Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 101




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 101: Bắt Người

Bên trong lầu Lưu Cảnh chắc chắn có những người thợ tài giỏi.

Lần trước, khi gặp hoa khôi vào ban đêm, Du Tiệm Ly đã nghĩ đến cách bố trí cơ quan trong con thuyền du ngoạn. Hôm nay khi bước vào lầu Lưu Cảnh, hắn mới hiểu ra ý nghĩa của cái tên này.

Chỉ thấy trong đại sảnh tầng một có những cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, bước vào như thể đang bước vào một khu vườn trong nhà, xung quanh là nước chảy róc rách, xen kẽ với đủ loại cây cỏ.

Đi qua cây cầu nhỏ, có thể thấy những cảnh quan khác nhau, những dải lụa treo lơ lửng trên không trung tựa như mây ngũ sắc.

Điều làm Du Tiệm Ly ngạc nhiên nhất là, ở giữa sảnh chính thật sự có một con thuyền nhỏ di chuyển. Trên thuyền, những vũ nữ uyển chuyển múa, xoay mình tựa như những đóa hoa đào mới nở. Những vị khách đứng bên bờ không ngừng ném tiền bạc lên thuyền.

Những bụi cây đặt giữa đã tạo ra sự riêng tư nhất định.

Các bàn nhỏ ở các góc được tách biệt bởi cây cối, nếu không cố tình đi vòng qua để nhìn thì khó có thể thấy được những gì đang diễn ra bên trong.

Nơi này có một thiết kế tinh xảo như vậy, quả thật rất khéo léo.

Lục Hoài Cảnh tuy còn trẻ nhưng con mắt nhìn đời lại rất cao, hắn cũng đã đến đây vài lần.

Tuy nhiên, hắn chủ yếu đến đây để uống rượu với những người bạn cũ. Đến giờ, hắn chưa để mắt đến cô nương nào, có lẽ vì ánh mắt quá kén chọn.

"Lục công tử đến sao không gửi thư trước?" Tú bà nhận ra Lục Hoài Cảnh, vội vàng bước tới chào đón.

"Ta đột ngột nảy ra ý định. Phi Uyển có thời gian không?"

"Vừa nghe nói là ngài, Phi Uyển đã từ chối hết các cuộc hẹn với những công tử khác, dành riêng thời gian cho ngài. Nhưng lúc này chưa tiện, Phi Uyển cần một chút thời gian để trang điểm, ngài chờ thêm hai khắc nữa, ta sẽ cho người dâng rượu và thức ăn ngon nhất."

Nghe nói Phi Uyển đồng ý gặp, Lục Hoài Cảnh rất vui mừng, cũng không bận tâm hai khắc thời gian, bèn quay lại hỏi Du Tiệm Ly: "Được chứ?"

"Ta thì được." Du Tiệm Ly không nhất thiết phải gặp Phi Uyển, bèn đáp lời một cách thoải mái.

Bọn họ được dẫn lên một gian phòng nhã trên tầng hai để nghỉ ngơi, từ đó có thể nhìn xuống cảnh quan bên dưới.

Những đôi nam nữ dạo bước trong khu rừng nhỏ, nói cười vui vẻ, họ cũng trở thành một phần của khung cảnh.

Nơi này quả thật rất thuận tiện để hắn quan sát đủ loại người.

Khi Lục Hoài Cảnh đang bận rộn sắp xếp rượu và thức ăn, Du Tiệm Ly chống cằm ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, say mê đến mức quên cả thời gian.

Lục Hoài Cảnh cầm rượu bước vào, nói: “Ngươi đừng cứ nhìn mãi như thế, sẽ bị người ta tưởng là tiểu nương tử đến bắt phu quân đấy."

"Hửm? Không thể nhìn người khác lâu sao?"

"Không phải thế nhưng ngươi đội mũ che mặt đã đủ gây chú ý rồi, còn nhìn chằm chằm vào đám đông, mọi người sẽ nghi ngờ mục đích của ngươi."

Du Tiệm Ly ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng đúng, bèn ngồi ngay ngắn lại, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn xuống dưới.

Tai hắn thì vẫn lắng nghe mọi thứ.

Lục Hoài Cảnh uống một ngụm rượu rồi không nhịn được nói: "Rượu này thật ngon nhưng thức ăn ở đây thì thật tệ."

"Vốn dĩ nơi này không phải nới bán đồ ăn, có rượu ngon là tốt rồi."

"Rượu ngon nhất vẫn là do ta giới thiệu từ quán quen."

Du Tiệm Ly nhớ đến loại rượu trái cây đó, hắn và Kỷ Nghiễn Bạch hiện tại ra nông nỗi này, phần lớn là vì nó, không biết nên cảm thấy thế nào.

