Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 31




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 31: Lữ Quân Kỳ

Đài quan sát sao có thiết kế phần dưới rộng và phần trên hẹp, có hình dạng như một chiếc nón úp ngược, được chia thành hai cầu thang bên trong và bên ngoài, cả hai đều dẫn đến đỉnh.

Có lẽ sợ người khác nhìn thấy nên họ cố ý dẫn Du Tiệm Ly đi cầu thang bên trong.

Bức tường phía bắc của đài quan sát có một khe lõm, kéo dài xuống mặt đất và trải dài về phía bắc bằng một tấm thước đá, dùng để quan sát độ dài của bóng mặt trời.

Trong mắt người ở Tư Thiên Đài đây là một loại thước đo.

Sau khi lên đến đài quan sát, ba người họ ngồi bên cạnh bức tường của phòng quan sát, trốn vào vị trí kín đáo nhất, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Thi vào Tư Thiên Đài còn có một yêu cầu cứng nhắc nữa, đó là phải có thị lực tốt và không bị mù đêm.

Những người bị cận thị hoặc loạn thị, thậm chí không đủ điều kiện để thi vào, vì khi quan sát bầu trời sao, nhìn các ngôi sao mà bị mờ hoặc nhìn thấy tia sáng chói lòa, thì làm sao có thể quan sát sao được?

Việc họ thường làm nhất là ngồi trên cao để quan sát bầu trời đêm, nghiên cứu tinh tượng.

Lữ Quân Kỳ ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngắm bầu trời một lúc rồi phải vận động cổ, buồn rầu nói với Du Tiệm Ly: "Ban đầu ta cũng rất thích Tư Thiên Đài, thực lòng mà nói…"

Rõ ràng chỉ có ba người nhưng hắn vẫn cố ý hạ giọng: "Ông nội của ta ở viện bên cạnh từng là một đạo sĩ, không phải là đạo sĩ toàn chân nên khi đến tuổi cũng có thể lấy vợ sinh con, vì vậy từ nhỏ ta đã biết một chút về chuyện này, nhờ đó mà ta thi đỗ vào đây. Nhưng thực sự thi đỗ rồi lại cảm thấy không đúng."

"Sao vậy?" Du Tiệm Ly hỏi hắn.

"Ta nghĩ rằng khi vào đây, ta có thể tính toán được nhiều thứ nhưng thực tế khi vào rồi, dường như mỗi ngày đều chỉ là đối chiếu bảng biểu.

"Chúng ta chỉ quan sát một loại thiên tượng nào đó, sau đó đi tra cứu sách vở do các tiền bối để lại, đối chiếu nội dung rồi sao chép báo cáo. Sau một thời gian, xem liệu có chính xác hay không, chính xác thì chính xác, không chính xác thì cũng chẳng sao. Điều này khiến ta cảm thấy, ta có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, chỉ cần có những quyển sách đó, biết chữ và có thể ngẩng đầu nhìn thấy sao trời là có thể làm việc ở Tư Thiên Đài rồi."

Lần này, Du Tiệm Ly càng hiểu rõ hơn về cảm giác thoải mái của các học viên ở Tư Thiên Đài.

Chỉ có kỳ thi đầu vào là khắt khe nhất, sau đó không có áp lực cạnh tranh, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời gian trôi qua.

Khi thực sự đã vào làm một thời gian, họ nhận ra rằng nội dung cần học dường như không nhiều, học không được cũng chẳng sao, chỉ cần tuân thủ quy trình là được nên càng dễ dàng hơn.

Không lạ gì khi sau này, bộ phận này lại đầy rẫy những kẻ ăn bám, không có quan hệ thì chẳng vào nổi.

Lữ Quân Kỳ sau khi thực hiện ước mơ không lâu, phát hiện ra rằng nơi này không giống với Tư Thiên Đài mà hắn từng mơ tưởng, bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Vào lúc này, hắn gặp được Du Tiệm Ly, mặc dù biết mình sắp chết nhưng vẫn tiếp tục học tập, điều này khiến hắn cảm động.

