Gửi xong tin nhắn, Địch Nam mỉm cười đầy tà ác nhìn màn hình di động, nhưng mà đợi mấy phút đồng hồ, di động vẫn chẳng có động tĩnh gì…
Địch Nam tức giận một chút, đản đau rất nhiều…Tự nhiên lại chơi trò đóng vai thế này…
Hơn nữa, hơn nữa mấy tin nhắn kia hình như đều được cậu gửi từ một số di động a…Nếu thế chắc chắn mình bị coi như là tên lừa đảo rồi…Địch Nam đưa tay gãi gãi mớ tóc lộn xộn trên đầu, diễn đàn nằm ở góc phải màn hình vẫn kêu tích tích không ngừng.
Lại là cái diễn đàn không có giới hạn của Trung tâm…
…Tên gọi của diễn đàn là “Hội nghiên cứu nội hàm cùng tố chất của tác giả”. Năm đó Địch Nam vừa thuần khiết vừa ngốc ngốc mà cho rằng đây là một cái diễn đàn giao lưu về kĩ xảo sáng tác, liền ngây ngây ngốc ngốc mà gia nhập…Nghĩ đến chuyện này, Địch Nam ngước đầu ưu thương bốn lăm độ, biết thế thì không làm a!
Mà cũng thiệt kì lạ, đám đại thần của cái diễn đàn này, một bên mạnh mẽ spam đầy đất, một bên vẫn có thể đăng một ngày vạn chữ.
Lúc này, đề tài tán nhảm của bọn họ đã quẹo vô cái hướng kì kì quái quái nào đó, Địch Nam thấy không chen vô được đành mở giao diện tác giả của mình đi đọc bình luận. Kì thật cậu cũng không hi vọng có thể nhìn thấy bình luận mang tính xây dựng nào, dù sao văn cậu viết chỉ có xôi thịt, cốt truyện nếu có cũng chỉ chiếm một chút chút, chẳng lẽ cậu lại cùng người đọc thảo luận về kĩ thuật hầm thịt a? Dù sao cái độc giả muốn là được kích thích, còn cái cậu muốn là số lượng.
Quả nhiên, bình luận đăng ở phía dưới nếu không phải là “Tác giả nhanh đăng chương mới” thì là “Nạp XXX nhanh lên”, không phải “Dọn thịt lên đi” thì cũng là “Nhanh nhanh viết H”, đương nhiên, cũng có một vài tin quảng cáo linh tinh như “XXX cùng 《XXX》 đến ủng hộ, hoanh nghênh ghé lại thăm”.
Địch Nam chán đến chết mà chống cằm nhìn lướt qua bình luận phía dưới, trong lòng tự dưng có chút mờ mịt.
Kì thật đâu phải cậu chưa từng nghĩ đến viết một ít tiểu thuyết nội hàm lại có chiều sâu, thật sự có giá trị thưởng thức, có ảnh hưởng đến suy nghĩ người đọc đâu? Thật lâu thật lâu trước kia, khi cậu vừa bước vào thế giới võng văn này, cậu cũng đã từng ôm giấc mộng đầy nhiệt huyết như thế, viết một chút gì đó để người ta thấy rung động khi đọc, có thể trở thành một trong những tiểu thuyết kinh điển…mà không phải như bây giờ, chỉ có thể viết những thứ tiểu thuyết rác rưởi đi lên nhờ vào xôi thịt, hoàn toàn không có chút giá trị gì.
Cậu hiểu rõ, dù cho hiện tại tiểu thuyết của mình có hot, có nhiều người đọc, nhưng mà mấy năm sau sẽ chẳng có ai nhớ rõ cuốn tiểu thuyết này nữa, cũng không ai nhớ rõ tên tác giả này, bởi vì những thứ cậu viết ra chỉ là một đống rác rưởi, một đống rác rưởi có thể tái chế, không một chút hương vị riêng. Thậm chí ngay lúc này, cậu biết tuy tiểu thuyết của mình xem như rất hot, nhưng mà cũng có biết bao nhiêu người ở sau lưng nhắc tới đều mang theo ngữ khí khinh thường.
Cho nên…cậu làm sao có thể không ghen tị Mạc Phụ Tư Lâu? Bao nhiêu người nhắc tới Mạc Phụ Tư Lâu đều dùng ngữ khí sùng bái, bởi vì hắn ta có thể trở thành chủ đề cho tất cả những đề tài đang bàn luận sôi nổi trong diễn đàn, bởi vì văn của hắn dù nổi nhưng không cần phải dùng đến thịt để thu hút người khác, bởi vì hắn thực hiện được giấc mộng mà Địch Nam không thể thực hiện được…bởi vì hắn có thể viết những gì mình muốn, dù cho đề tài hắn viết có nhàm chán đến đâu, độc giả của hắn cũng sẽ tung hô, mà Địch Nam chỉ có thể theo đuổi các đề tài đang nổi bật ở Trung tâm, viết những điều mà mình chẳng hề yêu thích.