Một lát sau, cả hai nghe thấy tiếng ồn ào vang lên.

Họ đồng thời nhìn ra ngoài, thấy một cô gái ăn mặc xộc xệch, tàn tạ chạy ra, trên cơ thể còn hằn rõ những vết thương.

cô lao đến chỗ tú bà, rõ ràng là đang cầu cứu.

Ngay sau đó, một người đàn ông béo phì vừa chửi rủa vừa đuổi theo: "Đúng là đen đủi, có tin là ta đánh chết ngươi không?"

Du Tiệm Ly cau mày nhìn cảnh tượng này.

Lục Hoài Cảnh chống cằm nhìn theo, nhận ra người đàn ông đó và nói: "Vương viên ngoại."

Du Tiệm Ly không ngờ hôm nay lại gặp người này.

Tú bà rõ ràng đã quá quen với những tình huống như vậy, đành phải cười xòa đi giải quyết, có vẻ như muốn kéo người đàn ông trở lại phòng để tránh làm ồn bên ngoài khiến cảnh tượng không đẹp mắt và ảnh hưởng đến sự thưởng thức của các vị khách khác.

Lục Hoài Cảnh liếc nhìn qua rồi mau chóng quay lại, hạ giọng nói: “Ngươi đội mũ che mặt đúng là sáng suốt."

"Sao vậy?"

"Ta đoán rằng người uống rượu cùng hắn có thể là chỗ dựa của hắn nên ta đã liếc nhìn một chút và kết quả là thấy một người quen. Là con cháu của Chu gia, một đại gia tộc, chính gia tộc mà Minh Tri Ngôn đã chọc giận khi cải cách. Hắn cũng là giám sinh của Quốc Tử Giám nhưng rất ít khi đến lớp.

“Họ không dám động đến phủ Quốc Công nên bây giờ ngươi mới được bình an vô sự. Nếu Minh Tri Ngôn không có Thái tử bảo vệ, lúc này e là... không yên ổn được.”

Du Tiệm Ly suy nghĩ một chút: “Vậy nên lúc đó Tri Ngôn đồng ý ở lại nhà ta, cũng là để được bảo vệ?”

“Có thể xem là như vậy, những người này sẽ không dễ gì yên ổn khi gặp cải cách.”

Dưới lầu đã yên tĩnh trở lại, có người đến mời họ sang phòng của Phi Uyển.

Họ mau chóng đứng dậy và đi theo.

Khi họ bước vào, Phi Uyển dường như cũng đang nghỉ ngơi. Nhìn thấy hai người thì khẽ cười: “Hai vị đến đây thật hiếm thấy, nhất là Du công tử, sao lại đội mũ trùm thế?”

“Ta... ngại.” Du Tiệm Ly đáp. “Sao ngươi biết là ta?”

Trong thiệp mời của Lục Hoài Cảnh không hề nhắc đến hắn.

“Lần trước chúng ta đã gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy khí chất và phong thái của ngươi là ta nhận ra ngay. Ở đây không cần phải câu nệ, có thể tháo mũ trùm ra để thoải mái di chuyển, thông thường không có ai khác vào được.” Phi Uyển mỉm cười nói.

Phi Uyển là hoa khôi, địa vị tất nhiên không tầm thường, cô độc chiếm cả tầng bốn, ở cầu thang có lính canh, người khác quả thực không thể vào.

“Được.” Du Tiệm Ly đáp khẽ rồi tháo mũ trùm và ngồi xuống.

Lục Hoài Cảnh ngồi xuống trên chiếc đệm ở bên cạnh, cười nói: “Ta còn tưởng hôm nay không gặp được cô chứ.”

“Lẽ ra là không gặp được nhưng ta thấy thiệp mời của ngươi nên đã từ chối những người khác.”

Lục Hoài Cảnh không khỏi vui mừng: “Ta có mặt mũi lớn như vậy sao?”

“Thực ra mà nói, những vị khách khác rất khó chiều, không giống như hai vị, dễ chịu và tốt bụng. Nhất là Lục công tử hào phóng, rất dễ mến. Từ lần gặp gỡ vào đêm lần trước, ta đã nhớ mãi không quên hai vị. Thiếu niên anh tuấn tuyệt thế, còn là bạn chí cốt với nhau như thế này thì quả thật hiếm có, có thể gọi là một câu chuyện đẹp. Ta còn rất tiếc nuối vì không thể trò chuyện lâu hơn với hai vị.”

“Đó là tất nhiên.” Lục Hoài Cảnh được khen ngợi thì vô cùng hân hoan.

