Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 3




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Chương 3: Phương Trường

“Ta có nghe đồn, sáng nay ở cửa phòng cũng gặp hắn một lần nên đoán được danh tính.” Du Tiệm Ly trả lời mơ hồ, như không có gì bất thường.

Đã về Quốc Tử Giám, nghe ngóng một số chuyện về nơi này cũng là bình thường.

Chuyện Kỷ Nghiễn Bạch vào Quốc Tử Giám gần đây rất rầm rộ, Du Tiệm Ly biết cũng không lạ.

Minh Tri Ngôn cũng không nghĩ nhiều, đồng thời an ủi hắn: “Đừng sợ, hắn tuy thô lỗ nhưng không đến mức chủ động gây chuyện. Ta cũng nghe nói về những việc hắn làm, bị hắn dạy dỗ cũng không oan uổng.”

Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch không quen biết, về sau hai người còn đối địch.

Lúc này Minh Tri Ngôn bênh vực Kỷ Nghiễn Bạch, chứng tỏ Kỷ Nghiễn Bạch thực sự không đến nỗi tệ như trong ấn tượng của hắn.

Du Tiệm Ly gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay của Minh Tri Ngôn, nói: “Yên tâm đi, ta tự lo được. Ngươi quay về Thái Học quán đi.”

Minh Tri Ngôn dường như vẫn còn chưa yên tâm lắm, nhưng vì lời nói của Du Tiệm Ly luôn có trọng lượng với hắn, nên đáp: “Ừ, có chuyện gì thì gọi ta, trưa nay ta sẽ đợi ngươi ở cửa nhà ăn.”

“Được.”

Nhìn Minh Tri Ngôn rời đi, Du Tiệm Ly bước vào chi đường.

Ở đây phần lớn là học sinh mới, mọi người đều chưa quen biết nhau, lúc này đang chào hỏi làm quen.

Cũng có những người từ trước đã là đồng hương hoặc có mối quan hệ thân thuộc nên thân quen hơn.

Nhưng khi thấy Du Tiệm Ly đến, mọi người đều không đến gần, không ai chủ động chào hỏi, mà đều nhìn hắn với sự ngạc nhiên, cảnh giác và ghét bỏ.

Hắn không để tâm, trước đây hắn đã có tiếng xấu, tuổi tác cũng lớn hơn đôi chút, không muốn kết bạn cũng là chuyện bình thường.

Hắn ngồi xuống trước một chiếc bàn thấp.

Lúc này có một người quay lại, nhìn hắn từ đầu đến chân với vẻ khinh thường rồi lớn tiếng hỏi: “Học lại những môn này chắc ngươi sẽ học nhanh hơn người khác chứ?”

Đây là lời chế giễu việc hắn đã vào Quốc Tử Giám ba lần, nhiều môn học đều đã học lại.

“Ngươi nói đùa rồi.” Du Tiệm Ly trả lời bình tĩnh, giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh bợ: “Khoa cử mỗi năm đều thi những môn giống nhau, chẳng phải cũng có người rớt sao? Ta nếu kẻ kém cỏi dù có học lại nhiều lần cũng không hiểu. Các ngươi nếu thông minh dù lần đầu học cũng có thể vượt qua ta.”

Hắn chỉ sợ Kỷ Nghiễn Bạch, người lúc nào cũng có thể nổi điên và thực sự có khả năng giết hắn, còn với những người khác thì không đến mức sợ hãi.

Người kia không hài lòng, ậm ừ không trả lời.

Trước đây nhìn Du Tiệm Ly nép bên Minh Tri Ngôn, dáng vẻ rụt rè, cứ tưởng là dễ bắt nạt, giờ thì thấy không phải là người dễ bị điều khiển.

Chủ yếu là Du Tiệm Ly nói chuyện không nhanh không chậm, thái độ cũng không sắc bén như Minh Tri Ngôn, không thể bắt lỗi, khi cười với người khác lại dịu dàng như gió xuân.

Người mềm mỏng như vậy lại càng khiến người khác bực bội, nếu tiếp tục khiêu khích sẽ chỉ khiến mình trở nên cay nghiệt, còn Du Tiệm Ly thì ngày càng đáng thương.

Du Tiệm Ly lại chú ý đến chuyện khác, trong lòng nghĩ, có nên tìm Minh Tri Ngôn để xin một số ghi chép bài học không?

