Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 38: Đấu Giá
Quả thật, Du Tiệm Ly không thích quá nổi bật. Một phần vì hắn cảm thấy những khoảnh khắc rực rỡ nên thuộc về nhân vật chính, còn những vai phụ tranh giành sự chú ý thì chắc chắn sẽ gặp phải rủi ro. Mặt khác, tính cách của hắn vốn đã như vậy, hắn thích lặng lẽ ở một góc hơn. Hắn cũng không có tính hiếu thắng quá cao, không giống như Minh Tri Ngôn luôn cố gắng vươn lên hàng đầu. Chỉ cần đạt được kết quả mà mình mong muốn là hắn đã hài lòng, bài văn của hắn cũng viết rất trôi chảy và ổn định. Hắn không cần quá nhiều lời khen ngợi.
Điều mà hắn không ngờ tới là Lưu Ánh Kiều lại để mắt đến hắn và thậm chí hắn cũng không hiểu tại sao Lưu Ánh Kiều lại đến Quốc Tử Giám để tìm thầy của hắn. Hắn vừa mới chuyển đến Thái học không lâu, thầy giáo chưa quen thuộc với hắn, trừ khi Lưu Ánh Kiều trực tiếp tìm đến Sơn trưởng. Nghĩ đến Sơn trưởng, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, liệu có phải hắn thật sự đã tìm đến Sơn trưởng không? Sơn trưởng có ơn với nguyên chủ của hắn và hắn cũng có ấn tượng rất tốt về vị Sơn trưởng này. Nếu có chuyện gì, Sơn trưởng lên tiếng thì hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng quan trọng nhất là, Lưu Ánh Kiều tìm hắn để làm gì?
"Chơi đàn khá đấy." Kỷ Nghiễn Bạch lên tiếng nói, đồng thời cầm lấy chiếc chén trà rỗng trên tay hắn.
Du Tiệm Ly lúc này mới tỉnh lại, nhận ra mình đã uống cạn trà từ lúc nào. Hắn lập tức lấy lại tinh thần và cảm ơn hắn: "Ừm, cảm ơn ngươi đã công nhận."
"Nghe như… ngươi đang tức giận vậy." Kỷ Nghiễn Bạch cố gắng tìm từ để miêu tả.
Du Tiệm Ly mím môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: "Ừm, một cách miêu tả rất hay."
Hắn nhận ra sự cố gắng của Kỷ Nghiễn Bạch.
Lúc này, cả hai người họ đều nghe thấy tiếng thốt lên của Lục Hoài Cảnh, thu hút sự chú ý của Du Tiệm Ly khiến hắn cũng mở rèm ra nhìn. Lục Hoài Cảnh là người đã từng chứng kiến nhiều chuyện lớn nên nếu khiến hắn thốt lên thì chắc chắn là một cảnh tượng không nhỏ.
Du Tiệm Ly kéo rèm ra, mới phát hiện trên du thuyền được trang bị cơ quan, các khung gỗ trên thuyền treo đầy các loại đèn lồng, còn quay vòng, xoay quanh một chiếc đèn lồng khổng lồ đang từ từ nâng lên. Bên trong đèn lồng phát ra ánh sáng màu cam, có một bóng dáng uyển chuyển đang nhảy múa trong đó, quả là phù hợp với chủ đề của buổi tối hôm nay. Chỉ cần nhìn dáng vẻ uyển chuyển và điệu múa mượt mà kia, có thể đoán rằng người trong đèn lồng là một tuyệt thế mỹ nhân với tài nghệ múa rất cao.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn thoáng qua Du Tiệm Ly qua chiếc rèm mà hắn vừa kéo lên rồi nhìn sang Du Tiệm Ly, thấy hắn dường như cũng thốt lên một tiếng kinh ngạc. Hắn còn tưởng Du Tiệm Ly đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của hoa khôi nhưng lại nghe thấy Du Tiệm Ly nói: "Cái cơ quan này chắc là ta cũng có thể làm ra được, dưới đáy du thuyền chắc hẳn có người công nhân đang vận hành cơ quan, làm cho đèn lồng nâng lên, còn các đèn lồng xung quanh thì quay vòng, quả là một ý tưởng tinh xảo."
"..." Kỷ Nghiễn Bạch hoài nghi, chẳng lẽ Du Tiệm Ly thực sự không hứng thú với mỹ nhân nên không quan tâm đến?
