Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 28: Thái học
Du Tiệm Ly trở lại Thái học, tin tức này không đầy một ngày đã lan truyền khắp Quốc Tử Giám.
Các giám sinh của Tứ Môn Học từng học cùng Du Tiệm Ly vào buổi sáng khi vào lớp, bèn thấy chỗ ngồi trước đây của Du Tiệm Ly đã trống và được chuyển đến cuối lớp, không còn thấy Du Tiệm Ly nữa.
Điều này dường như cũng có nghĩa là sau này Du Tiệm Ly sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với họ nữa.
Du Tiệm Ly bước vào lớp của Thái học, nhiều giám sinh nghe tin còn chưa kịp tỉnh táo thì người đã xuất hiện trong lớp của họ.
Hiện tại Du Tiệm Ly đã rửa sạch được tiếng xấu trước đây nên những đánh giá về hắn cũng không còn gay gắt như trước.
Bầu không khí trong lớp dù có hơi gượng gạo nhưng không đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu như khi Tứ Môn Học mới khai giảng.
Nói cho cùng, Du Tiệm Ly cũng được coi là một nhân vật huyền thoại.
Ngoại hình thì khỏi phải nói, dù sao cũng là vẻ ngoài ai cũng công nhận là đẹp.
Tài năng cũng không tệ, có thể rời Quốc Tử Giám trong hoàn cảnh khó khăn rồi tự mình quay lại, còn có thể chứng minh lại bản thân, đủ thấy thực lực của hắn.
Bây giờ hắn quay lại Thái học, có lẽ sau này ở Quốc Tử Giám sẽ truyền tụng về hắn.
Nhân vật giỏi giang như vậy xuất hiện ở Thái học, lại ở ngay bên cạnh mình, tất nhiên sẽ thu hút không ít người ngoái nhìn hắn.
Cũng có người tò mò, rốt cuộc Du Tiệm Ly là người như thế nào.
Tiếng xấu trước đây đã bị lật đổ, vậy thì thực chất hắn là người có tính cách ra sao?
Chỗ ngồi của Du Tiệm Ly ở góc lớp, hắn vừa mới sắp xếp xong đồ đạc ngồi xuống, đã có người đến ngồi trước mặt hắn, cười toe toét nhìn hắn: “Ta đã nghe về ngươi từ lâu, không ngờ ngươi lại học chung lớp với ta.”
Du Tiệm Ly vẫn đang sắp xếp đồ đạc, đồng thời trả lời: “Ừ, sau này chúng ta xem như là bạn học rồi.”
“Trước đây ta đã gặp ngươi nhưng ta đoán là ngươi không nhớ ta, ta chỉ là người trong đám đông vây quanh ngươi thôi.”
Người này thật thà khiến Du Tiệm Ly không biết phải nói gì.
Khen ngợi hắn thật rảnh rỗi sao?
Trong lúc hắn còn bối rối, người đó lại lên tiếng: “Nói mới nhớ, sao ngươi không học cùng Minh Tri Ngôn một lớp?”
“Dù sao thì ta cũng đã lỡ mất hai năm học, vào lớp của hắn thì không theo kịp, vào lớp mới nhập học thì lại lớn tuổi hơn họ nhiều, ở đây là vừa vặn.”
Người kia hiểu ra: “Cũng đúng.”
Người kia trò chuyện với Du Tiệm Ly vài câu, mới nhớ ra cần phải tự giới thiệu, bèn nói: “Ồ, đúng rồi, ta tên là Cố Quỳnh Hoa, nhỏ hơn ngươi hai tuổi.”
"Ừm, chào."
Du Tiệm Ly sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, cuối cùng mới có thời gian ngẩng lên nhìn Cố Quỳnh Hoa một cái.
Chỉ trong khoảnh khắc nhìn nhau, Cố Quỳnh Hoa đã tỏ vẻ ngạc nhiên: "Quả nhiên không thể đối diện với ngươi, nhìn ngươi khiến trái tim ta loạn nhịp."
Cố Quỳnh Hoa mới chỉ mười sáu tuổi, vẫn mang dáng dấp của một thiếu niên, gương mặt dài, mắt rất to, có đôi mắt cười xinh xắn, trông có vẻ rất dễ gần.