Nếu hắn tỏ ra không quen với môn học, có bị Minh Tri Ngôn phát hiện không?

Theo nam chính như theo hổ...

Nếu không được thì giả vờ ngất, ai bảo hắn là bạch nguyệt quang yếu ớt không thể tự lo liệu được chứ.

*

Đêm đến, Du Tiệm Ly mang hai thùng nước nóng về phòng mình.

Hắn đã ở Quốc Tử Giám ba ngày, ngoài Minh Tri Ngôn ra không có ai tiếp xúc với hắn.

May là không có bạn mới, cũng không ai đến gây sự với hắn, hắn cũng yên tâm.

Bạn ít, khi hắn qua đời cũng bớt người đau buồn.

Tất nhiên, không ai gây sự nhưng không thể tránh khỏi việc bị người khác dòm ngó.

Nhất là giờ học sáng, khi Sơn Trưởng giảng dạy trên bục, các học sinh khác luôn có ý vô tình liếc nhìn về phía hắn.

Có người chỉ tò mò, có người đơn giản là thích nhìn, bởi vì yêu cái đẹp là chuyện tự nhiên.

Cũng có người bàn tán, nhưng hắn đề coi như không thấy.

Ăn cơm có Minh Tri Ngôn ăn cùng, nhưng tắm rửa lại là vấn đề khiến hắn đau đầu, may là hôm nay hắn đã tìm ra cách giải quyết.

Hắn vào phòng đặt thùng nước nóng xuống, kiểm tra kỹ cửa sổ và cửa ra vào xem đã đóng chưa, rồi mới cởi áo ngoài, búi tóc dài lên, bắt đầu rửa mặt và lau người.

Giữa chừng, hắn nghe thấy tiếng động từ phòng bên, hành động vô thức chậm lại, sợ rằng tiếng nước của mình sẽ khiến người bên kia khó chịu.

Hắn cẩn thận nhưng bên kia lại rất ồn ào.

“Thiếu gia, dù sao ngài cũng nên nghĩ cho tiểu nhân một chút, ngày mai theo tiểu nhân về phủ, nếu không phu nhân trách phạt thì tiểu nhân không gánh nổi.”

“Về phủ? Để nghe hai người họ lải nhải thì như hàng trăm hàng ngàn con ruồi vây quanh ta ư, phiền chết đi được.”

Du Tiệm Ly nghe thấy cuộc trò chuyện, lau cổ.

Bị nhiều ruồi vây quanh như vậy, Kỷ Nghiễn Bạch là gì?

Hắn nhăn mũi, người này nói chuyện thật thiếu suy nghĩ, nóng giận mà mắng cả bản thân mình.

“Ngài chỉ bị mắng vài câu, tiểu hầu gia họ Tần kia lại bị gãy chân đấy!”

“Chỉ gãy chân thôi sao?” Kỷ Nghiễn Bạch dường như rất khinh bỉ: “Tên đó mạng lớn thật.”

Du Tiệm Ly nghe cuộc trò chuyện mà im lặng, cảm thấy kỳ quái nhưng hợp lý...

“Nếu mất mạng chúng ta cũng không thể yên ổn thế này. Ngài cũng vậy, con cháu nhà thường dân chỉ cần đá một cái là đủ cho họ chịu không nổi rồi, ngài lại cứ phải dùng đến cây thương dài, nếu không có mười vệ sĩ cùng ngăn lại, sợ rằng đã gây ra án mạng rồi.”

“Hắn đáng đời!”

“Phải, phải, hắn đáng đời, nhưng chúng ta cũng xen vào chuyện không đâu...”

Du Tiệm Ly vừa lau tay vừa suy nghĩ, vị thiếu gia này là người hành hiệp trượng nghĩa sao?

Thật tiếc là không kiểm soát được sức mạnh nên đã làm gãy chân người ta.

Nghĩ tới vị tiểu hầu gia kia chính là người mà Minh Tri Ngôn nói là đáng đời.

"Phỉ báng nương ngươi!" Kỷ Nghiễn Bạch tức giận hét lên, không biết đã làm động tác gì khiến tấm ngăn giữa phòng rung chuyển.

Để tiện cho việc rửa mặt, Du Tiệm Ly đã đặt một thùng nước lên bàn cạnh tấm ngăn.

