Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 34: Tình Cờ Gặp Gỡ
Lục Hoài Cảnh vẫn còn chút lý trí, trở về phủ của mình để phát tiết cơn giận, không gây ra chuyện để mọi người trong Quốc Tử Giám đều biết.
Trong những gia đình lớn, việc xảy ra những chuyện như thế này dường như cũng không phải là hiếm. Người trong nhà họ Lục không quá kinh ngạc, chỉ ngạc nhiên là Lục Hoài Cảnh lại có thể phát hiện ra chuyện này.
Du Tiệm Ly được người dẫn đến khu viện riêng của Lục Hoài Cảnh, đi qua vườn hoa, đình đài, qua những hành lang dài uốn lượn. Hắn nhìn ngắm phong cảnh trong viện rồi lại nhìn các kiến trúc xung quanh, trong đầu đã xây dựng được một bản đồ cục bộ của Lục gia.
Dựa vào cách bố trí viện, có thể thấy Lục gia rất coi trọng Lục Hoài Cảnh, khu viện của hắn chỉ đứng sau khu của anh trai.
Dù Lục Hoài Cảnh không học hành gì nhưng hắn vẫn là con đích, sự nghiêm khắc đối với hắn cũng là để tránh gây họa cho gia đình.
Lục Hoài Cảnh vốn là người có tính tình đơn giản, lại có vẻ ngoài nổi bật, có lẽ trong lòng cha mẹ vừa yêu vừa giận.
Khi Du Tiệm Ly bước vào, Lục Hoài Cảnh không phát cáu như thường lệ mà chỉ nằm một mình trên ghế dài trong sân, tắm nắng.
Khuôn mặt trắng ngần dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, như một viên ngọc bạch ngọc tốt nhất, phát ra ánh sáng dịu dàng.
Ánh sáng xuyên qua những khe lá, tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên gương mặt và cơ thể hắn. Không rõ là tấm lưới ánh sáng đung đưa bắt được hắn, hay hắn tự nguyện để mình trong tấm lưới đó.
Thấy Du Tiệm Ly đến, Lục Hoài Cảnh cũng không tỏ ra vui mừng, chỉ liếc một cái rồi hỏi: "Về rồi à? Trong Tư Thiên Đài toàn là lũ mũi trâu à?"
"Không hẳn, Lưu Ánh Kiều đúng là người phong nhã."
“Hắn à... Ta không ưa hắn, lúc nào mắt hắn cũng cười nhưng trong đáy mắt lại lạnh lẽo, khiến người ta thấy khó chịu."
“Ngươi còn có thể nhận ra điều đó?" Du Tiệm Ly khá ngạc nhiên.
"Giống hệt như ca ca ta, cảm giác này ta quá quen thuộc rồi."
Du Tiệm Ly cũng suy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ: "Thực ra ca ca ngươi rất dịu dàng."
"Huynh ấy đúng là dịu dàng với Thái tử, với ta thì tạm được, với Minh Tri Ngôn là sự ngưỡng mộ, còn với người khác thì toàn là giả vờ, cả ngày chỉ biết cười gượng."
Du Tiệm Ly cũng không biết nói gì về Lục Hoài Thanh, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Lục Hoài Cảnh.
Lục Hoài Cảnh nằm một lúc, cảm thấy bực tức, bèn ngồi bật dậy và hỏi thẳng: “Ngươi có nghe chuyện xảy ra ở đây không?"
"Ta có nghe."
Giọng của Lục Hoài Cảnh lập tức cao lên, rõ ràng là vẫn còn tức giận khi nhắc đến chuyện này: "Nếu bọn chúng chỉ tham ô ba phần, ta cũng không giận nhưng bọn chúng lại báo giá cao hơn gấp mười lần giá bình thường! Ta kiểm tra lại sổ sách trước đây, vẫn còn vài trăm lượng bạc không khớp, sao bọn chúng dám chứ!?"
Lục Hoài Cảnh nói rồi cười gằn: "Bọn chúng sợ hãi, không dám xuất hiện trước mặt ta, hắn đến đây đã lâu rồi mà chưa thấy ai dâng trà cả."
"Đừng kiểm tra nữa." Du Tiệm Ly bỗng nhiên nói.
Giọng của Lục Hoài Cảnh bèn trở nên kỳ quặc: "Sao vậy, bọn vô dụng đó đã cầu xin ngươi à? ngươi cũng đến đây xin cho bọn chúng sao?"