Dường như hắn muốn lén dạy Du Tiệm Ly một điều gì đó nhưng thực chất cũng là hắn muốn nói chuyện với Du Tiệm Ly, biết đâu sẽ giúp mình sáng tỏ được điều gì.

Du Tiệm Ly dường như hiểu được hắn: "Khi thi vào đây, ngươi mang theo bao hoài bão, nghĩ rằng sau này chắc chắn sẽ khám phá ra những bí mật ẩn giấu trong vũ trụ bao la nhưng không ngờ khi thực sự vào Tư Thiên Đài, chỉ là hoàn thành những quy trình đơn giản?"

"Đúng vậy, ở đây còn không bằng ông nội của ta, ít ra ông còn làm được một số việc thực tế, dù chỉ là giúp người ta xem bói, coi phong thủy, cũng tốt hơn là mỗi ngày ở đây chỉ đối chiếu bảng biểu."

Hắn nói xong, chỉ vào Hàn Ngộ bên cạnh: “Hắn là người ta gặp ở Tư Thiên Đài, hiếm thấy người còn chăm chỉ học tập và thực sự có tài năng. Những điều ta không hiểu, không thể giải thích được, hắn đều có thể tính toán ra."

Lúc này, Du Tiệm Ly nghĩ đến Minh Tri Ngôn: "Vậy hai người cũng được coi là đồng chí hướng."

Lữ Quân Kỳ lại thở dài: "Đôi khi ta không thể hiểu nổi, rốt cuộc là các học trò Quốc Tử Giám các người tốt hơn hay là chúng ta tốt hơn."

"Đừng so sánh, lựa chọn của bản thân mới là tốt nhất. Hơn nữa, ở đây làm việc theo quy trình cũng không cản trở ngươi tiếp tục học hỏi. Nghĩ mà xem, ngươi đang ở trong môi trường học tập tốt nhất, ở đây còn có Bốc tiến sĩ, ngươi học của hắn, kiên trì theo đuổi lý tưởng của mình, quan tâm gì đến những gì xung quanh. Hoa có vì cỏ dại mọc xung quanh mà cho rằng mình cũng là cỏ dại rồi không nở hoa nữa không?"

"Còn ngươi thì sao?" Lữ Quân Kỳ hỏi: “Rõ ràng biết số mệnh của mình như vậy rồi, tại sao còn cố gắng? Ngươi hoàn toàn có thể tận hưởng, vui vẻ được ngày nào hay ngày ấy mà."

"Ta luôn tin vào câu "không hối tiếc", đã như vậy rồi thì chấp nhận hiện thực, cố gắng hết sức để biến hoàn cảnh hiện tại thành tốt nhất, như vậy sẽ không còn gì hối tiếc."

"Nhưng nghĩ đến việc đang phấn đấu giữa chừng mà chưa đạt được kết quả thì có thể sẽ phải rời đi, ngươi không thấy mất động lực sao?"

"Không đâu, ta chỉ nghĩ rằng, nhỡ đến những ngày cuối cùng mà lại bắt đầu hối hận, ôi chao, liệu lúc đó có phải cố thêm chút nữa thì đã kịp không?"

Lữ Quân Kỳ cố gắng hiểu suy nghĩ của Du Tiệm Ly, cuối cùng không nhịn được mà cảm thán: "Tâm trạng của ngươi thật tốt, ta e rằng không thể làm được như vậy."

"Đó cũng là điều không thể tránh được."

Lữ Quân Kỳ cũng không biết phải an ủi như thế nào.

Đúng là không thể tránh được.

Trước khi Du Tiệm Ly xuyên vào sách, hắn đã là thiên chi kiêu tử. Gia đình hắn định sẵn từ khi sinh ra đã không tầm thường, môi trường hắn sống là nơi có bầu không khí học tập tốt nhất, các thành viên trong gia đình đều có thể giúp đỡ hắn.