Hắn ta mặc đồng phục của Quốc Tử Giám, dáng người mảnh mai, chiều cao tương đương với Du Tiệm Ly.
Nói chuyện với Du Tiệm Ly như vậy cũng không thấy kỳ quái, rõ ràng là người có tính cách cởi mở.
Lúc này, một tên béo nhỏ phía trước quay đầu lại hỏi: "Du Tiệm Ly, ngươi thật sự có kỹ năng đoán bài thi sao?"
Câu hỏi này thu hút không ít giám sinh quay lại nhìn họ, chủ đề này hiển nhiên hấp dẫn hơn.
Du Tiệm Ly không trả lời trực tiếp, mà nói: "Chỉ là học lại những kiến thức trước đây, tình cờ quan tâm đến thời sự lúc đó nên biết được một số điều."
Không nhận được câu trả lời mong muốn, tên béo chỉ chẹp miệng, không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lúc này, Cố Quỳnh Hoa nói: "Nghe nói tiến độ của chi đường chúng ta chính là tiến độ học của ngươi trước khi rời Quốc Tử Giám, hai năm trước đó đã bỏ lỡ kiến thức, sau này cũng là học điều mới, ngươi có thể theo kịp không?"
"Chắc là được, hai năm qua ta vẫn không bỏ bê việc học."
"Vậy ngươi thật giỏi." Hắn ta nói, chỉ vào mình: “Ta nhập học cũng đã hai năm, bây giờ điểm số bằng với ngươi."
"Cũng khá lắm rồi."
"Tất nhiên." Thực ra Cố Quỳnh Hoa vẫn rất hài lòng: “Chi đường chúng ta trong vài ngày ngắn ngủi đã chuyển đến hai tài tử, quả là huyền thoại."
Chuyển đến hai tài tử.
Du Tiệm Ly cuối cùng nhận ra điều không ổn, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Thính bước vào chi đường.
Tâm trạng của hắn lập tức tụt xuống đáy.
Chi đường này thật náo nhiệt.
Hai nhân vật không nên xuất hiện tại Quốc Tử Giám vào lúc này cuối cùng lại gặp nhau trong cùng một chi đường.
Lâm Thính nhìn thấy hắn, còn khá vui vẻ chủ động chào hỏi.
Du Tiệm Ly chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Cả hai người họ đều là người cuối cùng đến chi đường, chỗ ngồi đều ở hàng cuối.
Du Tiệm Ly ngồi gần góc, còn Lâm Thính ngồi cách hắn một lối đi.
Quốc Tử Giám không có khái niệm bạn cùng bàn, nếu có thì Lâm Thính xem như là bạn cùng bàn của hắn.
Cố Quỳnh Hoa là một người kỳ lạ, rất nhanh đã đổi chỗ với người ngồi trước Du Tiệm Ly, thẳng thắn ngồi ở hàng trước của anh.
Hắn không quen với Du Tiệm Ly, cũng không thường làm phiền hắn, mà lại thích trêu chọc tên béo.
Trong giờ học, khi tên béo đang ngủ ngon lành, Cố Quỳnh Hoa vo tròn một tờ giấy và đặt vào môi của tên béo.
Tên béo thở sẽ thổi tờ giấy ra xa, tờ giấy chạm vào cánh tay trên bàn rồi lăn trở lại, sau đó lại bị thổi ra.
Cố Quỳnh Hoa quay lại dùng khuỷu tay chạm vào sách của Du Tiệm Ly, khiến hắn phải nhìn.
Du Tiệm Ly cảm thấy rất ấu trĩ, trong khi giảng viên đang giảng bài, hắn lấy một tờ giấy, gấp vài cái rồi làm thành một bông hoa tặng cho Cố Quỳnh Hoa.
Cố Quỳnh Hoa là người ít thấy nhiều điều lạ, cầm bông hoa giấy mà mở to mắt, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu.
Chủ yếu là hắn ta đã chăm chú nhìn Du Tiệm Ly gấp hoa nhưng đến giữa chừng đã không theo kịp, đến cuối cùng chỉ có thể thầm khen là tuyệt diệu.
Đến khi hết giờ học, hắn ta mới quay lại hỏi Du Tiệm Ly: "Cái này gấp như thế nào vậy? Một tờ giấy có hoa có lá, sống động như thật, mà không cần cắt sao?"
