địa vị thấp hơn mà ngồi ở góc xa nhất không?

Lúc này, tiểu nhị đưa cho hắn thực đơn, là từng tấm thẻ tre, trên đó viết tên các món ăn, tiểu nhị lần lượt treo các tấm thẻ lên cửa.

Sau khi treo hết thẻ tre, tiểu nhị bắt đầu xướng tên các món ăn, nhắc lại toàn bộ các món và xác nhận với Du Tiệm Ly.

Các món ăn đều do Lục Hoài Cảnh đề xuất, Du Tiệm Ly không tham gia, nghĩ rằng đã đặt món theo ngân sách của hắn, hắn mau chóng gật đầu đồng ý.

Tiểu nhị dùng thanh tre trong tay lần lượt cạo qua các tấm thẻ, tiếng va chạm của tre tạo thành âm thanh nhịp nhàng, sau đó là giọng nói cung kính của tiểu nhị: “Hoan yến lương tiêu hảo nguyệt, giai nhân tu trúc thanh phong, xin quý khách vui lòng chờ đợi...”

Du Tiệm Ly nghe xong câu thơ này cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng rằng đây là nghi thức của nhà hàng trước bữa ăn.

Hắn không thường xuyên đến nơi này, sợ rằng nếu biểu hiện thái quá sẽ khiến người ta cho rằng mình không biết gì nên toàn bộ quá trình đều tỏ ra bình tĩnh, có cảm giác như đứa trẻ cuối cùng cũng trưởng thành, lần đầu tiên sắp xếp tiệc gia đình.

Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch được tiểu nhị dẫn vào phòng riêng.

Thấy Kỷ Nghiễn Bạch vào, Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi đến là tốt rồi, ta một mình căng thẳng quá.”

“Sao thế?” Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu nhưng vẫn mau chóng ngồi xuống, vị trí rất tất nhiên vào chỗ nào gần nhất thì ngồi đó, rõ ràng là không câu nệ lắm.

Du Tiệm Ly nói ra tâm tư của mình: “Quy trình của họ ta lạ lẫm quá, xã giao của ta lại kém… à, không, ta không giỏi giao tiếp với người khác.”

Kỷ Nghiễn Bạch rõ ràng không để tâm, cầm khăn lau tay trong bát nước rồi tiện tay vứt lại khăn vào bát: “Chỉ là ăn cơm thôi, kệ họ.”

Trong lúc hai người nói chuyện, các món ăn lần lượt được bưng lên.

Không hổ là nhà hàng được Lục Hoài Cảnh nhiệt liệt đề xuất, quả nhiên là đầy đủ sắc, hương, vị, Du Tiệm Ly nhìn thôi cũng vô thức nuốt nước bọt.

“Đây có phải là phần tiền mà Đàm Hồi giúp ngươi mặc cả, ngươi đã dùng để mời ta ăn cơm không?” Kỷ Nghiễn Bạch cầm đũa lên, cũng không cần Du Tiệm Ly mời, tất nhiên bắt đầu ăn.

Kỷ Nghiễn Bạch tự nhiên như vậy, Du Tiệm Ly lại cảm thấy thoải mái hơn, nếu không, hắn cũng sẽ cùng ngồi vào cho phải phép.

Du Tiệm Ly cầm đũa, vừa ăn vừa nói: “Không thể nói như vậy, nếu không có ngươi, ta thậm chí không thể mua được nhà.”

“Đó là ta đã hứa, bạc là do ngươi xứng đáng nhận, không cần cảm ơn ta.”

“Ta biết ngươi giúp ta không chỉ là việc này, vì vậy vẫn phải cảm ơn ngươi.”

“Ừm… được rồi.” Kỷ Nghiễn Bạch cũng không câu nệ, thẳng thắn chấp nhận, rõ ràng là thật sự đã giúp đỡ Du Tiệm Ly.