Nhưng hắn lại mắc một căn bệnh không thể chữa khỏi.

Hắn chỉ còn cách sống thoáng hơn.

Về sau, hắn bắt đầu cảm ơn những trải nghiệm trước khi xuyên vào sách, nếu không có những trải nghiệm đó, khi nhập vào nhân vật này, không có tâm trạng kiên cường mà hắn đã rèn luyện từ trước, chắc chắn hắn không thể kiên trì.

Suy nghĩ của hắn luôn rất đơn giản, đó là phải vui vẻ, mỗi ngày đều phải vui vẻ, không chấp nhặt với những người có nhận thức thấp, nếu không chỉ tự chuốc lấy phiền muộn.

Chỉ khi tránh xa những sự tiêu hao tinh thần, sống vui vẻ mỗi ngày, mới có thể đạt được thành công.

Cũng giống như hôm nay, nhờ nghĩ thoáng, hắn mới có thể gặp được Lữ Quân Kỳ.

"Không nói về chuyện này nữa!" Lữ Quân Kỳ đập vào đùi, chuyển chủ đề: “Ta sẽ dạy ngươi một số thứ mà trước đây ngươi chưa biết, những thứ mà Bốc tiến sĩ sẽ không nói cho hắn biết, ta cũng xem như ôn tập lại."

Lữ Quân Kỳ rất biết cách chọn điểm chính, còn kết hợp với hiện tượng thiên văn hôm nay để giảng giải cho Du Tiệm Ly.

Bên cạnh còn có Hàn Ngộ bổ sung, tuy nói không nhiều nhưng đều là trọng điểm, coi như đã làm nổi bật phần quan trọng.

Điều khiến họ bất ngờ là, Du Tiệm Ly chỉ cần nghe qua là hiểu, còn có thể suy luận thêm từ những gì đã học.

Đến phần cuối, hắn còn có thể trao đổi với họ về những kiến thức đã học hôm nay.

Họ ở lại Đài Quan Tinh suốt một tiếng rưỡi, Du Tiệm Ly cảm thấy mình đã học được rất nhiều.

Chỉ nói những nội dung tinh hoa, lại còn trao đổi với những người cùng quan tâm đến thiên văn, quả nhiên dễ dàng nắm bắt được điểm cốt lõi hơn là học chung với tất cả mọi người.

Trở về phòng, hắn không ngủ ngay mà lấy bút mực ra, ngồi ở nơi có ánh đèn ngoài hành lang, ghi lại những nội dung chính trong ngày hôm nay.

Để tránh bị phát hiện hắn lén học, ảnh hưởng đến Lữ Quân Kỳ và Hàn Ngộ, sau khi viết xong, hắn cẩn thận gấp lại, cất vào túi áo, mang theo bên mình.

Ngày hôm sau.

Quả nhiên như Lữ Quân Kỳ đã nói, Tư Thiên Đài bắt đầu dạy họ một số kiến thức đơn giản.

Nội dung học hôm nay là: Dự đoán thời tiết thông qua các dấu hiệu khác nhau.

Thực ra đây cũng là một nội dung rất hữu ích nhưng đối với Du Tiệm Ly thì lại quá đơn giản, hắn đã biết rồi.

Trong giờ nghỉ trưa, hắn mau chóng bước ra khỏi phòng học, từ xa đã thấy Lữ Quân Kỳ vẫy tay với mình, hắn mau chóng đi tới.

Lữ Quân Kỳ cười tươi hỏi hắn: "Hôm nay thế nào?"

"Quả nhiên học mấy câu khẩu quyết."

Lữ Quân Kỳ cười lớn: "Ta đã biết mà."

Trong lúc họ đang nói chuyện và đi về phía nhà ăn, thì thấy có rất nhiều người tụ tập ở bậc thang, họ cũng tiến lại xem.