Du Tiệm Ly chống cằm nhìn bài tập giảng viên giao, đáp một cách bâng quơ: "Ta từ nhỏ đã thích mấy thứ này."
"Không hổ danh là con trai của Du Thiên Thủ."
Cha của Du Tiệm Ly được người ta gọi là Du Thiên Thủ, bởi vì ông rất giỏi, từng làm ra nhiều thiết kế nổi tiếng.
Kinh thành có một khu vườn do cha hắn xây dựng, có lần lũ lớn, chỉ có khu vườn này là bình an vô sự, hệ thống thoát nước làm rất tốt.
Còn có ngọn tháp cao nhất cũng là do cha hắn thiết kế khung.
Cha hắn còn phát minh ra nhiều món đồ thủ công nhỏ, đến bây giờ vẫn được người dân kinh thành tranh nhau mua.
Du Thiên Thủ rời kinh thành đã gây tổn thất lớn cho Công Bộ, vì mất đi một thợ thủ công có tài thực sự.
“Ngươi có biết Tết Trung Thu không?" Cố Quỳnh Hoa nhớ ra điều gì đó bèn quay lại hỏi anh.
"Tất nhiên là biết."
"Tết Trung Thu năm ngoái, kinh thành tổ chức hội hoa đăng, rất náo nhiệt! Những chiếc đèn lồng đẹp nhất được đem ra đấu giá, ngươi đoán bán được bao nhiêu bạc?"
Chuyện này đúng là Du Tiệm Ly không biết, hắn bèn hứng thú giơ tay đoán: "Năm mươi lượng?"
"Vậy là ngươi không hiểu rồi, hoặc là đám công tử nhà giàu tranh giá đến bực mình, hoặc là đèn lồng thực sự quá đẹp và tinh xảo, quá muốn giữ lại, mà cuối cùng giá bán lên tới tám trăm lượng!"
Du Tiệm Ly ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Nhưng Cố Quỳnh Hoa chuyển hướng câu chuyện: "Những chiếc đèn lồng đẹp nhất thường được chuẩn bị trước một năm, nhiều thợ thủ công bận rộn cả năm, nguyên liệu cũng rất cầu kỳ mới có thể làm ra một chiếc đèn như vậy, tám trăm lượng cũng là hợp lý."
Du Tiệm Ly gật đầu đồng ý: "Tay nghề là vô giá, nguyên liệu cũng cực kỳ đắt đỏ."
"Đúng vậy! Nhưng ngươi có thể thử làm một chiếc đèn lồng để treo lên, nếu có chút danh tiếng thì sẽ rất oai phong!"
Du Tiệm Ly gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật sự có chút danh tiếng cũng có lợi cho hắn sau này khi vào Công Bộ.
Dù hắn không thể sống lâu để vào Công Bộ, thì cũng có thể giúp cha hắn lần nữa nổi danh.
hội hoa đăng này đúng là có thể tham gia.
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở." Du Tiệm Ly cảm ơn.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi, cảm ơn bông hoa của ngươi." Cố Quỳnh Hoa lắc lắc bông hoa giấy trong tay, dường như rất thích.
Trong lúc Du Tiệm Ly đang trầm tư về việc làm đèn lồng, hắn cố ý quan sát phản ứng của Lâm Thính bằng ánh mắt.
Lâm Thính khá im lặng, không kết giao với ai trong chi đường, cũng không chủ động nói chuyện với hắn, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trưa hôm đó, Du Tiệm Ly đến trai đường ăn trưa, vừa gặp Minh Tri Ngôn thì Cố Quỳnh Hoa đã dẫn theo tên béo chạy tới chào hỏi họ: "Minh sư huynh, ta là người ngồi trước Du Tiệm Ly."
"Ồ, chào ngươi." Minh Tri Ngôn khá bất ngờ khi hắn chào.
Minh Tri Ngôn vừa nói chuyện với hắn, Cố Quỳnh Hoa đã rất vui vẻ kéo tên béo chạy đi.
Minh Tri Ngôn nhìn Du Tiệm Ly hỏi: "Ở Thái Học Viện có bạn mới rồi à?"
"Ta cũng không biết có tính hay không."