"Ta sợ người khác sẽ nhân cơ hội này cài người vào viện của ngươi, nếu thay hết người, những người mới đến không hợp ý ngươi thì cũng khó chịu."
Nghe Du Tiệm Ly nói vậy, Lục Hoài Cảnh cũng không còn giận dữ như lúc nãy, mà trả lời: "Nhưng ta cứ nhìn thấy bọn chúng là bực!"
Du Tiệm Ly có thể đoán được, bây giờ Lục Hoài Cảnh chỉ cần thấy ai là sẽ giận dữ, hét đòi đánh giết nên bọn họ không dám xuất hiện trước mặt hắn.
Du Tiệm Ly an ủi hắn: "Thực ra viện nào cũng có những người như vậy, chỉ là bình thường ngươi tin tưởng họ nên mới bị tổn thương."
Bị Du Tiệm Ly nói trúng tâm tư, Lục Hoài Cảnh mím môi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Một lũ vô lương tâm!"
"Vì vậy phải phạt." Du Tiệm Ly nói rồi bỗng cười: “Tất nhiên không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng."
Lục Hoài Thanh trở về viện của mình, người hầu theo sau giúp hắn thay y phục, đồng thời báo cáo những gì xảy ra ở viện bên cạnh: "Tiểu công tử đã đến gặp phu nhân, nói muốn phu nhân sắp xếp cho một nhóm người mới."
Lục Hoài Thanh cũng không ngạc nhiên, điều này vốn nằm trong dự tính và hắn đang suy nghĩ cách để người của mình được đưa đến Quốc Tử Giám, nhờ đó có thể nắm bắt được tình hình ở đó.
Gần đây Quốc Tử Giám dường như rất nhộn nhịp.
"Nhưng mà..." Người hầu đột nhiên đổi giọng.
"Sao vậy?" Lục Hoài Thanh nhận thấy điều khác lạ, bèn ngừng lại.
"Người trong viện của tiểu công tử trước đây không bị đuổi đi, trừ kẻ đã gây ra rắc rối, còn lại đều bị phạt tiền rồi tiếp tục được giữ lại."
Lục Hoài Thanh thực sự không hiểu, bèn hỏi: “Hắn đang làm gì vậy?"
"Tiểu công tử nói đó là cạnh tranh công bằng."
Cụm từ này Lục Hoài Thanh chưa từng nghe, sau khi thay y phục, hắn ngồi xuống ghế, không vội vàng mà hỏi: "Nói sao?"
"Ngày hôm nay, Kiền Bảo đã trình lên một danh sách, nói rằng mình không quản lý được đệ đệ nên quyết tâm sửa chữa sai lầm, sau đó tiến hành điều tra và phát hiện ra nhiều vấn đề, tất cả đều là do quản lý yếu kém, hắn đã nhận hết trách nhiệm.
Chưa đợi tiểu công tử phạt, hắn đã tự mình sắp xếp người trong viện bị đánh đòn, không kêu một tiếng, rất kiên cường. Đánh được chục người thì tiểu công tử dừng lại, còn thả đệ đệ hắn ra nữa."
công tử còn nói, chuyện đã đến nước này, nếu ai báo cáo được thông tin hữu ích thì có thể được xử lý nhẹ hơn. Bây giờ trong viện của hắn, mọi người đều đang tố cáo lẫn nhau."
"Ừm." Có thể làm được đến mức này, xem ra Kiền Bảo thực sự rất quan tâm đến người em trai của mình.
Nếu Kiền Bảo ở lại bên cạnh Lục Hoài Cảnh, thì chỉ có thể dựa vào mình Lục Hoài Cảnh. Hắn đã đắc tội với tất cả những người khác, Lục Hoài Cảnh là chỗ dựa duy nhất của hắn, chỉ có thể trung thành gấp đôi.
Người trong viện của Lục Hoài Cảnh bắt đầu đấu đá lẫn nhau, ai cũng cảnh giác, không dám có ý đồ gì khác.
Sau đó, khi Lục Hoài Cảnh lại yêu cầu phu nhân sắp xếp người mới, những người cũ trong viện không muốn bị mất chỗ tốt, chỉ có thể càng cố gắng hơn nữa, thậm chí còn theo dõi những người mới đến, tìm cách để đuổi họ đi.
Những người mới đến vốn không quen thuộc, muốn làm gì càng khó khăn hơn.
Nếu có ai đó cố ý sắp xếp người vào viện, chẳng bao lâu sẽ bị phát hiện bởi những người luôn giám sát lẫn nhau và sẽ bị tố cáo lên Lục Hoài Cảnh.