Những điều này Địch Nam vĩnh viễn cũng không với tới được, cho nên cậu hâm mộ, cậu ghen tị.
Địch Nam đóng lại giao diện tác giả, bỗng nhiên cảm giác trong lòng phiền muộn suy sụp.
Cậu chiếm được điều mình đang muốn, lại mất đi điều mình từng mong muốn.
Cậu cũng từng là một thiếu niên nhiệt huyết, muốn viết một vài tiểu thyết có chiều sâu, có nội hàm…Nhưng mà hiện tại cậu không còn tìm được ước nguyện lúc bắt đầu nữa, cậu chỉ vô tri vô giác mà viết một vài thứ gọi là tiểu thuyết đứng đầu, vô tri vô giác nhìn người ta cười mình mắng mình anti mình khinh thường mình. Nhưng mà có ai biết mong muốn mà cậu từng có? Cậu vì cái thế giới luẩn quẩn này mà thay đổi bản thân, lại chỉ có thể nhận lấy khinh thường từ người khác.
Mà Mạc Phụ Tư Lâu từ đầu đến cuối vẫn chỉ viết những gì hắn muốn, mặc kệ lúc đầu có vắng vẻ bao nhiêu, mặc kệ người khác bình luận thế nào, hắn vẫn cứ kiên trì, không quan tâm mà viết những gì mình thích. Sau khi trở thành đại thần, dù đề tài hắn viết có nhàm chán ra sao, đều có thể trở thành đề tài hot không lâu sau đó.
Cậu thật sự rất ghen tị… Địch Nam bỗng nhiên cảm thấy uỷ khuất, lại tìm không thấy đối tượng có thể trút hết ra.
Kì thật, cậu tiếp xúc với thế giới võng văn lần đầu tiên, chính là thời gian học sơ tam. Vào những ngày đến trường năm sơ tam đó, khi cách thời điểm trung khảo một thời gian, Địch Nam mang áp lực chẳng thể phát tiết lại trùng hợp mà nhấn vào cái Trung tâm vừa mới bắt đầu, nhìn đến quảng cáo có thể làm người ta trào dâng nhiệt huyết của Trung tâm, cậu tự nhiên có cảm giác xúc động, sau đó đăng kí làm tác giả ở Trung tâm rồi đăng lên tác phẩm đầu tiên của mình.
Thời điểm cậu học trung học, Trung tâm thật sự rất vắng vẻ. Toàn bộ trang web, ngoại trừ một vài tiểu thuyết đăng lại, đếm từ trên xuống cũng chỉ có khoảng một trăm tiểu thuyết mới.
Nhưng mà Địch Nam vẫn dâng trào nhiệt huyết mà viết tiểu thuyết của mình, chẳng sợ không có ai đọc. Vừa tan học về, chuyện đầu tiên cậu làm chính là mở máy tính lên cập nhật tiểu thuyết, mỗi ngày đều tranh thủ lúc tan học cùng học bổ túc để đánh chữ đăng bài. Rốt cục, Địch Nam chăm chỉ cũng nghênh đón được độc giả đầu tiên, bình luận đầu tiên của mình.
Người đọc kia hầu như bình luận ở dưới từng chương truyện của Địch Nam, đề xuất gì đó, cổ vũ cho cậu.
Nhưng mà việc Địch Nam viết tiểu thuyết bị ba mẹ phát hiện, ba mẹ lấy lí do cậu làm việc không đàng hoàng mà cắt mạng. Địch Nam đành phải cố gắng mà ôn tập để vượt qua trung khảo, sau khi vào trung học mới giành lại được quyền sử dụng máy tính. Thời điểm đó, Trung tâm đã bắt đầu hot lên, nhìn thấy rất nhiều tiểu thuyết chậm rãi có người xem, còn tiểu thuyết của mình lại trống vắng lạnh lẽo, Địch Nam cảm thấy chán nản. Dù cho độc giả kia vẫn chăm chỉ bình luận mỗi ngày, nhưng mà cậu không còn ham muốn viết tiếp nữa, vì thế cậu bỏ dở tiểu thuyết kia, không trở về coi lại.
Địch Nam nhớ tới tiểu thuyết đầu tiên của mình, tác phẩm đầu tiên mà cậu trả giá rất nhiều tâm huyết rốt cuộc lại bị bỏ dở. Cậu bỗng nhiên thấy xúc động, trở về xem lại tiểu thuyết kia một lần nữa.
Dựa vào một chút kí ức trong đầu, Địch Nam cảm thấy có chút chút khẩn trương.