Thực ra, trong hai năm ở quê nhà, hắn đã quen với vẻ đẹp tuyệt thế của em gái mình. Hoa khôi này không cùng loại với em gái hắn nhưng cũng không khiến hắn thấy quá kinh ngạc.
Du Tiệm Ly tiếp tục giới thiệu với Kỷ Nghiễn Bạch: "Ta có thể đoán được vị trí đặt nến trong chiếc đèn lớn kia, vị trí này rất quan trọng, phải chiếu sáng hết dáng hình của hoa khôi mà không để lại quá nhiều bóng, ảnh hưởng đến vẻ đẹp. Người thiết kế cơ quan này cũng có chút tài năng, còn hiểu rõ về ánh sáng và bóng tối. Quả nhiên là kinh thành, nơi tài năng hội tụ."
"Ta cũng khá muốn lại gần xem thử, biết đâu còn có những chi tiết nhỏ mà ta chưa nghĩ ra."
“Ngươi hứng thú với điều này à?"
"Ừm, ngươi có biết gì về thủy chiến không?"
"Vùng ta phụ trách trước đây là biên giới, môi trường là sa mạc, thủy chiến cũng có nhưng ta chưa từng tham gia." Kỷ Nghiễn Bạch thật thà trả lời.
"Chiến thuyền ta cũng có thể nghiên cứu." Du Tiệm Ly càng nghĩ càng hưng phấn, nói chuyện mà đôi mắt lấp lánh: "Ta phát hiện mọi người có một suy nghĩ sai lầm, cứ nghĩ rằng thuyền càng lớn thì chiến thuyền càng mạnh. Nhưng không biết rằng, quá cồng kềnh sẽ ảnh hưởng đến thao tác, một khi thuyền hỏng, tổn thất sẽ quá lớn, không bằng dùng thuyền nhỏ để bày trận, dùng lưới sắt nối lại, sau khi lính luyện tập xong có thể linh hoạt chuyển đổi thuyền để chiến đấu. Cơ quan điều khiển lưới sắt này cũng cần phải được thiết kế để thu phát một cách linh hoạt, nếu không sẽ bị quân địch lợi dụng. Lưới sắt cũng không thể dẫn lửa…"
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ ra và ngước mắt nhìn Kỷ Nghiễn Bạch: "Có phải ta nói lạc đề rồi không?"
"Nghe cũng khá thú vị mà." Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ cũng quan tâm đến chuyện đánh trận.
Lúc này, Thái tử mở rèm ra nhìn vào trong khoang thuyền, đồng thời nói: “Ngươi thấy hoa khôi này thế nào, nếu ngươi thích, ta nhất định sẽ chi ra ngàn vàng để ngươi có thể cùng cô ấy chung một đêm."
Đây cũng là tiết mục chính của buổi tối hôm nay, vị quan lại quyền quý nào để ý đến hoa khôi thì có thể ra giá đấu thầu, để có được cơ hội ở chung một đêm với hoa khôi, được tiếp xúc riêng tư với cô ấy. Hoa khôi ban đầu chỉ bán nghệ không bán thân nhưng có thể cùng mỹ nhân trò chuyện hoặc nghe mỹ nhân chơi đàn, sau đó cùng nhau uống rượu, cũng là một niềm hạnh phúc.
"Ta hứng thú với cơ quan kia, ngươi mua nó về đi." Kỷ Nghiễn Bạch đáp.
Thái tử rất ngạc nhiên, nhìn Kỷ Nghiễn Bạch rồi lại nhìn du thuyền, hỏi tiếp: "Mua về làm đồ chơi à?"
"Thử xem có thể cải tiến thành thứ dùng trong chiến trận không."
"Haizz, đã đưa ngươi đến chỗ này rồi mà ngươi…" Thái tử chỉ vào Kỷ Nghiễn Bạch đầy vẻ tiếc nuối, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Lục Hoài Cảnh ở đầu thuyền nhảy cẫng lên: "Hoa khôi này dáng dấp thật là đẹp nhưng vẫn không nhìn rõ mặt mũi! Chẳng lẽ thật sự phải đấu giá để mời cô ấy lên thuyền của chúng ta, mới có thể nhìn rõ à?"
Lúc này, Lục Hoài Thanh nói nhỏ với Thất Hoàng Tử điều gì đó rồi đi qua hỏi Liễu Ánh Kiều trên chiếc thuyền hoa bên cạnh: “Liễu huynh, chư vị ở Ty Thiên Đài nhìn có rõ không?”