"Cũng tốt đấy, không khí ở đây chắc tốt hơn ở Tứ Môn Học."
"Cũng vì khi đó danh tiếng của ta quá tệ, họ không muốn chấp nhận ta cũng là điều bình thường."
"Ừ, sau này mọi thứ sẽ tốt lên thôi."
Lục Hoài Cảnh khá bất ngờ khi sau giờ học lại thấy Du Tiệm Ly đang đợi ở cổng Quốc Tử Giám.
Hắn nhìn quanh, thấy nhiều người đangnhìn về phía Du Tiệm Ly đứng, ngay cả những công tử thuộc dòng dõi vọng tộc trong Quốc Tử Giám cũng muốn nhìn vị mỹ nhân nổi tiếng này thêm vài lần.
Khi Lục Hoài Cảnh bước tới chỗ Du Tiệm Ly, hắn cảm thấy rất có mặt mũi.
“Ngươi tìm ta có việc gì không?" Lục Hoài Cảnh hỏi với giọng điệu vô cùng vui vẻ.
Hắn nghĩ, trong Quốc Tử Giám, chỉ có hắn và Du Tiệm Ly là quen thuộc.
Du Tiệm Ly thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, có việc cần bàn với ngươi."
"Ồ, được thôi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện." Lục Hoài Cảnh nói, vung tay dẫn Du Tiệm Ly ra ngoài.
Khi Du Tiệm Ly và Lục Hoài Cảnh đi ngang qua nhau, hắn thấy Kỷ Nghiễn Bạch đang đi phía sau đám đông, dường như cũng nhìn thấy mình.
Hắn muốn gật đầu chào Kỷ Nghiễn Bạch nhưng nghĩ đến việc không muốn để người khác biết họ quen nhau, hắn lại kiềm chế.
Hai người lướt qua nhau, ánh mắt cũng không dừng lại trên đối phương lâu.
Lục Hoài Cảnh dẫn Du Tiệm Ly đến phòng riêng của mình.
Phòng của hắn có phòng tiếp khách riêng biệt, cả hai ngồi xuống bàn, người hầu đang chuẩn bị món ăn cho họ.
Du Tiệm Ly trình bày ý tưởng của mình: "Ta muốn hợp tác với ngươi làm một chiếc đèn lồng vào dịp Trung Thu."
"Ồ… sao ngươi không hợp tác với Minh Tri Ngôn?" Lục Hoài Cảnh thoáng ngạc nhiên.
“Hắn không có tiền mà…"
Lục Hoài Cảnh hiểu ra, không những không tức giận mà còn bật cười: "Ồ, ta hiểu rồi, ta cung cấp tiền bạc, ngươi cung cấp tay nghề, phải không?"
"Ừ!"
"Phải rồi, chỉ có nhà ngươi là thuộc Công Bộ, nhà họ thì không, cũng chỉ có ngươi mới quan tâm đến những chuyện này." Lục Hoài Cảnh nói, nhặt một hạt khô bỏ vào miệng nhai rồi nói tiếp: “Thật trùng hợp, ta cũng thích đèn lồng, ta thích xem, ta còn thích làm nổi bật nữa."
Du Tiệm Ly tiếp tục giải thích: "Ta cũng nghí thế, nếu có thể bán ra, biết đâu còn có thể kiếm được tiền."
"Ồ, chiếc đèn lồng đắt nhất năm ngoái bán ra không phải vì nó quá đẹp mà là do tay nghề phức tạp, lại là tác phẩm của con trai trưởng của Thượng thư Công Bộ, có ý muốn lấy lòng." Hắn nói rồi hừ một tiếng: “Thực ra toàn là thợ thủ công làm, người đó chỉ dán tên lên thôi, bị nghi ngờ thì nói rằng đó là bản thiết kế của hắn, hắn thì biết cái quái gì chứ! Ngay cả Cửu Liên Hoàn và Hoa Dung Đạo cũng không chơi nổi."
Du Tiệm Ly lại do dự: "Nếu vậy, làm đèn lồng có lời không?"
"Lời không ư?" Lục Hoài Cảnh nghe xong bèn phấn khích: “Ta là ai chứ, ta là Lục Hoài Cảnh đấy! ngươi là ai chứ ngươi là Du Tiệm Ly! Hai công tử tuấn tú hợp tác làm đèn lồng, dù không đấu giá được tám trăm lượng như năm ngoái nhưng hai trăm lượng cũng có thể, chắc chắn có người nể mặt ta."