Tên tiểu thuyết vẫn là cái tên cũ, nhưng mà qua nhiều năm đọc lại, tâm trạng cậu đã không còn như xưa nữa.
Bút danh trước kia của cậu là Giang hồ cuồng thư sinh, vừa nghe liền biết là một tên đầy nhiệt huyết…Địch Nam cười cười, mở ra cuốn tiểu thuyết kia mà đọc từng chương từng chương.
Đó là tiểu thuyết mà cậu từng viết, hành văn non nớt, cốt truyện ngây ngô, vấn đề ngữ pháp đầy rẫy…Tất cả đều là những sai phạm mà một tân thủ đều có thể phạm phải. Nhưng mà hiện tại Địch Nam nhìn tất cả giống như nhìn một đứa bé mới tập đi bất cẩn bị té ngã…Cậu chậm rãi nhìn trang này sang trang khác, cảm giác cảm động tràn đầy trong lòng.
Cậu đã từng nhiệt huyết như vậy, ngây thơ như vậy, tâm cao khí ngạo như vậy, dù cho bút lực của cậu hiện giờ đã thành thục hơn hẳn, nhưng mà cậu cũng không có cách nào xé cái nhãn dung tục ra khỏi mình. Nhìn tiểu thuyết mình từng viết, Địch Nam cảm nhận được một sức cuốn hút, nhiệt huyết cùng xúc động, đây là những điều cậu giờ đây không có, cậu đã mất đi, cũng là điều mà cậu đã từng…rất coi thường.
Đọc xong tiểu thuyết này cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, bởi vì mấy năm nay đọc nhiều tiểu thuyết làm tốc độ đọc của cậu cũng tăng lên rất nhiều.
Khi tầm mắt cậu trở lại khu bình luận, cậu chợt sửng sốt.
Bình luận cho cậu vĩnh viễn cũng chỉ có một người, độc giả đầu tiên của cậu, trong khung bình luận tất cả đều là bài viết của người kia.
Có đề xuất, có cổ vũ, có hối thúc, có an ủi.
Người này đã đạt đến cấp bậc fan tử trung của cậu…Địch Nam cười cười, có chút đắc ý ở trong lòng, nhưng lúc sau lại bị sự hổ thẹn đánh bại mất. Độc giả này yêu cậu như vậy, cậu lại dễ dàng buông tay khỏi giấc mộng của mình, bỏ dở tiểu thuyết này, trở thành một tác giả dung tục bị nhiều người chê cười. Nếu độc giả này biết cậu của hiện tại, có phải sẽ rất thất vọng hay không…
Địch Nam cứ kéo lên, nhìn thấy thời gian của bình luận cuối cùng ——
Thời gian hiển thị rõ ràng là hôm qua.
Địch Nam sửng sốt, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, một cảm giác xúc động trước giờ chưa từng có cứ tranh nhau chảy ra từ đó.
Cậu không biết hoá ra lại có một người vì một tác phẩm bỏ dở mà chờ đợi nhiều năm như vậy…Cậu không biết chính mình có cái giá trị gì khiến một độc giả có thể đứng chờ ở đây nhiều năm như vậy…Cậu không biết chính mình tích bao nhiêu đức mà có được một người hâm mộ như vậy.
Vào lúc này, di động của Địch Nam bỗng nhiên kêu tích tích hai tiếng, là âm thanh báo có tin nhắn. Địch Nam sửng sốt, cầm lấy di động, nhìn thấy trên màn hình là số di động của Mạc Tư Lâu.
Nani…?!!! Vậy mà trả lời lại thiệt! Một chút u buồn khó có trong lòng Địch Nam bỗng trở thành hư không. Cậu vội vàng nhấn xem tin nhắn, liền thấy được Mạc Tư Lâu trả lời ——
Học trưởng?
Phốc!!! Thiếu chút nữa Địch Nam đã lấy đầu đập vô bàn phím, Mạc Tư Lâu làm sao biết số này là của cậu?!! Không không…Mạc Tư Lâu sao lại gọi cậu là học trưởng? Xưng hô moe như vậy chỉ có em gái nhỏ gọi thì mới đáng yêu a!
Chờ chờ chút…Địch Nam bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm năm nhất đại học, cậu hình như vì một chuyện gì không nhớ rõ mà trao đổi số với Mạc Tư Lâu, nhưng mà đó giờ cậu vẫn chẳng nhắn tin gọi điện cho tên kia nên cũng quên béng đi mất.
Đừng!Bảo!Thiệt!Ra!Ngay!Từ!Ban!Đầu!Mạc!Tư!Lâu!Đã!Biết!Người!Gửi!Mớ!Tin!Nhắn!Lẳng!Lơ!Kia!Là!Cậu!