Du Tiệm Ly ban đầu chỉ định đi xem náo nhiệt, không ngờ lại nhìn thấy Kỷ Nghiễn Bạch.

"Người này khí chất phi phàm nhỉ!" Lữ Quân Kỳ nhìn thấy Kỷ Nghiễn Bạch bèn cảm thán.

"Sao ngươi lại nói vậy?" Sau khi trả lời, Du Tiệm Ly chợt nhận ra mình giống như đang hỗ trợ người khác.

"Mũi cao, rộng và đầy đặn, tài vận tốt, sự nghiệp thăng tiến. Có cốt cách của rồng, làm việc quả đoán, dám mạo hiểm. Điều đáng nể nhất là hắn có cốt cách của một tướng quân! Đây là tài năng của một đại tướng."

Ai ngờ người bên cạnh nghe xong lại chế nhạo: "Chắc là ngươi biết hắn là tiểu quốc cữu nên mới nói vậy đúng không? Ngươi nịnh nọt ở đây cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Với lại, thân phận người ta thế nào, nghe vài lời hoa mỹ của ngươi cũng không mấy quan tâm đâu."

“Ngươi không nhìn thấy tướng mạo của hắn sao?" Lữ Quân Kỳ không vui liếc nhìn hắn ta: “Đều là người ở Tư Thiên Đài, ngươi đừng làm mất mặt trước các giám sinh của Quốc Tử Giám."

Người đó có hơi áy náy, mặt tỏ vẻ không phục nhưng cũng không nói gì thêm.

Lữ Quân Kỳ thực sự không quen biết Kỷ Nghiễn Bạch, kéo Du Tiệm Ly sang một bên rồi hỏi: “Hắn là người của phủ quốc công à? Thảo nào... Tướng mạo này không bình thường, chắc số mệnh cũng rất mạnh."

"Ừ, hắn thực sự rất mạnh, ngươi có thể nhìn ra hắn sẽ gặp nhiều khó khăn không?"

"Không... Không đâu..." Lữ Quân Kỳ thực sự chăm chú quan sát: “Là tiểu quốc cữu, muốn gặp nhiều khó khăn cũng khó."

Không ngờ, khi đang quan sát, Lữ Quân Kỳ lại bị ánh mắt của Kỷ Nghiễn Bạch quét qua.

Người không quen biết Kỷ Nghiễn Bạch thường sẽ cảm thấy người này quá sắc bén, mang theo sát khí từ chiến trường. Khi bị ánh mắt của hắn lướt qua như vậy, Lữ Quân Kỳ vô thức đưa tay nắm lấy cánh tay của Du Tiệm Ly.

Lần này, dường như càng thu hút ánh nhìn của Kỷ Nghiễn Bạch hơn, khiến hắn đánh giá kỹ lưỡng họ một chút.

Lữ Quân Kỳ sợ đến mức không dám thở mạnh, may mắn là hắn nghe được Du Tiệm Ly trấn an: “Đừng sợ, Kỷ Nghiễn Bạch không đánh người bừa bãi đâu.”

“Ngươi nói xem liệu hắn có nghe thấy chúng ta bàn luận về hắn không?”

“Xa như vậy, hắn không nghe được đâu, chắc chỉ tình cờ nhìn qua thôi.”

“Cũng đúng…” Khi Kỷ Nghiễn Bạch rời mắt đi, cùng Bốc tiến sĩ rời khỏi, Lữ Quân Kỳ cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Du Tiệm Ly cùng hắn đi ăn trưa, sau đó nói muốn đi dạo một mình rồi theo dòng người bàn tán, tìm đến nơi mà Kỷ Nghiễn Bạch và những người khác đã đi.

Vừa xuất hiện chưa lâu thì Hoàng Khải đã phát hiện ra hắn và thì thầm báo cho Kỷ Nghiễn Bạch.

Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch dẫn theo Hoàng Khải và Đàm Hồi đi tìm hắn.