“Chói mắt, thật sự chói mắt.” Liễu Ánh Kiều cười đáp, sau đó khẽ cúi chào Thái tử.
Những người khác không nhận ra Thái tử nhưng thấy sư trưởng cúi chào họ cũng theo đó mà cúi chào.
Thái tử gật đầu.
Lục Hoài Cảnh bắt đầu tính toán số tiền trong túi, thoải mái hỏi những người khác: “Các huynh muốn xem không?”
Lục Hoài Thanh lại nói: “Ngày mai khắp phố phường sẽ đồn đại, con trai của Thượng thư Hộ Bộ mua đêm gặp hoa khôi, ngày hôm sau sẽ bị cha đánh ba mươi roi, thật là thú vị.”
“Chẳng lẽ nói là huynh mua sao?”
“Ta… đã từng đến đây sao?” Lục Hoài Thanh hỏi lại, nhướn ngươi.
Lục Hoài Cảnh hiểu ra, tức giận mắng: “Vô liêm sỉ.”
“Nếu ngươi muốn xem, ta có thể thử.” Thất Hoàng Tử lúc này lên tiếng khiến Lục Hoài Cảnh quay sang nhìn.
“Thật chứ?” Lục Hoài Cảnh vui mừng.
“Chuyện này thì có gì đâu?” Thất Hoàng Tử nói rồi nhìn Thái tử: “Phải không?”
Thái tử cũng không ngăn cản: “Tuỳ ngươi.”
Du Tiệm Ly trong khoang thuyền đột nhiên phấn chấn.
Theo lý mà nói, Lục Hoài Cảnh rất thích Thất Hoàng Tử, thích đến nỗi ai cũng biết.
Cũng chính vì điều này mà hắn ghét Minh Tri Ngôn.
Đây là lần đầu tiên Du Tiệm Ly thấy hai người họ nói chuyện, chẳng lẽ nam chính công và nam thứ sắp có tia lửa rồi sao?
Ngay khi hắn đang chờ đợi diễn biến tiếp theo, Lục Hoài Cảnh đột nhiên hớn hở vén rèm bước vào nói với hắn: “Du Tiệm Ly, hắn nói sẽ mua hoa khôi về, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn xem, ta cá hoa khôi không đẹp bằng ngươi đâu!”
Du Tiệm Ly vốn đang quan sát, thấy Lục Hoài Cảnh lại nói chuyện này với mình, không khỏi sững sờ.
Đây… đây chẳng phải giống như Lục Hoài Cảnh thích hắn sao?
Đừng để thành ra Lục Hoài Cảnh không thích Thất Hoàng Tử mà thích hắn rồi vì hắn mà ghét Minh Tri Ngôn đấy.
Thế thì rối tung lên mất!
Điều đáng sợ nhất là Lục Hoài Cảnh vì hắn mà tranh giành với Minh Tri Ngôn, kịch bản này vẫn có thể xảy ra!
“Ngươi đừng so ta với hoa khôi chứ…” Du Tiệm Ly có hơi ngại ngùng.
“À, đúng rồi, không phải là cùng một loại người.”
“Mỗi người mỗi vẻ đẹp riêng, nàng ấy có nét đẹp độc đáo của mình, điệu múa đó chắc hẳn phải học từ nhỏ mới có được, đây là điều ta không thể sánh được. Người đời khác biệt nhau, không nên đem ra so sánh.”
Lục Hoài Cảnh nghe không hiểu gì, mau chóng quay lại chủ đề: “Chờ xem hoa khôi thôi!”
“Dù mua được rồi cũng chưa chắc được xem hết.”
“Nhưng ít nhất có thể nhìn gần.”
“Ừ.”
Lục Hoài Cảnh lại vui vẻ bước ra ngoài.
Lúc này Thất Hoàng Tử đã cho người thắp đèn đấu giá.
Đèn đấu giá được thắp lên tất nhiên sẽ rất nổi bật, Thái tử và Lục Hoài Thanh lùi lại vào trong khoang thuyền, để mấy người còn lại tự do vui đùa bên ngoài.
Thất Hoàng Tử trước đây rất ít xuất hiện, cũng không có nhiều mối quan hệ, ít người nhận ra, phần lớn chỉ coi hắn là bạn chơi bời của Lục Hoài Cảnh.