Nghe xong, Du Tiệm Ly lại có hơi nản chí: "Vậy chẳng phải là đang bán tình cảm của ngươi sao, nếu không kiếm được tiền cũng không cần phải tốn công, ta nên tập trung vào việc học ở Ty Thiên Đài sắp tới thôi."
"Đừng mà! Chuyện nổi bật như thế này, ta chắc chắn muốn tham gia. Hơn nữa ngươi làm chắc cũng không tệ?" Lục Hoài Cảnh nói, nhìn Du Tiệm Ly, dường như không chắc chắn lắm, dù sao cũng chưa thấy tác phẩm của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly lấy từ tay áo ra một chiếc trâm, đưa cho Lục Hoài Cảnh xem: "Đây là ta làm từ ngọc vụn."
Lục Hoài Cảnh vừa nhìn thấy chiếc trâm đã sững sờ.
Chiếc trâm này không phải là quá lộng lẫy nhưng lại tinh xảo đến mức khó tin.
Vì là ngọc vụn, nhiều viên ngọc rất nhỏ nhưng dù nhỏ như vậy vẫn làm ra được hình ảnh một con chim bói cá đang ngậm một chùm nho.
Đôi cánh của con chim bói cá được chạm khắc từ những viên ngọc nhỏ, ghép lại thành hình con chim.
Chùm nho là từng quả nhỏ và có thể cử động, cả chiếc trâm sống động như thật, có độ nổi rất cao.
"Cái này có ý nghĩa gì không?" Lục Hoài Cảnh cầm chiếc trâm hỏi.
"Cũng không có ý nghĩa gì, chỉ vì ngọc vụn quá nhiều, ta không muốn lãng phí nên làm thành thế này."
“Ngươi đúng là…" Lục Hoài Cảnh cầm chiếc trâm, ngắm nhìn: “Chỉ có điều là hơi đơn giản, nếu hoa mỹ hơn chút nữa ta có thể tặng cho nương ta."
"Đây là sính lễ ta làm cho muội muội."
Lục Hoài Cảnh trả lại chiếc trâm cho Du Tiệm Ly, không còn nghi ngờ về tay nghề của hắn nữa, mà hỏi: “Ngươi nói đi, cần bao nhiêu bạc?"
"Ta mới chỉ có ý tưởng làm đèn lồng, ta cần phải đi chợ xem có thể mua được loại vật liệu nào rồi mới nghĩ ra cách vẽ bản thiết kế, sau đó mới quyết định hình dạng cuối cùng rồi mới đưa cho ngươi một bản dự trù chi phí."
"Được, không vấn đề gì. Ta chỉ có một yêu cầu."
“Ngươi nói đi."
"Phải nổi bật! Phải khiến tất cả mọi người khi đi qua đều dừng lại thốt lên kinh ngạc!"
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Lục Hoài Cảnh rõ ràng vẫn còn rất ấn tượng với chiếc trâm của Du Tiệm Ly. Khi các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, hắn mới nói: “Ngươi cứ làm đèn lồng trước đi, sau khi đèn lồng hoàn thành, ta sẽ cung cấp cho ngươi những vật liệu tốt hơn để làm vài chiếc trâm hoa mỹ, ta muốn tặng cho nương ta. Ta sẽ trả tiền công cho ngươi."
"Ta vốn thích làm những món đồ nhỏ như vậy, làm vài cái cho ngươi cũng là chuyện tiện tay, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta giúp ngươi làm vài cái cũng không sao."
Lục Hoài Cảnh là người luôn rộng lượng, không quan tâm đến những chi tiết này: "Cũng được, vật liệu còn lại ngươi cứ giữ lấy, tiếp tục làm sính lễ cho muội muộii anh."
"Ta chắc chắn sẽ không tham lam vật liệu của ngươi."
"Không vấn đề gì cả, chỉ cần giúp ta được nở mặt nở mày, thì chuyện gì cũng được." Lục Hoài Cảnh rất dễ hiểu, yêu cầu cũng rất đơn giản.
Hai người lập tức đạt được thỏa thuận hợp tác.