Chiếc bàn này là do Du Tiệm Ly dùng ván gỗ tự chế, tạm thời dùng một thời gian.

Trọng lượng không vấn đề gì nhưng do thiếu vật liệu và công cụ nên bàn không vững, rung chuyển mạnh khiến thùng nước đổ xuống, nước tràn ra khắp nơi.

Du Tiệm Ly sợ hãi, luống cuống muốn đỡ thùng nước, nhưng thân thể hắn không đủ linh hoạt, không thể giữ được, chỉ có thể nhìn thùng nước đổ ra khắp nơi.

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ của hắn chỉ có: không để nước chảy sang phòng bên.

Phòng này là phòng tạm thời được tạo ra từ tòa nhà chia làm hai gian, bên trong tòa nhà ngăn cách bằng ván gỗ.

Điều này làm cho phòng không cách âm tốt.

Ở đây rộng rãi hơn phòng tập thể, không có bạn cùng phòng.

Tuy nhiên, vách ngăn ở giữa rất đơn sơ, dưới tường có khe hở.

Du Tiệm Ly nhìn nước chảy qua khe, trong lòng hơi chán nản.

Tạm biệt thế giới đẹp đẽ trong sách này.

Hy vọng Kỷ Nghiễn Bạch có thể cho hắn một kết cục dứt khoát, thân thể này yếu ớt, lại có bệnh cũ, chết nhanh cũng đỡ.

Đang lúc chán nản, hắn nghe thấy tiếng động, ngay sau đó, thấy tấm ván gỗ giữa phòng bị đẩy ra một cửa sổ nhỏ, có người nhìn sang phía hắn.

Giữa tấm ngăn phòng... có cửa sổ?!

Sau một lúc sững sờ, Du Tiệm Ly vội vàng lấy áo mặc vào.

Kỷ Nghiễn Bạch dựa tay lên cửa sổ nhìn hắn, có hơi khó hiểu, giọng điệu lười biếng lại trầm trầm: "Đều là nam nhân, ngươi hoảng cái gì?"

"Ta... ta..." Du Tiệm Ly luống cuống mặc áo, không biết giải thích thế nào.

Thân thể này vì quá đẹp nên đã gây ra không ít rắc rối.

Lần trước bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám cũng vì chuyện này.

Cũng vì những chuyện đó, hắn mới được xếp ở phòng riêng, tắm rửa cũng phải tự mình mang nước về.

Tắm tập thể đó là hiện trường bị xem lớn.

Du Tiệm Ly không thể trả lời được, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không tức giận, lại còn cười khẽ: "Ta còn tưởng ngươi nhát gan, thấy ta là mặt trắng bệch, không ngờ toàn thân ngươi đều trắng."

Người hầu Đàm Hồi của Kỷ Nghiễn Bạch dường như cũng muốn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bị Kỷ Nghiễn Bạch đẩy ra: "Người ta ngại, ngươi cút xa một chút."

Hắn thì không nhường chỗ.

Du Tiệm Ly đỏ mặt, chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng xin lỗi, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, ta chỉ đang lau người, nước đặt trên bàn không ngờ lại đổ."

"Ồ... là ta đá chân, là lỗi của ta, không trách ngươi, ngươi xin lỗi làm gì?" Kỷ Nghiễn Bạch nhìn vào phòng hắn lần nữa nói: “Ta sẽ cho Đàm Hồi qua giúp ngươi dọn dẹp."

Hắn vội từ chối: "Không cần, ta tự làm được."

"Tiểu gia không khách sáo với ngươi." Kỷ Nghiễn Bạch định rút lui, nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Đúng rồi, ta tên Kỷ Nghiễn Bạch."

Du Tiệm Ly không ngờ chuyện lại diễn ra thế này, do dự một lúc rồi tự giới thiệu: "Ta tên Du Tiệm Ly."

"Hừ... không đúng, ngươi không phải tên này chứ?"

"Ngài nói đến tên chữ của ta sao? Ta ít khi nói về tên chữ của mình, ta là Phương Trường."

Kỷ Nghiễn Bạch bắt đầu nghi ngờ mình nhớ nhầm, cũng không nghĩ mình đọc sai chữ, hỏi qua loa: "Tại sao lại đặt như thế?"

"Vì... có một thành ngữ là "lai nhật phương trường",* nghe không hay lắm."