Trong quan niệm của Kỷ Nghiễn Bạch, hắn sẽ không khách sáo, đối phương cảm ơn hắn thì hắn nhận.

Nếu đối phương có ân với mình, hắn cũng sẽ luôn nhớ, tìm cơ hội trả ơn.

Hôm nay Du Tiệm Ly mời hắn ăn cơm, ngày sau hắn cũng sẽ đáp lại, lễ đáp lễ.

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn uống, mỗi khi dọn lên một món, họ bèn thưởng thức ngay, không cố ý chờ đến khi tất cả các món được dọn ra hết. Đồ uống được mang lên cũng đều đã thử qua, thấy hương vị ngon nên họ tiếp tục uống.

Lục Hoài Cảnh không nói ra rằng, quán rượu này khá riêng tư, vì vậy thu hút không ít phu nhân hoặc tiểu thư quý tộc đến để tụ họp. Bữa ăn mà hắn sắp xếp cho Du Tiệm Ly thực chất là một bữa ăn đôi, chủ yếu vì món ăn đa dạng, hương vị phong phú, có thể làm hài lòng đa số người, luôn có một món mà khách sẽ thích.

Lục Hoài Cảnh trước đây cũng thường gọi gói ăn này.

Đáng chú ý là, quán rượu này nổi tiếng nhất là rượu trái cây. Rượu này khi uống có vị như trà ngọt hoặc nước trái cây, vị ngọt mà không cay, rất được các phu nhân và tiểu thư yêu thích.

Cả hai đều cho rằng đó là trà ngọt nên uống không chút ngần ngại, không biết rằng loại rượu trái cây này tuy không nặng nhưng dễ khiến người ta say.

Khi Du Tiệm Ly vẫn chưa có cảm giác gì, thì Kỷ Nghiễn Bạch đã bắt đầu có hơi say, rõ ràng tửu lượng của hắn không tốt. Đây cũng là lý do trước đây hắn không chạm đến rượu.

Tuy nhiên, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn chỉ ngồi đó ăn uống, không có hành động gì quá đáng khiến Du Tiệm Ly không nhận ra điều bất thường ngay từ đầu.

Khi thực sự nhận ra điều bất thường, Kỷ Nghiễn Bạch đã bắt đầu nói lắp và hỏi những câu hỏi kỳ lạ.

“Sao ngươi thân thiết với Lục Hoài Cảnh hơn ta?” Kỷ Nghiễn Bạch đột nhiên hỏi.

Du Tiệm Ly ngạc nhiên, không biết phải trả lời thế nào.

“Ta và hắn đều quen biết ngươi cùng một lúc, ngươi đã rất gần gũi với hắn nhưng lại giữ khoảng cách với ta. Ngươi... tại sao lại đối xử khác biệt như thế?” Kỷ Nghiễn Bạch chăm chú nhìn vào mắt hắn, hỏi một cách nghiêm túc, dường như nếu câu trả lời không làm hắn hài lòng, hắn sẽ không vui ngay lập tức.

Du Tiệm Ly rõ ràng không ngờ bị hỏi câu này, trả lời lúng túng: “Ta... ta đối xử khách sáo với mọi người, kể cả với Lục Hoài Cảnh...”

“Không phải, ngươi với hắn còn có thể cãi nhau rồi làm hòa nhưng với ta thì không.”

Du Tiệm Ly mau chóng đáp: “Nhưng chúng ta không có lý do để cãi nhau!”

“Không, chúng ta có thể cãi nhau, sao ngươi lại không có cảm xúc gì với ta?”

“Ngươi thực sự không có lý do gì để khiến ta nổi giận cả.”

“Ta không quan trọng, phải không?”

“...” Du Tiệm Ly thật sự không biết trả lời thế nào, việc Kỷ Nghiễn Bạch hỏi hắn những câu như vậy thật sự rất kỳ lạ.