Lục Hoài Thanh chỉ có thể nói: "Đừng sắp xếp thêm chuyện gì nữa."
Hăn không định vào lúc này cài người vào viện của Lục Hoài Cảnh nữa, chuyện bên đó hắn cũng không nên can thiệp thêm, nếu không chính hắn cũng sẽ bị dính vào.
"Vâng." Người hầu trả lời.
"Hôm nay ai đã đến phủ?" Lục Hoài Thanh cảm thấy với tính cách của em trai mình, sẽ không làm việc như thế này.
"Du Tiệm Ly đã đến, ta thấy hắn vừa mới rời đi không lâu. Hắn đã giúp công tử xem xét sổ sách suốt buổi chiều, như thể đã làm việc này từ trước, chỉ trong vài giờ đã kiểm tra hết! Tiểu công tử cũng thấy rằng những gì Kiền Bảo báo cáo là đúng nên mới thả người ra."
"Người mà Minh Tri Ngôn ngưỡng mộ chắc chắn không tầm thường. Ta cũng thấy hắn là người kiên cường, đầu óc rất tỉnh táo, chỉ là..."
Lục Hoài Thanh không nói tiếp, dù sao nói những chuyện này với người hầu cũng không có ích gì.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, Du Tiệm Ly thực sự có ý định khôi phục lại nhà họ Du nhưng không có quá nhiều tham vọng, bài làm ở Quốc Tử Giám của hắn cũng thể hiện phong cách như vậy.
Dường như không muốn quá nổi bật... Đối với nhà họ Du, chỉ cần có thể trở về kinh thành là đủ.
Có lẽ sợ lại bị cuốn vào vòng xoáy?
Lục Hoài Thanh bật cười, đồng thời nâng tách trà, khi uống trà, nụ cười cũng tan biến.
Càng như vậy, càng khiến người ta muốn xem hắn bị cuốn vào sẽ ra sao. Một người điềm tĩnh như thế, liệu có lúc nào mất tự chủ không?
Điểm yếu của hắn là gì? Minh Tri Ngôn hay Lục Hoài Cảnh?
Dường như không phải...
Là gia đình của hắn sao?
Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phấn khích.
Sáng sớm hôm sau, Du Tiệm Ly rời khỏi phòng ở Quốc Tử Giám, đến hiệu sách.
Lưu Tùng hôm nay đến rất sớm, rõ ràng là lần trước đã lỡ hẹn với Du Tiệm Ly nên lần này hẹn ngày rồi đến sớm.
Buổi sáng có mưa nhẹ, trời âm u như chưa bao giờ hửng sáng.
Mây đen cuồn cuộn, trông rất nặng nề, như treo ngay trên mái hiên, làm người ta cảm thấy ngột ngạt không dám thở mạnh.
Du Tiệm Ly vào tiệm, thu ô lại, vẩy vài giọt nước trên tay áo, đặt ô giấy dầu ở cửa rồi đi vào trong tiệm.
Lưu Tùng thắp sáng ngọn nến trong tiệm, nhìn người đàn ông mảnh khảnh nhưng tuyệt mỹ đứng trong hiệu sách mờ tối, bỗng thở dài: "Người như hắn nên xuất hiện trong những giấc mơ vỡ vụn, nhìn bình thường đã không thực rồi, hôm nay nhìn hắn thế này, cứ như vẫn chưa tỉnh dậy, trong mơ xuất hiện một tiên nhân."
"Đừng nói như vậy, cẩn thận nếu ta thực sự đoản mệnh mà mất đi thì một ngày nào đó sẽ đến quấy rối giấc mơ của ngươi mỗi ngày." Du Tiệm Ly đáp trả.
Lưu Tùng cười lớn: "Cũng không biết là mộng đẹp hay ác mộng."
Nói rồi, hắn đưa mẫu vật cho Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly nhận lấy và xem kỹ, đầu tiên là xem chất liệu, sau đó bẻ thử xem độ dai có đủ để làm một số hình dạng không, vì đây là một trong những nguyên liệu quan trọng nhất.
"Nói chung là ổn." Du Tiệm Ly cân nhắc rồi nói: "Nhưng nếu thực sự đặt hàng, ta cần phải đích thân đến đó để thêm vài bước nữa, mới có thể hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của ta. Nhưng thế này đã rất tốt rồi, cảm ơn ngươi, Lưu Tùng huynh thực sự đã giúp ta rất nhiều!"
