Thấy tiếng lịch kịch dưới bếp, anh khó hiểu suy nghĩ, hay là có trộm
ANh bước xuống với sát khí từ địa ngục, bọn bảo vệ chết hết xuống đất rồi à?
" Cô làm cái gì thế?" khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trong bếp, anh mới dịu lại
" Tôi đói ok!" dường như cô ta đang làm một món gì đó rất hấp dẫn, đặc biệt thơm
" Cô cũng biết nấu ăn?" anh cười lớn, thể loại con gái chỉ biết đánh nhau này không thể nữ công gia chánh nổi
" Mẹ tôi dạy cho tôi, bà dạy tôi làm rất nhiều món, nhưng tôi giỏi mỗi món: canh súp" cô nói, ngữ khí không giống như thường, vô cùng nhẹ nhàng, làm anh có chút không quen
" Nấu cho tôi một bát" anh bước xuống chễm chệ ngồi như quan lớn
" Anh đùa à? " cô nhìn anh ta, cười nhạt, loại không biết làm như anh ta cũng đòi ăn của tiên
" Cô đang ở trong nhà ai?" anh chỉ nói đúng một câu cô cũng đủ hiểu, bèn vâng dạ lẽ phép
" Cả hai người có hai bát súp riêng, cô chỉ cho anh mỗi ít khoai lang và xương cùng với một gói mỳ tôm, còn cô thì đầy hự. ngập tràn đến nỗi liếc mắt qua là có thể biết
" Cô đẩy bát của cô qua đây" anh buông bát súp, nhanh chóng gác chân lên bàn, điệu bộ chán trường
" Trời cho gì thì ăn nấy, đừng có mà với vẩn" cô ăn mỳ vô cùng ngon lành, cái điệu bộ nếu là con trai thì anh sẽ giơ cho phát đấm thẳng mũi
" OK" anh bèn đưa bát súp tới mặt mình, nhồm nhào ăn vài miếng, nhưng không ngờ vô cùng ngon, nhanh chóng đã hết một bát
" Tốc độ không tồi, nói xem tôi nấu ngon chứ?" cô hãnh diện vì tay nghề của mình, nhanh chóng dọn bát
' Tạm ổn" khuôn mặt bình thản như đang thưởng thức
" ANh là người thứ hai được tôi nấu cho ăn đấy, nên biết ơn đi" cô cười nhạt, tâm trí bỗng nhiên bay bổng về phương nào
" Tôi có nên hãnh diện không?" anh tỏ ra rất bình thường, tên này đúng là lạnh lùng bẩm sinh
Vì nói chuyện nhiều nên cơn sốt đã trở nên đỡ hơn, cô cũng chỉ cần uống thuốc nữa là khỏi
Lúc cô và anh chuẩn bị lên trên gác, nhìn anh từ đằng sau thấy dưới gáy có một hình xăm hình con chim ưng đang dương cánh bay, thực sự ấn tượng
" ANh có một hình xăm ấn tượng đấy" cô thốt lên khen ngợi
" Tôi biết" anh ta trả lời như biết trước cô sẽ nói gì, bỗng trốc cả người anh tự dưng có sát khí, ánh mắt trở nên trầm lặng
Đặc biệt đi đằng sau anh, có thể ngửi thấy mùi hổ phách vô cùng nam tính, tuy chưa nhiều nhưng cũng đủ để hiểu, anh sẽ trở thành nam nhân như nào trong tương lai
" Cô không định theo tôi lên phòng ngủ chứ?" anh dừng lại trước cửa, nhìn cô ta
" Chẳng lẽ anh định cho người ốm yếu như tôi ngủ ở ngoài?" cô ta đáp lại, vô cùng ngoan cường
" Rách việc" anh đi vào phòng, lấy chiếc gối cùng với chăn mỏng đi đến phòng đọc sách, nhanh chóng chỉ còn lại cô đứng đó một mình
Vậy cũng tốt, cô cười nhẹ rồi bước vào