Lúc này, Kỷ Nghiễn Bạch giống như một người chồng oan ức, nhất quyết đòi Du Tiệm Ly – kẻ phụ bạc – phải cho hắn một câu trả lời.

Nhưng logic lại rất kỳ quặc, có hơi ngang bướng, không hợp lý.

Thấy Du Tiệm Ly không trả lời, Kỷ Nghiễn Bạch lại hỏi: “Với những người không quan trọng, sẽ không có cảm xúc, cũng không nổi giận với ta, thậm chí còn khách sáo, xa lánh ta.”

Du Tiệm Ly chỉ có thể lùi một bước, chủ động xin lỗi: “Vậy... xin lỗi ngươi?”

“Sao? Sao lại xin lỗi? Ngươi không thừa nhận là ngươi không công bằng sao?”

“Ta nổi giận với ngươi mới là công bằng với ngươi sao?”

“Đúng vậy!”

Chuyện này, trong mắt Du Tiệm Ly, đúng là vô lý hết mức.

Có ai lại đi ghen tị với việc hai người khác có thể cãi nhau không?

Chuyện này có gì mà phải so bì chứ?

“Ta sẽ cố gắng cãi nhau với ngươi sau này, được không?” Du Tiệm Ly mau chóng nhượng bộ, ai bảo Kỷ Nghiễn Bạch đã từng giúp hắn chứ.

“Được.” Kỷ Nghiễn Bạch trả lời xong, lại uống một ngụm rượu trái cây rồi gọi tiểu nhị mang thêm hai bình rượu nữa.

Lúc này Du Tiệm Ly mới nhận thấy có điều không ổn, bèn hỏi tiểu nhị: “Hai bình này là rượu phải không?”

“Ừ, đây là đặc sản của quán chúng ta, hương vị ngon lắm phải không?”

Du Tiệm Ly lúc này mới hiểu ra, Kỷ Nghiễn Bạch đã say và đang nói những lời vô nghĩa.

Hắn vội vàng khuyên Kỷ Nghiễn Bạch: “Kỷ Nghiễn Bạch, đây là rượu, chúng ta nên uống ít thôi, hình như ngươi đã hơi say rồi.”

Nhưng Kỷ Nghiễn Bạch đã hoàn toàn tập trung vào Du Tiệm Ly, thậm chí quên mất môi trường xung quanh, không để ý đến những người khác, tiếp tục nói ra những lời kinh ngạc: “Ngươi gọi Minh Tri Ngôn là Tri Ngôn, tại sao lại gọi ta bằng họ tên đầy đủ? Như vậy cũng không công bằng.”

“Hả?” Du Tiệm Ly bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc, sao lại liên quan đến Minh Tri Ngôn nữa, hắn tổng cộng chỉ quen có mấy người, chẳng lẽ phải so sánh từng người một?

“Mẹ ta gọi ta là Bạch Bạch, ngươi cũng gọi ta như vậy đi.”

“...” Hắn không dám.

Du Tiệm Ly chỉ có thể ra hiệu cho tiểu nhị lui ra trước và đặt rượu xuống.

Hắn sợ Kỷ Nghiễn Bạch tỉnh lại, nhận ra mình đã nói những điều kinh khủng rồi sau đó giết tiểu nhị để bịt miệng.

Tiểu nhị cũng rất hiểu chuyện, rút lui một cách lặng lẽ, như thể chưa từng đến đây.

Hắn thực sự không biết phải làm thế nào để gọi một người cao to, da màu đồng, cơ bắp cuồn cuộn là Bạch Bạch.

Bởi vì cái tên "Bạch Bạch" này chỉ cần một cú đấm là có thể đưa người ta lên thiên đường, gặp Diêm Vương!

“Sao lại im lặng rồi?” Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.

“Bạch Bạch.” Hắn sợ nếu không gọi lúc này, Bạch Bạch thật sự sẽ vung nắm đấm.

Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng hài lòng.