Thấy Du Tiệm Ly hài lòng, Lưu Tùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, biết là có thể dùng được rồi thì yên tâm, không cần vội nữa."
"Vội chứ, ta e là hôm nay phải đi đặt số lượng."
Lưu Tùng có hơi ngạc nhiên, nhìn ra ngoài: "Trời mưa thế này, đường ở quê sẽ rất lầy lội, đi lại sẽ khó khăn đấy."
"Mưa sắp tạnh rồi."
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta vừa từ Tư Thiên Đài trở về, ngươi quên rồi sao?"
"Ồ, người ở Tư Thiên Đài nói cho ngươi à?"
"Ta tính đấy." Du Tiệm Ly nói rồi làm động tác bấm đốt tay tính toán.
"Giỏi thật!" Lưu Tùng nói, đồng thời bắt đầu giao việc cho người làm, vừa thu xếp đồ đạc, nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi, ta sợ ngươi bị lạc đường."
"Thực ra chỉ cần vẽ cho ta một bản đồ là đủ rồi."
"Đi cùng đi, ngươi thậm chí còn không biết cách thuê xe ngựa nữa đúng không?"
"Không cần đâu." Du Tiệm Ly không hề tỏ ra lo lắng.
Lưu Tùng nhìn thấy trời mưa thật sự đã tạnh, ngay sau đó một chiếc xe ngựa hạng sang xuất hiện trước cửa tiệm của hắn, khiến hắn không khỏi sững sờ.
Loại xe ngựa này, đừng nói đến chuyện hắn được ngồi, ngay cả việc nhìn thấy nó dừng lại ở chợ cũng hiếm.
Du Tiệm Ly mời Lưu Tùng lên xe ngựa, đồng thời giải thích: "Ta đã giúp một tên tùy tùng, tên đó rất biết ơn ta, giờ ta nhờ hắn làm việc gì, hắn đều sắp xếp ngay lập tức và sắp xếp rất chu đáo."
Kiền Bảo cũng khá tinh khôn, một mặt là thật lòng cảm ơn Du Tiệm Ly.
Mặt khác, hắn cảm thấy với tình cảnh hiện tại, chỉ có thể cố gắng nịnh bợ Du Tiệm Ly mới có thể tìm được lối thoát cho mình.
“Ngươi có quen biết người quyền quý nào sao?" Lưu Tùng dường như có hơi lo lắng, nhìn như hỏi một cách vô tư nhưng tay lại vô thức bóp chặt vải áo.
"Ừm, là một trong những nhân vật chính trong truyện của ta..."
Lưu Tùng khựng lại, thậm chí không dám chuyển động mắt.
Du Tiệm Ly bèn an ủi hắn: "Ta chưa nói cho ngươi biết và theo tính cách của ngươi, dù biết cũng không quá quan tâm, chỉ để ý đến hình ảnh của mình trong sách có đẹp hay không."
"Lục Hoài Cảnh sao?"
"... Thật dễ đoán."
Cuối cùng, Lưu Tùng vỗ đùi: "Không sao, bây giờ chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, phải tin tưởng lẫn nhau."
"Ừm!"
Con đường đất sau cơn mưa vẫn còn khá khó đi.
Nếu không phải vì Du Tiệm Ly cần gấp, họ cũng không muốn đi đường này vào ngày hôm nay.
Giữa chừng, họ dừng lại nghỉ ngơi tại một quán trọ trong rừng.
Người đánh xe cần xử lý bùn trên móng ngựa, dù sao ngựa của Lục Hoài Cảnh cũng được nuôi dưỡng kỹ càng, đây có lẽ là chuyến đi vất vả nhất trong đời nó.
Du Tiệm Ly và Lưu Tùng bước vào quán, Du Tiệm Ly vừa ngồi xuống thì cơ thể đột ngột cứng đờ.
Bởi vì hắn nhìn thấy hai người đội mũ rộng vành xuất hiện trong quán...
Quá quen thuộc, dù Minh Tri Ngôn có thay một bộ đồ vải thô và đội mũ rộng vành, hắn cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Dáng vẻ lưng thẳng dù bất kỳ lúc nào, cái cách mà hắn đột ngột khựng lại khi thấy mình bước vào quán, tất cả đều chứng minh thân phận của hắn.
Điều tệ nhất là... người ngồi bên cạnh Minh Tri Ngôn có lẽ là Thất hoàng tử.
Mình không nên ở đây, đáng lẽ mình phải ở dưới gầm xe.
Hôm nay mình có chết ở đây không?