*ngày tháng còn dài

Kỷ Nghiễn Bạch quả không hổ là Kỷ Nghiễn Bạch, không hiểu.

Nhưng nhóm người đọc sách nói không hay, chắc có lý do, hắn cũng không hỏi thêm.

Người đọc sách nói chuyện thật khó hiểu.

Kỷ Nghiễn Bạch không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, đóng cửa sổ lại trở về phòng.

Du Tiệm Ly vội mặc quần áo, dọn dẹp.

Chẳng mấy chốc, Đàm Hồi vẫn đến gõ cửa, Du Tiệm Ly không thể từ chối, bèn để Đàm Hồi nhiệt tình vào giúp dọn dẹp.

Khi dọn dẹp, Đàm Hồi tự nhiên giới thiệu: "Ngài có lẽ không biết, đây vốn là nhà phân phát đồ, thiếu gia của ta ở kho bên cạnh. Trước đây có người ở bên đó canh, có người đến đây gõ cửa, người trong phòng mở cửa sổ đưa đồ ra, nên giữa phòng mới có cửa sổ, đến nay vẫn còn."

Du Tiệm Ly thực sự không biết, lúc này chỉ cười gượng, chỉ có thể giả vờ biết.

"Ồ..." Hắn đáp lấp lửng.

Kỷ Nghiễn Bạch từ quân đội trở về, không cầu kỳ, không kén chọn chỗ ở, nghe nói phòng ở Quốc Tử Giám tốt hơn nhiều, vẫn có nhiều người không quen.

Kỷ Nghiễn Bạch ở phòng kho cải tạo cũng không thấy hắn phàn nàn gì.

Đàm Hồi tiếp tục nói, rõ ràng là người lắm lời: "Thiếu gia của ta ngủ nông, lại tập võ nên thính giác cực tốt, nghe thấy ai ngáy cũng phải đi đánh người, chỉ có thể tìm nơi như thế này để ở riêng. May là ngài ngủ yên, mấy ngày nay cũng không nghe thiếu gia phàn nàn."

"Vậy sao..." Có lẽ sau này phải nhẹ nhàng hơn.

"Ngài không cần quá lo lắng, thiếu gia của nhà ta chỉ khắt khe vào giờ ngủ thôi, ngày thường ngài cứ thoải mái, ngài ấy sẽ không để ý đâu.

Dù sao lúc ở quân đội, những người đó tập luyện, uống rượu, còn có người chửi nhau, đánh nhau, ngài ấy cũng không để ý. Mỗi ngày ngài ấy chỉ ngủ hai canh giờ, từ giờ Sửu đến giờ Dần yên tĩnh là được."

"Được rồi." Ngủ cũng muộn thật, thế giới trong sách không thể xem điện thoại, còn làm được gì nữa?

Đàm Hồi nhìn Du Tiệm Ly thêm mấy lần, cười tươi rói: "Ngài đẹp ghê, ta chưa từng thấy ai đẹp hơn ngài."

"Miệng ngươi ngọt thật."

"Đâu có, toàn là sự thật thôi! Trước đây ta còn thấy Lục Hoài Cảnh đẹp, bây giờ thấy cũng không bằng ngài. Thực ra thiếu gia nhà tôi cũng đẹp, chỉ là thô kệch chút thôi."

"Ừ." Du Tiệm Ly đáp.

Trong lòng Du Tiệm Ly, Kỷ Nghiễn Bạch là một người thất thường nên hoàn toàn không dám trêu chọc, thậm chí chưa dám nhìn thẳng vào Kỷ Nghiễn Bạch, đến giờ cũng không biết Kỷ Nghiễn Bạch trông thế nào.

Trong ấn tượng của hắn, Kỷ Nghiễn Bạch có thân hình rất cao lớn, da màu lúa mạch nhạt như bị cháy nắng, có lẽ là màu da khi ở biên ải.

Sau khi dọn dẹp xong, Du Tiệm Ly tiễn Đàm Hồi ra ngoài, sau đó một mình ngồi trên giường gỗ.

Kỷ Nghiễn Bạch có vẻ thật sự không phải là người vô lý, bên cạnh có Đàm Hồi nói nhiều thế mà hắn cũng không thấy phiền đến mức đánh chết.

Trong sách không miêu tả nhiều về Kỷ Nghiễn Bạch, về sau vì sao hắn dần phát điên, trở nên vô nhân tính thế không biết?