Minh Tri Ngôn vốn định rút lui nhưng bị Thất Hoàng Tử chặn lại, khẽ hỏi: “Vào trong không phải sẽ khiến ngươi không thoải mái sao?”
Quả thực, Minh Tri Ngôn sẵn sàng làm quân sư cho Thái tử, khi có việc sẽ xuất hiện bên cạnh để đưa ra mưu kế nhưng không muốn giao thiệp với Thái tử.
Trong mắt hắn, Thái tử và Lục Hoài Thanh giống như hai con rắn độc mỉm cười, từng ngấm ngầm hãm hại hắn, khiến hắn chịu đựng suốt hai năm.
Chỉ cần hắn không tuân theo, hai người này bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại hắn.
Minh Tri Ngôn thở dài, dường như rất lo lắng cho Du Tiệm Ly.
Thất Hoàng Tử lúc này lại nói: “Kỷ Nghiễn Bạch không phải người xấu.”
Ý hắn là, có Kỷ Nghiễn Bạch ở đây, không ai dám làm khó Du Tiệm Ly.
Dù hai người họ rất kiềm chế nhưng đám người tinh tường đều có thể nhìn ra, Kỷ Nghiễn Bạch có ấn tượng tốt với Du Tiệm Ly, thậm chí còn khá quan tâm.
“Ừ, ta biết.”
Lục Hoài Cảnh hớn hở như con khỉ trên núi sau, nhảy nhót khắp nơi, cuối cùng cũng nhớ chạy tới bên Thất Hoàng Tử, hỏi: “Bạc đủ không?”
“Chắc đủ, không đủ ta sẽ rút lui.” Thất Hoàng Tử trả lời nhẹ nhàng.
Lục Hoài Cảnh giơ tay vỗ vai Thất Hoàng Tử: “Huynh đệ, ta rất nể ngươi, nếu hôm nay ngươi thành công, ngày khác ta mời rượu nhất định gọi ngươi một tiếng.”
“Đa tạ Lục tiểu công tử đã chiếu cố.”
Lục Hoài Cảnh cười sảng khoái: “Hề, chuyện nhỏ!”
Chưa đầy một lúc sau, Lục Hoài Cảnh đã vén rèm lên, gọi vào trong: “Du Tiệm Ly, đã lên tới năm trăm lượng rồi!”
“Trời ơi…” Du Tiệm Ly kinh ngạc không ngậm miệng được, một khoản tiền đủ mua một căn nhà lớn chỉ để gặp hoa khôi một lần?
“Lần trước còn lên tới chín trăm lượng cơ đấy!”
"Điều này... điều này cũng...?"
"Có vẻ như đã bị thương nhân giàu có mua rồi, người gặp Hoa khôi là một người khác, đến giờ vẫn chưa rõ là ai."
Du Tiệm Ly suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Điều này cũng hợp lý."
Lúc này, từ chiếc thuyền hoa khác có người gọi lớn: "Lục tiểu công tử có thể nhường một chút không? Ngươi kiêu ngạo như vậy, không sợ bị gia đình trách phạt sao?"
Lục Hoài Cảnh rõ ràng quen biết bên đó, bèn hét lớn trả lời: "Nhiều người trả giá như vậy, sao lại bắt ta nhường cho ngươi?"
"Chính bên ngươi là mạnh tay nhất, còn không do dự tăng giá!"
Lục Hoài Cảnh khoái chí, lắc lư người rồi nhỏ giọng hỏi Thất hoàng tử: “Ngươi còn chịu được không?"
"Không sao."
Lục Hoài Cảnh bèn cao giọng đáp lại: "Không nhường!"
Không ngờ người bên đó lại tức giận, lên tiếng chế nhạo: "Ngày thường đã có mỹ nhân như Du Tiệm Ly bầu bạn, ngươi còn nhìn gì Hoa khôi nữa?"
Đề cập đến Du Tiệm Ly trong tình huống này rõ ràng mang đầy ác ý, Lục Hoài Cảnh lập tức nổi giận: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy!"
Ban đầu, hắn tức giận muốn tìm gì đó để ném nhưng ngước mắt lên thấy Minh Tri Ngôn đang nhìn về phía họ, trong lòng bỗng thấy yên tâm.
Họ tiêu rồi! Lục Hoài Cảnh đảm bảo!