Du Tiệm Ly có phần rụt rè ở trong hoàn cảnh như vậy.

Nhưng không ngăn được hắn thầm thở dài, đúng là thằng ngốc dễ bị lừa.

Rượu và thức ăn mà họ gọi từ trước lần lượt được mang vào, Lục Hoài Cảnh lại hào phóng gọi một bữa tiệc Uyên Ương hí thủy.

Phi Uyển cũng không tỏ ra quá phấn khích, mà là để cảm ơn sự ủng hộ của Lục Hoài Cảnh, cô hỏi: “Nô gia đàn riêng một khúc cho ngài nhé?”

“Tốt thôi, vừa nãy ta chưa kịp nghe ngươi đánh đàn.”

Phi Uyển ngồi xuống và bắt đầu gảy đàn.

Du Tiệm Ly thì ngạc nhiên nhìn bữa tiệc xa hoa khổng lồ được mang vào.

Những món ăn trên bàn đã được sắp xếp từ trước, cả chiếc bàn lớn được khiêng vào cùng một lúc.

Trên bàn có rượu, thức ăn, các loại bánh ngọt, trái cây, được sắp xếp theo màu sắc thành hình thái cực âm dương, giữa bàn còn có một cây tùng nhỏ, tỏa ra khói nhẹ, làm cho bàn tiệc trông thật tiên cảnh.

Thật xa xỉ...

Bàn tiệc này có cá, có rau, có gà, có vịt, đủ cho mười người ăn.

Nhưng hôm nay họ chỉ có hai người.

Du Tiệm Ly lại cầm bình rượu lên nghiên cứu, bình rượu này được chế tác cực kỳ tinh xảo, không ngờ sau khi xuyên sách, điều làm hắn kinh ngạc nhất về đồ sứ lại xuất hiện trong thanh lâu.

Khi hắn đang nghiên cứu bình rượu, Lục Hoài Cảnh tức giận đẩy đẩy hắn: “Hoa khôi đang đàn kìa, ngươi là đồ ngốc sao lại nghiên cứu thứ này?”

“...” Du Tiệm Ly mau chóng đặt bình rượu xuống, ngồi ngay ngắn lại.

Lục Hoài Cảnh uống rượu, nhìn Phi Uyển rồi lại nhìn Du Tiệm Ly, cười nhẹ: “Ngươi đến đây sao giống như đi học vậy?”

“Ngươi đừng cứ nhìn chằm chằm vào ta.” Du Tiệm Ly rất khó chịu.

Khi bản nhạc kết thúc, Du Tiệm Ly mới mở lời, hỏi điều mà hắn quan tâm: “Vị Vương viên ngoại đó có thường đến đây không?”

Phi Uyển đứng dậy, ngồi vào phía đối diện họ, rót rượu cho họ, còn gắp thức ăn cho họ.

Cô cũng không ngạc nhiên khi Du Tiệm Ly lại quan tâm đến chuyện này, từ tốn đáp: “Hắn là khách quen nhưng đến đây không dám làm càn. Những vị khách của ta đều là người hắn cần kết giao. Chỉ có điều, đáng thương cho những cô nương số khổ khác, thường xuyên bị hắn bắt nạt.”

“Người như hắn có nhiều không?”

“Không nhiều, vì ai cũng rất quan tâm đến danh tiếng của mình. Những người như hắn chỉ đến đây để làm ăn, lại có chỗ dựa nên mới trở nên ngông cuồng như vậy.”

Ai cũng đoán được rằng, những mối quan hệ mà hắn bám vào đều là do ném vào rất nhiều tiền mới có được, hiện nay một số đại gia tộc cũng chỉ là hư danh bên ngoài, thiếu tiền bạc.

Du Tiệm Ly ngửi mùi rượu, thử uống một ngụm, cay đến mức hắn phải nhíu mày.

Phi Uyển nhìn biểu hiện của hắn, hỏi: “Du công tử không uống được rượu sao?”

“Rượu này quá mạnh.”

“Ở đây còn có rượu nho, công tử thử xem.” Phi Uyển đổi cho hắn một chiếc cốc khác rồi rót một ly rượu nho, tự tay đưa đến môi hắn.

Hắn không biết làm cách nào để từ chối, đành uống một ngụm.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mụ chủ còn đang nói: “Đã nói là bạn của Lục công tử rồi, sao nô gia lại không dẫn đường? Lần này là lỗi của nô gia rồi.”

Kỷ Nghiễn Bạch không mấy để tâm đến lời của bà chủ, chỉ nhìn cách Phi Uyển mời Du Tiệm Ly uống rượu, khẽ mỉm cười rồi nói: “Không còn việc của bà nữa.”