“Sao ngươi cũng đến Tư Thiên Đài?” Du Tiệm Ly trốn sau cột hành lang, rất nhỏ giọng hỏi hắn, như sợ bị ai đó phát hiện.

“Quân sư từng là người của Tư Thiên Đài, năm xưa chính cha ta đích thân đến xin người, Tư Thiên Đài mới chịu thả người. Giờ quân sư đã già, muốn nhận một đệ tử, Tư Thiên Đài tất nhiên không muốn nhả người có tư chất tốt, chỉ có ta tự đến đây mới giữ được thể diện, họ mới chịu nói chuyện với ta.”

Đây đúng là điều mà Du Tiệm Ly không biết: “Quân sư năm xưa chắc hẳn rất xuất sắc?”

“Ừ, sau khi cha ta xin được người về, Tư Thiên Đài còn vài lần đến xin lại người nhưng cha ta phải giả vờ làm khó dễ mới giữ được.”

Du Tiệm Ly nghe mà muốn cười: “Quốc công gia giả vờ làm khó dễ, thật khó mà tưởng tượng.”

“Trong quân đội rất quý trọng nhân tài nên ta mới nói có lẽ cha ta cũng sẽ coi trọng hắn.”

“Thật ra người bên cạnh ta lúc nãy là Lữ Quân Kỳ cũng khá tốt, hắn cũng muốn làm việc thực sự, ngươi có thể cân nhắc thử.”

Du Tiệm Ly cũng biết, Hàn Ngộ thực ra còn xuất sắc hơn.

Nhưng gia đình Hàn Ngộ nhiều đời đều ở Tư Thiên Đài, biết những bí mật của hoàng gia, Tư Thiên Đài chắc chắn sẽ không để người đi. Hơn nữa, tính cách của Hàn Ngộ có phần nhu nhược, không thích hợp để làm việc trong quân đội.

So với Hàn Ngộ, Lữ Quân Kỳ phù hợp hơn.

Nhớ lại người vừa gặp, Kỷ Nghiễn Bạch suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hắn là bạn mới của ngươi à?”

“Ừ, tính cách rất tốt, người cũng đơn giản, còn rất nhiệt tình. Nhưng các ngươi không cần vội, có thể để hắn ở Tư Thiên Đài học thêm hai năm kiến thức thực dụng rồi hãy đón đi, như vậy quân sư cũng dễ dàng dạy dỗ hơn.”

“Nhưng hai năm nữa, nếu hắn thực sự rất xuất sắc, Tư Thiên Đài có chịu thả người không?”

“Ngươi có thể tiếp cận hắn trước, xem suy nghĩ của hắn thế nào rồi trong hai năm này, các người có thể liên lạc riêng, để hắn không tỏ ra quá xuất sắc, thậm chí gây ra chút chuyện nhỏ, Tư Thiên Đài có lẽ sẽ không giữ người lại nữa.”

Hoàng Khải đứng bên nghe lén, không khỏi cảm thán: “Chịu đựng hai năm ư! Vẫn là ở lại đây để học lén, tiết kiệm công sức cho quân sư của chúng ta.”

Du Tiệm Ly gật đầu.

Hoàng Khải không khỏi thở dài: “Đúng là học giả đều rất thâm hiểm.”

Du Tiệm Ly chỉ vào Hoàng Khải, cáo trạng với Kỷ Nghiễn Bạch: “Hắn mắng ta.”

“Ta sẽ phạt hắn.”

Hoàng Khải lập tức im lặng.

Rõ ràng là Kỷ Nghiễn Bạch đến đây nhưng không có mục tiêu cụ thể, lúc này Du Tiệm Ly đề xuất, hắn cũng định gặp mặt Lữ Quân Kỳ, trò chuyện riêng một chút.

Sau đó sẽ đưa hắn đến gặp quân sư để quân sư tự quyết định có chọn hắn hay không.

“Được, ta sẽ đích thân gặp hắn.” Kỷ Nghiễn Bạch đưa ra quyết định.

“Ừ!”