“Vâng, chúc các vị vui vẻ.” Bà chủ mau chóng rời đi.

Lục Hoài Cảnh thấy Kỷ Nghiễn Bạch xuất hiện thì khá ngạc nhiên: “Sao ngươi biết chúng ta ở đây? Hai chúng ta đến đây bí mật. Nhưng ngươi đến cũng tốt, mấy món này hai người chúng ta không thể ăn hết.”

“Du Tiệm Ly đến kỹ viện mà không gọi ta đi cùng, sao được?” Kỷ Nghiễn Bạch dường như trả lời Lục Hoài Cảnh nhưng ánh mắt lại hướng về phía Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly ngay lập tức ngồi thẳng dậy, như muốn chứng minh rằng mình không làm gì sai.

Phi Uyển thấy Kỷ Nghiễn Bạch có vẻ không thân thiện, bèn chủ động nhường chỗ cho Kỷ Nghiễn Bạch ngồi bên cạnh Du Tiệm Ly.

Kỷ Nghiễn Bạch lấy bình rượu từ tay Phi Uyển, rót một ly cho Du Tiệm Ly rồi nói: “Hóa ra ngươi thích được người khác mời rượu, vậy để ta mời ngươi, thế nào?”

Du Tiệm Ly vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hôm nay ta chỉ đến để xem thôi.”

“Xem cái gì? Xem cô nương Phi Uyển, hay là...”

Du Tiệm Ly lúc này có phần bối rối, chỉ có thể hạ giọng: “Ta về rồi sẽ giải thích với ngươi được không?”

“Ồ... làm trước rồi mới báo sau à.”

Lục Hoài Cảnh vừa ăn vừa nhìn họ, tiện miệng hỏi: “Ở Binh Bộ quản lý chặt vậy sao? Việc này không được phép à?”

“Ừ, không được phép.”

“Lạ thật, ta thấy đám lính đều rất cứng rắn, vậy mà cũng ngoan ngoãn như thế sao?”

“Tất nhiên, những người không tuân thủ kỷ luật như thế này thì hiếm lắm.”

Du Tiệm Ly chỉ còn cách gắp thức ăn cho Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi ăn chút đi.”

“Không ăn nổi.”

“Ăn chút thôi mà...”

“...”

Phi Uyển nhìn cảnh tượng này thấy thú vị, khẽ cười để phá tan không khí ngượng ngùng, cô chủ động nói chuyện với Du Tiệm Ly để đổi chủ đề: “Ta có nghe một vài tin đồn, không biết có thật không.”

Du Tiệm Ly chỉ còn cách hỏi lại: “Tin gì vậy?”

“Tiệm áo quần mới của Quận chúa Thanh Từ, muội muội của ngài có giúp đỡ không?”

“Quan hệ của họ khá tốt.” Du Tiệm Ly không trả lời trực tiếp, vì nữ nhân trong khuê các không được phép tự ý kinh doanh.

“Thật ra ta muốn đặt may một bộ áo quần ở chỗ họ nhưng thân phận ta không tiện, sợ làm ảnh hưởng đến họ, không biết có thể nhờ ngài đặt giúp không?”

Tiệm may của Quận chúa Thanh Từ có nhiều phân khúc, từ trang phục giá cả phải chăng cho người dân bình thường đến những bộ áo quần tinh xảo dành cho các quý nhân và những bộ áo quần đó đều do Du Tri Uẩn đích thân chỉnh sửa từng chi tiết.

Bộ mà Phi Uyển đặt chắc chắn sẽ khác biệt với áo quần của các quý cô bình thường, phong cách táo bạo hơn, mẫu mã rực rỡ hơn, chắc hẳn muốn tiệm may thiết kế riêng.

“Ta sẽ về hỏi thử xem sao.” Du Tiệm Ly đáp lại.

“Vậy thì tốt quá!” Phi Uyển rất vui mừng: “Trước đây áo quần của ta đều từ tiệm cũ nhưng tiệm mới này có mẫu mã mới khiến ta rất thích. Ta biết quy tắc, sẽ không tiết lộ nguồn gốc và còn trả thêm một trăm lượng để cảm ơn công thiết kế.”

Nghe thấy số tiền này, Du Tiệm Ly rất hài lòng, nghĩ rằng mình có thể kiếm thêm một khoản để lo cho em gái nên trả lời: “Vậy à... lần sau ta sẽ cho cô biết.”

Kỷ Nghiễn Bạch ngồi bên cạnh hừ một tiếng: “Lần sau? ngươi còn định đến đây nữa à?”

Du Tiệm Ly thấy sống lưng lạnh toát.